Nhật Bản mặc dù nhỏ nhưng quả thật có tầm nhìn xa, Hạ Tưởng cũng không khỏi cảm thán, máy ảnh kỹ thuật số của hắn cũng là hàng Nhật sản xuất. Biết sao được, máy ảnh kỹ thuật số tốt nhất đều sản xuất từ Nhật Bản!
Hạ Tưởng không có chút giấu diếm, đem ý nghĩ của mình nói thẳng một hơi, thẳng đến nổi Tào Vĩnh Quốc và Khâu Tự Phong đưa mắt nhìn nhau thất sắc!
Họ vốn tưởng rằng, Hạ Tưởng sẽ đề xuất những ý tưởng đại khái như của thành phố Đan Thành, như Tuyến đường sắt nối ra biển và Du lịch thành ngữ, chỉ nói chung chung, mà chưa có phân tích cụ thể tỉ mỉ, thật không ngờ là, bình luận của Hạ Tưởng chẳng những đều nhằm vào chỗ lạc hậu của mỗi một doanh nghiệp, còn đưa ra phương hướng cải cách tương ứng. Thật là một bài giảng tuyệt vời của một chuyên gia kinh tế hạng nhất!
Tào Vĩnh Quốc và Khâu Tự Phong trước tiên không cần nghĩ đề nghị của Hạ Tưởng có khả thi hay không, riêng chỉ nghe hắn nói về những hiểu biết sâu sát về các xí nghiệp thành phố Bảo, cũng đã rất đỗi giật mình rồi. Họ dám nói, sự hiểu biết về ba xí nghiệp của ngay cả chính Thị trưởng và Phó thị trưởng thường trực, cũng không chắc có thấu triệt bằng Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng quả nhiên như lời Đan Sĩ Kỳ nói, bằng quan điểm và tầm nhìn đại cục của hắn, đều dư sức đảm nhiệm chức phó thị trưởng ở bất kỳ thành phố nào, thành phố Đan Thành hay thành phố Bảo.
Thảo nào Hạ Tưởng cổ vũ thành phố Đan Thành và thành phố Bảo xin làm thành thị thí điểm, hoá ra trong lòng hắn đã tính trước, từ sớm đã trù tính đối sách thay cho hai thành phố. Có Hạ Tưởng trợ giúp và đề ra kế sách, xem ra, những điểm vướng mắc của việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp không còn là vấn đề phương hướng của cụ thể thay đổi chế độ xã hội, mà sau khi xác định phương hướng, tiến hành vấn đề cụ thể như thế nào.
Hạ Tưởng sau khi nói xong, như trút được gánh nặng mà thở dài một hơi, sau đó uống một cốc nước lớn, nói:
– Nhiệm vụ của tôi cơ bản hoàn thành, tôi chỉ phụ trách về mặt lý luận. Chấp hành cụ thể như thế nào, điều phối tài nguyên như thế nào, thuyết phục người phụ trách ba xí nghiệp như thế nào, không phải năng lực và trong phạm vi quản lý của tôi.
Tào Vĩnh Quốc vui tươi hớn hở mà mỉm cười:
– Nếu mọi chuyện đều cho anh làm, bí thư như ba còn dùng cái gì? Cụ thể công tác tiếp xúc với người phụ trách ba xí nghiệp thì Tự Phong phụ trách. Tin tưởng cậu ta có thể đảm nhiệm nhiệm vụ gian khổ này. Tuy nhiên ý tưởng anh nói vừa rồi rất vượt mức quy định, lượng thông tin cũng quá khổng lồ. Sau khi ba trở về, còn muốn thảo luận với Thị trưởng Nhậm một chút. Mặt khác, cũng phải trưng cầu ý kiến của các ủy viên khác, không thể làm việc qua loa.
– Liên hệ với thị trưởng Nhâm, thuyết phục các ủy viên thường vụ khác, thì làm phiền bí thư Tào. Sau khi tôi trở về thành phố Bảo, tôi tìm các chuyên gia luận chứng trước, mời người phụ trách chủ yếu ba xí nghiệp dự họp để gặp mặt, tham khảo ý tứ của họ trước rồi nói sau.
Khâu Tự Phong liền nghĩ tới phương cách đối phó, có ý cùng Tào Vĩnh Quốc tách ra hành động, chủ động tranh thủ.
Ba người lại tâm tình một hồi. Trời đã tối, Khâu Tự Phong cáo từ đi về.
Ngày hôm sau cuộc họp tiếp tục. Tập trung vào kinh nghiệm điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của các tỉnh, và phương hướng các chính sách quốc gia liên quan, Tiến hành thảo luận sôi nổi. Buổi chiều lúc hội nghị sắp sửa chấm dứt, Thôi Hướng bất ngờ xuất hiện tại phòng họp.
Tuy nói rằng tổ lãnh đạo làm việc bên chính phủ là chính, nhưng mọi việc đều không rời khỏi sự ủng hộ của cả hai bên Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh. Thôi Hướng thân là Phó bí thư tỉnh ủy, đến để bày tỏ sự quan tâm, coi như chấp nhận được. Mọi người đối với sự ghé thăm của Thôi Hướng đều tỏ vẻ hoan nghênh. Đầu tiên Thôi Hướng khích lệ vài câu, rồi nắm tay Hạ Tưởng mà nói:
– Đồng chí Hạ Tưởng, cậu được điều đến tổ lãnh đạo là một sự tuyệt vời, làm cho tôi hết sức bất ngờ. Có đầu óc chính trị cao siêu, không tầm thường.
Sau đó liền chuyển đề tài, bằng giọng điệu chậm rãi thành khẩn nói:
– Nhưng tổ lãnh đạo là một cơ cấu tạm thời, con đường phía trước gian nan, khúc khuỷu, nếu chẳng may đi vào lối cụt, kết thúc là không tốt đâu. Lúc này, tôi cho cậu một lời khuyên, thận trọng thêm thận trọng, cẩn thận thêm cẩn thận, đi một bước, dừng ba bước, coi kỹ phương hướng rồi hãy đi tiếp.
Lời nói của Thôi Hướng nghe như là động viên, kỳ thật là ẩn dấu sát khí. Mặt ngoài là nhắc nhở Hạ Tưởng phải nghiêm túc, phải chú tâm trong công tác, thực tế cũng là răn đe. Con đường của Tổ lãnh đạo đi, có thể là địa lôi trận, nói không chừng sẽ nổ tung chính mình tan xương nát thịt không biết lúc nào.
Tào Vĩnh Quốc và Đan Sĩ Kỳ sắc mặt hơi biến đổi sắc mặt.
Vương Tiếu Mẫn nét mặt thản nhiên, không có phản ứng gì. Khâu Tự Phong nghe xong, ngấm ngầm co nắm tay, ánh mắt liếc nhìn Thôi Hướng một cái không thân thiện.
Thôi Hướng và Phó gia quan hệ không tồi. Khâu Tự Phong thân là con rể Phó gia, nhưng cảm giác quan hệ với Phó gia còn không gần gũi bằng Hạ Tưởng, đối với Thôi Hướng lại càng không có cảm tình. Lần trước chuyện cố ý chèn ép chuyện của hắn, đến nay hắn vẫn đang canh cánh trong lòng.
Thôi Hướng tự nhiên cũng phát hiện Khâu Tự Phong.
Đối với Khâu Tự Phong, tâm lý Thôi Hướng rất mâu thuẫn. Bình tĩnh xem xét, hắn thật ra hy vọng gần gũi Khâu Tự Phong. Nhưng việc xảy ra lần trước, rõ ràng tạo thành hiểu lầm giữa hắn và Khâu Tự Phong, mà hắn lại tự coi trọng thể diện không thể chủ động làm hòa với Khâu Tự Phong. Đồng thời Phó gia cũng nói rồi, không cần quá để ý phản ứng của Khâu gia.
Phó gia có thể không cần để ý phản ứng của Khâu gia, nhưng Thôi Hướng không thể không nể mặt ba phần. Khâu Tự Phong cưới Phó Đóa Đóa làm vợ, Phó gia cho dù có thể xem nhẹ. Trên thực tế dù sao cũng có quan hệ hôn nhân, sau này giữa hai nhà hợp tác chắc chắn nhiều hơn đúng đối đầu. Không chừng đến lúc nào đó quan hệ hai nhà càng ngày càng chặt chẽ, Phó gia vì muốn chiếu cố tình hình của Khâu gia, nói không chừng sẽ rạn nứt với ông ta.
Đương nhiên, ảnh hưởng của thế lực gia tộc cũng không lớn như tưởng tượng, có thể tùy tiện ảnh hưởng đến một Phó bí thư tỉnh ủy như ông ta, nhưng mất đi sự ủng hộ của Phó gia, xem như mất đi rất nhiều lực lượng đồng minh. Trương Kiến Quốc, Mã Tiêu ở tỉnh, Phó Tiên Phong ở thành phố, vân vân… cũng là mất mát không nhỏ.
Chung quy mà nói, sự hợp tác giữa ông ta và Phó gia cũng chỉ là một kiểu quan hệ lợi dụng lẫn nhau.
Tình bạn đôi bên tuy dựa dẫm không nhiều, nhưng ít nhất tình thông gia cũng có sự khăng khít, có thể chung tay cùng làm.
Thôi Hướng suy tính sâu xa hơn. Nếu có thể mượn cơ hội giao hảo lại với Khâu gia, chẳng phải tốt hơn sao? Nếu Hạ Tưởng có thể đồng thời cùng với Mai gia, Khâu gia thậm chí Ngô gia đều có tình cảm tốt, vì sao ông ta lại không thể? Hơn nữa với ông ta mà nói, tuy rằng ông ta và Khâu Tự Phong trước đây có sứt mẻ tình cảm, nhưng vẫn có thể hóa thù thành bạn. Trước kia Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong cũng căng thẳng trong quan hệ, về sau mới từ từ hiểu nhau? Hơn nữa ông ta và Phó gia quan hệ không tồi, Khâu Tự Phong dù thế nào cũng là con rể của Phó gia, hơn nữa ông ta lại là Phó bí thư tỉnh ủy. Chẳng lẽ trong mắt Khâu Tự Phong, ông ta còn không bằng Hạ Tưởng?
Cho nên khi Thôi Hướng để ý Khâu Tự Phong toát ra ý bất mãn với mình, lại khẽ gật đầu cười với Khâu Tự Phong, nói:
– Tự Phong vừa đến thành phố Bảo đảm nhiệm chức Phó thị trưởng, thì gặp dịp may làm thí điểm thành thị, nên nắm chắc cơ hội này. Sau này có gì khó khăn cứ nói với tôi. Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đối với những cán bộ dũng cảm dám làm, dám vì thiên hạ đi tiên phong, thì lập trường trước sau đều ủng hộ và đào tạo bồi dưỡng.
– Cảm ơn Phó bí thư Thôi.
Khâu Tự Phong để ý Hạ Tưởng đưa mắt ra hiệu cho mình, cũng ý thức chính mình chưa đủ thông minh, không nên ở trước mặt Thôi Hướng lộ ra bất kỳ biểu hiện gì bất mãn, liền tỏ vẻ bình thường, vẻ mặt cười nhạt:
– Dưới sự chỉ đạo của tổ lãnh đạo và sự lãnh đạo của bí thư Tào, tôi nghĩ thành phố Bảo trong trào lưu điều chỉnh kết cấu sản nghiệp có thể đạt được bảng vàng, gạt bỏ muôn vàn khó khăn, hoàn thành mục tiêu dự định.
Thôi Hướng hơi biến sắc, ông ta hiểu được lời bóng gió của Khâu Tự Phong, xem ra không tiếp nhận thiện ý của ông ta, và phân định rõ ranh giới. Trong lòng ông ta chợt tức giận, nghĩ thầm rằng tầm ảnh hưởng của Khâu gia các người tại tỉnh Yến cũng có hạn thôi, nếu không thì sao hiện tại mày mới lăn lộn đến chức Phó thị trưởng? Tao là Phó bí thư tỉnh ủy chủ động hạ cố kết giao với mày, mày hay lắm, còn muốn khó dễ, thật đúng là tự cao tự đại!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |