Hạ Tưởng cười tủm tỉm mà nhìn Ngiêm Tiểu Thì, trong ánh mắt toát lên vẻ di dỏm:
– Đàn ông đều theo chủ nghĩa thực dụng, nếu một người phụ nữ không thể tiếp cận thì họ sẽ kính trọng nhưng giữ khoảng cách.
Nghiêm Tiểu Thì ngạc nhiên há hốc miệng. Miệng của cô ấy không lớn, vẻ mặt ngạc nhiên rất hấp dẫn, đôi môi gợi cảm và kiều diễm như một vòng tròn để lộ ra hàm răng rất đều cùng với chiếc lưỡi hồng hương non, cô ấy chớp mắt rồi tỏ ra bất bình nói:
– Hạ Tưởng, anh thật đáng ghét, lời nói của anh đúng là sĩ nhục phụ nữ, chẳng lẽ đàn ông đối với phụ nữ ngoài việc muốn chiếm hữu ra thì không còn ý nghĩ khác sao?
– Đương nhiên là có.
Hạ Tưởng cười đắc chí
– Giống như anh đối với em vậy tuy là nhìn mãi không chán nhưng trong lòng lại không có ý nghĩ đen tối, cảm thấy em như một đóa hoa chỉ có thể nhìn và ngửi hương từ xa, giữa chúng ta còn ngăn cách giữa núi, giữa nước, ngăn giữa….
Hạ Tưởng cầm ly cà phê lên và nói:
– Ngăn giữa ly cà phê!
Nghiêm Tiểu Thì lúc đầu nghe Hạ Tưởng nói giống như ám chỉ giữa hắn và cô ấy có một khoảng cách không thể vượt qua. Tuy biết rằng Hạ Tưởng chỉ nói đùa nhưng cô ấy cũng biết giữa hai người chỉ có thể đứng nhìn từ xa không thể xích lại gần nhau, nhưng không hiểu vì sao trong lòng vẫn có chút đau buồn trên mặt tỏ vẻ cô đơn.
Đến khi nghe được câu nói cuối cùng của Hạ Tưởng thì lại như trời quang mây tạnh cảm thấy trong lòng vui vẻ hẳn lên cười khịt một tiếng:
– Đáng ghét, bây giờ anh ngày càng giỏi dùng lời ngon ngọt để dụ con gái đó, nếu để Thù Lê nhà anh biết được thì sẽ như thế nào đây!
Hạ Tưởng cảm thấy không khí trò truyện sắp được như mình mong muốn liền đổi đề tài:
– Sao rồi? Vay vốn chưa?
Nguyên bản Nghiêm Tiểu Thì không đủ vốn, phải xin vay vốn của Tỉnh và thành phố Đan Thành. Thành phố Đan Thành thì có thể chậm một chút, chờ giai đoạn đầu của công trình xây xong rồi xin cũng được. Nhưng vay vốn của Tỉnh thì phải chuẩn bị từ sớm vì một khi di chỉ hoàng cung Triệu Vương mà động thổ khởi công thì số vốn cần lúc đầu là rất lớn, chỉ dựa vào vài chục triệu tệ của Nghiêm Tiểu Thì cộng thêm số vốn cô ấy kiếm được tổng cộng một trăm triệu tệ vẫn còn rất nhiều lỗ hổng.
Nghiêm Tiểu Thì vốn đang chìm đắm trong cuộc bàn luận về tình cảm nam nữ với Hạ Tưởng, không ngờ Hạ Tưởng lại thay đổi nhanh như vậy thoắt cái lại đề cập đến việc tài chính khiến cô ấy rất không hài lòng. Giữa phụ nữ và đàn ông có sự khác biệt rất lớn, phụ nữ không nóng vội như đàn ông, nhưng một khi đã động cảm rồi thì lại lâu hơn đàn ông. Đây cũng chính là tại sao khi đàn ông theo đuổi phụ nữ chưa theo đuổi được thì cái gì cũng được nhưng khi đã có được rồi lại từ từ mất đi cảm xúc mãnh liệt là nguyên nhân chủ yếu.
Nhưng nghĩ lại Hạ Tưởng cũng xấu thật, hắn hoàn toàn nắm thế chủ động khiến tâm trạng cô ấy lúc vui lúc buồn hoàn toàn do hắn điều khiển. Cô nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt hờn trách rồi nói:
– Anh thay đổi đề tài nhanh vậy, không cho người ta có thời gian nghỉ một chút sao?
Lại cười cười nói:
– Việc vay vốn của tỉnh về cơ bản đã chắc chắn, đã vay hết tám chục triệu tệ, là do dượng của em đứng ra giải quyết giúp.
Tám chục triệu tệ tuy không nhiều, nhưng đã giải quyết được trong lúc khẩn cấp. Số vốn lúc đầu đã có được hai trăm triệu tệ, tính theo hướng lạc quan thì có thể xây được chừng một nửa công trình di chỉ hoàng cung Triệu Vương, số vốn còn lại thì vay thành phố Đan Thành, việc này dễ dàng hơn nhiều.
Phạm Duệ Hằng có thể giúp Ngiêm Tiểu Thì giải quyết vấn đề vay vốn cho thấy ông ta có lòng tin vào tương lai của thành phố thí điểm. Hạ Tưởng tuy không dám nói hiểu rõ con người Phạm Duệ Hằng được bao nhiêu, nhưng hắn đã chú ý đến Phạm Duệ Hằng không chỉ ngày một ngày hai mà là đã mấy năm. Từ thời Cao Thành Tùng, Phạm Duệ Hằng đã là người làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ, sau khi lên làm chủ tịch Tỉnh thì càng khiêm tốn không chịu phấn đấu, nhất là trong vấn đề kinh tế ông ta lại càng cẩn thận hơn, sợ bị người khác nắm lấy điểm yếu.
Phạm Duệ Hằng đứng ra với vai trò chủ tịch Tỉnh, đừng nói là tám chục triệu tệ, ngay cả tám trăm triệu tệ cũng có thể vay, nhưng rõ ràng là xem xét từ góc độ dè dặt, chỉ giúp Ngiêm Tiểu Thì vay tám chục triệu tệ. Cho dù việc đầu tư của Nghiêm Tiểu Thì cuối cùng có thất bại thì tám chục triệu tệ đối với Tỉnh là không đáng kể, rất dễ lấp vào, trên cơ bản sẽ không khiến ai chú ý.
Hạ Tưởng vốn nghĩ là Phạm Duệ Hằng có thể sẽ không đứng ra giúp Nghiêm Tiểu Thì giải quyết vấn đề vay vốn, cho dù có đồng ý thì cũng sẽ gây một ít khó khăn, không ngờ Nghiêm Tiểu Thì lại dễ dàng được Phạm Duệ Hằng giúp đỡ. Hạ Tưởng không tin đây hoàn toàn là do có quan hệ tình thân, rất có khả năng là Phạm Duệ Hằng nóng lòng hy vọng việc thay đổi chế độ xã hội của thành phố thí điểm sớm thành công, để trong giai đoạn ông ta làm Chủ tịch tỉnh có thể thêm nhiều điểm thành tích.
Hơn nữa những thành phố trong nhóm thành phố thí điểm sẽ sinh ra phản ứng dây chuyền, nếu tiếp theo sau có thêm năm bảy thành phố xin làm thành phố thí điểm mà đạt được thành công thì có thể khẳng định là chức vụ Chủ tịch tỉnh của Phạm Duệ Hằng có thể ngồi vững mà rất có thể được đảm nhiệm chức bí thư trong nhiệm kỳ sau.
Từ đó có thể thấy, Phạm Duệ Hằng rất kỳ vọng vào thành công của thành phố thí điểm. Là việc tốt và cũng là tin tốt, Nghiêm Tiểu Thì vay được vốn khiến Hạ Tưởng mừng thầm và nói ra suy nghĩ trong lòng:
– Tốt, rất tốt, tiếp theo là em có thể phác thảo bản đồ quy hoạch của riêng mình trên đống hoang tàn của lịch sử.
Hắn ngưng một chút rồi nói tiếp.
– Hôm nay ngày cuối tuần, Chủ tịch tỉnh Phạm có rảnh rỗi không? Anh muốn mời ông ấy cùng ăn một bữa cơm có được không? Đương nhiên là mời cả em nữa.
Có Nghiêm Tiểu Thì đi cùng rõ ràng là có tính chất cá nhân vả lại Hạ Tưởng còn có dự tính khác.
Ngiêm Tiểu Thì cuối đầu xuống suy nghĩ:
– Em thử gọi điện xem sao, nói trước em chỉ chịu trách nhiệm gọi thử thôi chứ không nói giúp đâu.
Thật ra trong thời gian làm việc, Hạ Tưởng có thể mượn lý do là báo cáo công việc trực tiếp tìm gặp Phạm Duệ Hằng, ông ta sẽ rất sẵn lòng gặp hắn. Lần trước sau sự việc hộp gấm, hắn vẫn giữ sự im lặng, vẫn không cho Phạm Duệ Hằng một câu trả lời là vì không tìm thấy lợi ích chung. Bây giờ thì tốt, cơ hội đã đến, qua việc ông ta đứng ra vay vốn cho Nghiêm Tiểu Thì thì Hạ Tưởng càng chắc chắn ý nghĩ của mình.
Nghiêm Tiểu Thì cũng không tránh né Hạ Tưởng, gọi điện cho Phạm Duệ Hằng ngay trước mặt hắn.
– Dượng, cháu là Tiểu Thì có một việc cháu muốn nói với dượng là Hạ Tưởng đang đi cùng với cháu, anh ta muốn gặp dượng, không biết có tiện không?
Nghiêm Tiểu Thì vừa gọi điện vừa nhìn về phía Hạ Tưởng, lúc đầu chỉ là nhìn bình thường, cũng không biết Phạm Duệ Hằng nói gì với cô ấy ánh mắt của cô ấy bắt đầu tỏ vẻ kinh ngạc và khó hiểu, sau cùng trở nên tò mò.
Đặt điện thoại xuống, Nghiêm Tiểu Thì đưa tay lên nhìn đồng hồ:
– Bây giờ mười một giờ rồi, dượng nói là mười một giờ rưỡi đến nhà đón ông ấy.
Hạ Tưởng vốn nghĩ là Phạm Duệ Hằng sẽ do dự một chút, sớm nhất là tối nay trễ nhất là sáng mai mới gặp hắn, không ngờ vừa gọi điện thì ông ta liền muốn gặp mặt vào buổi trưa, cũng khiến hắn rất ngạc nhiên. Nghĩ lại sẽ hiểu được rằng có lẽ Chủ tịch tỉnh Phạm chờ hắn chủ động tiếp cận đã rất lâu rồi!
Hạ Tưởng và Nghiêm Tiểu Thì đi hai chiếc xe, cuối cùng hai người thỏa thuận quyết định để lại chiếc xe của Nghiêm Tiểu Thì chỉ dùng xe của Hạ Tưởng đi đón Phạm Duệ Hằng và cũng để cùng nhau trò chuyện trên đường.
Trên đường đi Nghiêm Tiểu Thì nói đến việc hợp tác với thành phố Đan Thành, về cơ bản mọi việc cũng thuận lợi, mọi người đối xử với nhau rất vui vẻ, Đan Sĩ Kỳ cũng có lúc rất hài hước dí dỏm, Vương Tiếu Mẫn làm việc cẩn thận, nghiêm túc không biết nói đùa, đối nhân xử thế rất có nguyên tắc, cũng rất lịch sự. Nói chung bí thư và thị trưởng cũng rất dễ tiếp xúc, cũng chính là đặt nền tảng bước đầu.
– Hạ An là em trai của anh hả?
Nghiêm Tiểu Thì bỗng nhiên nhớ đến thư ký Hạ thường đi theo Vương Tiếu Mẫn có nét hơi giống Hạ Tưởng.
– Dáng vẻ cũng hơi giống, nhưng tính cách thì hoàn toàn khác nhau.
– Đúng, Hạ An rất hiền lành, là người chân thành.
Hạ Tưởng trả lời.
– Hạ An không chỉ hiền lành mà còn thật thà hơn anh nhiều, vừa nhìn là biết anh ta là một người tốt cần cù chỉ biết vùi đầu vào công việc, không như anh vừa nhìn thì biết là một người xấu thông minh hơn người.
Nghiêm Tiểu Thì mỉm cười liếc mắt nhìn Hạ Tưởng.
– Nói anh thông minh thì anh nhận, nói anh là người xấu thì có hơi quá lời rồi.
Hạ Tưởng tỏ ra không vừa lòng
– Cái gì là người xấu thông minh hơn người? Cách nói của em không đúng, người xấu không thể dùng thông minh để hình dung, phải nói là gian trá.
– Chủ yếu anh là người xấu, nhưng một là không tham tiền, hai không háo sắc, ba không làm trái pháp luật, dùng trí thông minh vào những việc tốt, cho nên không thể dùng gian trá để hình dung.
Nghiêm Tiểu Thì cười ha hả tỏ vẻ đắc chí trêu đùa Hạ Tưởng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |