Người mặt chữ điền tên là Lý Triều Kiệt, là chủ nhiệm văn phòng Trung ương Đoàn, là bạn thân của Lý Đinh Sơn và Tống Triều Độ. Trong mấy người họ chỉ mình Hạ Tưởng là không biết Lý Triều Kiệt, trò chuyện vài câu, Lý Triều Kiệt cũng không nói thêm gì, chỉ đơn giản là bắt tay với Hạ Tưởng.
Lý Triều Kiệt và Khâu Tự Phong quen biết nhau, hai người nói đùa vài câu rồi sau đó dẫn mọi người tới văn phòng. Sau khi lần lượt ngồi vào chỗ, Lý Đinh Sơn ngồi bên cạnh Hạ Tưởng xúc động nói:
– Tiểu Hạ, không ngờ là cậu có thể lôi kéo về một tỷ rưỡi đôla vốn đầu tư nước ngoài, cũng khiến tôi kinh ngạc đến chẳng biết nói gì cho phải.
Hạ Tưởng lại đành phải nói vài câu khiêm nhường.
Lý Triều Kiệt nhìn Hạ Tưởng với vẻ hứng thú và hỏi:
– Nghe Đinh Sơn nói Tiểu Hạ rất giỏi giang, lại có tầm nhìn xa về thương mại, lúc đầu tôi cũng chưa tin lắm! Nói xem, cậu làm thế nào mà thuyết phục được Kodak đầu tư vào Đạt Phú một số tiền lớn như vậy?
Tống Triều Độ khoát tay:
– Bây giờ không nói nữa, chờ cho đến lúc phỏng vấn rồi mới nói, đỡ phải mất công kể nhiều lần, có phải không?
Sau khi Hạ Tưởng xuống xe nhìn thấy Lý Đinh Sơn và Cố Tăng, Đỗ Đồng Quốc cùng xuất hiện thì trong lòng cũng đoán ra được vài phần. Bây giờ lại nghe Tống Triều Độ nói đến chuyện phỏng vấn thì càng thêm chắc chắn phán đoán của mình và mở miệng hỏi:
– Phó Chủ tịch tỉnh Tống là muốn đánh một cuộc chiến phản kích tuyên truyền đẹp mắt?
Tống Triều Độ cười nói:
– Đúng vậy, là ý nghĩ của tôi, Đinh Sơn cũng giúp tôi đưa ra ý kiến này.
Lý Đinh Sơn đưa tay lên nhìn đồng hồ và hỏi Lý Triều Kiệt:
– Triều Kiệt, phóng viên báo Thanh Niên và báo Kinh Tế lúc nào sẽ đến?
Lý Triều Kiệt đáp:
– Có lẽ là nửa giờ nữa.
– Sẵn dịp bây giờ còn chút thời gian, tôi muốn nói với Tiểu Hạ về những việc cần lưu ý.
Lý Đinh Sơn lấy ra hai tập tài liệu đưa cho Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong.
– Lát nữa sẽ có hai phóng viên của hai toà soạn quốc gia cùng phòng vấn các cậu. Họ sẽ phỏng vấn đưa tin về quá trình đàm phán giữa các cậu và Kodak có những khó khăn gì, chú trọng là ở quá trình không chú trọng kết quả. Nói đúng ra là, trọng điểm nói về việc đã cùng đấu trí, so dũng khí với Kodak như thế nào để bảo vệ lợi ích quốc gia? Cũng như kể một câu truyện chứ không phải là báo cáo những tin tức nhạt nhẽo. Đương nhiên, những bí mật thương mại thì không cần phải nói, chỉ yêu cầu là kể một câu chuyện đặc sắc, sống động và cảm động lòng người. Phần tài liệu này có một số mục cần chú ý, trước tiên các cậu hãy xem qua một chút, điều gì nên nói, điều gì không nên nói, nhất định phải chú ý.
Hạ Tưởng suy nghĩ cẩn thận, sự kiện trọng đại như vậy sẽ trực tiếp được tờ báo cấp quốc gia đưa tin sớm nhất mà lại bỏ qua giới truyền thông của tỉnh Yến, sẽ tương đương với việc ban Tuyên giáo tỉnh ủy tỉnh Yến không làm tròn bổn phận. Nói một cách không khách sáo thì chẳng khác nào trực tiếp đánh vào ban Tuyên giáo tỉnh uỷ một bạt tai. Trọng điểm của việc đưa tin không phải thu hút được bao nhiêu vốn đầu tư nước ngoài, cũng không phải tổ lãnh đạo làm ra thành tích lớn lao ra sao, cũng không phải đưa tin theo góc độ chính trị mà là đưa tin từ góc độ của một câu chuyện tin tức, cho dù ban Tuyên giáo Tỉnh uỷ rất không vừa lòng nhưng cũng không bới móc ra được sai lầm lớn.
Hạ Tưởng liền cười với Khâu Tự Phong nói:
– Khi chúng ta từ Mỹ bay về, may mắn thế nào cùng ngồi với hai phóng viên tin tức, trong lúc nói chuyện phiếm thì bọn họ biết được chúng ta đi đàm phán cùng Kodak nên tỏ ra rất hứng thú và bắt đầu tán ngẫu. Chúng ta cũng không có việc gì phải làm nên đã kể một câu chuyện thật thật giả giả. Không ngờ họ lại tin là thật, sau khi về họ sửa sang lại một chút thành một đề tài tin tức. Bọn họ cũng không trưng cầu sự đồng ý của chúng ta, đối với việc đưa tin, chúng ta cũng là người bị hại.
Khâu Tự Phong nghe xong liền gật đầu như đã nhớ ra:
– Cậu không nói tôi cũng quên mất hai người kia rồi, tôi nhớ lúc ấy bọn họ cũng không tiết lộ thân phận là nhà báo.
Hạ Tưởng cười ha ha:
– Đúng đúng, chúng ta cũng là sau khi sự việc xảy ra mới biết thân phận của bọn họ.
Lý Đinh Sơn và Lý Triều Kiệt nhìn nhau rồi cười ha ha. Lý Triều Kiệt nhìn Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong với ánh mắt tán thưởng và nói:
– Hậu sinh khả uý. Nhớ năm xưa khi chúng ta còn trẻ thì làm gi có phản ứng nhanh như họ chứ? Đúng là thế hệ mới thay cho thế hệ cũ, suy nghĩ chu đáo hơn cả chúng ta.
Hạ Tưởng rất không tin Lý Triều Kiệt không nghĩ đến mặt này, sở dĩ nói như vậy cũng là nể mặt mình và Khâu Tự Phong.
Cố Tăng cũng chen vào nói:
– Nếu trưởng phòng Hạ làm công tác đưa tin thì cũng sẽ là một nhân tài rất giỏi.
Hạ Tưởng vội vàng nói vài câu khiêm tốn rồi liếc mắt nhìn Đỗ Đồng Quốc một cái, cười hỏi:
– Đồng Quốc và Cố tổng biên tập cùng đến Bắc Kinh chắc chắn là có chuyện tốt lành rồi?
Đỗ Đồng Quốc gật gật đầu:
– Nhờ có Trưởng ban thư ký Lý hết lòng hỗ trợ giới thiệu và vừa đúng lúc tờ báo Thanh Niên của tỉnh Yến lại thiếu một chân phóng viên, tôi đã đến trụ sở chính của tòa soạn để tiếp nhận sự kiểm tra đánh giá, nếu cuộc sát hạch được thông qua thì tôi sẽ có thể làm phóng viên của tòa soạn báo Thanh Niên. Tổng biên tập Cố muốn hoạt động thì xem có thể điều đến chi nhánh tòa soạn báo Hoa Tân tại tỉnh Yến đảm nhiệm chức Phó ban tòa soạn hay không?
Phóng viên tòa soạn tuy rằng cũng thuộc về ban Tuyên giáo tỉnh uỷ quản lý nhưng về nhân sự lại thuộc về tổng bộ, đã thoát ly khỏi phạm vi quản lý của tỉnh Yến. Trước khi có sự cải cách quy định về thẻ phóng viên, thậm chí không cần đến cục xuất bản tin tức địa phương thẩm định hàng năm, chỉ cần lập hồ sơ là được, có thể nói mức độ tự do là tương đối lớn. Cho dù sau này sau khi thẻ phóng viên tiến hành sát hạch và thống nhất phải qua thẩm định phê duyệt của cục xuất bản thì phóng viên truyền thông quốc gia cũng chỉ cần đến cục xuất bản để thẩm định hàng năm là được. So với phóng viên truyền thông địa phương thì ít bị giám sát hơn.
Hành động này của Cố Tăng và Đỗ Đồng Quốc cũng như gián tiếp tỏ vẻ bất mãn trước ban Tuyên giáo tỉnh uỷ tỉnh Yến. Nếu như hai người thật sự được toại nguyện thì đó là đòn phản kích mạnh mẽ đối với sự kiện “528” lần trước.
Vẻ mặt của Mã Tiêu chắc chắn sẽ u ám.
Tống Triều Độ và Lý Đinh Sơn kết hợp ra tay phản kích quả nhiên thật là lợi hại, tả hữu giáp công, khiến Mã Tiêu có khổ cũng không nói nên lời.
– Phó ban chi nhánh tòa soạn báo Hoa Tân là một chức cũng khá khó khăn.
Lý Đinh Sơn nói.
– Về cấp bậc Cố Tăng có đủ, kinh nghiệm lý lịch tốt, lúc này cũng đang là cơ hội tốt nhưng còn thiếu nhân vật chủ chốt ủng hộ. Tôi cũng không quen thân với tòa soạn báo Hoa Tân, lời nói của những người tôi quen biết lại không có đủ sức mạnh, e rằng không mấy lạc quan.
Cố Tăng tự chế giễu cười:
– Cũng là tại tôi tức giận nhất thời muốn giành lại sự công bằng. Kỳ thực làm một Tổng biên tập nhàn rỗi của báo chính trị đương thời cũng rất tốt, tới chi nhánh tòa soạn báo Hoa Tân chắc chắn công việc sẽ bộn bề. Thành hay không cũng không sao, dù sao tôi cũng đã cố hết sức rồi.
Khâu Tự Phong nháy mắt ra dấu nhìn Hạ Tưởng một cái, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Hạ Tưởng lập tức hiểu được ý tứ của y, nhà họ Khâu có người ở trong tòa soạn báo Hoa Tân, y có thể giúp đỡ!
Hạ Tưởng khẽ gật đầu với Khâu Tự Phong ý là muốn y chờ một chút, hắn lại hỏi Lý Đinh Sơn:
– Ngài có nhận định thế nào?
Lý Đinh Sơn biết ý của Hạ Tưởng nên trầm ngâm nói:
– Đến tòa soạn báo Hoa Tân là việc tốt, dù sao cũng tốt hơn là không có việc gì làm ở báo chính trị đương thời. Cố Tăng còn trẻ, bây giờ mà bảo là dưỡng già thì hơi sớm quá. Hơn nữa hành động này có ý nghĩa chính trị rất lớn, nếu thành công xem như đã thắng một trận vừa phải.
So với Đỗ Đồng Quốc là phóng viên của trạm phóng viên, Cố Tăng có thể đảm nhiệm chức Phó ban chi nhánh tòa soạn Hoa Tân thì quả thật có ý nghĩa rất lớn. Tòa soạn báo Hoa Tân không chỉ là thông tấn xã tin tức thời sự, còn có chút quyền hạn trong việc lên báo tham gia báo cáo bên trong, là một bộ máy tin tức và quyền lực đặc thù.
Hạ Tưởng lại đưa mắt nhìn Tống Triều Độ một cái, Tống Triều Độ nhìn thấy trong ánh mắt của Hạ Tưởng như muốn xin ý kiến và cũng như hiểu ý nên đã khẽ gật gật đầu.
Được sự đồng ý của Lý Đinh Sơn và Tống Triều Độ, Hạ Tưởng quay sang nói với Khâu Tự Phong:
– Tự Phong, anh có quen với các nhân vật quan trọng trong toàn soạn báo Hoa Tân không?
Lúc đầu khi Khâu Tự Phong ra hiệu với Hạ Tưởng thì cũng không rõ Hạ Tưởng và Cố Tăng có quan hệ sâu đậm thế nào. Đúng là nhà họ Khâu có quen người trong tòa soạn báo Hoa Tân, hơn nữa y thấy sự việc không quá lớn chỉ cần nhà họ Khâu ra mặt thì việc sẽ thành, nhưng có phải là làm ơn mà không tốn công sức hay không thì còn phải xem ý tứ của Hạ Tưởng. Giữa những người đang ngồi đây, y và Hạ Tưởng là có quan hệ gần gũi nhất, thể diện của những người khác hắn không cần phải bận tâm.
Thấy Hạ Tưởng cũng đồng ý giúp Cố Tăng, Khâu Tự Phong cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu một cái rồi nói:
– Tôi sẽ gọi điện thoại hỏi thử.
Khâu Tự Phong xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại, Cố Tăng đan hai tay vào nhau, vẻ mặt hơi bất an. Sự việc liên quan đến tiền đồ của bản thân mình thì dù có bình tĩnh đến đâu cũng không thể không căng thẳng được. Lý Đinh Sơn và Tống Triều Độ nhìn nhau cười, hai người cũng đều nghĩ rằng Hạ Tưởng vẫn luôn đem đến niềm vui bất ngờ cho người khác. Vốn nghĩ rằng việc của Cố Tăng chắc khó đạt được nguyện vọng, đột nhiên lại có sự giúp đỡ của Khâu Tự Phong, hai người họ cũng hiểu rõ Khâu Tự Phong đồng ý ra mặt hoàn toàn do nể mặt Hạ Tưởng.
Vài phút sau, Khâu Tự Phong trở vào phòng, chỉ nói một câu:
– Phó trưởng ban tòa soạn Trương nói vấn đề không lớn.
Trương Trường Giang là Phó trưởng ban tòa soạn báo Hoa Tân, là chủ quản nhân sự và kiểm tra đánh giá các tòa soạn chi nhánh. Nếu y đã nói là việc nhỏ thì dù không chắc chắn tuyệt đối thì cũng phải là chín mươi chín phần trăm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |