– Chuyện xảy ra khi nào? Mau nói cho tôi biết, rốt cuộc ai đã thuyết phục Kodak bỏ vốn đầu tư? Không thể, thị trường Trung Quốc không thể có lực hấp dẫn lớn như vậy với Kodak. Anh ta rốt cuộc là ai. Rốt cuộc nhờ phương diện gì mà thuyết phục được Kodak? Giỏi, rất giỏi. Tôi nhất định phải gặp anh ta, giáp mặt anh ta để xin thỉnh giáo.
Cốc Nho dù sao cũng là nhà kinh tế học. Ông cũng không giống với các cán bộ khác chỉ hỏi kết quả không hỏi quá trình, chỉ quan tâm tới đầu tư bao nhiêu tiền. Thứ mà ông quan tâm chính là: Với sự nhìn xa trông rộng của tập đoàn Kodak, hẳn là rất rõ ràng họ đã nhìn thấy ích lợi kinh tế ở Trung Quốc. Kodak đồng ý đầu tư một tỷ rưỡi đô la Mỹ, chính là cho rằng trong tương lai vài năm thị trường trong nước sẽ đạt được hoặc vượt qua con số một tỷ rưỡi đô la Mỹ.
Mà khiến Cốc Nho rất không thể lý giải nổi là trong những lý luận của ông, thị trường sản phẩm kỹ thuật số của Trung Quốc không đủ để một tập đoàn đa ngành như Kodak tham gia. Cho dù Kodak đầu tư dây chuyền sản xuất để đưa ra bán ở thị trường quốc tế, nhưng trong cách phân tích của ông, nhìn không thấy nhiều triển vọng trong thị trường sản phẩm kỹ thuật số. Ông hoàn toàn không thể lý giải được việc Kodak đầu tư.
– Anh ta tên gì? Việc này quả thật là làm người ta kinh ngạc. Trước tiên không nói việc Kodak đầu tư có thủ được lợi nhuận hay không, chỉ có điều thuyết phục Kodak chịu bỏ vốn đầu tư thì cũng đáng xếp vào giáo trình kinh tế học.
Cốc Nho quả thực có chút vội vã muốn gặp người mà Dịch Hướng Sư nói.
Dịch Hướng Sư vô cùng hiểu tâm tình cấp bách trong lòng Cốc Nho. Khi chủ tịch Kodak ở thành phố Bảo chính thức ký kết hiệp định, tin tức truyền đến bộ Ngoại Thương, rất nhiều người còn chưa tin là thật. Thậm chí còn có người cho rằng thành phố Bảo cố tình khuyếch trương, có thể là khoe chiến tích kim ngạch đầu tư nước ngoài. Nhưng khi Dịch Hướng Sư lấy ra bộ hồ sơ hợp đồng ở bộ Ngoại Thương thì tất cả mọi người á khẩu không nói được gì, lại cảm thấy những suy đoán lúc trước có phần hơi ấu trĩ. Bởi vì Kodak đầu tư nhiều ít là phải giải thích với cổ đông, chỉ cần tìm hiểu thông tin bên Mỹ là có thể chứng thực thật giả.
Chính quyền địa phương có thể trợ giúp làm giả, có thể báo cáo sai về sản lượng, nhưng việc kim ngạch góp vốn liên doanh thì có sự thẩm tra chặt chẽ về giấy tờ, không dám báo cáo sai. Cũng không phải bởi vì số tiền một tỷ rưỡi đô la Mỹ rất đáng làm kinh ngạc, mà là tập đoàn Đạt Phú lấy tư cách xí nghiệp trọng điểm quốc gia. Rất nhiều chuyên gia Bộ Ngoại Thương đều rất chú ý quan tâm đến việc bỏ vốn đầu tư, cũng đều đã thử tính ra những kết quả tốt nhất.
Nhưng một tỷ rưỡi đô la Mỹ đến đầu tư, thật là một viễn cảnh mọi người không ai có thể đoán trước được.
Không ít các học giả kinh tế của bộ Ngoại Thương, còn có các chuyên gia được mời đến giảng dạy cũng đều cảm thấy hứng thú với việc ai là người thuyết phục Kodak đầu tư, lại tò mò đối với việc làm sao thuyết phục được Kodak. Đúng là dưới sự khuyến khích của mọi người, Dịch Hướng Sư mới đích thân gọi điện cho Hạ Tưởng, muốn mời hắn đến Bộ Ngoại Thương làm khách.
Ông ta cũng dự kiến Hạ Tưởng sẽ từ chối. Căn cứ vào hiểu biết của ông ta, Hạ Tưởng hành sự rất cẩn thận, cũng không dễ dàng xuất đầu lộ diện khoe khoang. Với tính cách của hắn, sẽ không ba hoa khoác lác trước mặt các chuyên gia ở Bộ Ngoại Thương.
Hạ Tưởng cự tuyệt, ông ta cũng không để trong lòng, sẽ chờ về sau có cơ hội sẽ nói. Hôm nay vừa lúc có việc đến Viện Khoa học, ông tới đây tìm Cốc Nho, thuận tiện nói chuyện việc Kodak đầu tư.
Nói thật, Dịch Hướng Sư muốn biết Kodak rốt cuộc là suy xét thế nào công trạng này như thế nào. Làm bộ trưởng bộ Ngoại Thương nên ông hiểu rất sâu sắc, ông cũng đều rất chú ý tới xí nghiệp trong nước, nhất là tỉnh Yến lại vừa có những thúc đẩy, bắt đầu điều chỉnh kết cấu sản nghiệp thì ông ta lại càng vô cùng quan tâm.
Dịch Hướng Sư thất sắc nhìn Cốc Nho xối ướt văn kiện trên bàn, dường như có tên Hạ Tưởng. Ông ta liền đứng lên, tiến gần về phía trước một bước, quả nhiên liếc mắt một cái đã thấy tên Hạ Tưởng, lập tức sửng sốt liền hiểu ra, cười ha ha:
– Cốc lão. Không thể tưởng tượng ông cũng nói giỡn với tôi đấy, thiếu chút nữa thì bị ông lừa rồi. Ông sao lại nhận Hạ Tưởng làm học sinh?
Cốc Nho vẫn thấy khó hiểu Dịch Hướng Sư vì sao đột nhiên lại thay đổi đề tài, tuy nhiên vẫn nói:
– Không có cách nào. Vừa không chối được ân tình, Phạm Duệ Hằng đích thân ra mặt đại diện nói giúp. Lại có đệ tử Phạm Tranh bảo đảm. Tôi không thu nhận thì cũng phải làm thôi. Tôi xem tài liệu của Hạ Tưởng, tuy là cũng có một chút thành công trong việc thu hút đầu tư, tuy nhiên không có vẻ gì quá lớn. Làm đệ tử của tôi, chẳng qua chỉ muốn mượn cớ để làm nghiên cứu sinh, về sau dễ bề thăng quan tiến chức thôi.
Nói xong, ông vẫn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lại hỏi:
– Hướng Sư, ông nói người thuyết phục Kodak rốt cục là ai?
Dịch Hướng Sư lúc này cũng thật sự sợ ngây người. Hóa ra Cốc Nho vẫn không biết chuyện của Hạ Tưởng. Thật là bảo ngọc trong tay mà xem như tảng đá! Ông ta ngây người ngẩn ngơ không tin hỏi:
– Cốc lão, ông thật sự không biết?
– Tôi biết cái gì? Tôi biết thì còn sốt ruột hỏi ông sao? Tôi có bao giờ nói dối chưa?
Cốc Nho cũng thấy Dịch Hướng Sư hôm nay kỳ quái khác thường.
– Ông cảm thấy Hạ Tưởng không xứng đáng làm học sinh của mình? Nếu tôi nói hiện tại có không ít người muốn cậu ra làm đệ tử, ông tin hay không?
Dịch Hướng Sư hứng thú cố ý nói.
– Không tin
Cốc Nho lắc đầu quầy quậy
– Ai muốn mượn càng tốt. Dù sao tôi nghĩ hắn chỉ cần một cái bằng. Hiện tại cán bộ không phải nói chuyện nghiên cứu bằng cấp sao? Tôi nghĩ Hạ Tưởng cũng nhất định muốn tiến thân thôi!
– Người thuyết phục Kodak đầu tư một tỷ rưỡi đô la Mỹ là Hạ Tưởng!
Cốc Nho bị Dịch Hướng Sư cười đến có chút hoa mắt. Nghe được đúng là Hạ Tưởng thuyết phục Kodak bỏ vốn đầu tư, ông làm sao tin được. Nhảy ra nhìn bản lý lịch của Hạ Tưởng một lần nữa, ông lại lắc đầu nói:
– Không tin, hoàn toàn không tin. Hướng Sư ông đừng có gạt tôi. Cái này không phải cái để đùa vui.
Dịch Hướng Sư ngừng cười, cũng là hiếm khi nào nhìn thấy Cốc Nho lại cũng có lúc mơ mơ màng màng như thế, khiến ông ta cảm thấy buồn cười:
– Cốc lão, tôi cũng không có tí đùa nào cả. Cái người vừa rồi tôi nói với ông đúng là Hạ Tưởng. Cậu ta hiện tại ở Tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến. Đúng là cậu ta chủ đạo việc Đạt Phú và Kodak đàm phán, đồng thời thành công trong việc thuyết phục Kodak. Lần này chủ tịch của Kodak đến thành phố Bảo vẫn đặc biệt muốn cậu ta cùng đi.
Bất chợt Dịch Hướng Sư dừng lại rồi nói:
– Có phải ông thực sự không muốn nhận cậu ta làm đệ tử, vậy đưa tư liệu của cậu ta cho tôi. Ở bộ cũng có vài chuyên gia cũng muốn gặp cậu ta. Nếu để cho bọn họ biết Hạ Tưởng muốn bồi dưỡng, Cốc lão, tôi cam đoan ít nhất sẽ có cả chục người lập tức bằng lòng nhận cậu ta làm đệ tử.
– Thật ư?
Cốc Nho mở to hai mắt nhìn, ôm chặt bản lý lịch của Hạ Tưởng trong tay, cứ như sợ người khác cướp mất.
– Không được. Hạ Tưởng là đệ tử của tôi. Ngay cả học tịch tôi cũng đã đăng ký cho cậu ta xong rồi. Có thể nào để cho người khác cướp đi? Tôi vừa rồi không biết cậu ta làm ra việc lớn như vậy, có thể thuyết phục Kodak đầu tư, phải nói là người có trình độ vận dụng lý luận tri thức cực cao. Nhân tài, thật đúng là nhân tài bậc nhất về kinh tế học. Tôi không những để cậu ta thành đệ tử, còn muốn đem sở học cả đời của mình truyền đạt lại cho cậu ta. Hướng Sư, ông tới muộn một bước rồi không lấy được của tôi rồi. Ha ha…
Cốc Nho đắc ý cười ha hả, đem lý lịch Hạ Tưởng ôm vào trong ngực, cũng không nhận ra mặt trước có vấy nước, ôm lấy như vật quý.
Dịch Hướng Sư nhìn cười nói:
– Được, được. Không đoạt được của ông. Tôi có một yêu cầu mong ông đáp ứng. Mau chóng bảo Hạ Tưởng tới thủ đô, thừa dịp cậu ta đến thủ đô nhập học tịch, bảo cậu ta đến bộ Ngoại Thương một chuyến, cùng các chuyên gia tâm sự về quá trình cậu ta và Kodak đàm phán.
Cốc Nho kinh ngạc nghe thấy chuyện của Hạ Tưởng, vô cùng vui sướng, đáp ứng yêu cầu của Dịch Hướng Sư.
– Không dám, Hạ Tưởng là đệ tử của tôi, lời tôi nói đương nhiên sẽ nghe theo. Đến lúc đó tôi sẽ cùng cậu ta đến bộ, nói sao cũng phải nể mặt Hướng Sư ông, có phải không?
Cốc Nho gấp gáp, lại nghe Dịch Hướng Sư kể lại đơn giản chuyện Kodak đầu tư liền không nén được xúc động trong lòng, lại lập tức gọi điện thoại cho Phạm Tranh, bảo hắn chuyển lời cho Hạ Tưởng, nhanh chóng đến thủ đô nhập học tịch.
Không bao lâu Phạm Tranh trả lời, nói là ba ngày sau Hạ Tưởng sẽ tới. Cốc Nho mừng không kiềm chế được nói với Dịch Hướng Sư:
– Trong lúc vô ý cũng có thể nhặt được bảo bối. Thật sự là dịp may đến muốn ngăn cũng không ngăn được. Hướng Sư, phiền ông mang một phần tài liệu liên quan đến quy mô tài sản của Kodak và Đạt Phú cùng với sản nghiệp kết cấu cho tôi. Thời gian tới không có học sinh, tôi sẽ nghiên cứu lại câu chuyện của cậu ta một chút.
Hạ Tưởng đương nhiên không biết hắn đã bị Cốc Nho và Dịch Hướng Sư tính toán. Nhận được thông báo của Phạm Tranh, hắn rất cao hứng. Có thể bái Cốc Nho làm thầy, về sau lại có bằng thạc sỹ, quan trọng là sẽ có thêm hiểu biết về quản lý vĩ mô nhà nước và định hướng chính sách sau này. Còn có hệ thống khoa học về kinh tế học toàn cầu và một chút kiến thức lý luận, tuyệt đối có lợi cho việc phát triển về sau. Sau này từ cấp sở trở lên không đủ cơ sở lý luận thì làm sao có thể có ý tưởng tốt cùng công tác kiến thiết đảng? Làm sao có cái nhìn toàn cục?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |