Đề nghị của Hạ Tưởng để cho bọn họ viết văn phản bác, sự thực là nghĩ cho họ, tên của họ một khi xuất hiện trên báo rồi thì sẽ bị thế lực khắp nơi soi vào, cũng sẽ tăng thêm ấn tượng trong mắt Tống Triều Độ và Phạm Duệ Hằng.
Thậm chí còn có thể lọt vào tầm mắt của Diệp Thạch Sinh, nhỡ mà bài viết của họ chạm vào trái tim của Diệp Thạch Sinh, có khi sau này cũng nhận được trọng dụng, việc này giống như giúp hai người họ mở ra cánh cửa cơ hội. Họ cũng biết vị trí Hạ Tưởng trong lòng Tống Triều Độ, nếu Hạ Tưởng đã nói như vậy rồi thì có nghĩa là đã có tám phần chắc chắn.
Hai người cùng lúc gật đầu thật mạnh, bắt chặt tay Hạ Tưởng:
– Cảm ơn Trưởng phòng Hạ nhắc nhở, thân là thành viên tổ lãnh đạo, tấm lòng ủng hộ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của chúng tôi sẽ không thay đổi, bảo vệ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp là việc không thể chối từ.
Hạ Tưởng cũng để An Dật Hưng đủ nở mày nở mặt:
– Phó Tổ trưởng An, vừa rồi chỉ là suy nghĩ chưa thấu đáo của tôi buột miệng nói ra thôi, anh nếu có thời gian thì báo cáo lại với Phó Chủ tịch tỉnh Tống một chút, đến lúc đó chúng ta cùng cố gắng, vì tổ lãnh đạo mà phấn đấu, nỗ lực.
Bố trí công việc sắp tới của tổ lãnh đạo, Hạ Tưởng trở về văn phòng làm việc, vừa đúng lúc mọi người đều không ở đó, hắn đến bên cửa sổ, ngóng nhìn cảnh sắc phía ngoài khung.
Tháng tám, là thời gian thành phố Yến trở nên nóng nhất sắp đến, cây dương thụ ngoài cửa sổ đã sớm xanh um tươi tốt một màu. Những chiếc lá to bằng bàn tay của cây phủ che hết cả ánh nắng, đem lại sự mát mẻ cho cả khu vườn. Hạ Tưởng đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn bóng cây và ánh nắng, nhưng tâm trí lại bay tới tận bờ đại dương xanh rộng lớn. Lòng hắn thầm nghĩ, con trai hơn một tháng rồi, không biết giờ này nó biết làm gì rồi nhỉ?
Lần đầu tiên Hạ Tưởng hi vọng thời gian trôi nhanh đi, nhanh hơn nữa để có thể sớm được đón mẹ con Nhược Hạm trở về, để hắn có thể ngắm nhìn con trai từng ngày lớn lên. Ý kiến của Ngô Tài Giang để đứa bé mang họ Ngô tuy là cảm thấy trong lòng không được tự nhiên nhưng hắn không nghĩ ra biện pháp nào hay nhất để từ chối nhà họ Ngô. Lý do Ngô Tài Giang đưa ra rất đầy đủ, vì để thoả mãn tâm nguyện của ông già tuổi xế chiều, vì sự an ủi giành cho ông lão không còn bao nhiêu ngày tháng, mang họ Liên hay họ Ngô thì có gì khác nhau chứ? Thôi thì đã không thể mang họ Hạ rồi thì để đứa bé mang họ Ngô, sau này sẽ có nhà họ Ngô đứng ra che chở, đồng thời cũng đem đến cho nó một tương lai sáng lạn.
Hạ Tưởng liền quyết định gọi điện cho Liên Nhược Hạm bàn luận.
Có điều tâm trí đang tốt của Hạ Tưởng lại bị một người phá nhiễu.
Không đợi hắn đi xuống tầng gọi điện đã thấy Phong Lợi mặt hầm hầm, hùng hổ cầm tờ báo đến văn phòng, đập mạnh xuống bàn một cái, giận dữ nói chuyện với Hạ Tưởng:
– Hạ Tưởng, anh thật vô tổ chức, vô kỷ luật quá rồi, ai cho phép anh viết bài trên báo Thanh Niên thế này?
Hạ Tưởng nhẩm tính thời gian, không thể nào, bài viết đăng trên báo Thanh Niên đáng lẽ đăng rồi, suýt nữa là hắn quên mất việc này. Thấy bộ dạng Phong Lợi bực tức, nói:
– Phó trưởng ban Phong, chuyện nhỏ thế này cũng đáng để anh ngạc nhiên thế kia à? Là một nghiên cứu sinh đang theo học ngành kinh tế học, tôi viết bài nêu một ít kinh nghiệm là chuyện không thể bình thường hơn được nữa, và đây cũng là một trong những môn bắt buộc của tôi, không đến nỗi phải báo cáo với anh chứ? Sao giờ lại thành vô tổ chức, vô kỷ luật rồi?
Trong chốc lát Phong Lợi ngây người ta, lại nói tiếp:
– Anh là thành viên tổ lãnh đạo, thân phận mẫn cảm lại công khai viết bài phản bác Trình Hi Học sẽ làm người ta nghĩ thành thế nào? Anh khiến người khác cho rằng anh phát biểu đại diện cho tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến, là đại diện tỉnh Yến tuyên chiến với Trình Hi Học. Anh… anh phải làm kiểm điểm nghiêm khắc trước Ban tuyên giáo, và bảo đảm sẽ không làm những chuyện như vậy nữa.
– Xin lỗi Phó trưởng ban Phong, tôi không làm sai cái gì cả, không phải kiểm điểm gì hết. Và tôi viết bài với tư cách cá nhân tôi, không có kỷ luật Đảng hay pháp luật nào quy định tôi không thể viết báo với tư cách cá nhân cả. Tôi kiên quyết giữ quan điểm của mình, phản bác lại những điều bất lợi cho việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, đây là việc có ích cho tỉnh Yến, lấy đâu ra chuyện quá đáng?
Hạ Tưởng rất không bằng lòng với thái độ hầm hầm của Phong Lợi. Y thân là Phó trưởng ban thường trực Ban tuyên giáo, khi xảy ra chuyện chỉ biết kêu người trong ban câm miệng mà lại không xem xét việc này đã thay cho tỉnh Yến đang điều chỉnh kết cấu sản nghiệp lấy lại chính danh.
Đúng là đâu đâu cũng thấy loại quan chức chỉ biết lo tư lợi cho cá nhân mình mà không lo đến đại cục.
Đương nhiên là Hạ Tưởng biết rõ sự giận dữ của Phong Lợi là bởi vì bản thân hắn và Trình Hi Hoc tương phản với nhau, còn người trong Ban tuyên giáo đều có cùng quan điểm với Trình Hi Học, chuyện này giống như mình hắn đang độc lập đối mặt lại với cả Ban tuyên giáo tỉnh uỷ. Bản thân mà không có cùng tiếng nói với Ban tuyên giáo tỉnh uỷ thì tự khắc là chọc giận Mã Tiêu. Mã Tiêu mà giận thì Phong Lợi cũng sốt ruột không nhịn được chạy đến khiển trách hắn.
Phong Lợi không kìm được giận dữ nói:
– Anh là thành viên tổ lãnh đạo mà lại không chuyên tâm làm việc, chạy đến Bắc Kinh làm gì? Anh là Trưởng phòng, là lãnh đạo phòng Tổng hợp 1 lại đi học nghiên cứu sinh là biểu hiện không làm việc đàng hoàng.
Hạ Tưởng cười nhẹ một cái, chặn ngang lời của y:
– Công việc của tổ lãnh đạo do Uỷ ban nhân dân tỉnh lãnh đạo, tôi học nghiên cứu sinh cũng là vì để nâng cao trình độ lý luận của mình, để thuận tiện phục vụ nhân dân, và cũng nằm trong hồ sơ chuẩn bị của Ban tổ chức, hai chuyện này hình như đều không thuộc quyền Ban tuyên giáo quản lý. Phó Trưởng ban Phong, lời nói ra vừa rồi với tôi là với thân phận nào vậy?
– Anh!
Phong Lợi giận điên tiết, lời của Hạ Tưởng khiến hắn không thể phản bác lại, hắn tức đến nỗi vứt tờ báo đi, nói:
– Hạ Tưởng, cứ đợi đấy, cậu sẽ hối hận bởi những lời vừa nói cho mà coi.
Hắn ta xoay người bước đi, vừa đi đến cửa thì va phải một người, chẳng thèm nhìn kỹ là ai đã lớn tiếng quát:
– Ai đi mà không có mắt hả?
– Lời này nói ngược lại rồi đấy chứ?
Người đó đáp lại không lạnh cũng không nhạt.
– Tôi đứng ở cửa không nhúc nhích, là anh chủ động tông phải tôi còn lớn tiếng quát nạt hỏi tội, anh ăn nói phải có lý chứ?
– Tôi là người ăn nói có lý nhất thiên hạ này!
Phong Lợi đang lửa giận đùng đùng, mở miệng quát to một tiếng, đợi đến khi y nhìn kỹ lại người đang đứng trước mình là ai thì loa âm vội giảm xuống tám độ, đến người cũng gập xuống đi ra, cố nặn ra một nụ cười lấy lòng, nói:
– Xin lỗi Trưởng ban Mai, là tôi không nhìn rõ anh đến.
– Nhìn rõ hay không rõ là tôi không quan trọng, quan trọng là sau này anh phải nhìn rõ đường dưới chân mình rồi mới bước đi. Va phải người khác rồi xin lỗi thì không sao, nhưng bước sai đường thì không quay đầu kịp đâu.
Mai Thái Bình rất ít nói, đặc biệt là đối với một số cán bộ chức phó ở tỉnh uỷ. Nhiều nhất là kết giao ở cái gật đầu, người khác có ân cần, nhiệt tình hơn nữa thì ông ta cũng không bao giờ chịu nói nhiều hơn một câu. Thái độ hôm nay của ông ta lại khác hơn so với ngày thường, nói nhiều với Phong Lợi toàn những câu mang hàm ý phong phú.
Phong Lợi cũng biết rõ tính khí của Mai Thái Bình. Ở đại viện Tỉnh uỷ, có ai là không biết ngạo khí của ông ta. Có điều người ta kiêu ngạo là có cái vốn để kiêu ngạo, sau lưng có thế lực cực lớn của gia tộc chống đỡ, lại là Trưởng ban tổ chức quyền cao chức trọng nữa, thử hỏi ai lại không xem trọng, sợ hãi mấy phần?
Trong lời có lời của Mai Thái Bình rất rõ ràng là đang có ám thị, Phong Lợi chỉ còn cách gật đầu liên tiếp xưng “vâng”, không dám bác lại một câu. Đợi Mai Thái Bình phẩy tay bảo y đi, y mới như nhận được đại xá vội vàng bước nhanh xuống tầng dưới, trong lòng không ngừng hồi tưởng hình như Mai Thái Bình có ám chỉ gì đó, có lẽ là không hài lòng việc y theo sát Mã Tiêu. Nghĩ tới nghĩ lui y thấy Mai Thái Bình là người nhà họ Mai, Mã Tiêu là người của họ Phó, hai nhà có mâu thuẫn với nhau, Mai Thái Bình ngứa mắt với hắn là chuyện bình thường.
Vừa đi vừa nghĩ, không chú ý lại va phải người khác. Lần này y khôn hơn, không nhìn mà cúi thấp đầu xin lỗi:
– Xin lỗi, tôi đi hơi vội, không nhìn phía trước.
Chỉ nghe thấy giọng nói trẻ của một thanh niên:
– Không sao, lần sau anh chú ý là được rồi. Tuổi lớn rồi, mắt không tốt cũng có thể thông cảm được.
Chờ y tỉnh ra đối phương đã đi lên lầu rồi. Xem bóng dáng đằng lưng có lẽ là một thanh niên. Y ngây người, sau đó thẹn quá hoá giận mà chửi một câu:
– Mình bị lừa rồi, bị một tên thanh niên đem ra đùa giỡn.
Đi lên tầng, Phương Cách cười sảng khoái đến không thể đứng thẳng người lên được, nói với Chung Nghĩa Bình bên cạnh:
– Sau này phải học thêm, nhìn bộ dạng gập đầu cúi người vừa rồi của Phong Lợi, có giống với kiểu hạ mình nhận lỗi với tôi không? Hắn ta cũng có ngày hôm nay, hứ, cái bộ dạng lấm la lấm lét đó tôi sớm đã không ưa mắt rồi, muốn y phải xin lỗi tôi, hôm nay cuối cùng cũng nở mặt mày rồi.
Chung Nghĩa Bình vỗ vỗ vai Phương Cách, lời nói thành khẩn:
– Phương Cách, tôi rất khâm phục cái khôn vặt của cậu, nhưng có ít lời lại không nói không được, vừa làm hại đến bản thân lại gây ra hiểu lầm nữa.
Phương Cách giận dữ:
– Tôi vừa mới vui vẻ được một tí thì anh đã đả kích tôi rồi, thật không có nhân đạo.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |