Hạ Tưởng đã mang đến cho ông ta liên tiếp những niềm vui bất ngờ, khi Diệp Thạch Sinh nhìn về phía Hạ Tưởng thì vẻ thưởng thức càng ngày càng tăng thêm. Ông ta gật đầu nói:
– Phạm Tranh ra mặt thì chưa chắc Duệ Hằng đã đồng ý.
– Nghiêm Tiểu Thì ra mặt thì Chủ tịch tỉnh Phạm cũng phải cam chịu, như vậy khi Phạm Tranh ra mặt thì ông ta cũng sẽ không phản đối. Tôi và Phạm Tranh có quan hệ rất tốt, có thể nắm chăc việc khuyên nhủ cậu ấy. Hơn nữa, chúng tôi đều là học trò của Cốc lão, mà Cốc lão là người ủng hộ kiên định với việc điều chỉnh kết cấu sản xuất, như vậy Phạm Tranh cũng không thể nguyện ý ngồi yên nhìn quan điểm của Cốc lão bị người khác công kích được.
Tuy rằng Diệp Thạch Sinh vừa rồi so chiêu với Thôi Hướng và đã thắng một ván, nhưng tâm tình vẫn có chút trầm trọng như cũ, cảm giác rằng triển vọng cũng không có gì tươi sáng. Ông ta đang lo lắng đến việc tổ chức lực lượng phản kích thế nào, mời ai viết bài… đây là một loạt các phiền toái. Trong giao tiếp với truyền thông thì đúng thật Cát Sơn có kinh nghiệm phong phú, nhưng chưa chắc người này đã có ánh mắt sắc bén, nếu chẳng may tổ chức nhân viên để viết bài phản kích không đủ độ sắc bén thì làm sao bây giờ? Trong lòng ông ta vẫn mơ hồ việc này, đang rất lo lắng.
Hôm nay, không nghĩ tới đề nghị của Tiền Cẩm Tùng nói là ngồi cùng với Hạ Tưởng, vậy mà Hạ Tưởng đã đưa đến cho ông ta một thu hoạch thật lớn, điều này làm cho Diệp Thạch Sinh mừng rỡ gần như phải phát cuồng. Ông ta đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch tỉnh năm năm, Bí thư Tỉnh ủy thì đã hơn một năm, vậy mà còn chưa bao giờ có được cảm giác vui sướng và đợi chờ giống như ngày hôm nay.
Hạ Tưởng đúng là một người cực kỳ hiểu rõ tâm lý của lãnh đạo, có thể thay lãnh đạo làm việc, gánh được nỗi lo của lãnh đạo.
Gần như tất cả toàn bộ phiền não đều được Hạ Tưởng giải quyết, với người cấp dưới thông minh và làm việc một cách viên mãn như vậy thì lãnh đạo nào mà lại không thích? Diệp Thạch Sinh càng nhìn Hạ Tưởng lại càng vui mừng, mới nhớ tới vừa rồi Hạ Tưởng kính rượu nên liền nâng chén rượu lên nói:
– Câu trả lời của cậu thì tôi rất vừa lòng, chén rượu mời của cậu, tôi sẽ uống.
Diệp Thạch Sinh liền uống một hơi cạn chén rượu.
Tiền Cẩm Tùng và Hạ Tưởng liếc nhau, khẽ mỉm cười, các suy nghĩ trong đầu của nhau đều hiểu rõ mà không cần phải nói ra.
Thừa dịp Cao Tấn Chu còn chưa đến, Hạ Tưởng liền quyết định lại cho Diệp Thạch Sinh một món lễ vật. Hắn liền nói với Cao lão:
– Cao lão, năm đó ngài và Trình Hi Học có quen biết với nhau, đối với tính tình của ông ta thì có lẽ là ngài rất hiểu, chắc chắn là ngài biết rõ các ưu khuyết điểm của ông ta. Nếu có thời gian, khi tôi tổ chức mấy người viết lại bài phản bác quan điểm của ông ta thì xin ngài hỗ trợ, ngài đọc qua và chỉnh sửa lại cho chúng tôi chút ít, được không ạ?
Cao lão cười ha hả, gật đầu không chút do dự. Ông ta nói:
– Tiểu Hạ đã mở miệng đề nghị thì làm sao tôi không đồng ý được. Bí thư Diệp, tiểu Hạ là bạn vong niên của tôi, tài năng trong phương diện thiết kế của cậu ta làm tôi nảy động tâm tư yêu mến người tài, có mấy lần muốn nhận cậu ta làm học trò, nhưng đáng tiếc chí hướng của tiểu Hạ lại không ở trong lĩnh vực này.
Diệp Thạch Sinh vừa hạ chén rượu xuống, nghe được Hạ Tưởng và Cao lão một hỏi một đáp thì chén rượu lại không đặt xuống bàn mà lại đưa ra về phía trước. Thấy thế, Ma Thu vội vàng rót rượu vào đầy chén cho Diệp Thạch Sinh.
Diệp Thạch Sinh nâng chén rượu lên, trịnh trọng đứng lên nói:
– Có Cao lão ra tay đúng thật là rất may mắn cho tổ lãnh đạo. Hạ Tưởng, cậu có thể mời được Cao lão ra mặt chỉ đạo cuộc chiến tuyên truyền này cho tổ lãnh đạo thì đây là một chiến công lớn nhất của cậu. Nào, tôi kính Cao lão một chén.
Bí thư Tỉnh ủy hô hào nên mọi người đang ngồi không ai dám ngồi yên, tất cả đều đứng lên. Lại nghe thấy Diệp Thạch Sinh kính Cao lão một chén, hai mắt Hạ Tưởng liền cười đến híp mắt lại.
Hắn biết Diệp Thạch Sinh đang kích động.
Cao lão ở Bắc Kinh nhiều năm, các quan lớn cấp tỉnh, Bộ thì gặp qua rất nhiều. Tuy rằng Diệp Thạch Sinh là Bí thư Tỉnh ủy của một tỉnh, nhưng nếu không phải bởi vì Cao Tấn Chu đang là cấp dưới của ông ta thì cũng không đến mức Cao lão phải kính sợ.
Cao lão cười ha hả nói:
– Làm sao dám để Bí thư Diệp kính rượu tôi? Là tôi kính Bí thư Diệp mới đúng. Theo tôi thế này, tất cả mọi người đều cùng kính Bí thư Diệp một chén. Vì sự vất vả trong công việc, vì tấm lòng vì dân vì nước của Bí thư Diệp, chúng ta cùng kính Bí thư Diệp một chén.
Diệp Thạch Sinh đúng thực rất kích động, đây là vì sự suy xét chu toàn của Hạ Tưởng mà kích động.
Trong cuộc tranh đấu lý luận này thì đối phương có Trình Hi Học ra mặt, đây quả thực là một nhân vật rất nặng ký, còn bên phía Hạ Tưởng thì có Cốc Nho và Hạ Tưởng, xem như lực lượng cũng ngang bằng nhau. Nhưng tại tỉnh Yến, trước mắt còn chưa có một nhân vật có đủ phân lượng để cầm trịch, Hạ Tưởng tìm mấy người đều là những người thuộc hạng vô danh, viết mấy bài viết cho dù hay đến mấy thì cũng dễ bị người khác khinh thị. Dù sao người có tên, cây có bóng, danh khí thì vô hình nhưng lại có lực ảnh hưởng cực kỳ lớn.
Nếu tỉnh Yến có Cao lão trấn thủ thì như vậy tình thế sẽ hoàn toàn khác. Cho dù Cao lão không tự mình ra mặt, đứng ở sau bức màn để chỉ đạo thì thông qua nhiều con đường khác nhau cũng sẽ hé lộ ra thông tin rằng Cao lão là người đứng đàng sau bức màn. Tin tức này một khi đã truyền ra thì sẽ khiến những giáo sư, chuyên gia trong tỉnh Yến muốn viết bài để phản bác sẽ cảm thấy một áp lực vô hình.
Đúng thực Hạ Tưởng suy nghĩ thật chu đáo, hôm nay gặp mặt một lần mà không ngờ đã giúp ông ta giải quyết toàn bộ các phiền toái, đã như vậy thì sao Diệp Thạch Sinh lại không thể không kích động một cách mãnh liệt như vậy được? Nếu không bận tâm mình là Bí thư Tỉnh ủy thì ông ta cũng đã sớm khen ngợi Hạ Tưởng rồi, thậm chí còn nhắc đi nhắc lại mấy lần.
Lại thấy Hạ Tưởng không kiêu ngạo, điềm tĩnh nên ông ta lấy lý do kính rượu Cao lão để biểu đạt một chút sự vui sướng trong nội tâm.
Những người đang ngồi đây thì người nào không phải là người không thông minh? Tất cả mọi người đều phụ họa Cao lão, kính Diệp Thạch Sinh một chén. Diệp Thạch Sinh vô cùng cao hứng, lại một lần nữa một hơi cạn sạch.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensex.moe/quan-truong-quyen-4-full/
Cao Tấn Chu hối hả đi tới.
Cao Tấn Chu nhận được điện thoại của Cao lão, nghe nói có cơ hội ngồi với Diệp Thạch Sinh thì trong lòng rất mừng rỡ, ông ta lại còn nghe thấy Hạ Tưởng đang ở đây thì lập tức minh bạch ra việc gì đó, chắc chắn rằng cơ hội kết giao với Diệp Thạch Sinh đã tới.
Gần đây thì Cao Tấn Chu ở trong tỉnh thì cũng có rất nhiều ủy khuất, chuyện lớn là điều chỉnh kết cấu sản xuất thì không phải lĩnh vực ông ta phụ trách, mà lĩnh vực được phân công quản lý thì lại không có việc lớn gì để làm, toàn là việc vặt vãnh, khó làm ra chiến tích. Vì thế ông ta rất bất đắc dĩ, muốn dựa vào Phạm Duệ Hằng nhưng Phạm Duệ Hằng lại không để bụng lắm với việc này. Mặc dù có mối quan hệ rất tốt giữa Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ, nhưng Tống Triêu Độ đối với ông ta thì cũng rất nhã nhặn, khách khí.
Cao Tấn Chu rất buồn bực, hơn nữa Ngô Tài Giang dường như đã quên ông ta. Mấy lần ông ta muốn nhờ thế lực của gia tộc tại tỉnh Yến để tiến thêm một bước, đã đề xuất mấy lần nhưng Ngô Tài Giang chỉ đáp lại một cách hàm hồ, không tỏ rõ thái độ cũng không có lời chỉ dẫn nào cả.
Cao Tấn Chu cảm thấy tiền đồ của mình rất mờ mịt, không biết nên đi theo phương hướng nào, thậm chí tâm tư còn có lúc xao động muốn quay trở lại Bắc Kinh.
Đột nhiên lại có cơ hội tiếp xúc với Diệp Thạch Sinh, ngọn lửa trong lòng Cao Tấn Chu lại một lần nữa được đốt lên.
Cao Tấn Chu vừa vào đến cửa liền phát hiện ra những người đang ngồi trong phòng, lập tức tâm tư liền động, hiểu rằng hôm nay là cuộc gặp mặt hoàn toàn mang tính cá nhân, vì thế trong lòng giữ đúng chừng mực.
Qua một hồi chào hỏi, Cao Tấn Chu ngồi ghế bên cạnh Hạ Tưởng. Diệp Thạch Sinh nhìn Cao Tấn Chu vài lần, ôn hòa hỏi thăm:
– Tấn Chu, gần đây công tác có thuận lợi không? Có điều gì khó khăn thì cứ nói với tôi.
Cao Tấn Chu không rõ vửa rồi mọi người ở đây đang thảo luận về vấn đề gì, vì thế đối với câu hỏi của Diệp Thạch Sinh thì ông ta không thể không trả lời một cách cẩn thận được.
– Công tác cũng đang được từng bước được khai triển, cũng không có biến hóa gì lớn. Tất nhiên khó khăn sẽ luôn có, tuy nhiên biện pháp xử lý cũng đã vạch ra, từ từ rồi cũng có thể vượt qua.
Diệp Thạch Sinh gật gật đầu không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Hạ Tưởng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |