Trong mắt Đồng Vinh Quang thì thể diện của Cao Tấn Chu chỉ có thể tương đương với Đàm Long. Nhưng Chủ tịch tỉnh Phạm vừa ra mặt, Đồng Vinh Quang chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhìn bản báo cáo về đường Sơn Thủy vài lần rồi chuẩn bị ném sang một bên, không thèm để ý tới nữa.
Nhưng không ngờ buổi chiều vừa tới cơ quan thì Đồng Vinh Quang liền nhận được điện thoại của Tống Triêu Độ.
Từ lúc Tống Triêu Độ đảm nhiệm vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, Đồng Vinh Quang và Tống Triêu Độ đã biết nhau, tuy rằng không quá thân quen, cũng quan hệ không chặt chẽ, nhưng cũng đã có vài lần giao tiếp qua lại cũng khá thân thiện.
Tống Triêu Độ gọi điện thoại tới, đầu tiên là tự ôn chuyện cũ, sau đó lại chuyển đề tài tới đường Sơn Thủy:
– Vinh Quang, anh và tôi coi như là bạn bè nhiều năm, tôi cũng không lòng vòng nữa. Hạ Tưởng và tôi có quan hệ rất tốt. Cậu ta muốn làm con đường Sơn Thủy cũng là một lòng vì kinh tế địa phương, suy nghĩ đó là tốt. Sở Giao thông tỉnh xuất tài chính ra cũng là phù hợp chính sách. Tôi liền nói thẳng, đây là lần đầu tiên tôi trịnh trọng đề xuất chuyện này với anh, hy vọng anh có thể thông qua. Nếu thông qua thì tôi nợ anh một ân tình. Nếu không thể thì tôi cũng biết là anh có điểm khó xử, không phải miễn cưỡng.
Buông điện thoại xuống, Đồng Vinh Quang vẫn cảm thấy không thể tin nổi. Y biết Tống Triêu Độ. Bình thường Tống Triêu Độ luôn nói chuyện cẩn thận, hơn nữa tính cách của ông ta cũng rất mạnh mẽ, cực kỳ hiếm khi mở miệng nhờ vả ai điều gì. Hiện tại vì một Phó chủ tịch huyện là Hạ Tưởng mà ông ta trực tiếp gọi điện thoại cho y, còn ôn chuyện cũ với y, còn nói chuyện tình nghĩa nhờ vả y, có thể nói là vì bảo vệ Hạ Tưởng mà ông ta đã làm hết sức mình. Hạ Tưởng làm thế nào mà khiến Tống Triêu Độ phải ra sức như vậy ?
Nghĩ kỹ lại, ngay cả Đàm Long và Chủ tịch tỉnh Phạm cũng hỏi đến vấn đề con đường Sơn Thủy này. Chỉ một Phó chủ tịch huyện nho nhỏ không ngờ trở thành tiêu điểm đấu tranh chính trị, kinh động tới một Chủ tịch tỉnh và hai phó chủ tịch tỉnh. Thật đúng là chính trị không có việc gì nhỏ cả.
Đồng Vinh Quang không khỏi cảm thấy đau đầu.
Lời nói của Tống Triêu Độ khá nặng. Hiện tại tuy rằng ông ta mới chỉ là một Phó chủ tịch tỉnh nhưng ông ta lại trẻ hơn ít nhất 10 tuổi so với Phạm Duệ Hằng. 10 năm là khái niệm thế nào ? Chỉ cần ông ta bước chân ổn định cùng với một chút chiến tích, chắc chắn sẽ giành được thắng lợi mang tính quyết định khi chiến đấu với Phạm Duệ Hằng, mà nguyên nhân chính là 10 tuổi trẻ hơn này.
Gần như có thể khẳng định chính là Tống Triêu Độ sẽ lên rất cao sau này. Đồng Vinh Quang cũng không muốn đắc tội Tống Triêu Độ. Hơn nữa theo suy nghĩ của bản thân y, y cũng rất muốn làm con đường Sơn Thủy. Nhưng nhìn tình hình hiện tại thì thể diện của một mình Tống Triêu Độ còn chưa đủ để chống lại Chủ tịch tỉnh Phạm.
Làm sao bây giờ ? Đồng Vinh Quang không biết đường nào mà xoay xở.
Quan hệ giữa Đồng Vinh Quang và Phạm Duệ Hằng khá tốt, nhưng y cũng có nguyên tắc của chính mình. Hiện tại có rất nhiều công trình chỉ là làm ra chiến tích bề ngoài, thật vất vả mới thấy được một con đường chân chính vì dân, nhưng không ngờ lại gặp đủ mọi lực cản, ngay cả tài chính cũng không phê duyệt được. Chẳng lẽ chỉ có thể ném công văn phê duyệt con đường Sơn Thủy này vào sọt rác sao ?
Đồng Vinh Quang càng nghĩ càng cảm thấy khó xử, bất đắc dĩ thở dài. Y không dám bỏ qua thể diện Phạm Duệ Hằng. Thể diện Đàm Long thì y còn có thể bỏ qua, nhưng Chủ tịch tỉnh Phạm là nhân vật số hai của tỉnh, y sao có thể không nghe chứ ?
Đồng Vinh Quang lại một lần nữa cầm lấy công văn phê duyệt, lắc đầu, chuẩn bị ném vào sọt rác thì đúng lúc đó điện thoại lại đổ chuông.
Đồng Vinh Quang vừa nhìn thấy dãy số trên điện thoại lại là Tỉnh ủy, không khỏi lắc đầu nhìn kỹ lại lần nữa, lúc này càng giật mình kinh hãi: Là điện thoại của phòng làm việc Phó chủ tịch tỉnh Mã.
Mã Vạn Chính là Phó chủ tịch thường trực tỉnh phân công quản lý mảng giao thông, cho nên y thuộc lòng số điện thoại của vị Phó chủ tịch tỉnh này. Dù sao ông ta cũng là cấp trên quản lý trực tiếp. Đồng Vinh Quang vội vàng cầm lấy điện thoại cung kính alo.
– Vinh Quang à, tôi đã xem tờ trình về con đường Sơn Thủy. Tôi cũng đã tìm hiểu tỉ mỉ tình huống thực tế, đây là một việc rất tốt có lợi cho quốc gia, cho dân chúng. Ý kiến của tôi là đề nghị sở Giao thông cố gắng hết sức hỗ trợ và ủng hộ chính sách thích hợp. Nếu có các phương diện lực cản khác thì cứ nói là đó là ý kiến của tôi, của Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý giao thông.
“Bộp” một tiếng. Mã Vạn Chính trực tiếp dập máy, không để cho Đồng Vinh Quang cơ hội nói chuyện.
Phó chủ tịch tỉnh Mã nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán như vậy, xem ra mức độ ủng hộ rất mạnh mẽ. Đồng Vinh Quang cầm điện thoại trong tay, sửng sốt hồi lâu không có phản ứng. Trong lòng y chỉ còn lại duy nhất cảm giác kinh hãi. Cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên y mỉm cười đầy thâm ý. Một con đường ngắn ngủn 50km, chỉ có 50 triệu tài chính mà không ngờ lại kinh động quỷ thần khắp nơi. Xem ra Phó chủ tịch huyện Hạ Tưởng này cũng không phải người bình thường. Những người ủng hộ và phản đối hắn đều không ai là người tầm thường cả.
Ba Phó chủ tịch tỉnh, trong đó có hai ủy viên thường vụ Tỉnh ủy cũng đã đủ khiến y phê chuẩn việc này, huống chi Phó chủ tịch tỉnh Mã còn là người được phân công quản lý mảng giao thông.
Đồng Vinh Quang cầm lấy công văn phê duyệt xem kỹ vài lần rồi trịnh trọng ký tên, cuối cùng còn dùng sức chấm một chấm tròn thật đậm. Đồng Vinh Quang ký tên có chấm tròn đậm nghĩa là việc này phải làm thật nhanh, không được kéo dài chút nào.
Đương nhiên, nếu y ký tên mà cuối lại khoanh một vòng tròn nhỏ thì nghĩa là phê để đó thôi, không cần phải làm, mà làm cũng không được.
Sau khi ký tên xong, Đồng Vinh Quang nhìn đồng hồ thì cũng vừa lúc hết giờ làm việc. Y đứng dậy, vươn vai đang định đi ra khỏi phòng thì chuông điện thoại lại bất ngờ vang lên.
Đồng Vinh Quang suýt nữa giật mình kinh hãi. Chỉ vì 50km đường núi mà hôm nay đã nhận được rất nhiều cuộc điện thoại của các nhân vật quan trọng. Hiện tại lại ai gọi điện thoại tới cho mình nữa đây ? Theo bản năng, y không muốn nghe máy vì nghĩ sẽ còn rất nhiều vấn đề đau đầu, nhưng lại không thể không nghe nên đành nhấc máy lên.
– Giám đốc sở Đồng, tôi là Trần Phong. Tôi đến Tỉnh ủy làm việc, vừa lúc đi ngang qua sở Giao thông các anh đúng lúc hết giờ làm. Thế nào, có thể cùng nhau ăn một bữa cơm hay không ?
Trần Phong ? Đồng Vinh Quang lập tức sửng sốt.
Y và Trần Phong không giao tiếp nhiều lắm, cũng không có nhiều mối liên hệ, sao đột nhiên Trần Phong lại tìm mình vậy ? Nhưng nghĩ lại Trần Phong giờ đã hơn hẳn trước kia. Ông ta không còn là Thị trưởng Trần nữa mà đã là Bí thư Thành ủy. Quan trọng hơn là ông ta còn là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, là lãnh đạo Tỉnh ủy !
Lại là một nhân vật không thể đắc tội nổi. Đồng Vinh Quang cười khổ, đáp:
– Bí thư Trần nói thì đương nhiên là tôi có thời gian. Ngài cứ nói địa điểm, tôi lập tức tới ngay.
Nói gì thì nói, ăn cơm với Trần Phong cũng chẳng có chỗ nào không tốt cả. Bởi vì Trần Phong cũng tới là vì con đường Sơn Thủy, Đồng Vinh Quang tự nhiên rất vui mừng tặng Trần Phong một ân tình mà không tốn chút công sức nào. Dù sao Bí thư Trần cũng là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, cán bộ cấp phó tỉnh.
Không ngờ có tận ba ủy viên thường vụ Tỉnh ủy ra mặt cho con đường Sơn Thủy dài có 50km. Trong đời Đồng Vinh Quang thì đây là một đoạn đường nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn được nữa, ngoài ra tài chính cũng không nhiều, nhưng không ngờ lai kinh động tới nhiều ủy viên thường vụ, toàn là những nhân vật quan trọng như vậy.
Đồng Vinh Quang vô cùng cảm than.
Hạ Tưởng không nghe được Đồng Vinh Quang cảm thán nhưng hắn nghe được tin tức sở Giao thông tỉnh đã phê duyệt tài chính thì vui vẻ đi tìm Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm, thảo luận một chút với hai người phải cô gắng hoàn thành con đường trước mùa đông. Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm đều rất vui vẻ. Ba người mở một cuộc hội ý, quyết định do Khâu Tự Phong nắm giữa ấn soái, đảm nhiệm Tổng chỉ huy, Mai Hiểu Lâm làm Phó tổng chỉ huy, huyện ủy làm Tổng phụ trách công trình, ngay hôm đó liền tổ chức đội ngũ thi công đi tới hiện trường.
Đồng thời huyện Cảnh cũng rầm rộ triển khai. Bí thư huyện ủy là Tổng chỉ huy, Chủ tịch huyện là Phó tổng chỉ huy, bộ chỉ huy mở một lần đại hội động viên. Sau đó không lâu, trong một ngày nắng đẹp, Hạ Tưởng và Giang Thiên mỗi người ở một đầu đường thuộc huyện An và huyện Cảnh, hai người tay cầm điện thoại, đồng thời tuyên bố khởi công. Một tiếng nổ lớn vang lên chính thức động thổ khởi công con đường Sơn Thủy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |