Công ty hệ thống phát triển phần mềm tìm kiếm trên mạng của Liên Nhược Hạm đặt ở ngoại thành của thành phố San Francisco, là một chỗ giống như công viên, cây cao bóng cả, sắc màu rực rỡ, tất cả lọt vào mắt Hạ Tưởng đều trở thành cảnh đẹp khiến cho Hạ Tưởng không thể không cản thán, ít người đúng là tốt, ít nhất là môi trường sạch sẽ hơn rất nhiều.
Diện tích của nước Mỹ thì chỉ nhỏ hơn chút ít so với Trung Quốc, tuy nhiên dân số thì chỉ bằng một phần sáu dân số của Trung Quốc, không khí tự nhiên có vẻ trong sạch hơn rất nhiều. Còn với Australia, Canada, nếu dùng ánh mắt của người Trung Quốc mà bình phẩm thì không khỏi hình dung tới chỗ không có người, hơn nữa còn làm cho người ta khó có thể tin chính là diện tích của Canada so với Trung Quốc thì lại còn lớn hơn, nhưng số lượng nhân khẩu thì chỉ có 35 triệu người.
Dân số của một quốc gia chỉ bằng dân số của một tỉnh trong nước.
Có lẽ ở Canada, mỗi người đều là địa chủ, mỗi người đều có diện tích đất đai cực kỳ lớn với đầy đủ tiện nghi.
Hạ Tưởng hoàn toàn cảm thán, khi đến trước trụ sở công ty thì hắn gặp một cô gái xinh xắn làm nhiệm vụ tiếp tân, nhìn thấy bộ dáng khéo léo đáng yêu của cô bé, hắn chợt nhiều thấy có nhiều điểm tương đồng với Vệ Tân.
Đầu tiên là cô gái nói một tràng tiếng Anh với Hạ Tưởng, Hạ Tưởng chỉ cười cười nói:
– Cùng là người Trung Quốc, đề nghị cô nói tiếng Trung Quốc.
Cô gái kêu lên một tiếng “À” rồi mỉm cười:
– Sao anh lại biết tôi là người Trung Quốc, không đoán tôi là người Nhật Bản hoặc người Hàn Quốc ?
Phải nói lúc này (năm 2001) thì địa vị của người Trung Quốc ở trên thế giới cũng không cao, người xuất ngoại đa phần bị lầm lẫn cho rằng là người Nhật Bản hoặc người Hàn Quốc, thậm chí là người Đài Loan, rất ít người mở miệng ra đoán được đây là người Trung Quốc.
Hạ Tưởng liền cười đầy kín đáo:
– Người Trung Quốc và người Nhật Bản, Hàn Quốc khác nhau rõ ràng. Tôi liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Cô gái bắt đầu tò mò, quên mất công tác của mình, liền hỏi:
– Thần kỳ như vậy sao ? Mau nói cho tôi biết làm sao biết được ?
Lúc cô gái nở nụ cười thì má bên trái có một lúm đồng tiền, má bên phải lại không có, giống như là Liên Nhược Hạm. Hạ Tưởng liền ngây người sửng sốt, sau đó nói:
– Không thể nói cho cô biết, có một số việc chỉ có thể biết, không thể nói cho người khác được.
Cô gái mất hứng nói một câu:
– Lừa đảo, chắc chắn là vừa rồi anh đoán mò, không ngờ lại đoán trúng, chứ làm gì có bí quyết ?
– Cô gái Nhật Bản thì biết nghe lời, cô gái Hàn Quốc thì nho nhã lễ độ, chỉ có cô gái Trung Quốc thì mới rất hiện đại, lại không có vẻ đẹp hiền thục. Tôi nói có đúng không vậy ?
Thanh âm của Liên Nhược Hạm ở phía sau Hạ Tưởng đột ngột vang lên.
Hạ Tưởng thì không có việc gì nhưng cô gái lại hoảng sợ, vội vàng hơi cúi người, kích động nói:
– Tổng giám đốc Liên.
Hạ Tưởng quay đầu lại thì thấy Liên Nhược Hạm đứng ở phía sau, trên người cô mặc bộ quần áo công sở, trên đầu vẫn một kiểu tóc ngày xưa, nhìn rất đoan trang mà không kém phần tri thức. Cô đang đứng ở cách hắn không xa, trên mặt cô có vẻ tươi cười lại như không có, trong ánh mắt cũng không che dấu được niềm vui bất ngờ, mặc dù cô cố gắng làm bộ bình tĩnh.
Một năm không gặp mà gần như Liên Nhược Hạm không có gì thay đổi, không gầy không béo lên, chỉ có trong ánh mắt thì có thêm chút thành thục, giống như một đóa hoa đang e ấp, nửa đã nở ra nửa e ấp. Tuy rằng lúc này không phải là thời điểm hoàn toàn nở rộ, nhưng là thời khắc xinh đẹp nhất của một cô gái.
Hạ Tưởng hơi có chút kích động, cố gắng bình ổn nội tâm lại, làm bộ kinh ngạc hỏi:
– Nên giải thích như thế nào theo lời nói vừa rồi của Tổng Giám đốc Liên đây ?
– Rất đơn giản !
Tuy rằng Liên Nhược Hạm đã hơn một năm không gặp Hạ Tưởng, đột nhiên lại thấy hắn xuất hiện làm cho cô vui sướng rất bất ngờ. Tuy nhiên, thấy Hạ Tưởng đang giả vờ giả vịt, điều này lại càng làm cho nội tâm cô vui vẻ hơn, hào hứng phối hợp diễn trò cùng với hắn.
– Nhật Bản và Hàn Quốc thì vẫn chịu sự ảnh hưởng của văn hóa truyền thống Trung Quốc, đối với các cô gái thì có rất nhiều yêu cầu trên nhiều phương diện, so sánh với Trung Quốc thì có phần nghiêm khắc, khắt khe hơn. Vì thế, các cô gái Nhật Bản và Hàn Quốc học tập việc đầu tiên là sự lễ phép, lễ độ, tiếp theo khi ở trong nhà luôn phải duy trì lễ giáo, khuôn phép.Vì thế, do luôn phải duy trì tác phong lễ giáo của mình nên khi đi ra ngoài kể cả tối thiểu cũng giữ đủ sự lễ phép. Các cô gái Trung Quốc cũng có rất nhiều lễ giáo truyền thống, tuy nhiên qua nhiều cuộc cải cách thì bây giờ gần như biến mất toàn bộ. Tôi đến nước Mỹ đã hơn một năm, cũng đã nghe được rất nhiều người Mỹ đánh giá về các cô gái châu Á, nói là các cô gái Trung Quốc cởi mở ra hơi quá…
Đối với lời nói của Liên Nhược Hạm thì Hạ Tưởng rất tán thành. Hắn liên tưởng đến kiếp trước, trong đoạn thời gian về sau có khoảng thời gian điên cuồng theo xu hướng lấy chồng nước ngoài, nhất là các cô gái lấy chồng người Nhật Bản. Kết quả là sau này rồi mới nhận ra, hóa ra các cô gái khi ra đến nước ngoài thì toàn bộ sự nết na, khuôn giáo đều biến mất, có người lưu lạc trong đám nông dân, thậm chí có người trở thành công cụ sinh dục, khổ không nói hết.
Không nghĩ tới vừa gặp lại Liên Nhược Hạm lại đối mặt với một vấn đề thảo luận sâu sắc thế của Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng chợt giật mình bừng tỉnh, không kìm nổi nụ cười, vội nói:
– Tổng giám đốc Liên, tôi được người ủy thác tới gặp cô, có chuyện trọng yếu muốn nói chuyện với cô.
Khuôn mặt xinh xắn của Liên Nhược Hạm nghiêm túc lại nói:
– Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đây luôn, không cần phải úp mở. Tôi và anh cũng không có việc riêng gì để bàn với nhau.
Cô gái ở vị trí tiếp tân nghe thấy vậy, miệng luôn phải cười trộm.
À, cố ý gây khó khăn đây ? Hạ Tưởng quay đầu liếc mắt nhìn cô gái đang ở bàn tiếp tân một cái, cố ý lớn tiếng nói:
– Nếu Tổng giám đốc Liên nói vậy thì tôi truyền lời luôn, là của người bạn trai của cô, anh ta nói về cái chuyện giữa hai người lúc đó…
Liên Nhược Hạm cực kỳ xấu hổ, vội vàng chặn lời nói Hạ Tưởng lại:
– Đừng nói linh tinh, cẩn thận không tôi đuổi anh ra ngoài, mau cùng tôi vào phòng.
Hạ Tưởng đắc ý, nghênh nghênh đầu đi theo Liên Nhược Hạm lên tầng. Cô gái tiếp tân ở phía sau ngẩn người ra, giơ ngón tay cái lên nghĩ thầm về Hạ Tưởng: “Rất đẹp trai ! Mình xem anh ta chính là bạn trai của Tổng giám đốc Liên, cũng giả bộ khéo lắm.”
Hạ Tưởng đi theo Liên Nhược Hạm đi vào văn phòng của cô. Văn phòng của Liên Nhược Hạm bố trí rất được, diện tích khoảng chừng 50 m2, đầy đủ các đồ dùng cần thiết, có một cửa sổ thật lớn đến sát đất với một cái rèm rất đẹp, trong phòng có đầy đủ các thiết bị rất hiện đại. Hắn không ngừng hâm mộ nói:
– Đúng là người có tiền, người nghèo như tôi đúng là không có cách nào so sánh được với Tổng giám đốc Liên.
Lời còn chưa dứt một mùi hương thơm cùng cơ thể mềm mại lao thẳng vào lòng hắn, lại còn động lòng người hơn nữa khi cái miệng xinh xắn chủ động áp vào cái miệng của hắn, còn có giọng nói đứt quãng:
– Anh nói nhiều lời vô nghĩa làm gì, lúc nào cũng vậy, đến gặp người ta còn có tâm tình nói linh tinh.
Hạ Tưởng được Liên Nhược Hạm ôm chầm lấy, hắn liền tận hưởng đôi môi xinh xắn đầy nóng hổi cùng với thân thể rất nóng bỏng của cô. Lúc này đúng là các tâm tư trêu đùa biến mất sạch, hắn liền ôm chặt lấy cô, sau đó bắt đầu hôn một cách mãnh liệt.
Cũng không biết trải qua bao lâu, chỉ sợ đây là cái hôn dài nhất từ khi chào đời của hắn. Bỗng nhiên, lúc này trên cái môi của hắn truyền đến một sự đau nhức, giống như là đã bị chảy máu. Lúc này, Liên Nhược Hạm thoát ra khỏi vòng tay của hắn, vừa tức giận vừa cười cợt nói:
– Trừng phạt anh một chút, cho miệng anh đau một lần để anh nhớ kỹ.
Lòng của phụ nữ như đáy biển, một giây trước còn dịu dàng như dòng nước thế mà ngay sau đó lại sắc lạnh như băng, như dao. Hạ Tưởng cũng chỉ biết rút lấy khăn tay ra, lau máu chảy trên miệng, lắc đầu nói:
– Nhớ kỹ cái gì ? Thời khắc nào em cũng nằm trong tim của anh, chưa bao giờ từng quên ? Làm sao lại còn cần cái gì để nhớ lại ?
Vốn Liên Nhược Hạm đang có rất nhiều điều muốn nói, cô có rất nhiều sự oán giận và ủy khuất đang định tuôn trào ra, nghe thấy câu nói này thì dường như đã đánh trúng điểm yếu nhất, thiếu chút nữa phải bật khóc. Cô thì thào nói:
– Anh đúng là khắc tinh của em, là oan gia đối đầu em. Vì sao rõ ràng là em đang rất hận anh, quả thực đang muốn đánh, mắng anh một chút. Nhưng khi nhìn thấy anh rồi, lại thấy trong lòng không nỡ, bao nhiêu oán giận đều biến mất.
Hạ Tưởng tiến lên ôm chặt lấy Liên Nhược Hạm:
– Bởi vì em là cô gái tốt nhất trên thế giới, là người con gái có tấm lòng bao dung nhất, có tình yêu lớn nhất, luôn luôn làm cho ý chí của người khác phải lưu luyến.
Liên Nhược Hạm nghe được câu cuối cùng, khó hiểu hỏi:
– Anh nói bậy gì đó, cái gì gọi là luôn để cho người khác phải lưu luyến ?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |