So với suy nghĩ tường tận của Khâu Tự Phong thì ý tưởng của Mai Hiểu Lâm đơn giản hơn nhiều. Cô nghĩ rằng, nếu trong sự vụ này có Phòng Ngọc Huy và Đặng Tuấn Kiệt dính vào, tốt thôi, sau này sẽ động chân nhúng tay vào trong công tác của bọn họ, để bọn họ không thể sống khá giả được.
Trong lòng hai người đều tức giận, vừa nghe thấy Hạ Tưởng trở về liền không hẹn mà gặp cùng đồng thời tiến đến, cũng không nghĩ tới việc cùng một lúc cả hai nhân vật số một và nhân vật số hai cùng xuất hiện tại văn phòng của Phó Chủ tịch huyện thường trực thì sẽ để người ngoài suy nghĩ gì.
Hạ Tưởng vừa thấy vẻ mặt của Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm thì hiểu là bọn họ đang lo lắng. Mặc kệ là như thế nào thì Đặng Tuấn Kiệt và Phòng Ngọc Huy trong chuyện này đã làm hết sức quá đáng, không để cho nhau chút mặt mũi nào, nếu để cho bọn họ tự tung tự tác thì công tác trong huyện An sau này làm sao mà khai triển nổi ? Hắn nghe xong lời nói của Khâu Tự Phong thì hơi trầm tư, làm việc nghĩa thì không thể chùn bước được. Vì thế hắn nói:
– Công trình đường Sơn Thủy từ nay về sau sẽ để tôi phụ trách xử lý. Bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi sẽ ăn ở ngủ nghỉ tại công trường, quyết tâm bám trụ không rời công trường nửa bước, cho đến lúc giải quyết được vấn đề mất tích của người công nhân, đảm bảo quá trình thi công về sau tuyệt đối an toàn thì mới thôi.
Khâu Tự Phong gật gật đầu, trong lòng hiện lên tia áy náy. Không phải là y không nghĩ tới việc tự mình tới trấn thủ ở công trường, cũng chẳng ngại phải làm công to việc lớn gì, chỉ cần giả vờ giả vịt là cũng được. Bí thư huyện ủy đích thân xông lên tuyến đầu, trấn thủ ở đó ba ngày thì xem ai dám không coi trọng ? Ai dám không có việc gì lại đến gây rối ? Chỉ có điều y lo lắng là nếu chẳng may khi y vừa tới mà công trường lại xuất hiện ra sự cố mất an toàn nào đó, lúc này lãnh đạo cấp trên trách tội xuống thì tất cả các sai lầm từ trước đến nay của công trình này đều trở thành lỗi mà hắn phải gánh chịu.
Xét cho đến cùng, đây là Khâu Tự Phong cảm thấy áy náy với việc mình không dám nhận việc chịu trách nhiệm. Hạ Tưởng vừa quay về, không chút do dự lại đề nghị xông lên tuyến đầu xung yếu nhất, người này mới đúng thật là làm việc thực sự, là Phó Chủ tịch huyện chân chính là vì dân mà làm việc.
– Phó Chủ tịch huyện Hạ, cảm ơn cậu, cậu là một người bạn đáng phải kính trọng.
Hai bàn tay Khâu Tự Phong nắm chặt lấy tay Hạ Tưởng, vẻ mặt hổ thẹn nói.
Hạ Tưởng suy nghĩ cẩn thận tâm ý của Khâu Tự Phong, hắn xua tay nói:
– Bí thư không nên nói lời như vậy. Nếu tôi đã một lòng thúc đẩy việc triển khai dự án đường Sơn Thủy, vì dân chúng huyện An làm thông một con đường xuyên qua núi thì nhất định tôi sẽ là người gánh chịu trách nhiệm. Chúng ta làm quan, nếu chưa làm đúng trách nhiệm thì cũng phải là một người có lương tri.
Mai Hiểu Lâm cũng cảm động, nói một cách kiên quyết:
– Phó Chủ tịch huyện Hạ, cậu yên tâm, tôi và Bí thư Khâu sẽ theo dõi sát sao nhất cử nhất động của Phòng Ngọc Huy và Đặng Tuấn Kiệt, không để cho bọn họ âm thầm tiếp tục quấy rối.
Hạ Tưởng cười ha hả:
– Nếu âm thầm quấy rối thì sao họ lại để cho chúng ta phát giác ? Dự án làng du lịch mới sẽ khởi công, công việc của bọn họ sẽ trở nên rất lu bu, làm sao còn có thời gian chú ý đến tình huống của đường Sơn Thủy nữa ? Cái bọn họ muốn chính là đường Sơn Thủy phải dừng lại, còn làng du lịch mới sẽ được khởi công một cách hoành tráng, tạo ra sự đối lập để cho Thành ủy xem. Nếu các ngài không tin, khi dự án làng du lịch mới khởi công, chắc chắn bọn họ sẽ phải mời lãnh đạo Thành ủy đến cắt băng xây dựng.
Mai Hiểu Lâm hiểu ý mỉm cười:
– Việc làng du lịch mới khởi công thì chúng ta cũng phải ủng hộ mạnh mẽ mới được, phải kiểm tra cẩn thận các yếu tố an toàn lao động trong thi công, nhìn xem chỗ nào còn khuyết thiếu không ? Chỗ nào còn chưa hợp quy định ? Đã là công trình quan trọng vào dạng bậc nhất nên chúng ta cũng phải kiểm tra cẩn thận từng chỗ một mới được, có chút vấn đề gì phải lập tức chỉnh đốn và sửa chữa ngay.
Khâu Tự Phong cũng nghe ra ngụ ý, không khỏi phải liếc mắt nhìn Mai Hiểu Lâm một cái. Y nghĩ thầm rằng một người bộc tuyệch như Mai Hiểu Lâm không ngờ cũng có lúc sâu sắc đến như vậy ? Không ngờ lại học được bài vận dụng trí tuệ chính trị để đối phó với đối thủ. Cái gọi là kiểm tra một cách cẩn thận là xuất phát từ sự suy xét trên góc độ an toàn đưa lên thành điểm quan trọng nhất cũng tương ứng với việc xuất phát từ sự trân trọng dự án làng du lịch, bảo hộ lợi ích xuất phát điểm của nhà đầu tư, chiếu cố đến an toàn trên nhiều phương diện cho lãnh đạo Thành ủy.
Nếu Đặng Tuấn Kiệt và Phòng Ngọc Huy muốn cho rằng là do Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện cố ý làm khó dễ với bọn họ, muốn tìm xương trong trứng thì cũng không có cửa để đối phó, chỉ có thể nói là quan niệm về an toàn này hơi khác biệt. Nhưng Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện cũng có lý riêng, đây là do tiếp thu được kinh nghiệm từ dự án đường Sơn Thủy nên triển khai các biện pháp phòng ngừa các sự cố phát sinh.
Sau khi ba người đạt thành sự nhất trí, bắt đầu triển khai công việc.
Sau khi Hạ Tưởng thu thập xong hành lý liền tới thẳng công trường. Sau khi đi đến trong công trường, việc đầu tiên Hạ Tưởng làm là tiếp xúc với người phụ trách của công trường là Hùng Hải Dương, yêu cầu tường thuật lại tỉ mỉ các tình huống mất tích của người công nhân kia.
Văn phòng hiện trường được dựng ở phía dưới triền núi, bên trong có một cái giường, một cái bàn, điện thoại và một đống lớn hồ sơ tài liệu chất đống lộn xộn như núi thì gần như không còn gì khác. Khi Hạ Tưởng lại đây, Hùng Hải Dương nghe nói Phó Chủ tịch thường trực huyện sẽ ở thường xuyên tại đây thì lập tức trở nên khẩn trương, bắt đầu hò hét yêu cầu công nhân nhanh chóng quét dọn lại phòng ở, xếp gọn lại đồ đạc sạch sẽ. Hạ Tưởng xua tay nói:
– Không cần phải phiền toái như vậy, tôi trước kia đã từng ở công trường qua rồi, biết nhà ở tại công trường là như thế nào rồi. Có chút lộn xộn có nghĩa lý gì, chỉ cần công tác làm tốt là được.
Một câu nói này lập tức kéo Hùng Hải Dương xích gần lại hơn.
Hùng Hải Dương vốn là người của huyện An, trước là một nông dân, sau đó đó đi nhận thầu công trình rồi buôn đi bán lại kiếm lời, từ từ cũng tích lũy được một số tài chính rồi thành lập một đội thi công chuyên sửa chữa cải tạo các đường nông thôn. Tuy rằng y không phải xuất thân là cán bộ kỹ thuật, nhưng đã làm đường nhiều năm nên cũng tích lũy được không ít kinh nghiệm quý giá. Hạ Tưởng là người tốt nghiệp trường chuyên nghành xây dựng, hắn cũng biết trong ngành xây dựng thì các tri thức trong sách vở thường lạc hậu hơn so với kinh nghiệm thực tế. Một sinh viên mới tốt nghiệp khi tới làm việc tại công trường, nếu nói về các kiến thức thực tế trong triển khai công việc thì còn không bằng một công nhân kỹ thuật đi làm khoảng hai năm.
Sở dĩ đường Sơn Thủy giao cho Hùng Hải Dương thi công là vì trong phương diện sửa đường thì y quả thật có chỗ hơn người. Hơn nữa, y đối nhân xử thế tốt, có lực ngưng tụ, giỏi về đoàn kết công nhân nên nhóm công nhân đều rất tôn trọng và nể phục y. Hạ Tưởng tin rằng trải qua việc kiến tạo, tu bổ đường Sơn Thủy thì Hùng Hải Dương cũng có thể thay da đổi thịt, trở thành đội thi công đầu tiên của huyện An trưởng thành phát triển lớn mạnh vươn ra khỏi huyện.
Đường Sơn Thủy mới được tu bổ không đến một km, hiện tại đang ở trong trạng thái bị dừng, các công nhân túm năm túm ba tụ lại một chỗ, đang nói chuyện phiếm với nhau, bàn luận về việc người công nhân bị mất tích.
Người công nhân bị mất tích tên là Biện Kim Thụy, đã đi theo Hùng Hải Dương hơn ba năm, năm nay đã 38 tuổi, đối nhân xử thế cũng rất cẩn thận, lá gan cũng bình thường, tật xấu là hay ra quán uống rượu, cũng không có bệnh tật gì, từ trước đến nay cũng không làm việc gì sai trái quá.
Cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, theo lời một công nhân ở cùng với y nói thì buổi tối Biện Kim Thụy ra ngoài để đi tiểu tiện, rồi chợt nghe thấy y kêu một tiếng sợ hãi, sau đó lại truyền đến thanh âm ầm ầm như người bị ngã nhào. Mọi người vội chạy ra thì thấy bên cạnh khe suối có một gốc cây nhỏ ngã, có dấu chân của người, có lẽ là Biện Kim Thụy trượt chân ngã vào trong khe suối.
Khe suối thì khá sâu, có rất nhiều đá, ngã xuống cũng khó có khả năng chết đuối được. Mọi người liền kiếm đèn để tìm kiếm trong khe suối, nhưng tìm cả đêm cũng không thấy. Ngày hôm sau, tất cả mọi người lại huy động nhau đi tìm kiếm một lần nữa, rất lạ rằng nếu người còn sống thì phải thấy người, nếu chết thì phải thấy xác chứ.
Sau đó người nhà của người công nhân kia đến gây rối.
Hạ Tưởng nghe xong thì cảm thấy trong việc này có không ít điểm đáng ngờ. Đầu tiên là không ai nhìn thấy Biện Kim Thụy rơi xuống khe suối, tiếp theo hắn cũng đi thăm dò khe suối thì thấy khe suối cũng không phải quá sâu, địa hình cũng không quá phức tạp, cũng không thể giấu được người. Cuối cùng là trong khu vực này không có động vật hoang dã ăn thịt, không có khả năng bị dã thú ăn mất xác.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |