Liên Nhược Hạm vừa về liền đầu nhập vào trong công tác của mình bởi vì thành phố đã đệ trình kiến nghị di dời Nhà máy Thép và Nhà máy Dược, Tập đoàn Viễn Cảnh cũng chính thức đề nghị với thành phố về việc thu nhận lấy khu đất này.
Sau gần một tháng thi công lại, dự án đường Sơn Thủy lại gặp một vấn đề rất nan giải về mặt kỹ thuật từ lúc khởi công đến nay.
Trong quá trình thi công đường Sơn Thủy thì có một đoạn gặp một quả núi, nếu đào xuyên núi thì chẳng những thời gian không cho phép mà tài chính cũng không đủ, nếu chạy vòng qua thì chi phí cũng rất cao, chỉ có thể đào thành một cái hầm. Nhưng vấn đề là không hiểu vì sao địa chất đá ở núi này cực kỳ cứng rắn, mấy mũi khoan đã bị hỏng mà vẫn không khoan được.
Hạ Tưởng mời Cao lão đến, Cao lão đưa ra phương án giải quyết, thiết kế ra ý tưởng hoàn toàn mới, rốt cuộc tiến độ cũng được tiến triển rút gọn được mấy ngày. Mấy ngày vừa rồi Hạ Tưởng không cạo râu, tóc cũng ít khi chải chuốt, quần áo trên người cũng có mấy chỗ lem luốc, nhìn cứ giống như người công nhân vậy. Điều này làm Cao lão cảm động, mở miệng khen ngợi:
– Tiểu Hạ, tôi lại có thêm sự hiểu biết về con người cậu. Cậu đúng là người nhiệt tình, có thể cùng ăn ở với công nhân, có thể gần gũi với bọn họ, đạt được sự kính nể xuất phát từ trong đáy lòng của bọn họ. Để làm được những việc này thì đúng thực tôi rất kính nể những gì cậu đã làm.
Hạ Tưởng cười ngượng ngùng:
– Tôi là người phụ trách công trình này, mà công trình này cũng là để phục vụ dân chúng, do đó tận tâm với công trình cũng chính là tận tâm với tiền đồ của tôi.
Cao lão lại lần nữa vẻ mặt nghiêm lại, trịnh trọng vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Tiễn Cao lão đi, Hạ Tưởng lại lần nữa đầu nhập vào trong quá trình thi công khẩn trương. Hắn tính toán rằng trước khi mùa đông đến thì ít nhất phải hình thành được cơ bản hình dáng con đường, về phần bê tông nhựa phía trên mặt đường thì có thể chậm chút cũng được, mấu chốt nhất là có thể khai thông được tuyến đường, như vậy sẽ lấy được sự cổ vũ của mọi người.
Đột nhiên trời lại mưa to, tại phương Bắc thì trên núi thường đá nhiều, đất ít, nên rất ít khi hình thành sụt lở đất đá. Nhưng bởi vì nguyên nhân thi công gây ra các chấn động lên các tảng đá, mưa to một chút thì Hạ Tưởng lo lắng có thể hình thành việc núi lở. Vì thế, Hạ Tưởng liền yêu cầu Hùng Hải Dương nhanh chóng tổ chức cho công nhân chuyển dời tới mảnh đất khác an toàn hơn.
Hùng Hải Dương vốn cũng thường xuyên gặp cảnh mưa to trong núi, nếu là lãnh đạo khác thì có lẽ y cũng chỉ ứng phó một câu, sau đó giả bộ tổ chức mọi người, giả vờ giả vịt chút là được, không thực sự làm. Mà công nhân thì việc thích làm nhất trong những ngày mưa to gió lớn đó là ở trong phòng đánh tú lơ khơ và nói chuỵện phiếm với nhau, hoặc là tổ chức hội họp ăn uống nhậu nhẹt với nhau. Đối với bọn họ mà nói, thì cơ hội trời mưa chính là lúc thanh nhàn khó có cơ hội kiếm được.
Nhưng Hạ Tưởng ở công trường này cũng đã hơn một tháng, Hùng Hải Dương cũng có thể nhìn ra Hạ Tưởng đây là thật tâm suy xét vì sự an nguy của mọi người, vì thế y liền khẩn trương thực hiện, lớn tiếng kêu gào mọi người mau đứng dậy, nhanh chóng chuyển dời lên chỗ cao. Nhóm công nhân tuy rằng không quá tình nguyện nhưng nhìn thấy Phó Chủ tịch huyện Hạ đang đi lại giữa cơn mưa chỉ huy mọi người, chỗ này thì thu dọn đồ đạc, chỗ kia thì chỉ huy sơ tán thì tâm lý mọi người bỏ hẳn sự thờ ơ, lập tức khẩn trương thu dọn, không bao lâu đại bộ phận mọi người đều chuyển dời đến mảnh đất an toàn.
Mưa càng lúc càng lớn, mưa rất to, người đứng ở trong mưa cảm thấy rát mặt, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó. Hạ Tưởng và Hùng Hải Dương đang cùng nhau kiểm kê nhân số, điểm đi điểm lại thì phát hiện thấy thiếu mất một người. Hùng Hải Dương bị tinh thần làm việc của Hạ Tưởng cuốn hút liền xung phong nhận việc đi tìm người. Hạ Tưởng lo lắng cho sự an nguy của Hùng Hải Dương, cho dù ai khuyên nhủ thế nào cũng muốn đi cùng y để tìm người.
Tới công trường thì mới phát hiện, quả nhiên còn có một người đang ngồi ở trong lán trại tạm bợ tại công trường, đang kích động nhặt từng đồng tiền xu trên mặt đất. Đây là đống tiền xu mà y tích góp được, hiện tại bị rớt trên mặt đất, tổng cộng khoảng 10 tệ. Đối với y mà nói thì 10 tệ tương đương với chi phí một tuần sinh hoạt, đương nhiên y không thể để mất được, cho dù nguy hiểm cũng phải cố mà nhặt cho hết.
Hạ Tưởng cũng biết người công nhân rất nghèo khó, cũng biết tính bướng bỉnh của bọn họ nên lập tức ngồi xổm trên mặt đất giúp y nhặt tiền. Hùng Hải Dương lòng như lửa đốt, bởi vì y phát hiện ra trên núi có dấu hiệu nước kéo về nên liền mắng to:
– Lão Tiền, sao ông dốt vậy, đến lúc này mà còn nhặt tiền ? Tiền trọng yếu hơn hay mạng trọng yếu hơn ?
Lão Tiền vừa lúc này đã nhặt được hết toàn bộ tiền trên mặt đất, lúc đứng lên y mới phát hiện ra Phó Chủ tịch huyện Hạ đã nhặt giúp y. Lão Tiền sợ quá, miệng lắp bắp lại, nói:
– Phó Chủ tịch huyện Hạ, tôi, tôi…
Hạ Tưởng cầm tiền xu nhét vào trong tay của y, thúc giục nói:
– Đừng nhiều lời nữa, đi mau, lũ bất ngờ đổ xuống đấy.
Hùng Hải Dương giận dữ, hùng hùng hổ hổ tiến lại đá vào mông lão Tiền một cái:
– Còn không mau cút đi, chẳng lẽ còn để Phó Chủ tịch huyện mời lại mới chịu à ?
Lão Tiền vội vã chạy ra khỏi lán, chạy một mạch đầu không ngoảnh lại về phía bãi đất an toàn. Hùng Hải Dương không dám chậm trễ, bằng kinh nghiệm của y, y đã nghe ra được tiếng nước ầm ầm trên núi, là điềm báo lũ quét đột nhiên kéo đến. Hắn vội vàng giúp Hạ Tưởng lao ra khỏi lán, vừa ra ngoài trời liền cảm giác được một luồng gió to đập thẳng vào mặt, trong luồng không khí lẫn mưa hỗn loạn, bên tại còn truyền đến một tiếng rít lớn.
– Không tốt, lũ kéo tới.
Hùng Hải Dương ngẩng đầu lên thì thấy, ông trời ơi, dòng nước đã cách hắn không còn tới 10 m, mà y còn cách bãi đất còn vài m.
Y đang sửng sốt thì bỗng nhiên cảm thấy phía sau một lực đẩy mạnh đẩy về phía trước, người y lúc này không tự chủ được bay về phía trước, nghe được ở phía sau hô to lên một tiếng:
– Các anh em, đón lấy.
Hùng Hải Dương chưa kịp định thần lại thì đã thấy nằm trong lòng mấy người khác, hóa ra vừa rồi mình được người nào đó ném lên đây và được nhóm công nhân đón được. Y quay đầu lại thì thấy cơn lũ cuốn qua, bóng dáng Hạ Tưởng chợt lóe lên một cái rồi bị cơn nước lũ bao phủ, mất hình mất dạng.
– Phó Chủ tịch huyện Hạ.
Hùng Hải Dương kêu lên một tiếng thảm thiết, cố hết sức dãy dụa ra, Phó Chủ tịch huyện Hạ là vì y mà bị cơn lũ cuốn đi, là để cứu y.
Hùng Hải Dương ra sức giãy giụa khỏi vòng tay mọi người, xoay người định nhảy vào trong dòng nước của dòng lũ để cứu người thì lại bị mấy công nhân ôm chặt lấy lại. Tất cả mọi người trên mắt đều có dòng lệ nóng, cố nén bi thương nói:
– Giám đốc Hùng, không thể xuống nước, dòng chảy quá mạnh, không thể cứu được người vào lúc này. Nhảy vào dòng lũ vào lúc này thì chỉ còn một chữ chết mà thôi.
Hùng Hải Dương lúc này không kìm nổi sự bi thương trong lòng, khóc thành tiếng lớn:
– Phó Chủ tịch huyện Hạ, tội gì mà anh cứu tôi ? Vì sao anh không để tôi chết đi ?
Y hận mình không có cánh để bay ra cứu Hạ Tưởng.
Nhưng lúc này trong bóng dáng mờ mịt của dòng lũ đã không còn bóng dáng của Hạ Tưởng.
Người ta là một lãnh đạo của Huyện ủy, đường đường là một Phó Chủ tịch thường trực huyện, không ngờ vì cứu mình mà đã phải từ bỏ tính mạng, một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong lòng Hùng Hải Dương. Mấy lần y giãy dụa khỏi mọi người để nhảy vào dòng nước cứu Hạ Tưởng, nếu chết thì cả hai người cùng chết, phải báo đáp đại ơn đại đức này không để Phó Chủ tịch huyện Hạ Tưởng cô quạnh một mình được. Nhưng nhóm công nhân đều biết tính cách của y, sợ y làm việc rồ dại nên bốn năm người giữ chặt lấy y, khiến y không tài nào nhúc nhích được.
Người đau đớn nhất chính là lão Tiền.
Lúc ông ta phát hiện Hạ Tưởng bị dòng lũ cuốn trôi thì người như đần ra, ngồi tại chỗ thẫn thờ tại chỗ, gần nửa ngày sau mà vẫn không nhúc nhích. Lúc này đầu óc ông ta trống rỗng, sao lại như thế này ? Sao lại có khả năng này ? Phó Chủ tịch huyện Hạ bị nước cuốn trôi ? Phó Chủ tịch huyện Hạ bị nạn ? Phó Chủ tịch huyện Hạ là vì quay lại cứu y nên mới bị dòng nước lũ cuốn đi, nếu không, người ta đường đường là một Phó Chủ tịch huyện, sao lại bị rơi vào tình cảnh hiểm nghèo như vậy ?
Đều do mình tham tiền, đều là vì hơn 10 tệ tiền xu ! Lão Tiền ngây ngốc cả nửa ngày, bỗng nhiên “Bịch” một tiếng, quỳ rạp xuống mặt đất, đấm liên tục vào ngực, thậm chí tát vào mặt mình mấy cái, gào rống lên.
– Phó Chủ tịch huyện Hạ, đều do tôi, là do tôi đáng chết. Tôi không phải với ngài, là tôi hại ngài, tôi không phải là người nữa. Là tôi hại ngài, là tôi vì hơn 10 tệ mới hại mệnh hệ ngài như vậy, lão Tiền tôi xin đền lại mạng cho ngài.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |