– Bố! Bố quá chủ nghĩa duy tâm rồi. Sao bố biết con không biết chăm sóc người khác? Con không biết chăm sóc bố, nhưng cũng không có nghĩa con không biết chăm sóc anh Hạ. Bố chẳng hiểu gì cả, năng lực của con là do người mà thay đổi. Chuyện không xảy ra khi ở bên bố thì sẽ xảy ra khi ở bên anh Hạ.
Câu trước nghe còn chấp nhận được, nhưng câu sau e có chút lệch ý khác khiến Hạ Tưởng không khỏi xấu hổ nên khuyên Tống Nhất Phàm đi về. Hôm nay hiếm khi thấy Tống Nhất Phàm ngang bướng như vậy, nhất định không chịu nghe, cuối cùng Tống Triêu Độ cũng đành bó tay, chỉ còn cách để con gái ở lại, đặc biệt căn dặn, khi trời tối phải trở về nhà.
Tống Triêu Độ vừa đi khỏi, cuối cùng cũng được yên ắng trở lại, trong phòng bệnh giờ chỉ còn lại Hạ Tưởng và Tống Nhất Phàm. Hạ Tưởng được nghỉ ngơi vài ngày, cảm thấy toàn thân khỏe mạnh, tinh thần sôi nổi liền đứng dậy vận động. Tống Nhất Phàm nhìn thấy tinh thần Hạ Tưởng khá ổn liền nói:
– Ta đi tản bộ ở viện nhé, em đỡ anh đi.
Hạ Tưởng cười:
– Anh bây giờ khỏe như trâu, đâu cần phải người đỡ? Nếu không tại bệnh viện chưa cho xuất viện, không thì anh đã sớm muốn rời khỏi đây rồi.
Tống Nhất Phàm lắc đầu, nói:
– Vậy thì không được! Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như rút tơ. Anh bây giờ nhìn như đã khỏi bệnh, nhưng thực chất gốc bệnh chưa dứt, phải nghe lời bác sĩ, phải nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa. Suýt nữa mất cả mạng, đấy không phải chuyện nhỏ nên phải nghe lời bằng được. Ít nhất phải nằm viện một tháng, anh nghe chưa?
Hạ Tưởng ngạc nhiên, không kìm nổi cười, Tống Nhất Phàm trẻ người, giọng điệu nói chuyện như đã bắt đầu có xu thế quản lý người khác rồi.
Hai người đến phía sau bệnh viện tản bộ.
Khu vực dành cho cán bộ cấp cao được đặc biệt xây dựng tách riêng với khu vực phòng bệnh thường. Các hạng mục bên trong không những được thiết kế, bố trí tốt nhất thành phố Yến, hậu viện càng được trồng xanh mượt mà khác hẳn với khu vực phòng bệnh thường. Hạ Tưởng cảm than, cái xã hội này đúng là phân tầng rõ rệt. Người bình thường dù cho có nhiều tiền đến đâu cũng không hưởng được đãi ngộ của phòng bệnh cán bộ cấp cao.
Hạ Tưởng mặc quần áo bệnh viện có gắn mã số, đi lại đằng sau viện thu hút sự tò mò của những người đi bộ khác, bởi người nằm viện khu vực phòng bệnh cán bộ cấp cao dù không phải là trị bệnh thì cũng là lãnh đạo đang an dưỡng, đa số đều khoảng trên bốn mươi tuổi. Bình thường chưa đến bốn năm mươi tuổi là có mấy người leo lên hàng cán bộ cấp cao? Còn Hạ Tưởng lại khác hẳn, quá trẻ so với độ tuổi hàng lãnh đạo, bên cạnh lại có người con gái cực xinh đi cùng. Nhóm hai người xuất hiện, khiến cho những người tản bộ đang hít thở không khí trong lành không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, hiếu kỳ.
Hạ Tưởng giờ mới phát hiện ra quyết định tản bộ thật đúng là sai lầm, liền vội vàng nói với Tống Nhất Phàm:
– Chúng ta về thôi, ở bên ngoài nổi trội quá.
Tống Nhất Phàm cũng không chịu đựng nổi những cái nhìn tò mò, cổ quái, liền giả vờ đỡ Hạ Tưởng quay về phòng bệnh. Đi được vài bước, khi đi ngang qua trước mặt một vị cao tuổi tóc bạc, khuôn mặt hồng hào, ánh mắt vị cao tuổi đột nhiên như chớp điện xẹt về phía Hạ Tưởng, nghiêm nghị hỏi:
– Người trẻ tuổi, gia cảnh thế nào lại có thể vào nằm phòng bệnh cán bộ cấp cao vậy?
Hạ Tưởng sửng sốt, vốn không muốn trả lời, có điều nhìn thấy trong ánh mắt của vị cao tuổi này, cái nhìn tra xét nghiêm túc, đôi lông mày của ông ta cao gầy, tướng mạo không cần nộ khí vẫn tự tỏa ra sự uy nghiêm, rất có khí thế nên không khỏi nhìn lại ông ta thêm lần nữa.
Lão thấy Hạ Tưởng đang do thám mình, bỗng nhiên cười:
– Sao vậy, có phải tướng mạo tôi hung dữ không? Người có dung mạo dữ chưa chắc là dữ thật đâu.
Câu nói này khiến cho Hạ Tưởng có cảm tình tốt với ông ta, hắn liền dừng bước, gật đầu cười:
– Không phải tướng mạo của bác hung dữ, mà là cảm giác tướng mạo của bác có kiểu uy nghiêm của người ở địa vị cao rất lâu.
Nụ cười trên mặt ông già tắt ngúm, thay vào đó là khuôn mặt lạnh như băng:
– Câu nói này không thật, người nằm phòng bệnh cán bộ cấp cao đều là những cán bộ cấp Sở trở lên. Cái gì mà ở địa vị cao đã lâu, chàng trai này, tâm địa của cậu không trong sạch.
Trong lòng Hạ Tưởng nghĩ nhìn lão rất thú vị, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, hình như đặc biệt kỵ người khác nói ông ta ngồi ở địa vị cao nên nói:
– Thì đúng như bác vừa nói thôi, tướng mạo hung dữ, người chưa chắc dữ mà. Cháu vừa rồi chỉ là thuận miệng nói ra, bác lại nói cháu tâm địa không trong sáng. Bác ơi, có phải bác hơi chủ nghĩa chủ quan không?
Ông già bị Hạ Tưởng nói lại á khẩu không nói lên lời, trừng mắt nhìn Hạ Tưởng, đột nhiên cười lớn:
– Thú vị, thú vị, đã lâu chưa thấy có chàng thanh nhiên nào thú vị như cậu. Nào, ngồi xuống đây, chúng ta nói chuyện một lát nào.
– Ông muốn nói chuyện là nói chuyện, mặt muốn biến sắc thì biến sắc, chúng tôi không có tâm trạng hầu tiếp đâu.
Tống Nhất Phàm không vui, nói sẵng với ông lão.
Ông già nhìn Tống Nhất Phàm vài cái, cười:
– Cô bé này xinh thật, có điều mồm miệng hơi sắc sảo một tí, cẩn thận sau này khó lấy chồng đấy.
– Ai cần ông lo, lắm chuyện. – Tống Nhất Phàm không khách khí, không vui trừng trừng nhìn ông lão.
– Tôi xinh như thế này, chắc chắn dễ lấy chồng, chắc chắn sẽ có nhiều kẻ tranh giành. Bác nói chuyện trước sau thật mâu thuẫn. Sau này khi ăn nói phải nghĩ trước nghĩ sau chứ, đỡ bị người ta phát giác có kẽ hở trong lời nói, rồi bị người ta bắt gọn.
Lão già sửng sốt, ngây người ra một lát, tay chỉ Tống Nhất Phàm, vui vẻ cười:
– Đúng là nhanh mồm nhanh miệng thật, lâu lắm rồi mới nghe được lời sắc bén như vậy, thú vị, thú vị quá. Nào, nào, hai người trẻ tuổi, ngồi với ông già nói chuyện một lát được không?
Hạ Tưởng ngồi xuống trước, đưa tay kéo Tống Nhất Phàm ngồi xuống theo, nói:
– Đã ra đây tản bộ rồi, ngồi với bác đây một lát thì có gì đâu? Nào, ngồi xuống đi.
Tống Nhất Phàm vẫn không bằng lòng lắm, vẫn còn tức giận liếc xéo ông ta một cái mới ngồi xuống.
Ông già lại càng nhìn Tống Nhất Phàm càng thấy thích, muốn hỏi tên cô gái, Tống Nhất Phàm phớt lờ, ông già tính trẻ con không giận, quay sang hỏi Hạ Tưởng. Hạ Tưởng từ trước đến giờ luôn yêu trẻ kính già, nên thật thà nói tên của mình.
Ông già nghe xong gật gật đầu:
– Cái tên khá, có chút không gian tưởng tượng. Tôi họ Cổ, các cháu gọi bác là lão Cổ là được.
– Lão đồ cổ!
Tống Nhất Phàm buột miệng nói, xong lại khoái chí cười ha ha.
Ông già nghe xong, không những không giận mà còn thấy vui thích:
– Cô bé, bác không phải đồ cổ đâu nhé, bác là lão Cổ. Có điều nghe cách cháu gọi lão đồ cổ cũng hay, hơi hơi phù hợp với tình trạng của bác lúc này, được, đặc cách cho cháu về sau gọi bác là lão đồ cổ.
Tống Nhất Phàm vui vẻ:
– Lão đồ cổ, không ngờ bác cũng vui tính đấy, không sợ người khác gọi mình là lão đồ cổ. Được rồi, cháu sẽ miễn cưỡng không làm khó gọi bác là lão đồ cổ. Nếu mà thích thì cháu sẽ gọi bác là ông Cổ được không.
Ông già cũng vui vẻ đáp:
– Được, cứ như vậy nhé, sau này ba tiếng lão đồ cổ sẽ gọi thành ông Cổ, thế nào?
– Vâng!
Tống Nhất Phàm không do dự, nhận lời luôn.
Hai người một hỏi một đáp, đẩy Hạ Tưởng qua một bên, trên mặt Hạ Tưởng nở nụ cười nhẹ nhàng, tự nhiên chuyển qua hứng thú xem đôi một già một trẻ đối đáp, tâm trạng trở nên thanh thản, dễ chịu. Hắn không nghi ngờ, không thắc mắc lai lịch của ông già này, không cần biết ông ta là ai, từng làm chức vị nào, giờ vào độ tuổi của ông ấy thì cũng đã trở thành ông già thường dân rồi, chỉ cầu yên tâm dưỡng lão là đủ.
Lão Cổ và Tống Nhất Phàm nói chuyện một hồi, cảm xúc tăng vọt, hỏi Hạ Tưởng:
– Tiểu Hạ, cháu có thói quen yêu trẻ kính lão à?
– Anh Hạ là người cực tốt, phẩm chất tốt nào anh ấy cũng đều có cả.
Tống Nhất Phàm trả lời thay Hạ Tưởng.
Lão Cổ lại hỏi tiếp:
– Bác muốn hỏi cháu một chút: “Nếu có một người già, già mà hành vi lại không đáng kính thì cháu sẽ vẫn tôn kính người đó chứ?”
– Kính lão yêu trẻ là đạo đức truyền thống tốt, cần phải được duy trì. Đương nhiên, không phải tất cả người lớn tuổi đều đức cao vọng trọng, cũng có vài người già phẩm đức kém, nhưng cháu vẫn tôn trọng tuổi tác người ta. Vì trong mắt cháu, người trẻ nên nhường nhịn với người già. Bác có thể không tôn kính chức vụ của ông ta, cũng có thể không tôn trọng phẩm đức của người đó hoặc không tôn trọng những gì người đó làm, nhưng phải tôn kính tuổi tác của người đó, bởi vì một người có thể sống già đến vậy thì ắt không phải chuyện dễ dàng gì.
Hạ Tưởng nghiêm túc trả lời.
– Tôn kính tuổi của người già?
Lão Cổ có chút suy tư khi lặp lại câu nói lần nữa, đầu cúi xuống nghĩ một lúc, nét mặt nghiêm nghị, nói:
– Bác lần đầu nghe thấy cách nói tôn kính tuổi tác, theo như cháu nói, một người tầm thường vô vị, cho dù cả đời cũng không có thành tựu gì, chỉ cần ông ta sống đủ lâu cũng đáng để người khác tôn kính?
– Không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng ít nhất là cháu nghĩ như vậy.
Hạ Tưởng kiên trì với suy nghĩ của mình.
– Con người sống ở trên đời có rất nhiều thành tựu, ví dụ như kiếm được nhiều tiền, có thể có địa vị cao, có thể rất đẹp trai, rất xinh đẹp, có thể trở thành ngôi sao được nhiều người yêu thích, nhưng quyền quan, phú quý chưa chắc đã trường thọ, các ngôi sao cũng nhiều người tự sát mà chết. Trung Quốc xem trọng ngũ phúc, trong ngũ phúc đó thì cái phúc thứ nhất chính là trường thọ, nhị phúc là phú quý, tam phúc là an khang, tứ phúc là đạo đức tốt, cái phúc thứ năm là chết vì già. Trường thọ được xếp ngôi đầu tiên có thể thấy trường thọ hơn rất nhiều những cái phúc khác. Vì vậy cháu luôn tôn kính người trường thọ hơn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |