Mức độ kinh doanh của làng du lịch đầy triển vọng thúc đẩy tính tích cực của Phòng Ngọc Huy. Bất động sản Cát Thành cũng nhiệt tình không kém, đầu tư một lượng cực lớn về người và của, tăng ca thêm giờ mà thi công. Kiều Bạch Điền cũng đến huyện An vài lần, Hạ Tưởng cũng gặp từng qua hắn ta. Hai người chỉ nói chuyện qua loa, khách sáo vài câu, chứ chẳng có gì để mà nói. Hạ Tưởng không thích con người của Kiều Bạch Điền, với lại cũng chẳng có gì để nói với hắn ta. Kiều Bạch Điền ỷ thế có Đàm Long làm chỗ dựa, gần đây lại thân cận với vài vị lãnh đạo trên Tỉnh nên không coi Hạ Tưởng một Phó chủ tịch thường trực huyện bé nhỏ ra gì cả.
Nửa câu nói chuyện cũng không hợp, Hạ Tưởng cũng không thèm phải chấp hắn. Sau khi biết mình sắp phải rời xa huyện An, mà vẫn còn dồn toàn tâm toàn lực lo liệu hoàn tất mọi chuyện đã là cố gắng không dễ gì rồi.
Một tuần sau, tin bắt đầu được lan truyền đi. Đầu tiên là mấy vị lãnh đạo Thành uỷ thành phố Yến mở một cuộc hội ý. Sau cuộc hội ý, Trần Phong giận đến nỗi quăng vỡ cốc chén, rồi gọi điện đến Tỉnh tranh cãi một trận nhưng không đạt được kết quả gì, nên đành bất lực chấp nhận sự thật.
Hồ Tăng Chu ngồi yên lặng, lắc đầu thở dài:
– Tiểu Hạ, cậu đành phải tự lo cho mình thôi.
Phương Tiến Giang và Vương Bằng Phi ngồi trong văn phòng hội ý với nhau, hai người ngồi nói chuyện một lúc. Trước khi đi, Phương Tiến Giang nói:
– Phó Bí thư Vương phân tích rất có lý, Bí thư Trần hơi kích động quá rồi.
Vương Bằng Phi xua tay, cười:
– Tiến Giang, Bí thư Trần kích động, giả làm thật thì thật cũng thành giả, không thể coi đó là thật được. Ông ấy lại không nhìn xa hơn chúng ta sao ? Sự thật chứng minh rồi, tất cả những người coi thường Bí thư Trần đều có lúc phải hối hận.
Phương Tiến Giang hiểu ra, nói:
– Tôi thì phục nhất cái kiểu thật thật giả giả của Bí thư Trần, toàn làm người khác không phân biệt được dụng ý thật sự của ông ấy.
Vương Bằng Phi mỉm cười:
– Chuyện thật giả có ai lại có khả năng phân biệt được rõ ràng đâu ? Có những lúc, thời gian giả quá lâu thì cũng có thể coi là thật luôn.
– Hạ Tưởng có suy nghĩ gì không ?
Phương Tiến Giang lại hỏi thêm.
– Suy nghĩ thì đương nhiên là có rồi, nhưng nếu để nghĩ thông được thì còn phải dựa vào chính cậu ta nữa. Chút thất bại này mà không vượt qua được thì sau này sao thành việc lớn ?
Vương Bằng Phi thể hiện rõ có khuynh hướng để Hạ Tưởng tự mình thích ứng, tự mình tiếp nhận.
Thật ra thì Hạ Tưởng đã thản nhiên chấp nhận sự thật rồi.
Chuyện trên chính trường, có những lúc phải biết chấp nhận những sự thật bất đắc dĩ. Chính là việc quan lớn hơn một cấp thì có thể chèn ép người khác, chỉ có chấp nhận rồi thì mới có suy nghĩ mới để nghĩ tới. Vả lại, Hạ Tưởng không bao giờ tin có người muốn xử lý hắn thế nào thì có thể tuỳ ý động đến hắn.
Cho dù đến Văn phòng Tỉnh uỷ làm việc đi chăng nữa thì đã sao ? Cho dù bị bỏ đó không được người khác coi trọng tài năng nữa thì cũng đã sao ? Tống Triều Độ mất hai năm nằm phục còn có thể tự đứng lên, huống chi mình được rút ngắn thăng chức, thăng lên cấp Cục trưởng. Tuổi tác còn trẻ, lo gì không có ngày ngẩng cao đầu.
Hạ Tưởng nghĩ thông rồi, nghĩ rất thông nên hàng ngày mới có thể vui vẻ bận với công việc. Thần thái của hắn khiến cho Phòng Ngọc Huy sau khi đã biết tin cảm thấy kinh ngạc và nghi ngờ.
Hạ Tưởng không làm sao chứ ? Hắn ta có đúng là chỉ nghĩ mình được thăng chức nên vui không ?
Đầu tháng mười hai, người của Ban tổ chức cán bộ đến tìm Hạ Tưởng bàn chuyện, truyền đạt việc Ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ đã có quyết định điều động hắn đến Phòng tin tức Tỉnh uỷ đảm nhận vị trí Trưởng phòng. Ban tổ chức chỉ thông báo kết quả cho đương sự, còn lý do thì tự mình suy đoán, chứ không có ai chịu trách nhiệm giải thích cho.
Phải đợi đến ra năm Nguyên đán ngày rộng tháng dài mới bắt đầu tính chuyện được, nói cách khác, lý tưởng nhất là có thể thoải mái nghỉ ngơi một thời gian. Hạ Tưởng còn khá cao hứng, tính đi tính lại thời gian, nhân cơ hội hiện tại có thời gian rảnh rỗi, kết hôn với cô bé, cũng là làm cho cô bé cảm thấy yên tâm.
Hắn tự nhiên cao hứng gọi điện thoại cho Tào Thù Lê thương lượng. Cô không có ý kiến gì với sự điều nhiệm của Hạ Tưởng cả, ngược lại cô cảm thấy hắn không tồi, ít nhất là không có gì nguy hiểm cả. Đối với chuyện kết hôn, chỉ có một điểm nhỏ:
– Anh còn chưa chính thức cầu hôn với em thì em đã được gả cho anh rồi, như vậy chẳng phải quá tùy tiện hay sao ? Nghe nói, đàn ông sẽ không quý trọng những cô gái quá tùy tiện.
– Anh tìm cơ hội, nghĩ ra sáng kiến, phải có một kế hoạch thật chu đáo, sau đó chính thức cầu hôn em. Được không ?
– Được.
– Được cái gì mà được. Anh và em đều đã đính hôn rồi, nếu em không lấy anh thì em lấy ai ? Em lập tức đồng ý lấy anh, nếu không anh sẽ cho em đẹp mặt.
– Thôi được rồi, em đã xinh rồi, nếu còn xinh hơn nữa thì quá mê hồn rồi phải không ? Nhìn anh quả thật đáng thương, đến nhà cũng không có để về, em chấp nhận anh và lấy anh, cho anh một mái ấm gia đình. Nhưng từ nay về sau anh phải ngoan ngoãn một chút, phải chăm chỉ tắm rửa, thay quần áo, phải làm vệ sinh thật tốt, phải ngủ sớm dậy sớm. Không được tùy tiện lên giường và ngồi lên ghế sô pha.
Hạ Tưởng giận dữ:
– Anh không phải con cún !
Hai người cùng nhau cười to.
Khâu Tự Phong triệu tập một cuộc họp cán bộ huyện, tuyên bố Hạ Tưởng sắp sửa bị điều đi chỗ khác, lập tức làm cả huyện chấn động. Rất nhiều người sau khi nghe được tin tức này cảm thấy không thể chấp nhận được. Phó chủ tịch huyện Hạ làm tốt như vậy, vì sao phải điều đi chỗ khác chứ ? Phó chủ tịch huyện Hạ đã có những cống hiến to lớn đối với huyện An, ai lại không muốn nhân dân huyện An có một có một vị phó chủ tịch huyện tốt cơ chứ, hà cớ gì mà phải điều hắn đi chỗ khác ?
Âm thanh tranh cãi trong cuộc họp hết sức hỗn loạn, thiếu một chút nữa thì không thể khống chế được.
Rất nhiều cán bộ cơ quan chịu ân huệ của Hạ Tưởng, rất nhiều người có trách nhiệm ở các ban ngành hưởng lợi từ đầu tư do Hạ Tưởng đem tới. Nhiều người biết đến thành tích của Hạ Tưởng, biết hắn là một nhân viên có trách nhiệm của huyện ủy và chính phủ vì dân mà công tác rất nhiệt tình. Rất nhiều ánh mắt hướng về Hạ Tưởng ở trên khán đài, trong lòng đồng loạt thốt lên:
– Vì sao vậy, Phó chủ tịch huyện Hạ ?
Hạ Tưởng đón ánh mắt của mọi người, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Hắn không khát vọng gì che ô cho vạn dân, chỉ hy vọng trước khi hắn đi có thể đón nhận ánh mắt công nhận của tất cả mọi người. Nếu như trong ánh mắt đó mọi người có chút gì đó vấn vương và lưu luyến là hắn cảm thấy không hổ thẹn với lương tâm.
Hắn nhìn thấy trong ánh mắt của mọi người có sự lưu luyến.
Hạ Tưởng nói một cách chân tình:
– Các vị lãnh đạo, các vị đồng sự, trong hai năm tôi công tác tại huyện An, tôi đã được sự ủng hộ mạnh mẽ của Chủ tịch huyện Mai và của bí thư Khâu. Tôi đã có được sự tương trợ to lớn của đồng sự, tôi cảm thấy vô cùng cảm tạ các vị. Tôi đảm nhiệm chức phó chủ tịch huyện An tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ và cũng là vinh dự và trách nhiệm của tôi. Tổ chức điều động tôi đến văn phòng tỉnh uỷ công tác, tôi kiên quyết ủng hộ quyết định của Tỉnh ủy và Thành ủy. Càng gần tới ngày ly biệt, tôi càng cảm thấy khó giữ được bình tĩnh. Mấy ngày liền, bà con thân thích của huyện An, cán bộ huyện An, và sự nghiệp tôi đã từng phấn đấu lúc nào cũng quanh quẩn trong tâm trí tôi, hiển hiện trước mắt tôi như một bức tranh vậy. Nó giống như một bức tranh thủy mặc, một cảnh tượng thật chi tiết, thật khó quên, làm tôi cảm thấy xao xuyến, và nhớ nhung khôn nguôi.
Quả thực huyện An là một nơi vô cùng quan trọng trong con đường làm quan của Hạ Tưởng. Từ ngày hắn làm phó chủ tịch huyện, đến ủy viên thường vụ, rồi đến phó chủ tịch thường trực huyện, có thể nói là làm đến đâu là để lại dấu ấn thành tích đến đó, cứ thế mà tiến cho tới ngày hôm nay. Huyện An đã được hắn tiến cử đầu tư hàng trăm triệu tệ để xây dựng thêm khu du lịch Tam Thạch, xây dựng công viên, cải tạo nhà khách huyện ủy, xây dựng đường Sơn Thủy. Từng sự kiện xâu chuỗi lại, như mới xảy ra ngày hôm qua làm sao có thể nào quên ?
– Những năm tháng ở huyện An là những năm tháng khó quên nhất trong cuộc đời của tôi, là những trải nghiệm quý báu trong sự nghiệp của tôi, là vầng hào quang trong quá trình công tác của tôi. Đội ngũ cán bộ của huyện An rất tốt, rất có trình độ và giác ngộ chính trị. Họ là những người dám nghĩ, dám làm và làm được việc. Họ là những người bình thường và vĩ đại và đã tạo nên sự phát triển và tiến bộ của huyện An. Hai năm qua, mỗi sự hình thành quyết sách, mỗi sự thúc đẩy thuận lợi trong quá trình công tác của chúng ta đều là biểu hiện của tinh thần đoàn kết cao của toàn thể bộ máy lãnh đạo.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |