Mã Vạn Chính, Tống Triêu Độ ở lại, Mai Thái Bình và Cao Tấn Chu cáo từ rồi đi. Trần Phong tự nhiên không đi, Hồ Tăng Chu có việc đi trước nên rời đi, Vương Bằng Phi do dự một chút, cũng ở lại, Phương Tiến Giang không cần phải nói, căn bản là không có ý đi đâu, Lý Đinh Sơn và Cao Hải càng không cần phải nói, chắc chắn là sẽ ở lại.
Lại nói về Lý Đinh Sơn. Từ trước tới giờ ông ta chưa bao giờ có dịp ăn cơm với Tào Vĩnh Quốc. Hôm nay là ngày vui của Hạ Tưởng, giữa trưa có lúc người ông ta hơi hơi có men say, buổi tối lại buông thả, uống nhiều chén, đến bảy tám phần là có men say rồi, liền không kiềm chế được kích động ở trong lòng.
– Tiểu Hạ đi từng bước một cho tới hôm nay, thật sự là không tồi, lòng tôi hết sức vui mừng. Năm đó chúng ta tới huyện Bá, lòng tôi còn bất ổn, cảm giác như bị đi đày. Không nghĩ tới, năm đó mạo hiểm bước đi thật là đi đúng rồi. Hôm nay nhân cơ hội này, tôi trịnh trọng nói với Tiểu Hạ một câu, Tiểu Hạ, cảm ơn cậu, nếu không phải cậu năm đó ra sức khuyên tôi tham gia con đường chính trị, tôi cũng sẽ không có ngày hôm nay.
Lý Đinh Sơn đứng lên, toàn thân hơi đong đưa, Cao Hải vội vàng giúp đỡ, nhỏ giọng nói:
– Đinh Sơn, ông uống ít thôi, ít nói đi một chút.
Lý Đinh Sơn khoát tay:
– Rượu làm ra thì phải uống, nhưng thật sự đầu óc tôi rất tỉnh táo. Vài năm nay ở trong lòng có chút buồn bực, hôm nay nếu không nói ra, chỉ sợ về sau không tìm ra cơ hội tốt để nói, cho phép tôi khi đầu óc tỉnh táo, giữ lại một chút dè dặt của một văn nhân.
Cao Hải ngậm miệng, y không muốn Đinh Sơn thất lễ, dù sao ở ngay trước mặt hai Phó chủ tịch tỉnh và một Bí thư Thành ủy, lo rằng bọn họ sẽ có ấn tượng không tốt. Tuy nhiên đã nhiều năm kết giao, y cũng hiểu rõ tính tình của Lý Đinh Sơn, đôi khi ông ta lại là một người ương ngạnh và cố chấp.
Lý Đinh Sơn tiếp tục nói.
– Mọi người có lẽ không biết năm đó tôi một lòng muốn kinh doanh, nhưng lại thất bại, thất bại thê thảm. Tôi đã nghĩ phải từ nơi ngã xuống mà đứng lên, ai nói cũng không nghe. Lúc ấy Triêu Độ khuyên tôi nên theo con đường chính trị, tôi không nghe, cho rằng cục diện rối ren phía trước nếu tham gia thật mất mặt. Hơn nữa tôi cũng cho rằng, dự án màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn của tôi rất có triển vọng, chắc chắn có thể thành công. Cũng chính vì có suy nghĩ hoành tráng cho rằng lúc đó có thể triển khai một kế hoạch lớn, nhưng Tiểu Hạ lại khéo léo đề xuất với tôi về kế hoạch màn hình tinh thể lỏng.
Mặc dù Lý Đinh Sơn mắt say lờ đờ, mơ màng, nói chuyện biểu lộ rõ vẻ say nhưng tất cả mọi người đều biết: Trong quan trường mọi người đều giỏi về ngụy trang. Bình thường đem mình chôn giấu thật sâu sau lớp mặt nạ, chưa bao giờ để lộ ra sự chân thực của bản thân. Bởi vì sự chân thực chính là bản thân mình, chính là sự yếu đuối nhất của chính mình, ai muốn đem sự chân thực và yếu đuối của mình để lộ ra trước mặt người bên ngoài, như thế chẳng khác nào để cho người khác nắm được khuyết điểm của chính mình.
Tất cả mọi người trong lòng đều thấy ngạc nhiên, nếu không phải Lý Đinh Sơn có một trái tim cảm kích sâu nặng đối với Hạ Tưởng, tuyệt đối sẽ không mượn cơ hội này nói ra những điều ở trong lòng.
– Ngay từ đầu tôi cũng không ủng hộ quan điểm của Tiểu Hạ, cho rằng cậu ta trẻ tuổi như vậy, làm sao có tầm nhìn lâu dài được ? Nhưng cậu ấy không nóng nảy, vội vàng mà còn phân tích triển vọng về thị trường cho tôi hiểu một chút, đồng thời lại đưa ra những nhân tố hiện tại bất lợi sẽ nổi lên, khiến tôi dần dần thay đổi cách nhìn, chậm rãi tiếp nhận sự thật là đã thất bại, đổi một cách thức khác để sống một cách tinh ranh hơn. Vừa lúc Triêu Độ vẫn còn đang khuyên tôi theo con đường chính trị, vì thế tôi liền cùng Tiểu Hạ đi huyện Bá, bắt đầu những bước đi khó khăn đầu tiên.
Cả Mã Vạn Chính và tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng không nghĩ đến việc Lý Đinh Sơn say rượu, ở ngay trước mặt mọi người lại nói ra những chuyện cũ năm đó. Trong lòng cũng xúc động không ngừng. Trong nháy mắt, đã ba năm trôi qua, Lý Đinh Sơn cũng không phải là một giám đốc truyền thông năm đó hăng hái, nhân hòa nữa. Mà hiện tại đã là một người điềm đạm, chắc chắn, là một thường vụ Thành ủy lão thành, Trưởng ban thư ký Thành ủy. Ông ấy đã trưởng thành rất nhiều, cũng thay đổi rất nhiều, tuy nhiên vẫn có điểm không thay đổi đó là, vẫn là một văn nhân khí tiết, một người văn nhân khí khái.
Cho nên hôm nay ông ta mới mượn rượu nói ra tiếng lòng.
Hạ Tưởng muốn khuyên ông ấy, ngẫm nghĩ một chút, hay là không nên nói ra. Hắn cũng biết rằng Lý Đinh Sơn có chút nghẹn ngào để trong lòng đã lâu, nếu không cho ông ấy nói ra, ông ấy sẽ khó chịu lắm.
– Mặc kệ là ở huyện Bá, hay là tại huyện An, tôi đều đạt được thành tích tốt, đã đấu tranh với những đối thủ để giành vị trí cao, trong đó đều có hơn nửa công lao là của Tiểu Hạ. Thậm chí có thể nói, đều là Tiểu Hạ giúp tôi vạch ra sách lược, tôi mới có khả năng đi từng bước một qua từng cửa ải khó khăn cho tới ngày hôm nay.
Lý Đinh Sơn giơ tay vỗ vai Hạ Tưởng,
– Tiểu Hạ, tôi kính cậu một ly.
Hạ Tưởng vẫn đứng bên cạnh Lý Đinh Sơn, thái độ vô cùng kính cẩn. Hắn biết, càng là lúc này, càng không thể có chút đắc ý, ở trước mắt đang có vài lão quan đã trải qua vài thập niên trong quan trường đang ngồi đó, hắn vẫn phải có thái độ khiêm tốn. Lý Đinh Sơn đề cao mình là chuyện của ông ấy, nếu mình chỉ vì được người khác đề cao mà dương dương tự đắc, chính là mình đã kiêu ngạo rồi.
Hạ Tưởng giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch nói:
– Bí thư Lý, ngài thật là say quá nói nhiều rồi. Không nói nữa, trước đây cháu làm việc là vì kính trọng ngài, trước kia ở bên cạnh ngài, những gì cháu đã làm là tất cả những việc mà một cấp dưới phải làm, ngài coi cháu là bằng hữu, mới cảm thấy cháu không có làm sai điều gì. Thực ra cũng không có gì, tất cả chỉ là công việc mà thôi.
Mã Vạn Chính hít thật sâu mà liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, lại thở phào một cái. Nhớ lại từ trước cho tới nay, Hạ Tưởng thay mình che giấu chuyện bí mật giữa mình và Phùng Húc Quang, thời gian dài đến vậy, mà chưa từng có chuyện gì phong thanh truyền ra, không cần phải nói thêm điều gì, nhân phẩm của Hạ Tưởng tuyệt đối có thể tin cậy được.
Lại liên tưởng đến vừa rồi chính miệng Lý Đinh Sơn nói ra tất cả, mới biết được hóa ra ngay từ đầu đã xảy ra nhiều chuyện khó có thể tin như vậy. Nói Lý Đinh Sơn là người dẫn đường cho Hạ Tưởng vào quan trường, còn không đúng bằng nói đúng ra là vì Hạ Tưởng chu toàn, mới có Lý Đinh Sơn hôm nay.
Trên thực tế thậm chí có thể nói là Hạ Tưởng ở phía sau tạo dựng nên Lý Đinh Sơn ngày hôm nay.
Mã Vạn Chính vô cùng kinh ngạc.
Mình vẫn cho rằng Hạ Tưởng dựa vào thế lực, đầu tiên là dựa vào Lý Đinh Sơn, sau đó là dựa vào Trần Phong, lúc này lại là Tống Triêu Độ, đương nhiên, còn có Tào Vĩnh Quốc, nhưng không nghĩ tới, chính miệng Lý Đinh Sơn nói ra là Hạ Tưởng ở phía sau giúp ông ta đi tới ngày hôm nay, hơn nữa khi Lý Đinh Sơn mới vào quan trường cũng là lúc phải trải qua một giai đoạn phức tạp.
Mã Vạn Chính hoàn toàn tin tưởng Lý Đinh Sơn, theo như những lời nói đó không phải là lời nói khi say, mà thật sự là ở trong lòng nói ra. Hạ Tưởng có thể đem việc này giấu không nói, càng chứng minh hắn có nhân phẩm đáng tin cậy, về phương diện khác cũng có thể chứng minh Hạ Tưởng biết đối nhân xử thế, kiên định, trung thực và chưa bao giờ kể công. Không kể công là phẩm chất đáng quý của người ở trong quan trường, người nào làm lãnh đạo mà không thích cấp dưới chăm chỉ làm việc chứ ? Nhưng một lãnh đạo chân chính, thông minh, thì có ai lại không thích một trợ thủ vừa có năng lực, có tài, khiêm tốn ? Hạ Tưởng thông minh là ở chỗ đó. Cái gì nên thuộc về hắn thì hắn sẽ tranh thủ. Cái gì không thuộc về hắn, hắn chắc chắn sẽ không nói ra. Vấn đề quan trọng là, mặc kệ là lãnh đạo khen ngợi hắn cỡ nào, hắn được gì và không được gì, chỉ cần lãnh đạo không nói, hắn chưa bao giờ nói ra.
Nếu Hạ Tưởng lấy việc mình là chú của Phùng Húc Quang, cố ý hoặc không cố ý tìm cách xin mình hỗ trợ, mình cho dù không vui, nhưng cũng nể mặt Phùng Húc Quang sẽ đồng ý. Nhưng Hạ Tưởng lại chưa từng như vậy, chưa từng cảm thấy mình đang là lãnh đạo, còn có thể nhờ cậy, hơn nữa Hạ Tưởng còn không có ý định mở miệng muốn xin mình làm việc gì, vì sao lại như vậy ?
Trước kia dù sao Mã Vạn Chính cũng cảm thấy Hạ Tưởng vẫn hơi xa cách với mình. Hôm nay nghe Lý Đinh Sơn nói như vậy, rốt cuộc ông ta đã bừng tỉnh, mới hiểu được vì sao Hạ Tưởng lại rất ít chủ động mở miệng, chính là hắn nghĩ không muốn mình hiểu lầm nghĩ rằng hắn cò kè mặc cả với mình.
Mã Vạn Chính cảm thấy xúc động vô cùng.
Chính trị là cái chảo nhuộm, có bao nhiêu người vào đến bên trong mà không bị nhuộm thành hỗn tạp, vậy mà Hạ Tưởng vẫn suy nghĩ chu toàn khắp mọi nơi, vì nghĩ tới tình hình thực tế của mình mà không đưa ra yêu cầu gì, thậm chí có chuyện còn phải thông qua Phùng Húc Quang truyền đạt. Chính là nghĩ muốn ngầm nói với mình, quan hệ giữa hắn và mình là bởi vì hắn và Phùng Húc Quang có quan hệ thân thiết chứ không phải vì hắn có điều gì muốn yêu cầu mình.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |