Công việc trên cơ bản không có gì quan trọng nhưng vẫn phải làm, Hạ Tưởng cũng phê duyệt một số văn kiện, ký tên đồng ý để cấp dưới báo cáo văn kiện lên trên. Ở đây mọi người cảm giác không thấy hắn có thay đổi gì, không muốn tính toán, không ở trước mặt bọn họ khoe khoang, hoặc là ganh đua cao thấp với bọn họ, hiện tại tâm trạng của hắn đều đang nghĩ đến chuyện đi Bắc Kinh.
Bây giờ sẽ đi tìm Liên Nhược Hạm nói chuyện một chút, mặc kệ cô ấy nói gì nhưng mọi chuyện đã bắt đầu tiến tới giai đoạn đấu sức. Chắc Ngô gia sẽ không thu tay lại, mà Thôi Hướng cũng sẽ không dễ dàng cúi đầu. Nhưng mọi việc lại liên quan đến hắn, hai bên đều không hỏi ý kiến của hắn. Dường như bất luận là có kết quả gì nhưng dù thế nào hắn vẫn phải đồng ý vô điều kiện, thật khiến hắn cảm thấy không biết phải làm sao.
Trên thực tế dù cho kết quả có như thế nào, quả thật hắn vẫn phải chấp nhận vô điều kiện. Bởi vì tổ chức đã sắp xếp công tác, từ trước đến nay chỉ nói kết quả chứ không có nói nguyên nhân vì sao lại vậy.
Hạ Tưởng nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng lại gọi điện thoại cho Liên Nhược Hạm.
Dường như Liên Nhược Hạm biết vì sao Hạ Tưởng lại gọi điện thoại cho cô. Đầu tiên là chủ động thừa nhận là cô không đúng khi chưa được hắn cho phép đã cùng với gia tộc bàn bạc đưa hắn đến Bắc Kinh, thật là có lỗi. Sau đó liền lại giả bộ đáng thương có ý ôn tồn, nói cô quả thật không muốn để hắn lại quá mệt mỏi như vậy, nếu đã đến được Bắc Kinh được một thời gian thì đã có thể rèn luyện thêm, cũng là chờ cơ hội khi đã thành thục sẽ trực tiếp được trao quyền làm Phó thị trưởng cất bước.
Chưa bao giờ Liên Nhược Hạm quan tâm đến chính trị rồi vì hắn mà suy xét nhiều như vậy. Hạ Tưởng cũng thầm cảm động, ngay cả một câu oán trách cũng không nói nên lời. Chỉ có điều hắn vẫn kín đáo đưa ra suy nghĩ là hắn không muốn rời khỏi tỉnh Yến. Liên Nhược Hạm mất hứng nói:
– Nam nhi chí ở tứ phương, nếu cứ mãi ở một mẫu ruộng nhỏ thì bao giờ mới có tiền đồ được ? Với năng lực của anh đến Bắc Kinh có thể được lăn lộn, được vui vẻ mà bắt đầu. Bắc Kinh thì làm sao, Bắc Kinh cũng là nơi mà người người ở khắp các địa phương tới, không phải tất cả đều là thần tiên. Nếu tất cả mọi người là người thì không có gì phải sợ bọn họ. Nếu anh không xa được cô bé Lê, thì mang cô ấy cùng đi đến đây, đưa cô bé tới Bắc Kinh đi, em sẽ giới thiệu một số công việc cho cô ấy !
Liên Nhược Hạm nhả chữ như châu ngọc, nói liên tiếp khiến Hạ Tưởng không thể phản ứng kịp.
Lập tức nghĩ cũng hiểu Liên Nhược Hạm đã phải khổ tâm một phen, hắn liền thở dài một tiếng:
– Vấn đề then chốt là Tỉnh ủy không muốn thả người, có người không muốn anh rời khỏi tầm mắt ông ta, anh vừa rời khỏi, trong lòng ông ta sẽ không được thoải mái. Còn nữa, nếu thật sự muốn anh tới Bắc Kinh, em hãy cùng anh quay về Bắc Kinh đi, điều kiện bệnh viện ở Bắc Kinh cũng rất tốt, cũng có trang thiết bị hiện đại thuận tiện cho việc sinh sản. Cho dù có ra nước ngoài cũng có chuyến bay thẳng.
Liên Nhược Hạm được Hạ Tưởng tâm sự, giọng lập tức hạ xuống:
– Em cũng sợ quan tâm quá sẽ bị loạn, ngàn vạn lần đừng trách em đối với anh ác, được không ? Ác cũng là yêu mà.
Đành phải tùy ý của cô vậy, Hạ Tưởng không còn gì để nói.
Cắt đứt điện thoại với Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng liền gọi điện thoại cho Tống Triêu Độ, muốn xin ý kiến của ông ấy.
Câu đầu tiên của Tống Triêu Độ mang một niềm vui bất ngờ liền nói:
– Tiểu Hạ ? Tôi đang muốn gọi điện thoại cho cậu, không ngờ cậu lại gọi trước đến đây, thế nào cậu đã thích ứng với công việc ở Tỉnh ủy chưa ?
Hạ Tưởng liền nói qua mọi chuyện, đơn giản là mọi việc tất cả đều rất tốt, vân vân. Sau đó liền chuyển qua đề tài khác, liền nhắc tới việc Bộ Ngoại thương ra công hàm thuyên chuyển công tác.
– Tôi cũng nghe nói tới chuyện này, cuối cùng là do Phó Bí thư Thôi đề nghị ép xuống, còn bí thư Diệp cho chỉ thị, lý do là đồng chí Hạ Tưởng không muốn tới công tác ở Bộ Ngoại thương, mong muốn tiếp tục ở lại tỉnh Yến cống hiến
Giọng Tống Triêu Độ âm trầm, mạnh mẽ, không có phập phồng, nghe cũng không hiểu được quan điểm của ông ta đối với việc này là như thế nào.
– Tiểu Hạ, việc tới các bộ và uỷ ban trung ương công tác đối với cậu mà nói không có tốt lắm. Tôi cảm thấy cậu trước mắt hay là cứ nên ở lại Tỉnh ủy, so sánh ra thì tuy rằng vẫn có chút trắc trở nhưng sau một thời gian cậu sẽ học được đạo lý đối nhân xử thế, sẽ ngày càng có sự hiểu biết trên quan trường. Đối với việc trưởng thành của cậu sau này mà nói là hết sức có lợi.
Tống Triêu Độ bất chợt dừng lại rồi nói thẳng ra quan điểm của mình.
Hạ Tưởng cũng đã đoán được như thế, Tống Triêu Độ sẽ càng có khuynh hướng muốn giữ hắn ở lại tỉnh Yến để rèn luyện. Tống Triêu Độ và Mai Thái Bình khác nhau, Mai Thái Bình là Thái Tử đảng, hắn nghe đồn y có một bộ mặt khác, cho nên giữa trưa hôm qua mới có cảnh tượng như vậy. Cách làm của y và Trần Phong đều là muốn thu nạp lòng người, nhưng so với Trần Phong thì sắc bén hơn, không có một chút e dè. Trần Phong nhiều ít vẫn để mọi điều ở trong lòng, còn Mai Thái Bình thì hoàn toàn không coi ai ra gì, nghĩ đến là làm, không thèm suy xét đến cảm nhận của người khác.
Bởi vì Trần Phong xuất thân từ tầng lớp bình dân, so sánh với Mai Thái Bình là một thiếu gia lớn lại có thể dựa vào thế lực của gia tộc mình, tất nhiên ít nhiều cũng phải phải cẩn thận, thật cẩn thận.
Tống Triêu Độ và Trần Phong giống nhau là đều xuất thân từ tầng lớp bình dân. Ông ấy có phong thái trầm ổn, không hấp tấp, vội vàng, không có biểu hiện khoa trương, mà cũng rất ít bộc lộ bản tính của mình với người ngoài, nhưng ông ấy làm cho người ta có cảm giác hết sức yên tâm, hết sức kiên định, giống như là một dãy núi lớn, nếu có gió gào thét, nếu có sóng biển lớn, đã có núi rộng lớn che chở và bảo vệ.
Bình tĩnh mà xem xét Hạ Tưởng tự nhiên bằng lòng với việc dựa vào Tống Triêu Độ. Không chỉ là bởi vì hắn biết về sau Tống Triêu Độ có thể được làm Bí thư Tỉnh ủy mà hơn nữa con đường mà Tống Triêu Độ đang đi là một con đường lớn, được cấp trên rất khen ngợi và cũng đã làm ra không ít lợi ích cho toàn thể nhân dân. Còn có chuyện quan trọng hơn nữa là vì Hạ Tưởng muốn lấy Tống Triêu Độ làm tấm gương, thân đang ở địa vị cao thì bị lạnh nhạt, bị người ta để đó không trọng dụng, khi thì trên quan trường mọi chuyện xảy ra phập phồng, đi lên đi xuống. Nhưng cuối cùng ông ta vẫn có thể bình tĩnh mà đối diện với con đường làm quan không bằng phẳng chút nào.
Hơn nữa gia cảnh lại không phải là gia tộc để có thế dựa vào, sao dám so bì với Thái Tử đảng, nên phải nỗ lực và phải đổ thật nhiều tâm huyết và trí tuệ.
Hạ Tưởng trầm mặc một lát, nói:
– Nếu Phó Bí thư Thôi giúp cháu ngăn cản việc đó cũng thật là tốt, cháu cũng đang không muốn đi thủ đô. Tuy nhiên điều cháu lo lắng chính là Ngô gia có khả năng sẽ không bỏ qua, sẽ còn có những hành động tiếp theo.
Tống Triêu Độ hơi trầm ngâm, hỏi:
– Theo nguồn gốc của sự việc, thử nghĩ ra cách nào xem có thể khiến Ngô gia dừng tay hay không
Hạ Tưởng ngắt điện thoại của Tống Triêu Độ lại lo nghĩ, cho rằng hay là thử bàn bạc với Trần Phong một chút cho thỏa đáng, liền lại gọi cho Trần Phong.
Trần Phong cũng vừa mới nghe nói việc này, cũng có ý giống Tống Triêu Độ, cũng là mong muốn Hạ Tưởng ở lại tỉnh Yến. Hạ Tưởng cũng tỏ ý đồng ý, nhưng lại chuyển sang đề tài khác, nhắc tới vấn đề đất xây dựng của nhà máy thép và nhà máy dược.
Ở thành phố đã thông qua nghị quyết là năm sau nhà máy thép và nhà máy dược bắt đầu thi công, cho nên sớm nhất cũng muốn xác định rõ quyền sở hữu đất. Trần Phong thấy Hạ Tưởng quan tâm tới Tập đoàn Viễn Cảnh cũng không thấy kinh ngạc chút nào, ngược lại cười nói:
– Phó chủ tịch tỉnh Cao cũng đã nói qua với tôi, dựa theo quy định khẳng định là phải chiếu cố Tập đoàn Viễn Cảnh trước tiên. Bởi vì lúc khai phá công viên Rừng Rậm, họ đã ký bản dự thảo với thành phố. Nhưng dự thảo vẫn chỉ là dự thảo, hiện tại thị trưởng Hồ lại là người quản lý nên khả năng ông ấy sẽ không nghĩ như vậy.
Trần Phong thân là Ủy viên thường vụ, Bí thư, chủ trì công tác mọi mặt. Nhưng Hồ Tăng Chu dù sao cũng là nhân vật số hai, chủ trương của chính phủ là dù công tác về mọi mặt, nhưng Bí thư cũng không thể trực tiếp tham gia vào công việc hành chính, sẽ khiến người ta có suy nghĩ lệch lạc. Cấp trên khi đưa ra quyết định về Cao Thành Tùng còn có một số sai lầm đó là việc”Tham gia vào công việc hành chính”, chuyện vừa mới qua chưa lâu, Trần Phong cũng không muốn bị người khác công kích là giống Cao Thành Tùng.
Trong lòng Hạ Tưởng cũng thấy căng thẳng. Sau khi Hồ Tăng Chu tới thành phố Yến, phong cách nắm quyền coi như vững vàng, cũng không biết là có phải muốn dựa vào tỉnh và có ý đồ gì không.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |