Hiện giờ là vấn đề đất của nhà máy thép và nhà máy dược mà đã bắt đầu phải thể hiện ra ý chí lớn và quyền lực. Hồ Tăng Chu do dự giải quyết một vấn đề, chắc là có người tạo áp lực cho y. Đương nhiên việc đồng thời tạo áp lực, khẳng định trong đó cũng đã có lời hứa hẹn, nói không chừng là còn có một quyền lợi thật hấp dẫn. Thị trưởng Hồ không biết sẽ quyết định thế nào, nên Hạ Tưởng không dám đoán, nhưng ít ra cũng hiểu được một chút chính là thị trưởng Hồ đang thấy khó xử.
Bởi vì trước đây Hồ Tăng Chu có một thời gian kết giao, thời gian đó y và Tập đoàn Viễn Cảnh có quan hệ rất tốt đẹp. Mình cũng từng kín đáo đề xuất với Hồ Tăng Chu về việc Tập đoàn Viễn Cảnh đã cống hiến rất lớn cho thành phố Yến, căn cứ chính sách thu hút đầu tư từ bên ngoài chiếu cố đến các doanh nghiệp bên ngoài, cũng có thể phê duyệt mảnh đất của nhà máy thép và nhà máy dược để lại cho Tập đoàn Viễn Cảnh.
Lúc ấy Hồ Tăng Chu tuy rằng không có tỏ thái độ rõ ràng, nhưng trong khi nói vẫn có ý thiên vị Tập đoàn Viễn Cảnh. Hơn nữa y cũng nói phải tôn trọng quyết định của chính quyền nhiệm kỳ trước, tuyệt đối không thể làm các nhà đầu tư cảm thấy thất vọng về chuyện gì.
Chỉ có điều khi chuyện này xảy ra, vẫn là có một sự cản trở mạnh mẽ.
Cũng may Trần Phong cuối cùng cũng biểu lộ thái độ:
– Tôi sẽ ra sức thúc đẩy chuyện này, không thể khiến Tập đoàn Viễn Cảnh thất vọng, vì họ đã có công khai phá ra công viên Rừng Rậm, công viên đầu tiên của thành phố Yến, cải thiện môi trường sinh thái của thành phố Yến. Một tập đoàn tốt như vậy cũng không có nhiều, phải đền ơn bọn họ chứ.
Hạ Tưởng ít nhiều thấy tâm trạng thoải mái hơn.
Sau khi lên ban buổi chiều, Hạ Tưởng liền lái xe thẳng đến Liên Cư.
Mặc dù khi gọi điện thoại đã nói rõ, Hạ Tưởng không hề muốn tham gia vào việc đấu sức giữa Ngô gia và Tỉnh ủy. Nhưng khi Tống Triêu Độ nói, lại khiến hắn thay đổi ý kiến, hắn nghĩ sẽ đi tìm Liên Nhược Hạm nói chuyện, khiến Ngô gia buông tay mà quên đi. Tốt nhất hắn không nên đi Bắc Kinh mà sẽ ở lại Tỉnh ủy, lúc đầu có thể tình hình còn rắc rối chưa thể khai thông nhưng cuối cùng vẫn còn có một con đường lớn để đi.
Từ trước đến nay Liên Nhược Hạm gặp Hạ Tưởng đầu tiên lúc nào cũng vui vẻ, nhưng sau đó lập tức liền đoán được hắn đến có mục đích, liền không vui mà nói:
– Có phải muốn em ra mặt, bảo Ngô gia thu tay lại đúng không ?
Hạ Tưởng gật gật đầu:
– Đi Bắc Kinh thật tốt lắm nhưng công tác ở Bộ không có tính cạnh tranh, thứ hai cũng không phải anh có ý trốn tránh, nhưng thật sự là đến đó không bằng ở lại tỉnh Yến. Em phải tin tưởng với năng lực của ý trung nhân, chắc chắn là có thể giải quyết vấn đề nan giải này.
Một câu “Ý trung nhân” khiến Liên Nhược Hạm vui vẻ ra mặt:
– Cái gì là ý trung nhân thật khó nghe quá, anh đúng oan gia của em, không đối đầu là không được ? Em hiểu suy nghĩ của anh, anh chê em là khiến anh thêm phiền phức có phải hay không ? Thôi được rồi em sẽ lập tức gọi điện cho chú ba, bảo chú dừng lại là được. Thật là không có cách nào bắt anh đi, thực ra cũng không phải em cố ý muốn anh đi Bắc Kinh mà chỉ sợ anh ở tại huyện An về sau gặp chuyện không may. Em sợ lắm, sợ đến mức ngủ không yên, nên mới trở về Bắc Kinh cầu xin chú, lúc ấy cũng chưa biết anh đã được điều tới Tỉnh ủy Tỉnh Yến.
Liên Nhược Hạm ở trước mặt Hạ Tưởng gọi điện thoại cho Ngô Tài Giang.
Lần trước Ngô Tài Giang giận cá chém thớt lên Hạ Tưởng, cũng là nhất thời tức giận khiến Cao Thành Tùng phải ra mặt hủy hoại tiền đồ của Hạ Tưởng. Cảm thấy Ngô gia đã bị mất mặt, đồng thời cũng là muốn làm cho Khâu gia phải nhìn lại. Nhưng sự việc lại đi ngược với hướng phát triển, thậm chí sau đó còn khiến Cao Thành Tùng rơi đài khiến y cũng phải giật mình. Tuy nhiên y làm việc đó cũng chính là cố tính rung ba hồi chuông, sau đó theo việc Liên Nhược Hạm bay sang nước Mỹ, y liền quên dần chuyện về Hạ Tưởng.
Sau đó lại tình cờ gặp Hạ Tưởng ở Bắc Kinh, thấy hắn và Mai Hiểu Lâm ngồi cùng một chỗ. Ngô Tài Giang mới nghĩ lại một chút chuyện trước kia từng trị Hạ Tưởng. Sau khi nhìn thấy Hạ Tưởng, bỗng nhiên cảm thấy trước kia đã võ đoán, bởi vì mắt y vừa nhìn hắn liền cảm giác chàng trai này cũng không tệ lắm, tối thiểu phong cách làm việc rất hợp với tính tình của y.
Tuy nhiên hắn cũng khiến y tò mò, lại bị mấy người Phó gia làm cho phiền lòng, nên mới ra tay dạy dỗ Phó gia một chút. Ngô gia và Phó gia từ trước tới nay đã có mối bất hòa, ở mấy ban bệ quan trọng luôn tranh đua nhau. Phó gia ở khắp nơi làm khó dễ Ngô gia, khiến Ngô Tài Giang cực kỳ bất mãn. Đồng thời, Mai gia và Phó gia cũng chỉ có quan hệ bình thường. Bởi vì Phó gia mặc dù ở trong tứ đại gia tộc lại xếp hạng cuối cùng nhưng vài năm gần đây, Phó gia ở phía Tây Nam và vùng duyên hải cũng có một số người được lên làm người đứng đầu ở tỉnh, thực lực ngày một lớn dần lên mơ hồ cũng có chút theo kịp.
Mặc dù lực lượng Phó gia ở Bắc Kinh không lớn, nhưng hiện tại ở các tỉnh khác lại có ảnh hưởng rất cao, có quan hệ với một số người đứng đầu ở các tỉnh ngày càng nhiều, cũng khiến Ngô gia cảm thấy có chút áp lực.
Phó gia và Khâu gia quan hệ coi như khá tốt. Trong tứ đại gia tộc, Ngô gia vẫn đứng thứ nhất, cũng ngạo mạn nhất, ánh mắt rất cao và khiến Mai gia, Khâu gia và Phó gia thấy chướng mắt. Tuy nhiên Ngô gia và Mai gia, Khâu gia còn thỉnh thoảng qua lại, ít nhiều còn có chút tình cảm, nhưng đối với Phó gia lại hoàn toàn như người xa lạ. Đương nhiên, tứ đại gia tộc không phải là không bao giờ có điểm chung, đều âm thầm có một chút ít qua lại về lợi ích. Đơn độc mà nói thì Ngô gia và Khâu gia có lợi ích nhiều nhất, giữa Khâu gia và Phó gia có nhiều cơ hội hợp tác nhất. Mai gia không thích Phó gia nhưng đều có quan hệ lợi ích với Ngô gia và Khâu gia ở mức độ khác nhau
Vài năm trước Khâu gia vốn không được xếp ở vị trí cao, không được gọi là một trong tứ đại gia tộc ở Bắc Kinh. Ban đầu chỉ lưu truyền tứ đại gia tộc là Ngô, Mai, Trương, Phó, Khâu gia còn không được xếp hạng gì, không ai thừa nhận thực lực của bọn họ là một đại gia tộc. Nhưng sau khi Trương gia xảy ra một loạt sự việc, chẳng những mất đi vài chức vụ quan trọng ở trong tay, vài tỉnh ở Đông Bắc và Hoa Bắc cũng liên tục thất thế, thực lực trên thực tế không còn lớn nữa, đã không thể nằm trong tứ đại gia tộc được nữa.
Cùng lúc đó, ngược lại Khâu gia ở vài tỉnh phía nam đạt được thắng lợi, hơn nữa còn là những tỉnh lớn về kinh tế. Tuy rằng Khâu gia ở các tỉnh lớn, số lượng quan lớn không nhiều bằng Ngô gia và Mai gia, thậm chí còn không bằng Phó gia, nhưng về chất lượng đã vượt qua Phó gia. Nhất là Bí thư Tỉnh ủy ở tỉnh Mỗ là người nhà Khâu gia; mà y lại là Uỷ viên bộ Chính trị, ở tỉnh Mỗ tổng GDP tương đương với mấy tỉnh ở Tây Bắc, hiện tại kinh tế ngày càng được chú trọng ngày càng đi lên, trong tay có tiền, liền sẽ có thực lực và quyền lên tiếng.
Khâu gia bởi vậy đã được vào trong tứ đại gia tộc, đứng hàng thứ ba.
Sau khi nói chuyện với Liên Nhược Hạm, Ngô Tài Giang lập tức đồng ý với đề xuất của Liên Nhược Hạm muốn đưa Hạ Tưởng đến làm việc trong phạm vi thế lực của Ngô gia ở một số Bộ và ủy ban trung ương. Thái độ của ông ta rất tốt, khiến Liên Nhược Hạm cũng phải cảm thấy không ngờ. Điều Liên Nhược Hạm không hiểu rõ chính là, Ngô Tài Giang không hề do dự như vậy, chính là vì trải qua sự việc lần trước sau khi tình cờ gặp mặt, y đối với Hạ Tưởng vẫn cảm thấy tò mò, hơn nữa lại đúng lúc Mai Thái Bình tới tỉnh Yến nhậm chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy ít nhiều khiến y thấy hơi khó chịu. Nhớ tới việc Mai Thái Bình và Hạ Tưởng thân thiết, vừa lúc lại nghe Liên Nhược Hạm nhắc tới, y liền có ý lôi kéo Hạ Tưởng đến bên cạnh mà sử dụng hắn.
Ngô gia tại tỉnh Yến thế lực không lớn lắm, nếu muốn điều Hạ Tưởng tới Bắc Kinh, bồi dưỡng vài năm, sau đó lại thả về tỉnh Yến có thể trở thành sức mạnh trung kiên của Ngô gia tại tỉnh Yến. Bởi vì Hạ Tưởng trước đây bị Cao Thành Tùng áp bức như vậy mà vẫn ung dung thoát thân, còn có thể trò chuyện vui vẻ với Mai Thái Bình vốn là một kẻ mắt cao hơn trán, cho tới bây giờ luôn coi thường những cán bộ có xuất thân thấp kém, lại càng khiến Ngô Tài Giang tò mò hơn với Hạ Tưởng, cũng có thêm một chút tâm tư quý trọng người tài.
Nhân tài nên để ta sử dụng, Ngô Tài Giang muốn lôi kéo Hạ Tưởng về bên mình, nên khi Liên Nhược Hạm có ý nhắc tới việc điều Hạ Tưởng đến Bắc Kinh, liền không chút do dự mà gật đầu đồng ý, phải nói là rất hợp ý của y.
Liên Nhược Hạm lúc đầu còn tưởng rằng Ngô Tài Giang sẽ trao đổi điều kiện gì đó, không nghĩ tới ông liền đáp ứng một cách vui vẻ, cô liền cười chủ động nhượng bộ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |