Hạ Tưởng tự tin mà mỉm cười. Sau khi hiểu rõ cục diện trước mắt, ngược lại hắn cảm thấy thoải mái mà hưng phấn lên. Bởi vì bỗng nhiên hắn phát hiện, thực ra hắn không cần phải lo lắng việc đi hay ở lại, đi cũng tốt, ở lại cũng tốt, cuối cùng mặc kệ là bên nào sẽ phải nhượng bộ, dù sao hắn cũng không cần phải làm gì, việc hắn cần phải làm là chỉ là làm Lã Vọng buông cần, ngồi trên núi xem hổ đấu nhau.
Chỉ có điều khiến Khâu gia và Ngô gia bất hòa, đó là điểm khiến hắn không ngờ tới.
Trải qua một loạt các sự kiện, hiện tại Hạ Tưởng xem như đã thích ứng với thân phận hiện tại của mình. Bước tiếp theo mặc kệ là ở lại Tỉnh ủy hay là đi tới Bắc Kinh, đều phải phục tùng sự sắp xếp của cấp trên. Nếu chỉ cần phải phục tùng, liền không cần phải suy nghĩ gì nhiều cả. Hiện tại là thần tiên đánh nhau, hắn chỉ là một người phàm tục, hai bên phải giữ lấy thể diện của mình, cho nên chắc chắn cuối cùng hắn sẽ bình an vô sự. Ở vào trung tâm của cơn gió lốc thường thường là an toàn nhất, quả nhiên là danh ngôn chí lý.
Liên Nhược Hạm thấy Hạ Tưởng khôi phục được sự tự tin, cũng không suy nghĩ nữa, khoát tay nói:
– Mặc kệ anh, em chẳng muốn quản việc đâu đâu của anh, em bây giờ phải quan tâm đến chuyện của mình, buổi tối anh không đi có được không ?
Hạ Tưởng không nghĩ tới cô lại nghĩ nhanh như vậy. Còn chưa kịp phản ứng lại, thì Liên Nhược Hạm đã cười:
– Đùa anh thôi, xem anh chưa gì đã bị dọa rồi kìa, anh hiện tại đúng là người đã kết hôn, em nào dám giữ anh ở lại ? Cô bé thế nào cũng không tha cho em. Được rồi, mọi chuyện đã nói xong, anh có thể về nhà được rồi.
Nói đến cô bé Lê, Hạ Tưởng thấy tâm tư xao động, liền hỏi:
– Thành thật mà nói đi, có phải giữa em và cô bé Lê có chuyện gì gạt anh đúng không ? Anh cứ có cảm giác hai người luôn luôn tính kế với anh cái gì đó.
– Tính kế anh ? Anh là một gã đàn ông xấu, muốn cái gì cũng không có, có cái gì tốt mà phải tình kế ? Thổi kèn khen lấy !
Liên Nhược Hạm không bỏ lỡ cơ hội đả kích Hạ Tưởng một chút.
Hạ Tưởng nói luôn:
– Anh khá đẹp trai, cũng là một Trưởng phòng nho nhỏ, tương lại có thể rất có tiền đồ, sao lại muốn cái gì mà lại không có gì ?
– Em và cô bé Lê đều còn trẻ, xinh đẹp, lại đều có thể kiếm được tiền. Anh nói xem anh thì có ích lợi gì chứ ? Hiện tại em thấy anh lại càng không có tác dụng gì, trong bụng em có bé cưng, anh có không ? Anh chỉ có cái bụng hay nghĩ xấu thôi.
Hạ Tưởng khá buồn bực mà đi, sao Liên Nhược Hạm có thấy lấy chuyện mang thai ra đả kích người khác. Đàn ông chỉ phụ trách gieo hạt, kết quả nở hoa là chuyện của phụ nữ, như vậy cũng đáng được khoe hay sao ? Tuy nhiên xem ra dáng vẻ của Liên Nhược Hạm rất tốt, lại tự đắc tự kiêu, vẻ mặt còn thấy hạnh phúc sáng ngời, cũng khiến hắn cảm thấy hạnh phúc.
Ngày hôm sau đi làm, mọi việc đều bình thường, Hạ Tưởng cũng biết hai bên đấu sức sẽ không dễ dàng phân ra thắng bại như vậy, vả lại cứ để bọn họ phân cao thấp đi, mình không phải làm gì cả, cứ làm việc của mình cho tốt là được rồi.
Tuy rằng công tác ở phòng Tin tức chẳng có chuyện gì cả nhưng Hạ Tưởng là người tái sinh, tự nhiên có rất nhiều điều kiện tiện lợi. Phòng hắn phụ trách là quản lý về trang web và hệ thống mạng internet ở Tỉnh ủy. Mặc dù lúc này mạng internet còn chưa tiên tiến, tốc độ cũng không nhanh, nhưng Tỉnh ủy tỉnh Yến cũng có hệ thống mạng khá tốt và Uỷ ban nhân dân tỉnh cũng có trang web đối ngoại riêng. Phòng hắn cũng đồng thời cũng phụ trách an toàn cho hệ thống mạng internet.
Hạ Tưởng liền tận dụng những ưu thế của mình, hắn luôn nói với một số nhân viên là khi làm việc thì luôn phải tâm niệm rằng phải làm việc thật an toàn, thao tác làm việc an toàn, tránh xảy ra sai sót đến mức thấp nhất. Hắn còn nói đến virus máy tính và Trojan ăn cắp dữ liệu, v.v… trước tiên cứ làm cho bọn họ bắt đầu có ý thức phòng bị đã. Hệ thống phần mềm ở trong nước vẫn chưa bắt kịp với xu thế hiện tại. Hễ cứ trong máy tính có tư liệu quan trọng thì lại tránh việc phải cho lên mạng, liền trực tiếp lưu trữ trong thiết bị cứng và không cho tải lên mạng.
Mọi người ở đây đều cho rằng Hạ Tưởng chỉ là cán bộ từ cơ sở đi lên, làm sao có thể hiểu được kiến thức về máy tính ? Không nghĩ tới hắn lại chậm rãi nói nhưng kiến thức còn rộng hơn cả những người có kỹ thuật vững vàng nhất ở đây, khiến mọi người phục sát đất.
Vài ngày sau Hạ Tưởng tìm một cơ hội liên hệ với Hồ Tăng Chu, khéo léo đưa ra nguyện vọng muốn gặp mặt, Hồ Tăng Chu do dự một chút rồi cũng đồng ý.
Cuối tuần, Hạ Tưởng lái xe đến đón Hồ Tăng Chu đến đến công viên Rừng Rậm. Dọc đường đi, Hạ Tưởng nói một số chuyện hắn biết ở Tỉnh ủy, cũng bao gồm cả chuyện hắn hiểu rõ các phe phái và mối quan hệ bên trong Tỉnh ủy, Hồ Tăng Chu nghe xong liên tục gật đầu.
Hạ Tưởng thấy Hồ Tăng Chu tươi cười nhưng vẫn nhìn ra y còn do dự, y cũng không cự tuyệt lời mời của mình đến đến giải tỏa tại trung tâm an dưỡng ở công viên Rừng Rậm thì Hạ Tưởng cũng có chút cảm tình với Tăng Chu, nghĩ rằng không nên ép buộc y nhanh quá. Thực ra với quan hệ của y ở thành phố Yến, cuối cùng sẽ bị cưỡng ép phải đem vấn đề đất thuộc sở hữu của nhà máy thép và nhà máy dược đưa ra thảo luận trên hội nghị thường vụ, cũng tin tưởng sẽ được thông qua một cách thuận lợi.
Trần Phong, Vương Bằng Phi, Phương Tiến Giang, Tần Thác Phu và Lý Đinh Sơn, đã có được năm phiếu này, huống chi mấy người này đều nằm trong ủy viên thường vụ lại đều là những nhân vật quan trọng. Trần Phong là nhân vật số một, Vương Bằng Phi là Phó bí thư. Phương Tiến Giang là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, Tần Thác Phu là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đều là những nhân vật đầy quyền lực. Mấy người bọn họ đều nhất trí cách giải quyết như vậy, Hồ Tăng Chu cũng chỉ còn con đường thỏa hiệp mà thôi.
Nhưng Hạ Tưởng còn muốn thuyết phục Hồ Tăng Chu, khiến y theo phe mình. Nếu trên hội nghị thường vụ mà bị cưỡng ép rồi được thông qua, sẽ đẩy Hồ Tăng Chu sang phe đối phương, thậm chí có thể hoàn toàn đi theo với đối phương. Hạ Tưởng không muốn phải chứng kiến kết quả như vậy.
Có thể tranh thủ thì cứ cố gắng tranh thủ, dù sao Hồ Tăng Chu là Thị trưởng, về sau rất nhiều công việc hành chính sự vụ của thành phố Yến đều phải qua cửa của y, hợp tác vĩnh viễn tốt hơn so với đối đầu lâu dài.
Đương nhiên còn có một số nhân tố bất an phải suy xét, chính là nếu Tập đoàn Đạt Tài quyết định nhúng vào một tay, mọi chuyện sẽ phiền toái hơn rất nhiều.
Nếu lúc đó Vương Bằng Phi bỏ quyền khi đề xuất phương án của Tập đoàn Viễn Cảnh mà đảo sang ủng hộ Tập đoàn Đạt Tài, vậy thì giá trị của Hồ Tăng Chu sẽ xuất hiện.
Hạ Tưởng luôn luôn cho rằng nếu có thể hợp tác thì sẽ cố gắng hợp tác. Gắn kết lợi ích với nhau sẽ không sợ không có người cùng hợp tác. Nếu đối đầu thì kết quả chỉ có thể khiến mọi người tổn hại. Trong lòng Hồ Tăng Chu hiểu rõ mục đích Hạ Tưởng gặp mặt y, y hiện tại trong lòng cũng vô cùng khó xử, đầy hỗn độn.
Hồ Tăng Chu vô cùng hiểu rõ mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng tại thành phố Yến. Trần Phong và Lý Đinh Sơn đối với hắn như như thế nào thì không cần phải nói. Nghe nói Vương Bằng Phi và Phương Tiến Giang cũng có mối quan hệ không nhỏ với hắn, còn Tần Thác Phu cũng có tình cảm qua lại với hắn. Nếu y và Hạ Tưởng cũng có quan hệ tốt, gia nhập mạng lưới quan hệ của hắn, việc công tác ở thành phố Yến sẽ thuận buồm xuôi gió.
Nhưng hiện tại khi Hồ Tăng Chu chậm rãi tới gần Hạ Tưởng thì xuất hiện vấn đề đất của nhà máy thép và nhà máy dược.
Vỗn dĩ đất ban đầu nếu đã thuộc sở hữu thì hẳn là không có lí do gì để trì hoãn, từ lúc Tập đoàn Viễn Cảnh khai phá công viên Rừng Rậm, cùng thời gian này Ủy ban nhân dân thành phố và Tập đoàn Viễn Cảnh ký kết hợp đồng, ưu tiên cân nhắc bố trí cho Tập đoàn Viễn Cảnh khai phá. Hồ Tăng Chu cũng cho rằng sẽ không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, không nghĩ tới Bất động sản Cát Thành lại xin khai phá.
Đứng sau Bất động sản Cát Thành là Đàm Long, trong lòng Hồ Tăng Chu đều biết. Trong cảm nhận của y thì Đàm Long còn không quan trọng bằng Hạ Tưởng, huống chi là người đứng sau Hạ Tưởng ? Vốn y định bỏ mặc không nghĩ tới, nhưng sau khi Đàm Long tìm y nói giúp, thì Phó bí thư tỉnh ủy Thôi Hướng cũng điện thoại tới, liền tự mình gọi tới văn phòng làm việc của y.
Hồ Tăng Chu và Thôi Hướng không có quan hệ hữu hảo, y ở tỉnh ủy cũng chỉ có quan hệ gần gũi một chút với Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Trương Xán Dương, ở tỉnh cũng có một hậu trường lực lượng mạnh mẽ đó chính là Tống Triệu Độ. Nhưng từ sau khi y đến thành phố Yến, vẫn không có cơ hội gặp gỡ Tống Triêu Độ, không chừng Tống Triêu Độ đối với y cũng có chút ý kiến. Hồ Tăng Chu cũng vốn không muốn bị mất mặt chủ động đến tìm Tống Triêu Độ.
Nhân vật số 3 của Tỉnh ủy là Thôi Hướng chủ động điện thoại cho y, Hồ Tăng Chu thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), thậm chí còn có một chút xúc động. Bởi vì gần đây tình thế của Thôi Hướng đang mạnh lên ở Tỉnh ủy, hiện tại chỉ là Phó Bí thư Thôi nhưng lại là nhân vật hết sức sôi nổi. Bởi vì tất cả mọi người đều biết bí thư Diệp tuổi đã lớn, với tuổi tác đó sẽ không ở được lâu, ngai vàng của bí thư sẽ phải nhường lại, Phó Bí thư Thôi ít nhất cũng có thể trở thành Chủ tịch tỉnh Thôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |