Y nhìn xung quanh thấy không có ai mới nói nhỏ:
– Cũng may tôi không lắm mồm, nếu không thì đúng là đắc tội với anh rồi.
Phó Hiểu Bân ngạc nhiên:
– Sao vậy?
– Bí thư Khang vừa mới đến văn phòng của tôi, bảo tôi trước mặt Chủ tịch quận Hạ nói tốt cho Thang Văn Cử mấy câu, tôi vẫn chưa nói! Anh nghĩ Chủ tịch quận Hạ là ai, việc lãnh đạo quyết định tôi dám nói linh tinh sao? Bây giờ tôi mới biết, hóa ra dụng ý của Bí thư Khang không chỉ vì muốn tiến cử Thang Văn Cử mà còn bởi Hoàng Vĩ Cương có quan hệ với Chủ nhiệm Phó.
Phó Hiểu Bân vốn đã rất bất mãn với Khang Thiếu Diệp, không ngờ Khang Thiếu Diệp còn chơi mờ ám sau lưng nên càng giận tím mặt, đứng trên bậc thang thở hổn hển cả giận nói:
– Khang Thiếu Diệp thật chẳng phải thứ gì, vì để tiến cử Thang Văn Cử mà dám bàn mưu tính kế sau lưng tôi? Được, gã được lắm, điểm tốt của gã tôi đều nhớ rõ, sau này sẽ tính sổ.
Kim Hồng Tâm không giống với Phó Hiểu Bân, y không phải là sợ đắc tội với Khang Thiếu Diệp mà là biết anh ta muốn ổn định vị trí thì nhất định phải theo sát Hạ Tưởng, đứng đúng đội ngũ. Hạ Tưởng với Khang Thiếu Diệp hiện rõ không phải người đi chung một đường, đắc tội thì đắc tội rồi không có gì to tát cả. Hơn nữa Chủ tịch quận Hạ hiển nhiên có ý lôi kéo Phó Hiểu Bân, phân hóa quan hệ giữa các Ủy viên thường vụ Quận ủy. Y làm lính hầu cũng đã gián tiếp chứng minh sự tín nhiệm của Chủ tịch quận Hạ đối với y.
Đương nhiên, cũng là sự thăm dò và thử thách của Chủ tịch quận Hạ đối với y.
Tới phòng làm việc của Hạ Tưởng rồi, Hạ Tưởng nhìn vẻ mặt của Kim Hồng Tâm thì biết Kim Hồng Tâm đã lĩnh ngộ được ý đồ của hắn. Trong lòng vui vẻ, biết Kim Hồng Tâm là người có thể dùng được, nên cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp đưa tài liệu của Hoàng Vĩ Cương đặt trên mặt bàn, nói:
– Chủ nhiệm Phó, đã quyết định Hoàng Vĩ Cương rồi, qua so sánh vẫn thấy anh ta phù hợp với những tiêu chuẩn dùng người của tôi hơn.
Hạ Tưởng nhấn mạnh tiêu chuẩn dùng người của hắn là cho Phó Hiểu Bân một ám chỉ mãnh liệt, để xem Phó Hiểu Bân có lĩnh hội được không.
Phó Hiểu Bân thấy sự tình đã rồi, cũng đã nói ra nội tình quan hệ của y và Hoàng Vĩ Cương. Lúc y tiết lộ sự thật với Kim Hồng Tâm thì đã quyết định, Khang Thiếu Diệp bước bước tính kế y, thậm chí còn lấy quyền uy Phó bí thư chèn ép y, sau một phen trắc trở, giữa y và Khang Thiếu Diệp cho dù không phải như nước với lửa, thì về sau cũng khó sống hòa bình được.
Trước mắt, Khang Thiếu Diệp xem ra có quan hệ mật thiết với Bí thư Bạch. Phó Hiểu Bân sớm biết, y muốn ngó ngang ngó dọc cũng không thể được rồi, chỉ có đứng đúng đội ngũ mới có thể đảm bảo không bị Khang Thiếu Diệp ức hiếp. Y cũng biết ở trong mắt Bạch Chiến Mặc, địa vị của y chắc chắn không bằng Khang Thiếu Diệp. Nói thẳng ra, Bạch Chiến Mặc rất có thể sẽ vì chuyện Khang Thiếu Diệp đâm bị thóc, chọc bị gạo mà xa cách và không tín nhiệm y. Như vậy thà sớm biểu lộ lập trường với Chủ tịch quận Hạ còn hơn.
Hơn nữa Chủ tịch quận Hạ sớm muộn cũng biết thân phận thật sự của Hoàng Vĩ Cương, nói sớm tốt hơn nói muộn.
Phó Hiểu Bân liền thành thật nói ra Hoàng Vĩ Cương là thân thích của y, thậm chí ngay trên tài liệu có sử dụng một chút mánh khóe cũng giải trình hết ra.
Hạ Tưởng nghe xong một lúc lâu không nói gì, tuy nhiên trên mặt vẫn lộ vẻ cười, nghĩ thầm Phó Hiểu Bân quả là người thông minh, thức thời, nói thật ra thủ đoạn nhỏ, hoàn toàn biểu lộ ý muốn dựa dẫm, hắn liền đưa mắt ra hiệu cho Kim Hồng Tâm.
Kim Hồng Tâm biết ám chỉ của Hạ Tưởng là có ý gì, liền nói:
– Vừa mới trên đường đi, Chủ nhiệm Phó đã nói rõ tình hình với tôi, hơn nữa tôi và Chủ nhiệm Phó mới gặp đã thân, nói chuyện vô cùng ăn ý.
Hạ Tưởng hết sức hài lòng, mượn vấn đề chọn thư kí, bắt chước kế “nhị đào sát tam sĩ”, chẳng những dành được sự phục tùng của Phó Hiểu Bân một cách thành công mà còn kiểm tra được năng lực làm việc của Kim Hồng Tâm. Qua việc này, trong hội nghị thường vụ Quận ủy hắn đã gần chạm được một nửa ưu thế.
Do hắn dẫn đầu, Ủy ban nhân dân quận có Trần Thiên Vũ và Tạ Nguyên Thanh, Quận ủy có Biện Tú Linh và Phó Hiểu Bân, đã có phiếu rồi thì chỉ cần nắm thêm hai người nữa thì quầng sáng của Bí thư Bạch Chiến Mặc sẽ hoàn toàn bị che phủ.
Đương nhiên Hạ Tưởng cũng không chỉ vì tranh đấu mà đấu tranh, bởi vì Bạch Chiến Mặc là người của Phó Tiên Phong, mà Phó Tiên Phong chắc chắn là đang vay hai mươi tỷ, chuẩn bị một lần hành động lớn. Nếu Bạch Chiến Mặc chiếm được ưu thế của Bí thư, lại kiểm soát được Hội nghị thường vụ, ở sự kiện trong đại, hắn sẽ mất đi quyền lên tiếng, có khả năng sẽ giúp cho hành động của Phó Tiên Phong được thực hiện. Hạ Tưởng nhất định phải ngăn chặn vốn lưu động của Phó Tiên Phong, trong tình hình Hội nghị thường vụ mà hắn kiểm soát, và đang giành được sự giúp đỡ của Tập đoàn Đạt Tài chơi một cuộc chiến ngăn chặn đẹp mắt này.
Sự phục tùng của Phó Hiểu Bân và lòng trung thành của Kim Hồng Tâm giúp Hạ Tưởng một bước nắm được hai đại quản gia Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận. Có thể nói, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận nhất cử nhất động đều khó thoát khỏi mắt hắn!
Thu phục Phó Hiểu Bân là bước đầu tiên và cũng là bước quan trọng nhất trong kế hoạch ban đầu của Hạ Tưởng, cũng tốt, gần như suôn sẻ so với tiến trình dự tính của hắn.
Để tiến thêm một bước khiến cho Phó Hiểu Bân một lòng kiên định, Hạ Tưởng cười cười nói:
– Hoàng Vĩ Cương và Thang Văn Cử có lai lịch thế nào, khi tôi cầm tài liệu thì đã biết rồi.
Trở lại văn phòng, Phó Hiểu Bân vẫn cảm thấy lạnh cả lưng. Gã nghĩ Hạ Tưởng còn trẻ, kinh nghiệm quan trường còn ít, một chút thủ đoạn nho nhỏ thì có thể giấu được hắn. Không ngờ Chủ tịch quận Hạ tâm như gương sáng, mọi chuyện đều nắm rõ. Gã còn dại dột nghĩ rằng giấu diếm được Chủ tịch quận Hạ, cho rằng nói ra chân tướng sự việc đã là biểu thị đầy đủ thành ý rồi.
Thật là tuổi trẻ tài cao, có thủ đoạn lại có quyết đoán, còn có mặt phóng thoáng. Phó Hiểu Bân hạ quyết tâm về sau nhất định bám gót từng bước chân của Chủ tịch quận Hạ, tin tưởng tiền đồ Chủ tịch quận Hạ về sau nhất định sẽ rộng lớn, gã cũng bởi vì bây giờ đứng đúng đội ngũ mà thu được không ít lợi ích.
Cùng ý nghĩ với Phó Hiểu Bân còn có Kim Hồng Tâm. Kim Hồng Tâm coi như là được tận mắt chứng kiến thủ đoạn Hạ Tưởng bày mưu tính kế, phục sát đất Hạ Tưởng.
Một tuần sau, Hạ Tưởng được Phó chủ tịch thường trực quận Trần Thiên Vũ và Chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân quận Kim Hồng Tâm dẫn đi thị sát cục bộ đoạn sông Hạ Mã dù đang mưa phùn, rồi tham dự nghi thức khởi công.
Thư ký Hoàng Vĩ Cương nách kẹp bao da, tay che ô, theo sát phía sau Hạ Tưởng, muốn che mưa thì bị Hạ Tưởng xua tay ngăn lại. Mưa không lớn, chỉ bay bay mưa phùn, ngay cả quần áo cũng không bị ướt. Đang bước chậm trong mưa, Hạ Tưởng đâu có quái đản đến nỗi để thư ký che ô cho? Hắn không phải là cán bộ lão niên bụng phệ thường xuất hiện trên ti vi, chẳng những có người cầm ô, còn muốn có người đưa tay đỡ như thể mới thể hiện được quyền quan.
Hoàng Vĩ Cương mãn nguyện với công việc thư ký của Hạ Tưởng, chính thức bước chân vào quan trường, vô cùng cảm kích Hạ Tưởng. Lại thấy Hạ Tưởng mới hai mươi tám tuổi mà đã là cấp Phó giám đốc Sở, hơn nữa còn là Chủ tịch một quận rộng lớn, chỉ lớn hơn y năm tuổi nên đã khâm phục lại càng sùng bái Hạ Tưởng, trở thành thần tượng của y.
Hoàng Vĩ Cương năm nay hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp đại học một năm, ban đầu là làm việc cho một doanh nghiệp nhà nước ở thành phố Yến. Y nhìn cũng khá, lại chịu khó, biết nói chuyện, có mắt nhìn lại biết việc, một lòng muốn tiến vào quan trường phát triển, đáng tiếc vẫn chưa gặp cơ hội.
Bây giờ không như ngày trước, muốn có một biên chế chính thức của một cơ quan rất khó, y nhờ Phó Hiểu Bân rất lâu rồi. Hoặc là có biên chế thì vị trí không tốt, hoặc là có vị trí không tồi nhưng không phải cơ quan biên chế, nên vẫn cầu mãi không được.
Đúng dịp sau khi thành lập quận Hạ Mã, Chủ tịch quận mới nhậm chức cần một thư ký. Vị trí Thư ký Chủ tịch quận thật là hương thơm trái ngọt, hoàn toàn là một vị trí tốt. Hoàng Vĩ Cương liền xin Phó Hiểu Bân, bảo hắn bất luận thế nào cũng giúp y vào quận Hạ Mã. Toàn bộ sự thật phức tạp cả quá trình đương nhiên là Hoàng Vĩ Cương không rõ lắm, chỉ là nghe Phó Hiểu Bân thuật lại, trải qua nỗ lực vượt mọi khó khăn gian khổ của Phó Hiểu Bân, lại thêm Chủ tịch quận Hạ có con mắt tinh tường, cuối cùng giúp y trổ hết tài năng, trở thành Thư ký của Chủ tịch quận Hạ. Phó Hiểu Bân dặn đi dặn lại, nói một cách trịnh trọng với Hoàng Vĩ Cương nhất định phải cố gắng phục vụ tốt lãnh đạo, phải có mắt nhìn, phải nhanh tay nhanh mắt, nói ít làm nhiều. Nhất định phải lấy sở thích của lãnh đạo làm tôn chỉ quan trọng nhất.
Tuy nhiên qua vài ngày tiếp xúc, Hoàng Vĩ Cương phát hiện Chủ tịch quận Hạ rất dễ gần, việc không nhiều, cũng không có để ý nhiều, càng không có kiểu cách quan lại, hơn nữa thích tự thân làm mọi chuyện. Hoàng Vĩ Cương lần đầu tiên đánh giá trực tiếp đối với cán bộ. Trước kia y luôn thấy trên ti vi các cấp lãnh đạo lúc đi thị sát, chắp tay sau lưng, để thư ký cầm ô, đi, nhìn lung tung, phát biểu ý kiến loạn lên. Chủ tịch quận Hạ đi thị sát chẳng những thoải mái mà còn rất ít phát biểu, một khi lên tiếng tuyệt đối trong lời có vật, nói một câu đúng trọng tâm.
Quả nhiên là lãnh đạo có trình độ, nếu không cũng sẽ không tuổi trẻ đã làm Chủ tịch quận. Hoàng Vĩ Cương càng thêm kính nể Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng lại không có đoán cái nhìn của Hoàng Vĩ Cương đối với mình. Hắn đối với biểu hiện của Hoàng Vĩ Cương vẫn coi như hài lòng. Mặc dù có khi hơi ngại tiếp xúc một chút, nhưng chỉ cần chỉ ra chỗ y chưa tốt thì sẽ sửa rất nhanh. Ai mới vào quan trường đều là tay mới, đều có một quá trình học tập.
Có thể tiến bộ trong học tập, sẽ chậm rãi đứng vững từ đầu tới cuối, nếu không sửa chữa khuyết điểm thì sớm muộn sẽ bị quan trường đào thải.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |