Nghe nói, ông ta nằm viện cả hơn nửa tháng vẫn không thấy khỏi bệnh. Bệnh ngoài thân thể thì có thể chữa được chứ tâm bệnh thì đúng là khó trị.
Tỉnh Yến chú trọng vào việc tuyên truyền về thành công của chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, tạo nên ảnh hưởng rất lớn trên hai phương diện. Thứ nhất là có không ít tỉnh đất liền thấy được thành công của tỉnh Yến thì không khỏi hy vọng cho tỉnh mình, cũng đều lặng lẽ hoạch định bản chính sách điều chỉnh kết cấu kinh tế cho tỉnh mình. Thứ hai là trải qua một loạt công tác vận động và tuyên truyền, đã đem nhu cầu cấp bách trong việc khuếch trương tiếng tăm cho du lịch văn hóa và nhà máy rượu Tương Đài của thành phố Đan Thành, cùng với nhà máy ô tô Vạn Lý của thành phố Bảo, như đã bắn ra một phát súng lớn.
Nhà máy ô tô Vạn Lý vốn đã có danh tiếng nên dựa vào việc tuyên truyền lần này thì hiệu quả cũng không mấy rõ ràng. Rõ rệt nhất chính là cung văn hóa những câu chuyện thành ngữ, và rượu Tương Đài của thành phố Đan Thành. Có thể nói trong một đêm đã lan truyền rộng khắp tỉnh Yến.
Tiết kiệm được một số tiền quảng cáo đâu chỉ là mấy chục triệu.
Nghiêm Tiểu Thì và Tề Á Nam mừng rỡ như điên, khi đã lĩnh hội được kế sách thần cơ diệu toán của Hạ Tưởng. Nhất là Tề Á Nam tỏ ra vô cùng khâm phục Hạ Tưởng, liền gọi điện thoại có nhã ý muốn tặng nhà và xe cho Hạ Tưởng. Nhà và xe Hạ Tưởng có không ít, Hạ Tưởng lái một chiếc Land Rover, còn Tào Thù Lê thì lái chiếc xe Audi. Nhà thì cũng đã có vài căn nhưng hắn không hề có lòng tham, không muốn dự trữ thêm vài cái. Tuy nhiên, thịnh tình của Tề Á Nam quả thật rất khó từ chối nên hắn yêu cầu tặng nhà và xe cho Phạm Tranh.
Nhất cử lưỡng tiện, Phạm Tranh nhận được sự ưu đãi này sẽ vô cùng cảm kích hắn cũng như là Tề Á Nam. Hắn cũng trở thành một người tốt.
Tề Á Nam liền cung kính không bằng tuân mệnh. Tặng cho Phạm Tranh một căn nhà rộng 120 mét vuông và một chiếc xe ô tô trị giá năm trăm ngàn. Sau khi nhận được quà tặng, Phạm Tranh rất vui mừng mà gọi điện thoại cho Hạ Tưởng bày tỏ lòng biết ơn, nói:
– Giữa chúng ta cũng đừng khách sáo quá. Nhưng Á Nam đã có lòng thì tôi cũng không thể từ chối, sau này sẽ nói với ba tôi chiếu cố về chính sách một cách thích đáng.
– Đừng có lộ liễu quá là được rồi. Mấu chốt không phải là ở chính sách mà là phải có được hiệu quả và lợi ích trên thị trường, phải có sự giao lưu về tình cảm.
Hạ Tưởng không muốn quan hệ giữa hắn và Tề Á Nam chỉ đơn giản là quan hệ giao dịch giữa tiền và quyền. Đối với Tề Á Nam, hắn cũng hy vọng về sau sẽ có một tình bạn đôi bên cùng có lợi.
Lễ quốc khánh năm 2002, Hạ Tưởng đã có được một kỳ nghỉ thật thoải mái, nhàn rỗi. Hắn và Tào Thù Lê trước tiên là trở về Đan Thành một chuyến. Nghe tin Tào Thù Lê mang thai, vợ chồng Hạ Thiên Thành không khỏi tỏ ra vui mừng. Trương Lan vội trước vội sau, việc gì cũng không cho Tào Thù Lê làm sợ cô mệt. Tào Thù Lê không đồng ý nói:
– Mẹ, con đâu có yếu ớt như vậy. Hơn nữa con cảm thấy vận động nhiều ngược lại sẽ tốt hơn. Mỗi ngày cứ ngồi không tịnh dưỡng chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển của thai nhi.
Mặc cho Tào Thù Lê nói cái gì thì Trương Lan cũng không cho cô vào bếp, và không cho cô làm bất cứ cái gì, mọi chuyện đều bắt Hạ Tưởng làm thay. Hạ Tưởng bất đắc dĩ đành phải nói:
– Được, sau khi về anh sẽ thuê một bảo mẫu. Em bây giờ đang trở thành động vật quý hiếm cần được bảo vệ rồi.
Sau khi từ thành phố Đan Thành trở về, hai người lại tổ chức một chuyến dã ngoại đến khu du lịch Tam Thạch và khu du lịch Tam Thủy. Đường Sơn Thủy đã được khai thông, từ khu du lịch Tam Thạch đi xuống có thể nối thẳng tới khu du lịch Tam Thủy, vô cùng thuận tiện.
Khu du lịch Tam Thạch bây giờ bất luận là quy mô, hiệu quả hay lợi ích đều tốt hơn so với trước khi đường Sơn Thủy được đưa vào sử dụng. Không kể đến khu du lịch Tam Thạch mà toàn bộ huyện An cũng phát triển không ngừng. Khi Hạ Tưởng và Tào Thù Lê lên trên núi không cẩn thận bị các đồng nghiệp trước đây nhận ra, bị gọi một tiếng “Phó chủ tịch huyện Hạ” khiến cho không ít người đến vây quanh.
Rất vất vả mới thoát khỏi vòng vây, Tào Thù Lê nhìn Hạ Tưởng như người không quen biết và cười nói:
– Không ngờ anh vẫn còn được việc đấy chứ.
Hạ Tưởng chẳng những không khiêm tốn mà còn tự mình mèo khen mèo dài đuôi:
– Đâu có, anh đâu chỉ là làm được việc mà anh còn làm không ít việc tốt.
– Cho em một ví dụ chứng minh xem?
Tào Thù Lê tò mò hỏi.
Hạ Tưởng đặt tay nhẹ nhàng lên trên bụng của cô, cười ha hả nói:
– Chỉ cần công phu thâm hậu thì cái bụng này sớm muộn gì cũng bị to lên.
– Anh….!
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 5 tại nguồn: http://truyensex.moe/quan-truong-quyen-5-full/
Sau ngày quốc khánh, tỉnh Yến bắt đầu làm báo cáo về nhóm thành phố thí điểm thứ hai. Nhóm thành phố thí điểm thứ hai có bốn thành phố, hai thành phố có nền kinh tế phát triển là thành phố Yến và thành phố Tần Đường; hai thành phố có nền kinh tế lạc hậu là thành phố Chương Trình và thành phố Ân Trạch. Thành phố Yến và thành phố Tần Đường là hai thành phố có nền kinh tế phát triển xếp nhất nhì của tỉnh Yến, còn thành phố Chương Trình và thành phố Ân Trạch là hai thành phố có nền kinh tế được xếp cuối cùng.
Điều khiến Hạ Tưởng cảm thấy vui mừng chính là thành phố Yến đã được đề danh, chẳng những đã dễ dàng qua ải trong nội bộ thành phố mà ở tỉnh cũng không có nhiều sự phản đối, có thể nói là thuận lợi vượt quá sức tưởng tượng. Phải nói là thành phố Yến có thể dễ dàng trúng cử vào danh sách nhóm thành phố thí điểm thứ hai cũng là vì thành phố Yến và tỉnh đều đặt lòng tin vào triển vọng của chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp. Và đều cho rằng sự gia nhập của tỉnh Yến chỉ có thể thành công chứ không có khả năng thất bại.
Hạ Tưởng lại bắt đầu bận rộn. Thứ nhất là gấp rút thành lập phòng Tổng hợp 3. Thứ hai là chuẩn bị nghênh đón Liên Nhược Hạm về nước, Liên Nhược Hạm đã quyết định giữa tháng 11 sẽ quay trở về nước. Hạ Tưởng rất mong chờ hai mẹ con họ, không biết đứa nhỏ bây giờ đã lớn thế nào rồi?
Phòng Tổng hợp 3 được thành lập cũng không gặp trắc trở gì. Trên cơ bản Hạ Tưởng giao công việc này cho An Dật Hưng và Bành Mộng Phàm để hai người họ phụ trách tuyển chọn tinh binh mãnh tướng, phải có kiến thức chuyên nghiệp và năng lực hơn người nếu không đừng hòng vào được tổ lãnh đạo. Tổ lãnh đạo hiện giờ không còn giống như ngày xưa, lúc mới thành lập thì ai cũng né tránh, cho rằng đây là một bộ phận bị bỏ quên, tương đương như bị tù đày sau này sẽ không có tiền đồ. Bây giờ tổ lãnh đạo được sự trọng dụng của Bí thư và Chủ tịch tỉnh nên đẳng cấp cũng khác hơn, tất cả mọi người phải tranh giành nhau để được gia nhập.
Kỳ lạ nhất là việc thành lập phòng Tổng hợp 3, Thôi Hướng không hề có sự ngáng chân, không hề nhắc đến việc muốn đưa người của ông ta vào, im ắng đến nỗi như không có sự tồn tại của Phó bí thư tỉnh ủy.
Đương nhiên, Hạ Tưởng cũng biết rõ kẻ thù im lặng mới là kẻ thù đáng sợ nhất, giống như Trình Hi Học vậy. Trong thời điểm Trình Hi Học làm ầm ĩ lên thì rất dễ dàng phát hiện ra khuyết điểm của ông ta. Nhưng khi ông ta trầm lặng không nói gì thì ta lại không biết ông ta đang trù tính âm mưu gì sau lưng.
Hạ Tưởng hiện nay cũng không rãnh để bận tâm Thôi Hướng và Trình Hi Học đang âm mưu gì đằng sau. Sau khi phòng Tổng hợp 3 thành lập, toàn bộ tổ lãnh đạo bắt đầu bắt tay vào công việc, tiến hành chỉ đạo việc nghiên cứu cho bốn thành phố thí điểm. Tuy nhiên, bởi vì quen việc dễ làm nên Hạ Tưởng không cần tự thân làm, hắn chủ yếu phụ trách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của thành phố Yến, ba thành phố còn lại thì giao cho những người khác trong tổ lãnh đạo phân công phụ trách.
Đối với thành phố Yến, Hạ Tưởng sớm đã có phương án tổng quát, sẽ chờ khi nào có thời cơ thích hợp sẽ đề cập với Trần Phong và Hồ Tăng Chu. Trong nháy mắt đã đến giữa tháng 11, Hạ Tưởng lái xe đến sân bay Bắc Kinh để đón mẹ con Liên Nhược Hạm.
Năm nay mùa đông đến sớm, vẫn chưa đến tháng 12 thì thời tiết đã lạnh đến kinh người. Đi được nửa đường, thì tuyết đã rơi và rơi mỗi lúc một nhiều, khi đến được Bắc Kinh thì đất trời đã phủ một màu tuyết trắng.
Hạ Tưởng vẫn lái xe đi trong màn tuyết trắng nhưng không thể không lái với tốc độ chậm lại, cũng may hắn xuất phát sớm nên có thể đến kịp giờ máy bay hạ cánh. Nhìn tuyết rơi mỗi lúc một dày, hắn đột nhiên nhớ đến mùa đông tại huyện Bá năm đó.
Vào mùa đông năm ấy tại huyện Bá, sau một trận mưa tuyết lớn, Liên Nhược Hạm lái xe từ Bắc Kinh đến huyện An mà không hề màng đến nguy hiểm, chạy dọc theo đường núi, mà lúc đó hắn còn hiểu lầm cô ấy. Vì vậy mà đã phá vỡ bức màn ngăn cách giữa hai người, khiến hai người nảy sinh tình cảm và có một sự khởi đầu.
Hôm nay, trên đường đến sân bay Bắc Kinh để đón mẹ con Liên Nhược Hạm cũng vô tình là một ngày đầy tuyết. Từ tuyết mà nảy sinh tình cảm và đón chào nhau cũng trong mưa tuyết. Hạ Tưởng rất thích nhìn tuyết rơi, nếu không vội vã thì hắn cũng muốn xuống xe để đùa nghịch một chút với tuyết.
Khi đến sân bay thì cũng đã giữa trưa, Hạ Tưởng tùy tiện tìm một quán nào đó ăn tạm bữa trưa, rồi ngồi đợi hơn một tiếng đồng hồ, chuyến bay đã hạ cánh.
Hạ Tưởng lần đầu tiên cảm nhận được tâm trạng lo lắng. Hắn trông ngóng ở cửa ra kiên nhẫn chờ gần mười phút, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc nhưng không phải là Liên Nhược Hạm mà là Vệ Tân. Vệ Tân bồng đứa bé và cũng đã nhìn thấy hắn nên vội vẫy tay.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |