– Đồng chí Duệ Hằng không cần phải hành động theo cảm tính như vậy, phải xuất phát từ đại cục chứ? Việc đồng chí Phương Tiến Giang đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường là đã tổng hợp rất nhiều yếu tố và cảm thấy thích hợp nhất để sắp xếp vào vị trí này. Nếu để đồng chí Phương Tiến Giang đến thành phố Đan Thành thì có nghĩa là lại cản trở con đường thăng tiến của đồng chí Vương Tiếu Mẫn, hơn nữa, đối với đồng chí Tiến Giang mà nói thì cũng có điểm bất công.
Đây là Diệp Thạch Sinh ám chỉ với Phạm Duệ Hằng rằng Vương Tiếu Mẫn và Phương Tiến Giang đều là những người có quan hệ rất tốt với Hạ Tưởng, ông để Phương Tiến Giang đến thành phố Đan Thành tương đương với việc làm cho tiền đồ hai người này đều trắc trở. Cho dù là ông không thèm để ý đến cảm nhận của Hạ Tưởng thì cũng nên đứng trên quan điểm hai người này mà suy nghĩ một chút chứ.
Phạm Duệ Hằng vẫn lại như cũ, không chịu nhượng bộ:
– Chuyện này còn phải châm chước lại, không thể quyết định vội vã
Diệp Thạch Sinh có chút căm tức, đến một bước mà Phạm Duệ Hằng cũng không chịu nhường, ông ta cho rằng Phạm Duệ Hằng đã hơi quá đáng
– Ý kiến của tôi là mau chóng quyết định việc này đi, dù sao việc kiến thiết kinh tế cũng không thể đợi người, không thể bởi vì do dự trong việc quyết định nhân sự mà làm cho kinh tế địa phương chậm lại sự phát triển.
– Nếu Bí thư Diệp vẫn một mực làm theo ý mình đề cử như vậy thì trên hội nghị thường vụ tôi sẽ đề xuất ý kiến phản đối.
Phạm Duệ Hằng đứng dậy.
– Tôi cũng đề nghị Bí thư Diệp xuất phát từ đại cục, không nên nông nổi hành sự. Còn có một việc nữa, trong việc chọn người mới đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy thành phố Yến thì tôi sẽ tuyển lựa một cách rất thận trọng.
Nói xong, Phạm Duệ Hằng mặc kệ vẻ mặt ngạc nhiên của ba người, không ngờ phẩy tay áo bỏ đi.
Diệp Thạch Sinh giận dữ không kìm chế nổi, đập bàn một cái.
– Tôi cũng không tin rằng khi đề cử ở hội nghị thường vụ thì sẽ không đạt được sự nhất trí để thông qua.
Thôi Hướng thì lại không lạc quan được như Diệp Thạch Sinh, vẻ mặt sầu lo nói:
– Bí thư Diệp không cần tức giận, có mâu thuẫn thì cũng bình thường, các tỉnh trong cả nước cũng không làm sao để hòa hợp êm thấm được. Vấn đề chọn người này chúng ta tiếp tục thảo luận thêm chút nữa, sau này sẽ tranh thủ cơ hội để thuyết phục Chủ tịch tỉnh Phạm.
Mai Thái Bình thấy chuyện này không liên quan gì đến ông ta nên đã đề xuất là phải đi.
Mai Thái Bình vừa đi thì Thôi Hướng mới nói lời thật lòng:
– Lúc này có lẽ chúng ta nên lùi một bước, đáp ứng đề nghị của Chủ tịch tỉnh Phạm để đổi lấy sự thông qua việc chọn người đề cử vào vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ.
Vừa rồi thì Diệp Thạch Sinh cũng chỉ là quá nóng giận mà thất thố, hiện tại đã tỉnh táo lại nên cũng hiểu được vừa rồi mình làm quá liều lĩnh. Quyền uy của Chủ tịch tỉnh không thể để xâm phạm, nếu Phạm Duệ Hằng không đồng ý thì ông ta cũng không có khả năng cưỡng ép để đệ trình ra thảo luận tại hội nghị thường vụ. Cho dù có đệ trình ra thì cũng sẽ không chắc được thông qua, bởi vì Chủ tịch tỉnh kiên quyết phản đối sự đề cử này, lại còn có các ủy viên thường vụ khác phản đối hoặc bỏ quyền nữa, người mà kiên quyết nhất trí với ông ta thì cũng không nhiều.
Hơn nữa ông ta cũng không thể không để ý tới sự phản đối mãnh liệt của Phạm Duệ Hằng để đưa ra thảo luận tại hội nghị thường vụ, một khi đã đưa ra để thảo luận thì sẽ biểu hiện ra rằng ông ta không có trí tuệ chính trị, việc này mà rơi vào tai của cấp trên thì sẽ có cái nhìn không tốt với ông ta. Bí thư và Chủ tịch tỉnh có thể có mâu thuẫn, nhưng mâu thuẩn chỉ có thể khống chế trong một phạm vi nhỏ, ví dụ như tại thảo luận của hội nghị Bí thư, không được thể hiện ra ngoài. Nếu ở hội nghị thường vụ mà công khai đối kháng nhau thì sẽ rơi vào tình thế chỉ tiến mà không thể lùi, điều này sẽ khiến cho thế cục cân bằng của tỉnh Yến bị đánh vỡ, cấp trên của ông ta cũng sẽ không cho phép việc tỉnh Yến xuất hiện tình huống Bí thư và Chủ tịch tỉnh xung đột, đối kháng kịch liệt với nhau, đến lúc đó bậc bề trên mà ra tay thì sẽ xuất hiện cục diện một trong hai người sẽ bị điều động.
Diệp Thạch Sinh nghĩ thông các quan hệ lợi hại trong vấn đề này xong nên liền gật đầu:
– Anh nói đúng, vừa rồi tôi cũng hơi kích động, cũng bởi khí thế của Phạm Duệ Hằng hơi quá, lời nói không để cho người ta một lối thoát nào. Bây giờ sự tình đã lộn xộn như vậy, ông ta không nhượng bộ, chẳng lẽ lại còn muốn tôi chủ động cúi đầu với ông ta nữa?
– Đương nhiên là không thể, làm sao có chuyện nhân vật số một lại cúi đầu với trợ lý giúp việc cho mình được?
Thôi Hướng không để lỡ cơ hội cấp thêm niềm tin cho Diệp Thạch Sinh.
– Dù sao ngài mới là người số một để chủ trì công tác tỉnh Yến. Ngài mới là người sai khiến và ra lệnh cho người khác làm việc, còn Chủ tịch tỉnh Phạm chỉ là một người chấp hành nhiệm vụ mà thôi.
– Nói cụ thể đi.
Tâm tư của Diệp Thạch cũng hơi phiền loạn, ông ta cũng không rảnh để nghe Thôi Hướng nói những lời nịnh nọt vô dụng. Ông ta cũng biết mặc dù mình là Bí thư Tỉnh ủy nhưng trong tay lại không nắm được đại cục tỉnh Yến, chỉ có thể thỏa hiệp hòa bình để cùng tiến bước. Chủ yếu là trong việc hợp tác với Phó gia thì ông ta còn có chút ít nhiều hơi do dự, không hoàn toàn toàn tâm toàn ý, vừa lúc đó liền nghĩ đến cơ hội tạm điều động Phương Tiến Giang để thử phản ứng của Phạm Duệ Hằng một chút. Không nghĩ tới, phản ứng của Phạm Duệ Hằng lại kịch liệt hơn nhiều so với tưởng tượng của ông ta, điều này khiến ông ta do dự không biết nên theo ai, đối với sự hợp tác với Phó gia lại bắt đầu có sự lay động.
Đương nhiên, nếu ông ta kiên trì quan điểm của mình, cưỡng ép để thông qua sự đề cử này thì cũng có thể đạt được mục đích. Nhưng để làm việc này phải có điều kiện tiên quyết rằng ông ta sẽ phải gánh vác các hậu quả có khả năng xảy ra, điều kiện nữa là Mai Thái Bình phải kiên định đứng về phía ông ta, không được lay động. Nếu không, hậu quả của việc cưỡng ép để thông qua là Phạm Duệ Hằng sẽ tới Bắc Kinh để tố cáo, lúc đó cảm nhận của bề trên về ông ta sẽ sụt giảm rất nhiều điểm.
Chủ tịch tỉnh là Chủ tịch tỉnh, là nhân vật số hai có ảnh hưởng lớn trong việc chế ước quyền lực của Bí thư Tỉnh ủy. Diệp Thạch Sinh cũng rất bất đắc dĩ.
Thôi Hướng nhìn ra sự bất đắc dĩ của Diệp Thạch Sinh, tuy rằng y không thích nhưng không thể không nói ra ý nghĩ trong lòng, bởi vì trước mắt chỉ còn mỗi một con đường để đi.
– Người có thể giải quyết được cục diện bế tắc trước mắt thì đang còn nằm viện ở Bắc Kinh. Chờ cậu ta trở về, có cơ hội thích hợp ngài lên giọng khen ngợi cậu ta một hồi, rồi lôi kéo cậu ta một chút. Nếu cậu ta mà ra mặt thì có thể lay động được suy nghĩ của Phạm Duệ Hằng.
Thôi Hướng cũng biết Hạ Tưởng chưa chắc đồng ý vì Diệp Thạch Sinh mà ra mặt, nhưng sự việc lần này có liên quan tới lợi ích của hai người có quan hệ tốt với hắn, do vậy Hạ Tưởng cũng không thể bàng quang. Quan hệ giữa Vương Tiếu Mẫn và Hạ Tưởng có lẽ không quá chặt chẽ nhưng giữa Phương Tiến Giang và Hạ Tưởng thì còn có sự tồn tại của Phương Cách, có thể nói là quan hệ vô cùng tốt. Mà như vậy thì Hạ Tưởng cũng muốn Phương Tiến Giang đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường mà không phải là đi đến thành phố Đan Thành để ngăn cản bước chân bay cao của Vương Tiếu Mẫn.
Về phần sắp xếp của Đồ Giang Hoa như thế nào thì Thôi Hướng cũng không nghĩ tới. Lợi ích từ trước đến nay là cần phải thỏa hiệp, chắc chắn sẽ để cho Đồ Giang Hoa một vị trí, cho dù hiện tại chưa sắp xếp được thì cũng phải có một sự hứa hẹn mới được, nếu không thì quyết liệt của Phạm Duệ Hằng chỉ là trò cười hay sao? Dù sao Phạm Duệ Hằng kiên trì như vậy thì chắc chắn là Đồ Giang Hoa rất hợp tâm ý của ông ta, mấu chốt ở chỗ nữa là lý lịch kinh nghiệm của Đồ Giang Hoa quả thật đẹp hơn nhiều so với Phương Tiến Giang.
Vốn cố ý đề cử Phương Tiến Giang đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường là để đưa cho Phương Tiến Giang một miếng bánh lớn, miếng bánh này sẽ làm cho Phương Tiến Giang, Hạ Tưởng, kể cả người phía sau lưng Hạ Tưởng như Mai Thái Bình, Tống Triêu Độ, Trần Phong, thậm chí còn là Phạm Duệ Hằng thấy đều tốt. Tất cả những người này đều cảm thấy việc bổ nhiệm Phương Tiến Giang là một việc không tồi, mất đi tâm tư đề phòng, đối với ứng cử viên Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy cũng sẽ tỏ ra các nhượng bộ thích hợp. Chính trị vốn là trò chơi trong đó có người lui kẻ tiến, Thôi Hướng cho rằng Diệp Thạch Sinh làm ra vẻ khoan dung thì đối phương chắc hẳn phải thể hiện sự cảm kích thì mới đúng.
Không nghĩ tới, Phạm Duệ Hằng không cảm kích mà ngược lại còn đưa ra ứng cử viên mới, điều này đã đánh cho y một cú trở tay không kịp, cũng quấy rối hoàn toàn các bố trí trước đó của y và Diệp Thạch Sinh. Điều này làm cho Thôi Hướng không khỏi cảm thán, quả nhiên là kế hoạch định sẵn như vậy mà không cản nổi các biến hóa, trong cuộc tranh đấu chính trị thì chưa bao giờ khuyết thiếu các sự tình vượt ra ngoài tính toán của con người.
Chỉ có điều khiến y buồn bực chính là việc mặc dù đã trăm mưu ngàn kế thế mà còn phải làm sao để Hạ Tưởng cùng tham gia vào. Vì sao Hạ Tưởng luôn như âm hồn không tiêu tán, tại các thời khắc mấu chốt thì mới biểu hiện ra tầm quan trọng của mình? Hạ Tưởng không thể nào yên tĩnh một chút sao, để cho người ta không nhìn thấy sự tồn tại của hắn?
Thôi Hướng không khỏi phải nhụt chí, trong lòng ứ đọng, vốn ban đầu định sắp xếp cho Phương Tiến Giang một vị trí thật tốt để mê hoặc ánh mắt của mọi người, cũng là thừa cơ hội lúc này Hạ Tưởng đang không ở thành phố Yến, đúng lúc đưa sự tình này ra để quyết định. Y không nghĩ tới việc bởi vì sự phản đối của Phạm Duệ Hằng mà lại phải nghĩ thêm biện pháp để Hạ Tưởng thuyết phục Phạm Duệ Hằng. Với sự giảo hoạt của Hạ Tưởng thì chắc chắn có thể đoán được dụng ý của Diệp Thạch Sinh, không hiểu Hạ Tưởng có giơ một tay từ giữa chặn ngang, cản trở kế hoạch của Phó gia không vậy?
Mặc kệ, việc Hạ Tưởng cứ để cho Diệp Thạch Sinh và Phó Tiên Phong đối phó là được rồi, y chỉ cần phụ trách việc nghĩ ra các chủ ý, tạm thời không cần so chiêu với Hạ Tưởng. Hiện tại thì Thôi Hướng cũng xem như đã lãnh hội đủ thủ đoạn của Hạ Tưởng nên cũng không muốn tiếp tục đau đầu làm gì.
– Anh nói là Hạ Tưởng?
Lông mi của Diệp Thạch Sinh giương lên, vẻ mặt không hài lòng nói:
– Bí thư và Chủ tịch tỉnh có mâu thuẫn với nhau mà phải mời ra một Chủ tịch Quận ra mặt giảng hòa à?
Thôi Hướng cười ha hả:
– Bí thư Diệp đừng quá nhiều suy nghĩ. Tôi nói đây là dù sao Hạ Tưởng cũng là người đáng giá nên coi trọng. Trước kia cậu ta cũng thường xuyên báo cáo công tác với ngài. Mà ngài là lãnh đạo của cậu ta, đối với cậu ấy tỏ vẻ quan tâm một chút là cũng được rồi. Chắc chắn là cậu ấy sẽ được quá sủng ái mà lo sợ, nghe tiếng đàn hiểu ra nhã ý bên trong, không chừng lại sẽ chủ động ra mặt tìm Phạm Duệ Hằng để thảo luận. Dù sao thì việc điều động Phương Tiến Giang cũng tác động đến tâm tư cậu ta, mà lại còn có Vương Tiếu Mẫn cũng có quen biết với cậu ấy.
Sắc mặt của Diệp Thạch Sinh hơi hòa hoãn lại, ông ta hỏi:
– Khi nào thì Hạ Tưởng quay về thành phố Yến?
Thôi Hướng suy nghĩ:
– Tôi đoán có lẽ rất nhanh, hôm nay là thứ Sáu, có lẽ chậm nhất là vào thứ hai tuần sau.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |