Trần Phong không nói lời nào, chỉ có vẻ mặt u ám
Phó Tiên Phong âm thầm thở dài một hơi, náo loạn nửa ngày, hoá ra chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, chỉ có một hộp băng ghi âm, ngay cả nhân chứng cũng không có, thì muốn làm cho một bí thư Quận ủy xuống đài? Mơ tưởng!
Nếu không phải khiến Bạch Chiến Mặc thay y quản lý 20 tỷ vốn lưu động, sau khi trải qua một loạt sự kiện, Phó Tiên Phong cũng đã mỏi mệt cả thể xác và tinh thần, thì sớm đã muốn từ bỏ Bạch Chiến Mặc. Nhưng hiện tại Bạch Chiến Mặc và y cùng ngồi trên một chiếc thuyền, còn là một con cờ quan trọng nhất hiện nay của y, làm sao y đành lòng một cước đá văng ra? Mấu chốt là Bạch Chiến Mặc do y sai khiến mới làm ra hành động phải đưa Khang Thiếu Diệp vào chỗ chết, y hiện tại không bảo lãnh Bạch Chiến Mặc, khi Bạch Chiến Mặc hấp hối giãy dụa, chắc chắn sẽ cắn ngược lại y một cái.
Bảo lãnh, phải bảo lãnh
Phan Án nếu đúng lúc chạy trốn tới nước ngoài, thì chứng minh gã đã nghe được tin tức gì đó. Tôn Định Quốc nói thật dễ nghe, thật muốn dẫn độ về nước, không có ba năm năm năm không có khả năng thành công, không cần ba năm, chỉ cần có thể chịu đựng quá hai năm, sau khi đại kế của y ở quận Hạ Mã thành công, vốn lưu động vừa rút, Bạch Chiến Mặc có còn đảm nhiệm Bí thư quận ủy quận Hạ Mã hay không, đã không còn quan trọng
Quan trọng là có thể vượt qua ải khó khăn hiện nay là được!
– Chỉ dựa vào một hộp băng ghi âm, hơn nữa thật giả còn khó nói, lại không có nhân chứng, chỉ chứng một vị bí thư Quận ủy, có chút quá khinh suất
Phó Tiên Phong bâng quơ mà liếc mắt nhìn Trần Phong một cái, ánh mắt thoáng lướt qua vẻ mặt kiên định của Tôn Định Quốc, sau cùng dừng trên mặt của Hồ Tăng Chu
Hồ Tăng Chu biết, Phó Tiên Phong là muốn trưng cầu tiếng ủng hộ của ông
Bình tĩnh mà xem xét, Hồ Tăng Chu hiện đối với thế cục quận Hạ Mã cũng vô cùng bất mãn, Bạch Chiến Mặc và Khang Thiếu Diệp quan hệ chặt chẽ, Khang Thiếu Diệp chết cũng chết không yên, liền làm cho trong lòng ông vô cùng bực bội, cũng đối với Bạch Chiến Mặc không có chút ấn tượng tốt. Ông với Hạ Tưởng từng có lui tới, biết con người của Hạ Tưởng, không dễ dàng gây sự. Bây giờ quận Hạ Mã không ngừng phân tranh, tuy rằng bây giờ là từng đợt lại từng đợt sóng phản kích của Hạ Tưởng, nhưng căn nguyên đều là trên người Khang Thiếu Diệp và Ngưu Kỳ
Nếu nói sau lưng toàn bộ câu chuyện không có một chút bóng dáng của Bạch Chiến Mặc, Hồ Tăng Chu cũng không tin. Trên cơ bản có thể khẳng định chính là, cục diện hỗn loạn hiện nay của quận Hạ Mã, Hạ Tưởng không phải kẻ gây sự, là người ứng chiến. Nguyên nhân gây ra chính là sự kiện tập kích cao ốc Hỏa Thụ, nói đi nói lại, Hạ Tưởng phản kích hoàn toàn hợp lý, chính là theo lập trường của Hồ Tăng Chu mà xem, cũng có thể lý giải.
Bây giờ lại truyền ra chuyện Bạch Chiến Mặc ở phía sau bày ra kế muốn hại chết Khang Thiếu Diệp, hoàn toàn là cách làm giết người bịt miệng, từ khía cạnh đã chứng minh Bạch Chiến Mặc cũng tham gia sự kiện tập kích Hạ Tưởng. Hồ Tăng Chu hoàn toàn tin tưởng tính chân thật của băng ghi âm, với trí tuệ chính trị và con người của Trần Phong và Tôn Định Quốc, không cần phải ngụy tạo chứng cớ để vu cáo hãm hại Bạch Chiến Mặc, cũng không vô sỉ đến nỗi phải làm vậy.
Hồ Tăng Chu liền cảm thấy có chút cười chê, ông làm quan nhiều năm, cũng gặp nhiều chuyện ngươi lừa ta gạt trong quan trường, tuy rằng cũng không thiếu sự kiện hại chết kẻ thù chính trị, nhưng người giống như Bạch Chiến Mặc chết không hối cải lại vô cùng âm hiểm, ông cũng là lần đầu tiên được thấy, trong lòng đối với Bạch Chiến Mặc đã thất vọng tới cực điểm.
Mặc dù Phó Tiên Phong nói cũng không phải không có đạo lý, chỉ dựa vào một hộp băng ghi âm không thể làm gì được một Bí thư Quận ủy, nhưng thái độ cần thiết vẫn cần phải lấy ra, Hồ Tăng Chu liền lạnh lùng nói:
– Không có lửa làm sao có khói, một hộp băng ghi âm thì không chứng minh được gì, nhưng ít ra cũng nói rõ Bạch Chiến Mặc thân mình bất chính, nếu không cũng không phải trước là sự tình bí thư phong thủy, lại đến chuyện chỉ chứng của Phan Án. Hơn nữa Phan Án chạy trốn ra nước ngoài, thì đã chứng minh quả thật có vấn đề. Bây giờ nhân vật số một số hai quận Hạ Mã bất hòa, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cục thế ổn định của quận Hạ Mã, tôi kiến nghị, đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân tạm thời dời lại sau, trước tiên thảo luận một chút về vấn đề Bạch Chiến Mặc có còn thích hợp đảm nhiệm Bí thư quận ủy quận Hạ Mã hay không
Phó Tiên Phong không nghĩ tới Hồ Tăng Chu chẳng những không giúp y, ngược lại trực tiếp phủ định Bạch Chiến Mặc, không khỏi nóng nảy:
– Thị trưởng Hồ, đừng dễ dàng phủ quyết một cán bộ cao cấp. Quốc gia không dễ dàng bồi dưỡng được một cán bộ, nhất là cán bộ đi đến vị trí nhân vật số một, chúng ta nhất định phải trân trọng, phải có độ lượng trị bệnh cứu người. Hơn nữa trước khi chưa có nhân chứng, băng ghi âm thật giả khó nói, Phan Án chạy trốn ra nước ngoài, có lẽ chỉ là một sự trùng hợp!
Y vội vàng nhìn Tô Công Thần liếc mắt một cái, muốn trưng cầu Tô Công Thần lên tiếng thay y
– Không thể tùy tiện phủ định một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, mời Chủ nhiệm Tô phân xử, phương diện Ủy ban Kỷ luật xét xử một cán bộ, cũng phải đòi hỏi chứng cớ rõ ràng.
Tô Công Thần đầy thâm ý liếc mắt nhìn Phó Tiên Phong một cái, chần chừ một chút, gật đầu nói:
– Bí thư Phó nói rất có lý, phàm là chuyện gì cũng phải đòi hỏi có một chứng cớ, bây giờ chỉ dựa vào một hộp băng ghi âm không rõ lai lịch thì xử lý một bí thư quận ủy, không quá thỏa đáng
Trần Phong rốt cục lên tiếng:
– Định Quốc, tăng cường liên hệ với cảnh sát hình sự quốc tế, nghĩ cách phái người ra nước ngoài tiếp xúc với Phan Án, nếu như anh ta chủ động về nước tự thú, có thể xử nhẹ. Nói tóm lại không tiếc trả giá cũng phải điều tra rõ ràng chân tướng sự việc, quả thật có chuyện như vậy, thì xử lý theo luật, tuyệt đối không nương tay. Nếu như sau khi kiểm chứng không có vấn đề, cũng phải trả lại sự trong sạch cho đồng chí Bạch Chiến Mặc
Trần Phong ý rất rõ ràng, nếu Phó Tiên Phong không thỏa hiệp, ngoan cố đến cùng, được, mọi người liền đao thật súng thật mà đối nghịch là được rồi. Chỉ cần thẩm tra Bạch Chiến Mặc thực sự có vấn đề, thì không phải chuyện đơn giản như bây giờ là cách chức hoặc điều ra khỏi cương vị, mà phải chịu trách nhiệm hình sự. Nếu như bây giờ Phó Tiên Phong thỏa hiệp, đồng ý điều Bạch Chiến Mặc đi, ông cũng có thể nhường một bước, không nhất thiết phải bắt được Phan Án nữa.
Phó Tiên Phong trong nháy mắt thậm chí nảy sinh ra một chút dao động, hay là bây giờ thỏa hiệp? Nhưng lập tức nghĩ lại, bắt được Phan Án có lẽ một năm, có lẽ hai năm, đến lúc đó tình hình thế nào cũng khó nói, hà tất bây giờ phải nhượng bộ? May mắn tâm lý vẫn là chiếm thế thượng phong, liền phụ họa cách nói của Trần Phong:
– Tôi đồng ý đề nghị của bí thư Trần
Hồ Tăng Chu liếc mắt nhìn Tôn Định Quốc một cái:
– Định Quốc, căn cứ kinh nghiệm phá án của anh, đại khái bao lâu sẽ có kết quả?
Tôn Định Quốc lo nghĩ:
– Nếu Phan Án xin tị nạn chính trị thì phiền toái… Chúng ta tạm thời sẽ không kinh động cảnh sát hình sự quốc tế, mà là dự định phái người lấy thân phận du khách đến nước ngoài tiến hành tiếp xúc riêng với anh ta, chỉ cần anh ta đồng ý chỉ chứng là được, cũng có thể thuyết phục anh ta chủ động về nước. Thủ đoạn có nhiều, cụ thể phải xem Phan Án là một người như thế nào. Nhanh, có thể một hai tháng liền có kết quả. Chậm, có thể khoảng nửa năm đến một năm
Phó Tiên Phong ánh mắt chớp động, cũng không tin sự tình giải quyết nhẹ nhàng như lời Tôn Định Quốc
Hồ Tăng Chu trầm ngâm một lát, quyết định phải kiên định mà phát ra tiếng nói của bản thân:
– Tôi đề nghị, hội nghị Hội đồng nhân dân quận Hạ Mã dời sau cử hành
Mặc cho Phó Tiên Phong lần nữa ra sức phản đối dời lại hội nghị Hội đồng nhân dân, nhưng Trần Phong và Hồ Tăng Chu khó mà duy trì được nhất trí, tiếng nói của y liền yếu đi rất nhiều, sau cùng đành phải bất đắc dĩ mà chấp nhận sự thật
Trở lại văn phòng, nghĩ đến y hao tổn tâm sức làm tất cả mọi chuyện nhằm làm cho Hạ Tưởng không được tuyển chọn, bởi vì một hộp băng ghi âm mà bị Trần Phong lên cơn, lại có Hồ Tăng Chu phụ họa, cuối cùng đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân phải dời lại mà toàn bộ thất bại, không khỏi lửa giận công tâm, lại nghĩ tới Bạch Chiến Mặc luôn bị động, luôn bị Hạ Tưởng bắt lấy nhược điểm, thì càng hận Bạch Chiến Mặc thấu xương, lập tức gọi điện thoại cho Bạch Chiến Mặc hung hăng mà chửi rủa thậm tệ một trận
Bạch Chiến Mặc nghe được Phan Án khai gã ra, mà Khang Thiếu Diệp lại là chết tự nhiên, không khỏi dở khóc dở cười, từ đó mà cảm thấy buồn, mới biết đã làm một việc vô cùng ngốc, coi như tự mình chụp vào một gông xiềng cho bản thân.
Bạch Chiến Mặc căm hận chính mình ngu không ai bằng, vừa đau hận Phan Án ngu xuẩn, càng hận Hạ Tưởng giả dối đa đoan, làm sao lại để Hạ Tưởng biết được sự tồn tại của Phan Án? Hạ Tưởng cũng quá thông minh, quả thực thông minh đến đáng sợ.
Bạch Chiến Mặc lần đầu tiên đối với Hạ Tưởng nảy sinh cảm giác sợ hãi sâu sắc!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |