– Lãnh đạo và Chủ tịch tỉnh Tống quan hệ không tồi?
Hạ Tưởng vẻ mặt vốn tươi cười, lập tức lạnh xuống, không vui nói:
– Vấn đề không liên quan tới công việc, không cần lãng phí thời gian.
Một câu nói này đủ nặng, khiến Thi Trường Nhạc cảm thấy trên mặt không chút ánh sáng, tuy nhiên y cũng biết là Hạ Tưởng đối với mình cảnh cáo, thật sự nếu lập trường không kiên định, về sau đừng nghĩ có vui vẻ.
Thi Trường Nhạc phẫn nộ mà đi, có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không có cách nào, ai bảo người ta là Chủ tịch quận? Ai bảo mình lập trường không rõ? Y trong lòng vẫn là không phục, cùng Chủ tịch tỉnh Tống quan hệ tốt thì sao? Cũng không phải cùng thị trưởng Hồ hoặc Phó thị trưởng Đàm quan hệ tốt. Vấn đề tài chính. Chủ tịch tỉnh Tống nói cũng không được, thị trưởng Hồ và Phó thị trưởng Đàm nói mới được, mới có tiền.
Thi Trường Nhạc không nghĩ tới chính là, lời của Hạ Tưởng đã đúng, vài ngày sau, thành phố Yến đã xảy ra một chuyện lớn khiến tất cả mọi người đều không ngờ được, chuyện lớn mang đến ảnh hưởng lâu dài, Thi Trường Nhạc không thấy được cũng không phát hiện được, trình tự của y không đủ. Nhưng ảnh hưởng trực tiếp chính là, tài chính về sau ở quận Hạ vô cùng thuận lợi, không còn phát sinh tình trạng kéo dài, cắt đứt, khấu trừ.
Từ đó, Thi Trường Nhạc đối với Hạ Tưởng tâm phục khẩu phục, một lòng đi theo. Nhưng kỳ thật sự kiện cũng hoàn toàn vượt ra ngoài chủ ý của Hạ Tưởng, cũng không phải Hạ Tưởng làm!
Vài ngày sau, thế cục quận Hạ Mã đặc biệt bình yên, sự hứng khởi khi Thương mại Trường Cơ mang đến 20 tỷ đầu tư cũng đã biến mất, làm cho người ta cảm thấy vô cùng khó hiểu. Tuy nhiên mọi người đều không có suy nghĩ sâu xa nguyên nhân trong đó, lực chú ý của mọi người đều bị thế cục trên tỉnh hấp dẫn, bởi vì tin đồn về Phó chủ tịch thường trực tỉnh Mã Vạn Chính điều đi là chính xác, Mã Vạn Chính cũng sắp chuyển đi.
Cùng lúc đó, tin tức thủ đô sẽ điều người đến nhận chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh cũng là càng truyền càng rộng, thậm chí xôn xao. Cái gọi là ba người thành hổ, mặc kệ là thật là giả. Tất cả mọi người nhận định nguyện vọng làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh của Tống Triêu Độ đã thất bại.
Ngay cả Tống Triêu Độ cũng không ôm hi vọng, tâm tình rất uể oải.
So với sự mất mát của Tống Triêu Độ thì Phó Tiên Phong rất đắc ý, đường làm quan rộng mở, gã có được tin tức từ thủ đô là Vi Chí Trung đã báo danh Ban Tổ chức Trung ương, hơn nữa nghe nói Ban Tổ chức Trung ương cũng bước đầu thông qua khảo sát, chỉ cần đạt được Ban Tổ chức Trung ương đề danh, Vi Chí Trung đến tỉnh Yến là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.
Hơn nữa gã cũng tin tưởng, sau khi hy sinh lợi ích lớn ở tỉnh Hoa Nam để đổi lấy sự ủng hộ của Ngô gia, cho dù Khâu gia và Mai gia liên hợp phản đối, cũng khó mà phá được kế hoạch tỉ mỉ của Ngô gia và Phó gia, Vi Chí Trung nhất định có thể nhậm chức.
Sau khi Vi Chí Trung tới tỉnh Yến, cơ bản đại cục ở tỉnh đã định, kế tiếp gã lại cân bằng một chút thế cục ở thành phố, Hạ Tưởng ở quận Hạ Mã thì nửa bước cũng khó đi. Nhớ tới Hạ Tưởng ở Hồng Tụ Thiêm Hương mang đến nhục nhã cho gã, rồi còn cười châm biếm, Phó Tiên Phong trong lòng khó yên, hận không thể lập tức đem Hạ Tưởng dẫm nát dưới chân.
Có một chút khiến tâm tình gã buồn bực là, theo tin tức tin cậy, tòa nhà Hải Long đang bí mật trang hoàng đối diện nơi Thời Trang Hàng Hiệu, có thể sẽ mở một cửa hàng bách hóa lớn, sẽ gây áp lực cạnh tranh với Thời Trang Hàng Hiệu. Đến cùng là ai yên lặng không một tiếng động mua cả cả tòa nhà Hải Long, lại cố ý đối nghịch cùng Thời Trang Hàng Hiệu, Phó Tiên Phong tra xét nửa ngày cũng không có tra ra đối phương là ai. Đối phương ẩn núp thật sự quá sâu, tư liệu tra được rất có hạn, hơn nữa đại diện pháp lý cũng là vô danh tiểu tốt, hiển nhiên là nhân vật mấu chốt cố ý trốn ở sau lưng, không chịu lộ diện.
Khiến cho Phó Tiên Phong tức giận là ai đó cố ý nhằm vào Thời Trang Hàng Hiệu, rồi lại tránh ở phía sau màn. Hơn nữa gần như có thể khẳng định là, muốn nhằm vào gã.
Làm gã hoài nghi có phải là có bóng dáng Hạ Tưởng ở đây hay không.
Tuy nhiên may mắn Đàm Long an bài một việc, khiến tâm tình gã tốt lên, Ủy viên thường vụ thành ủy, Phó thị trưởng thường trực Đàm Long đi thị sát công tác quận Hạ Mã, lúc này Hạ Tưởng hẳn là đang đi cùng, nói không chừng còn có thể bị Đàm Long bắt bẻ vài câu.
Hạ Tưởng dù có bất mãn cũng phải nhịn, Thị trưởng chỉ thị công tác, chỉ là một Chủ tịch quận thì không nghe cũng phải nghe, có phải hay không?
Phó Tiên Phong đoán đúng rồi, Đàm Long lúc này đang cùng Bạch Chiến Mặc và Hạ Tưởng cùng đi xuống thị sát quận Hạ Mã, và nhằm vào công tác làm chưa tốt của quận ủy Ủy ban nhân dân quận Hạ Mã, đưa ra ý kiến phê bình.
Đàm Long lựa chọn lúc này thị sát quận Hạ Mã, tuyệt đối có nhân tố cá nhân ở bên trong, lần trước sự kiện Hồng Tụ Thiêm Hương, khiến y buồn bực rất nhiều, muốn tìm Sở Đồng gây phiền toái, lại không dám mạo hiểm đắc tội Phạm Duệ Hằng, muốn tìm Hạ Tưởng gây sự, vẫn không nghĩ được đối sách tốt. Bỗng nhiên một hôm liền lóe lên một ý tưởng, có thể lấy thị sát công tác. Đến quận Hạ Mã ở ngay trước mặt mọi người cho Hạ Tưởng một chút khó khăn.
Vì thế mới có buổi thị sát hôm nay.
Cùng Đàm Long thị sát công tác còn có lãnh đạo chủ yếu của quận Hạ Mã, Bí thư Bạch Chiến Mặc, Chủ tịch quận Hạ Tưởng, Phó bí thư Khang Thiếu Diệp, Phó chủ tịch thường trực quận Trần Thiên Vũ, Phó chủ tịch quận Tạ Nguyên Thanh.
Đàm Long đầu tiên thị sát điều kiện làm việc ở Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, nhìn phòng làm việc của Hạ Tưởng, uyển chuyển đưa ra ý kiến phê bình:
– Đồng chí Hạ Tưởng có văn phòng còn xa hoa hơn văn phòng của tôi, có phải quá mức xa xỉ hay không? Cán bộ Đảng viên, đầu tiên phải có tác phong giản dị mộc mạc, hơn nữa quận Hạ Mã là quận mới, nơi cần dùng tiền còn rất nhiều, một văn phòng chỉ cần đủ để làm việc là được rồi, làm sao phải trang hoàng cầu kỳ như vậy, có phải không?
Hạ Tưởng biết Đàm Long là đến đây gây sự, là trả thù sự việc lần trước, vẻ mặt bình tĩnh nói:
– Đúng vậy, thực ra phòng làm việc chỉ cần bộ bàn ghế với một máy vi tính là đủ rồi, tôi cũng luôn cho rằng văn phòng vẫn là đơn giản thực tế mới đúng…
Bạch Chiến Mặc nghĩ thầm Hạ Tưởng nói theo lời Phó thị trưởng Đàm, là tự phê bình mình? Gã đành cố gắng không dính vào, cũng không nói gì cả.
Đàm Long thấy thái độ Hạ Tưởng thành khẩn, không khỏi âm thầm tự đắc, nghĩ thầm rằng quan lớn một bậc đè chết người, giờ là lúc chính mình ở trước mặt mọi người đè hắn, thì sao nào? Anh có bản lĩnh, có thể giáp mặt chống đối lãnh đạo cấp trên? Hừ, phỏng chừng anh cũng không dám để lại ấn tượng không tốt cho người khác.
Không ngờ theo sau Hạ Tưởng lại chuyển đề tài, còn nói:
– Nhưng lúc trang hoàng văn phòng, bí thư Trần và thị trưởng Hồ đều tự mình chỉ thị, nhất định phải trang hoàng được xa hoa một chút, về sau cũng có lợi cho triển khai công tác thu hút đầu tư. Lãnh đạo đúng là lãnh đạo, gặp vấn đề là lo lắng mọi mặt, thân là cấp dưới cũng chỉ biết phục tùng.
Đàm Long bị nghẹn thiếu chút nữa mắng ra tiếng, nghĩ thầm Hạ Tưởng giỏi lắm, nói vòng vo một lúc lại đưa ra Trần Phong và Hồ Tăng Chu để đè gã, còn mượn cớ tâng bốc Trần Phong và Hồ Tăng Chu, đúng là không chịu thua kém ai!
Nhưng Hạ Tưởng là thứ gì hay không thì gã nhận xét cũng không tính, mà Hạ Tưởng có lý do quả thật đầy đủ, đồng thời ý tứ cũng rất rõ ràng, chính là đưa Trần Phong và Hồ Tăng Chu ra đè ông, chẳng lẽ không được?
Đàm Long tức giận mà không nói được, ánh mắt đảo qua, phát hiện trên tường có một bức thư pháp, trên viết vài chữ:
– Cúc cung tận tụy, tử nhi hậu dĩ (hết lòng tận tụy, đến chết mới thôi)!
Không có ghi tên ai cũng không có chữ ký, gã giống như là phát hiện ra vùng đất mới, nói:
– Chủ tịch quận Hạ có bức thư pháp không tồi, sao không có chữ ký? Có phải tác phẩm của danh gia nào đó hay không? Kí tên, là có thể vô giá.
Ngụ ý ám chỉ có phải đã biến tướng chuyện thu hối lộ hay không.
Hạ Tưởng còn chưa có trả lời, Tạ Nguyên Thanh khẽ cười một tiếng, nói:
– Nếu tôi không đoán sai, bức thư pháp này là bút tích của một vị lãnh đạo ở thành phố Yến, xin nhắc nhở, đó là người có chức vụ chính a…
Chức vụ chính ở thành phố Yến, nói nghĩa hẹp là Trần Phong và Hồ Tăng Chu. Còn nghĩa rộng thì trưởng ban các bộ phận miễn cưỡng cũng được tính là chức vụ chính, Tạ Nguyên Thanh từ trước đến nay nói chuyện chỉ nói một nửa, nhưng lời này vừa nói ra, sắc mặt Đàm Long lập tức biến đổi lớn.
Làm sao có đạo lý cấp trên tặng quà cho cấp dưới chứ? Lời Tạ Nguyên Thanh nói, tương đương với việc ở mặt trước mọi người đánh gã một bạt tai.
Bạch Chiến Mặc giọng điệu không tốt nói:
– Đồng chí Nguyên Thanh không được nói lung tung.
Tạ Nguyên Thanh âm điệu cười khẽ vẫn giống như cũ:
– Tôi không nói chuyện lung tung, khi ở trong nhà một vị thủ trưởng thủ đô thấy qua một bức thư pháp giống vậy, mặc kệ là nâng bút hay là đặt bút, vừa xem qua với bức thư pháp của Chủ tịch quận Hạ là cùng một người viết ra. Khác biệt chính là, bức thư pháp của Thủ trưởng, là có kí tên …
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |