Khi Hạ Tưởng đi vào văn phòng Hồ Tăng Chu, Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi đã rời khỏi, tránh cho ba người gặp mặt khó xử.
Mặc dù Hồ Tăng Chu biết sớm muộn gì sẽ cùng Hạ Tưởng gặp mặt, nhưng lại không nghĩ đến Hạ Tưởng đến báo cáo công tác vào lúc vô cùng mẫn cảm, ngay khi Đàm Long bị dời đi, Vu Phồn Nhiên sắp nhậm chức, rốt cuộc là Hạ Tưởng cố ý, hay là trùng hợp?
Nếu bởi cố ý, Hạ Tưởng chính là lấy việc này vội tới khiến gã khó chịu?
Hạ Tưởng từ vẻ mặt hơi xấu hổ của Hồ Tăng Chu đoán được nỗi lòng phức tạp của ông, liền thản nhiên cười nói:
– Lãnh đạo, ngài gần đây vẫn khỏe chứ? Đã lâu không có cùng ngồi với nhau, có thời gian mời ngài ăn cơm, tâm sự.
Hồ Tăng Chu thấy Hạ Tưởng vẻ mặt thản nhiên, nói chuyện ánh mắt trong suốt, toát ra ý chân thành, trong lòng an tâm một chút, lại hơi hơi ấm áp, nghĩ thầm rằng Hạ Tưởng thật đúng là một thanh niên không tồi. Ít nhất là ở mặt ngoài tuyệt không nhìn ra bất mãn với mình, vẫn cung kính và thân thiết giống như trước đây
Hồ Tăng Chu trong lòng thầm than một tiếng, lúc mình mới đến thành phố Yến, Hạ Tưởng đối với gã trợ giúp nhiều nhất, mà mình lại ở thời khắc mấu chốt không ủng hộ Hạ Tưởng, làm cho Hạ Tưởng mất đi vị trí bí thư. Nghe Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi giới thiệu, quận Hạ Mã hơn mười ủy viên thường vụ bên trong, đã có một nửa đến gần cùng Hạ Tưởng, Hạ Tưởng thật đúng là một nhân tài, trên thực tế hắn so với Bạch Chiến Mặc càng thích hợp đảm nhiệm nhân vật số một.
Chỉ có điều lúc đối mặt lợi ích bản thân, ai cũng đưa tiền đồ của mình lên hàng đầu, Hồ Tăng Chu tự an ủi, Hạ Tưởng hẳn là có thể thông cảm chỗ khó xử của mình.
Hạ Tưởng có thật sự thông cảm cho sự khó xử của Hồ Tăng Chu hay không, hắn sẽ không nói ra, tuy nhiên nói ra những lời khác vẫn khiến Hồ Tăng Chu vô cùng cảm động:
– Trải qua một thời gian lĩnh hội, tôi cảm giác bản thân vẫn còn trẻ tuổi, vị trí Chủ tịch quận đúng là thích hợp với tôi, có thể làm cho bước đi của tôi càng được kiên định.
Hồ Tăng Chu trong lòng hiểu được, Hạ Tưởng là lộ ra một tin tức, chính là cũng không có trách gã ở hội nghị thường vụ, ở thời khắc cuối cùng không cho hắn sự ủng hộ mấu chốt nhất, hơi trầm ngâm, vẫn là tươi cười nói:
– Tiểu Hạ, ngồi đi, uống nước không?
Khi nói chuyện, Hồ Tăng Chu liền muốn đích thân rót nước cho Hạ Tưởng.
Hành động rót nước, khiến Hạ Tưởng hiểu Hồ Tăng Chu tiếp nhận thiện ý của hắn, nguyện ý cho hắn câu trả tích cực, Hạ Tưởng thấy chuyển biến tốt, vội vàng giơ tay lấy ấm trà, trước đổ đầy chén của Hồ Tăng Chu, lại tự đổ cho mình một chén, rồi xúc động nói:
– Trước kia không ít lần rót nước cho lãnh đạo, hiện tại xuống phía dưới, không thường ở bên cạnh lãnh đạo, thật là có chút hoài niệm.
Một câu nói làm Hồ Tăng Chu trong lòng vô cùng cảm thán, một chút khúc mắc đối với Hạ Tưởng cuối cùng toàn bộ biến mất không thấy, chỉ có sự thản nhiên ấm áp và cảm động, còn có một tia áy náy.
Tuy nhiên muốn nói lời xin lỗi nhưng khẳng định Hồ Tăng Chu không thể nói ra, đành phải đúng lúc mà chuyển dời đi đề tài:
– Nghe nói thế cục quận Hạ Mã coi như không tồi, Duẫn Sơn và Đằng Phi cũng cho rằng, đại cục quận Hạ Mã do Chủ tịch quận Hạ nắm giữ rất ổn, tôi nghe xong cũng sâu sắc cho là điều tự nhiên.
Làm Thị trưởng, lời này là hơi không hợp quy củ, còn trực tiếp khen Chủ tịch quận giỏi hơn bí thư, không phù hợp đường lối quan trường. Tuy nhiên hai người nói chuyện chỉ là nghị luận một chút mấy ủy viên thường vụ trung ương để cho vui, không ảnh hưởng toàn cục. Đương nhiên Hạ Tưởng cũng không cho rằng Hồ Tăng Chu là nói cho vui, mà là ám chỉ, một là thừa nhận năng lực của hắn có thể thoải mái đối mặt với quầng sáng của Bạch Chiến Mặc nhân vật số một, thứ hai là khẳng định và ủng hộ hắn, nêu ra tên của Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi, rất rõ ràng nói là, từ nay về sau Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi sẽ đứng cạnh hắn.
Hạ Tưởng liền tỏ vẻ cảm tạ, thực tế hắn cũng rõ, Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi dựa về hướng mình, là không có lựa chọn khác, bởi vì Đàm Long dời đi làm cho Hồ Tăng Chu kinh ngạc lớn, khiến ông ý thức được nếu thủ đô có người bắt đầu theo dõi thành phố Yến, về sau thành phố Yến, sẽ là chiến trường của thế lực các nơi nhúng tay, trong lúc hỗn chiến, không thể bo bo giữ mình, chỉ có gia nhập chiến đấu, đứng đúng đội ngũ, mới có đường sống.
Đàm Long dời đi, mặt ngoài là Phó Tiên Phong tổn thất lớn nhất, trên thực tế, Hồ Tăng Chu sẽ bị hạn chế lớn nhất. Vốn ủy viên thường vụ Phó thị trưởng Cao Hải chính là người của Trần Phong, lúc có Đàm Long thì Đàm Long là người của Phó Tiên Phong, Đàm Long vừa đi, nếu chẳng may Vu Phồn Nhiên đến rồi đổi hướng về Trần Phong, ông ở bên ủy ban liền trở thành Thị trưởng tay không.
Trực giác của Hồ Tăng Chu cho rằng, Vu Phồn Nhiên đến mặc kệ là vị trí trung lập hay là đổ về hướng Trần Phong. Khẳng định sẽ cùng Hạ Tưởng có mối quan hệ không tồi. Giai đoạn hiện nay lựa chọn tốt nhất chính là cùng Hạ Tưởng duy trì một quan hệ hợp tác tốt đẹp, cho dù không được thân thiết như trước đây, cũng phải duy trì một loại thân thiết hữu hạn.
Hồ Tăng Chu tâm tư không thể gạt được Hạ Tưởng, Hạ Tưởng liền khiêm tốn vài câu, cũng không nói quá nhiều về thế cục chính trị quận Hạ Mã , mà là báo cáo công tác xây dựng phát triển kinh tế.
Hồ Tăng Chu một bên nghe, một bên gật đầu, trong lòng tính toán, sau khi Hạ Tưởng nói xong, liền bán cái tốt cho Hạ Tưởng:
– Về sau ngân sách tài chính quận Hạ Mã, thành phố sẽ thích hợp chiếu cố, làm quận mới, nên được hưởng chính sách tốt…
Hạ Tưởng ngầm hiểu mà gật gật đầu:
– Cảm tạ lãnh đạo chiếu cố.
Cùng Hồ Tăng Chu nói chuyện đạt tới mong muốn, chính là duy trì khoảng cách, trong khách khí có nhiệt tình, trong hợp tác có đề phòng, trước mắt mà nói là quan hệ đồng minh hữu hạn.
Một tuần sau, trên tỉnh truyền ra tin tức, Phó chủ tịch tỉnh Tống Triêu Độ thuận lợi lên làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh, một bước đáng mừng của cuộc đời chính trị. Đồng thời, Cao Tấn Chu thuận lợi tiến vào hội nghị thường vụ, ở tỉnh Yến hơn hai năm không có tiếng tăm gì rốt cục đi tới trước đài. Một bước nhảy vọt trong chính trị.
Tống Triêu Độ vô cùng cao hứng, gọi điện thoại mời Hạ Tưởng, Lý Đinh Sơn, Cao Hải về nhà làm khách, chúc mừng thăng chức… mặc dù nghiêm khắc mà nói thì cấp bậc không đổi, chỉ có điều chỉnh công tác, nhưng về bản chất Phó chủ tịch thường vụ tịch và Phó chủ tỉnh bình thường là có khác nhau, Tống Triêu Độ vui sướng cũng là có thể hiểu được.
Mấy người Hạ Tưởng hẹn nhau hội họp, mấy người tập họp một chỗ, lại có Tống Nhất Phàm qua lại không ngớt trêu ghẹo, tiếng cười liền không ngừng.
Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng bị Tống Nhất Phàm dọa một thân mồ hôi lạnh, bởi vì Tống Nhất Phàm hứng thú cao độ, lúc đang chơi cao hứng. Đột nhiên cúi xuống bên tai Hạ Tưởng nói một câu:
– Bộ đồ ngủ trong suốt kia em về nhà mặc một lần, ba hỏi em, em nói là anh tặng.
Hạ Tưởng quá sợ hãi, vội nói:
– Đừng nghịch ngợm, anh là anh của em, không phải là kẻ hư đốn. Không cần ở trước mặt Chủ tịch tỉnh Tống nói xấu anh…
Tống Nhất Phàm lại nói:
– Vậy anh cầu xin em, anh thỉnh cầu em đi, em sẽ bỏ qua cho anh.
Hạ Tưởng liền vò đầu:
– Hiện tại có nhiều người.
– Vậy hiện tại anh phải đáp ứng em, có thời gian nhất định dẫn em đi bơi, em tạm thời thay anh giữ bí mật.
Tống Nhất Phàm cổ quái tinh ranh, dựa vào bán đứng chính mình để uy hiếp Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ đành phải đáp ứng, dù sao hiện tại thời tiết chuyển lạnh, làm sao có cơ hội bơi lội? Liền nói:
– Đi, đi, không thành vấn đề.
Tống Nhất Phàm mới đắc ý mỉm cười:
– Như thế còn còn tạm được, tha cho anh một lần đó. Em căn bản là không dám mặc, lừa anh đấy, ngu ngốc!
Hạ Tưởng không biết nên khóc hay cười.
Bởi vì Cao Tấn Chu bổ sung vào hội nghị thường vụ, tỉnh Yến lại trống ra một vị trí Phó chủ tịch tỉnh, thế lực khắp nơi lại bắt đầu cạnh tranh. Tống Triêu Độ bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi:
– Tiểu Hạ, Bí thư Tào cha vợ của cậu có nên hoạt động một chút, triển khai hành động cho vị trí Phó chủ tịch tỉnh hay không?
Hạ Tưởng nghe xong trong lòng cũng khẽ động, nghĩ lại cha vợ ở vị trí Giám đốc sở thời gian cũng không quá dài, hơn nữa ở vị trí Bí thư Thành ủy còn chưa làm hết một khóa, vận động để lên phó tỉnh khó khăn không nhỏ, hơn nữa theo hắn suy tưởng, kỳ thật cha vợ ở vị trí Bí thư Thành ủy làm vài năm cũng tốt, kinh nghiệm lý lịch Giám đốc sở rất mấu chốt, cũng vô cùng trọng yếu, hiện tại cho dù hao hết khí lực lên làm Phó chủ tịch tỉnh, nếu không được phân công quản lý bộ phận trọng yếu, nói không chừng làm một nhiệm kỳ sẽ trực tiếp lên Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc.
Nếu sau khi làm hết nhiệm kỳ ở vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Bảo, đến thành phố phát triển nào đó lại đảm nhiệm Bí thư Thành ủy thêm một nhiệm kỳ, hoặc là đến thủ đô ở các bộ và uỷ ban trung ương làm vài năm, mới có thể một bước tiến vào hội nghị thường vụ Tỉnh ủy. Trở thành ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh, cơ sở như vậy mới vững chắc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |