– Bí thư Phó, anh chẳng phải từ trước đến giờ muốn nắm được nhược điểm của Hạ Tưởng sao?
– Đúng, làm sao vậy?
Phó Tiên Phong vừa nghe lập tức vô cùng thấy hứng thú, lỗ tai vểnh lên.
– Hắn phạm vào chuyện gì?
Bạch Chiến Mặc nhìn Khang Thiếu Diệp, Khang Thiếu Diệp biết cơ hội thể hiện mình đã tới, vội nói:
– Hạ Tưởng ở trụ sở Quận ủy cùng một cô gái kéo qua kéo lại… Hắn là Chủ tịch quận, lại ở bên trong trụ sở Quận ủy, cô gái kia còn khá trẻ tuổi xinh đẹp, có phải có chút không đứng đắn hay không?
Phó Tiên Phong vừa nghe liền không kiên nhẫn mà khoát tay:
– Không có bằng chứng mà há mồm nói có ích lợi gì?
Khang Thiếu Diệp lập tức a dua mà cười nói:
– Vừa lúc tôi và Bí thư Bạch nhìn thấy được, thuận tay chụp một cái
Phó Tiên Phong lập tức mừng rỡ, lần trước y chính là lén chụp ảnh Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm, khiến cho Hạ Tưởng mặt xám mày tro. Hiện tại Hạ Tưởng lại lôi kéo tay cô gái, lại bị người khác chụp ảnh, Hạ Tưởng thật đúng là bất hạnh. Nếu y đem ảnh chụp lại đưa tới cho Ngô gia, Ngô gia vừa thấy Hạ Tưởng không ngừng lăng nhăng, lừa con gái Ngô gia còn không tính, còn ở bên ngoài có người khác, có thể tức chết được hay không?
Phó Tiên Phong vui vẻ ra mặt:
– Mau đem tới cho tôi xem, đồng chí Hạ Tưởng làm sao không kiềm chế như vậy? Nếu quả thật lời nói là thật, theo góc độ yêu quý hắn mà nói, tôi sẽ đề nghị Thành ủy mời đồng chí Hạ Tưởng giải trình và kiểm điểm
Giải trình và kiểm điểm chủ yếu là đối với đảng viên, cán bộ có hành vi vi phạm kỷ luật nhẹ hoặc vấn đề có tính chất manh mối, tính khuynh hướng, tiến hành nói chuyện, khuyên bảo giáo dục, đạt tới mục đích trước tiên chào hỏi, kịp thời nhắc nhở, cứu vãn giáo dục. Tuy rằng là xử phạt rất nhỏ, nhưng ảnh hưởng không tốt, nếu người phụ trách nói chuyện nói nhấn mạnh một chút, sẽ tạo áp lực tâm lý không nhỏ với người được nói chuyện.
Bạch Chiến Mặc và Khang Thiếu Diệp liếc nhau, thấy bí thư Phó thật cao hứng, trong lòng hai người cũng là dễ chịu. Bạch Chiến Mặc chìa tay đưa một tấm ảnh, cũng như đưa bảo bối tới tay Phó Tiên Phong:
– Mời bí thư Phó xem qua.
Mặt trên nhất là hình chính diện của Hạ Tưởng và phía sau của cô gái, bàn tay cô gái nắm chặt cánh tay Hạ Tưởng, hình dáng Hạ Tưởng giống như lui về phía sau, lại bị cô gái kéo thật mạnh. Ảnh chụp được rất rõ ràng, cô gái dùng sức kéo và vẻ mặt của Hạ Tưởng không kiên nhẫn, vô cùng rất thật, như hiện ra ở trước mắt.
Phó Tiên Phong mừng rỡ, dựa vào tấm ảnh chụp trước mắt này, không thể khiến cho Hạ Tưởng mặt xám mày tro, ít nhất có thể tìm cái cớ giáo huấn hắn vài câu. Nếu lại để cho Ngô gia biết, Liên Nhược Hạm biết, Hạ Tưởng còn có cuộc sống hạnh phúc hay không?
Phó Tiên Phong lại lật mấy tấm nữa, đều là Hạ Tưởng chính diện và phía sau là bóng dáng của cô gái, gần như đều là hình ảnh hai người một người kéo một người trốn, trên cơ bản có thể kết luận giữa cô gái và Hạ Tưởng cho dù không có quan hệ mờ ám cũng khẳng định có dây dưa không minh bạch.
Ảnh chụp rất nhiều, y cũng lười nhác xem từng tấm, liền hỏi:
– Có tấm ảnh nào chụp người nữ chính diện hay không?
– Có, có, ở cuối cùng, có ba tấm chụp chính diện.
Khang Thiếu Diệp liền không ngừng nói
– Cô gái dáng vẻ khá xinh đẹp, Hạ Tưởng thật có diễm phúc, tôi đã có chút ghen tị hắn, ha hả. Cô gái đó muốn thân hình có thân hình, muốn ngực có ngực, tuyệt đối là một mỹ nữ tiêu chuẩn.
Phó Tiên Phong còn chưa có lật tới chính diện đã cảm thấy có chút không bình thường, khi y lật tới tấm hình cô gái nghiêng mặt, đột nhiên liền cảm giác đầu óc bên trong “Oanh” một tiếng như bị cái gì đánh trúng vậy, sau đó y không dám xem trước mấy tấm chụp chính diện ở phía sau, lại lật mấy tấm phía trước, càng nhìn càng thấy quen mắt, càng nhìn càng chấn động lòng người.
Hôm nay uống vào một chút rượu, lại là hưng phấn, khi xem ảnh chụp vừa nãy không có nghĩ nhiều, không có ấn tượng trong đầu. Hiện tại suy nghĩ lại bóng dáng cô gái trong ảnh chụp vô cùng quen thuộc, y liền cảm thấy tâm huyết và rượu nhắm thẳng dâng lên, sửng sốt một lát. Đưa tay ra từ phía dưới rút ra một tấm ảnh, trên tấm ảnh rõ ràng có thể thấy khuôn mặt chính diện của cô gái, y chỉ nhìn thoáng qua, liền cảm giác nhãn mạo kim tinh, lửa lòng hừng hực, lập tức đứng lên
Bởi vì đứng lên quá nhanh, Phó Tiên Phong thoáng cái ngã trên ghế dựa, hai tay y đặt tại bàn, còn ức chế không được phẫn nộ và lửa giận trong lòng, hai tay không ngừng run rẩy.
Hạ Tưởng không ngờ và Phó Tiên Tiên… Khinh người quá đáng!
Y vốn đang ôm chế giễu trong tâm tư, còn muốn châm chọc Hạ Tưởng, không ngờ, người mà lôi kéo Hạ Tưởng giằng co lại chính là em của y, còn bị người ta chụp ảnh. Phó Tiên Phong trong tai cảm thấy đang bị người trước mặt tát một cái thật đau, liền giống như vừa nãy cười chế nhạo người đàn ông đội nón xanh (cắm sừng!), đẩy cửa về nhà, lại phát hiện vợ của mình cùng một người đàn ông khác đang nằm trên giường, tương phản to lớn, khiến y nhất thời không thể tiếp nhận sự thật, không muốn tin vào hai mắt của mình.
Làm sao có thể? Làm sao như vậy?! Em của y và Hạ Tưởng quen biết như thế nào, còn ở chốn đông người cù cưa cù nhằng với nhau, chẳng lẽ nói bọn họ đã… Phó Tiên Phong không dám nghĩ tiếp, chỉ tức giận sôi máu lên, giơ tay lấy một bình rượu, hung hăng mà ném xuống dưới mặt đất, chửi ầm lên:
– Hạ Tưởng mày là tên khốn khiếp, tao và mày không đội trời chung.
Phó Tiên Phong đột nhiên phát cáu khiến mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết rốt cuộc đã xảy ra sự việc gì, Hạ Tưởng lại làm cái gì để y oán trách khiến đường đường là Phó bí thư lại thất lễ, nổi cơn tam bành như vậy?
Bạch Chiến Mặc và Khang Thiếu Diệp liếc nhau, hai người gần như đoán ra sự việc là do mấy tấm ảnh, chẳng lẽ nói vuốt mông ngựa vuốt không chuẩn, vuốt tới trên vó ngựa? Hai người đều cúi đầu, không dám nói lời nào, câm như hến.
Thôi Hướng, Mã Tiêu và Trần Ngọc Long cũng là không biết rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì, đều mắt to trừng mắt nhỏ, sững sờ đứng đó.
Phó Tiên Phong một lát sau, sau khi hơi chút tỉnh táo lại, mới ý thức do tức mới hồ đồ, vừa rồi phản ứng quá kích. Tục ngữ có câu chuyện xấu trong gia đình không để lọt ra bên ngoài, nếu để mọi người biết em gái y theo Hạ Tưởng, còn không bị người ta cười đến rụng răng? Y vội thu lại mấy tấm hình đã chụp, mặt nghiêm túc nói:
– Chiến Mặc, Thiếu Diệp, chuyện này dừng ở đây, về sau không cho phép ai nhắc tới, coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra hiểu không? Mấy ảnh còn lưu lại cũng xóa bỏ, một tấm cũng không được phép giữ lại. Sau này tôi không muốn nghe bất cứ tin tức nào truyền ra ngoài.
Bạch Chiến Mặc và Khang Thiếu Diệp tuy rằng không hiểu rõ ràng lắm vì sao Phó Tiên Phong sắc mặt đại biến, giận lôi đình, tuy nhiên đều vội vàng gật đầu:
– Nhớ rồi, bí thư Phó cứ yên tâm.
Thôi Hướng ỷ thế cao nhất, vẫn là thân thiện hỏi một câu:
– Tiên Phong, Hạ Tưởng lại làm sao vậy?
Phó Tiên Phong vội nói:
– Không có việc gì, không có việc gì, tôi nhất thời nhớ tới một việc của trước kia, hơi quá kích.
Ngoài miệng nói không có việc gì, y sắc mặt vẫn xanh mét đến dọa người.
– Mọi người tiếp tục đi, tôi đi ra ngoài gọi điện thoại.
Không để ý ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Phó Tiên Phong đi tới trong viện.
Thành phố Yến vào tháng 10, gió thu hơi lạnh, tuy nhiên trong viện thắng cảnh vẫn khá đẹp, núi giả, nước chảy, cầu nhỏ. Xa xa còn có rừng trúc cùng với âm thanh truyền đến bên tai như có như không, lại có ánh đèn chiếu như mộng ảo, thoáng như cảnh trong mơ. Phó Tiên Phong lại không lòng dạ nào thưởng thức, y lấy điện thoại ra liền gọi điện cho Phó Tiên Tiên.
Điện thoại vừa mới chuyển được, bên tai liền truyền đến âm thanh thở hổn hển của Phó Tiên Tiên, dường như đang làm cái gì vận động rất kịch liệt:
– Có việc? Tôi đang bận, có chuyện nói mau…
Phó Tiên Tiên giọng điệu trước sau như một không kiên nhẫn.
Giữa Phó Tiên Tiên và Phó Tiên Phong quan hệ không ôn hoà, mặc dù Phó Tiên Phong thương nhất cô em gái này, nhưng Phó Tiên Tiên đối với y từ xưa đến giờ vẫn giữ thái độ kính trọng nhưng khoảng cách không gần gũi. Phó Tiên Tiên ra nước ngoài du học đã nhiều năm tư tưởng tây hóa nghiêm trọng, tuy rằng cô sinh ở Phó gia, là người được hưởng lợi của gia tộc, nhưng sau khi cô tiếp xúc cái gọi là dân chủ của phương Tây, đối với thế lực của gia tộc Phó gia cùng với thể chế chính trị trong nước vô cùng bất mãn, trong mắt cô ấy, nhân vật chính trị không phải là người tốt.
Hơn nữa khi ở trong nhà, người nhà há mồm ngậm miệng đàm luận tất cả đều là chính trị, nếu là chính trị, liền không thể thiếu mối bất hòa ích lợi khắp nơi, không thể thiếu trừng trị người khác hoặc là bị người khác trừng trị, Phó Tiên Tiên thấy Phó Tiên Phong tuổi không lớn mà nghiêm trang ngồi ở trong một đám lão nhân, cũng thảo luận làm như thế nào tối đa hóa lợi ích, cô liền cảm thấy khoảng cách giữa Phó Tiên Phong và cô càng lúc càng xa, chẳng những quan niệm chính trị không gặp nhau, ngay cả nhân sinh quan và thế giới quan cũng có khác nhau một trời một vực.
Sau khi Phó Tiên Tiên xuất ngoại, căn bản vốn không muốn về nước, không ngờ vừa lúc Mai Hiểu Mộc cũng xuất ngoại, không hẹn mà gặp, không hiểu ra sao cô lại thích Mai Hiểu Mộc, không đeo đuổi gã không được. Mai Hiểu Mộc không thích Phó Tiên Tiên, liền trốn trở về nước. Phó Tiên Tiên ngược lại cũng dứt khoát, trực tiếp đuổi theo về nước. Trước đuổi tới thủ đô, lại đuổi tới thành phố Yến.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |