Cổ Ngọc cắn cắn môi, lại hì hì cười
– Cái tên Trịnh Nghị kia rất đáng ghét, mỗi ngày đưa hoa tặng quà, em không thích hắn, làm sao bây giờ?
– Là một cô gái, còn là một cô gái xinh đẹp, đối với việc làm cách nào cự tuyệt nam nhân theo đuổi, mỗi người đều có một cách riêng, anh tin tưởng em cũng có, sẽ không cần anh dạy cho em, đúng hay không?
Hạ Tưởng liền trêu đùa Cổ Ngọc vài câu, kỳ thật hắn biết rõ Cổ Ngọc thông minh thế, làm sao không thoát khỏi sự đeo bám của Trịnh Nghị? Cô chỉ là mượn cơ hội làm nũng, cô muốn nhìn xem hắn có quan tâm cô hay không thôi.
– Ừ.
Cổ Ngọc quả nhiên không nói thêm về Trịnh Nghị, lại nói một câu khiến Hạ Tưởng hoảng sợ
– Lần trước khi cùng anh làm chuyện đó, vừa lúc là kỳ nguy hiểm của em, sau đó kinh nguyệt liền chậm lại …
– Hả?
Hạ Tưởng vô cùng giật mình, không phải một phát súng trúng tâm chứ, chỉ một lần mà khiến cho Cổ Ngọc mang thai? Ngay cả hắn cũng không thể tin được chính mình cũng quá thần kỳ, liền vội vàng hỏi một câu:
– Hiện tại thì bình thường rồi chứ?
– Đương nhiên tốt rồi, lại bình thường, em còn tưởng rằng là mang thai, kết quả không có, làm em sợ nhảy dựng.
Cổ Ngọc vỗ vỗ cánh tay Hạ Tưởng
– Em còn trẻ, không nghĩ sinh con đâu. Về sau anh chú ý một chút, lúc muốn ức hiếp người ta phải tính ngày lành, nếu không anh đừng mong đụng tới em …
Cổ Ngọc nhanh nhẹn mà chạy đi, nhìn bóng dáng vô ưu vô lự (vô tư không lo nghĩ) của cô, Hạ Tưởng không khỏi cảm thán. Có đôi khi ngẫm lại có tính cách như Cổ Ngọc cũng là một loại hạnh phúc khó kiếm, không giữ trong lòng chuyện gì, muốn tức giận liền tức giận, nhưng tức giận không vượt qua ba phút, sau đó thì lại vui vẻ cười nói .
Nếu có thể đem hạnh phúc trở thành một việc đơn giản, làm người cũng sẽ vui vẻ hơn nhiều. Chỉ có điều, tuyệt đại bộ phận mọi người không làm được điểm này.
Hạ Tưởng lái xe về nhà, thấy thời gian còn sớm, cũng không sốt ruột. Về cơ bản hắn ở thủ đô người nên gặp thì đã gặp rồi, giờ chỉ chờ ngày mai đi cùng lão Cổ tham gia buổi tụ họp, sau đó ngày kia trở về thành phố Yến, bắt đầu bắt tay vào bố cục quận Hạ Mã.
Quận Hạ Mã, sau tết còn nhiều việc phải làm
Lúc gần đến nhà, hắn gặp ven đường không ít quán nhỏ bán hoa quả, liền đi xuống xe mua ít hoa quả. Nhớ là Tiểu Liên Hạ thích ăn táo nhất, hắn liền mua hai thùng táo đem lên xe.
Cái này Tiểu Liên Hạ và hắn rất giống nhau, hắn từ nhỏ chính là thích ăn táo. Táo được xưng vua hoa quả. Không có bất cứ tác dụng phụ gì, là hoa quả ôn tính, ăn vừa không gây nóng cũng không hạ hỏa, hơn nữa nghe nói còn có thể đề cao trí lực, bởi vậy táo còn được gọi là quả trí lực.
Về đến nhà, Hạ Tưởng đem táo lên lầu, hôm nay tâm tình hắn không tồi, quyết định ngay trước mặt Liên Nhược Hạm và Tiểu Liên Hạ, biểu diễn một chút tuyệt kỹ gọt táo của hắn. Năm đó khi hắn mới tới nhà Tào Vĩnh Quốc, chính là dùng một tay hành văn liền mạch lưu loát gọt táo khiến Tào Thù Lê xem chăm chú không ngừng.
Hạ Tưởng lén lút vào cửa, không cần gõ cửa, chính là muốn cho mẹ con Liên Nhược Hạm một tin vui bất ngờ. Hắn nhấc cao chân, đi nhẹ, lặng yên không một tiếng động đẩy cửa phòng, liếc mắt một cái nhìn thấy người ngồi ở giữa phòng lập tức sững sờ tại chỗ!
Có Liên Nhược Hạm, Tiểu Liên Hạ cũng có. Liên Nhược Hạm lẳng lặng mà ngồi trên sô pha, vẻ mặt đoan trang. Tiểu Liên Hạ lại hồn nhiên không phát hiện không khí ngưng trọng, chỉ mải đuổi theo quả bóng. Mà ngồi ở giữa sô pha là một người tóc hoa râm, thân hình cao lớn, gương mặt chữ điền, dù Hạ Tưởng chưa có gặp qua ông, nhưng hắn mới thấy Ngô Tài Dương, lại quen thuộc với Ngô Tài Giang, liếc mắt một cái là có thể nhận ra người trước mắt chính là ông cụ Ngô gia!
Trời ạ! Ông cụ Ngô gia tự mình đến thăm hỏi, thật sự là bất ngờ lớn ngoài dự đoán.
Hạ Tưởng vốn tưởng rằng cùng Ngô gia so chiêu hẳn là phải tạm ngừng một thời gian, trong khoảng thời gian ngắn hẳn sẽ không có tiếp xúc gì, bởi vì năm sau khắp nơi động viên lực lượng, là va chạm giữa mấy nhà, điều hắn cần chỉ là khi cần nhân vật số một, số hai ở tỉnh Yến tỏ thái độ, nói một chút với Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng, chu toàn một chút. Trên cơ bản lần trước giữa hắn và Ngô Tài Dương tan rã trong không vui, khẳng định sẽ làm ông cụ Ngô gia bực mình, cho dù không đến mức lập tức ra tay chèn ép hắn, khả năng cũng ở lúc thích hợp, sẽ thông qua một vài con đường lại gõ gõ hắn.
Hơn nữa sau khi ông cụ Ngô gia hướng Liên Nhược Hạm đề xuất ám chỉ, hắn cũng không chủ động đến nhà thăm hỏi, ông cụ Ngô gia khẳng định cũng sẽ rất có ý kiến với hắn, nói không chừng lại lần nữa đưa hắn tới góc xó xỉnh nào đó, tuyệt đối không ngờ, chẳng qua cách không đến một ngày, ông cụ lại đột nhiên hiện ra trước mặt hắn!
Còn trực tiếp ngồi ở trên sô pha trong tổ ấm của hắn và Liên Nhược Hạm, khiến cho Hạ Tưởng giật mình, không nghĩ được gì, đầu óc trong nháy mắt còn có chút thất thần, không hiểu ông cụ Ngô gia tự mình đến nhà rốt cuộc ý muốn ra sao?
Hạ Tưởng đang ôm một thùng táo, sững sờ ở cửa, bộ dáng cực kỳ quái dị.
Tiểu Liên Hạ đang đuổi theo quả bóng phát hiện Hạ Tưởng trở về, lập tức cao hứng mà nhảy dựng lên:
– Ba ba, ba ba đã trở lại!
Sau đó liền nhào tới, ôm hai chân Hạ Tưởng.
Phụ tử tình thâm. Có thể thấy rất rõ.
Hạ Tưởng vội buông thùng táo, ôm Tiểu Liên Hạ vào lòng:
– Con trai, có nhớ ba không?
– Nhớ!
Tiểu Liên Hạ muốn khẳng định mà đáp, sau đó dùng tay sờ sờ mặt Hạ Tưởng,
– Bẩn.
Hạ Tưởng lúc chọn táo, trên mặt có ít bùn, hắn ha hả cười, lấy tay lau đi, sau đó mới ôm Liên Hạ đến trước mặt ông cụ Ngô gia, cung kính nói:
– Lão nhân gia, chúc mừng năm mới.
Một câu “Lão nhân gia” hàm nghĩa phong phú, ông cụ Ngô gia chau mày, trong ánh mắt hiện lên một tia không vui, nhưng hay là không tức giận, gật gật đầu:
– Hạ Tưởng, tôi có lời muốn hỏi cậu, cậu ngồi xuống.
– Không, cháu là phải đứng, thế mới tốt, ở trước mặt ông, không có chỗ cháu ngồi…
Hạ Tưởng thái độ khá tốt, vô cùng đoan chính mà đứng ở trước mặt ông cụ Ngô gia, hơi hơi cúi đầu.
– Cậu cũng biết tôi là ai, giữa chúng ta không cần phải khách sáo nữa
Ông cụ Ngô gia cũng không có đứng dậy. Ngồi bất động, sau đó lại uy nghiêm mà nhìn Liên Nhược Hạm một cái
– Nhược Hạm, cháu và Liên Hạ lên lầu đi.
Liên Nhược Hạm chần chừ một chút, nhìn Hạ Tưởng một chút, mới ôm Liên Hạ đi lên lầu, lúc gần đi còn dùng ánh mắt hướng Hạ Tưởng ra hiệu, khiến hắn không cần kích động.
Hạ Tưởng hiểu, chắc chắn hắn sẽ không kích động, sẽ không phát sinh xung đột gì với ông. Nếu thực sự là không cùng chí hướng thì không thể ngồi chung thảo luận, cũng không đến mức như với Ngô Tài Dương, kết cục không vui mà về. Hạ Tưởng cũng quyết định, hôm nay ông lão nói cái gì là cái đó, hắn không phản bác không giải thích, cũng không tranh luận, lại càng không đi thuyết phục ông cụ, hắn chỉ để ý nghe, sau khi nghe xong có làm hay không, thì lại là một chuyện khác rồi.
Ông cụ ngưng thần nhìn Hạ Tưởng một lúc lâu, muốn cười, nhưng không có cười, mà là thở dài một tiếng:
– Kỳ thật cậu đúng là một người trẻ tuổi không tồi, đáng tiếc, rất đáng tiếc …
Ông một bên lắc đầu, một bên thở dài, sau đó lại đứng lên, lấy tay chỉ ra bên ngoài:
– Vẫn là ra bên ngoài đi dạo một chút tốt hơn.
– Để cháu đỡ ông.
Hạ Tưởng đúng lúc mà đỡ ông cụ.
Ông cụ cũng không lảng tránh, tùy ý Hạ Tưởng đỡ, một già một trẻ đi ra bên ngoài.
Sân không lớn, lại là buổi chiều, trời chiều lặn xuống ở hướng tây, gió Bắc thổi tới, có cảm giác rất thê lương.
Ông cụ Ngô gia đi vài bước, tiếng nói có chút tang thương:
– Trời chiều vô cùng tốt, chỉ có điều gần hoàng hôn. Người già, có đôi khi hay nghĩ nhiều chuyện, liền phức tạp một ít, hơn nữa mềm lòng hơn nhiều so với thời còn trẻ.
Hạ Tưởng cẩn thận nghe, vẻ mặt mỉm cười, khiến cho ông cụ Ngô gia trong lòng âm thầm tán thưởng, vừa rồi ông nói hai từ “Đáng tiếc”, lấy địa vị của ông, nếu còn tại vị, hai từ “Đáng tiếc” đủ để cho một Bí thư Tỉnh ủy ngủ không yên. Chính là hiện tại không tại vị, nếu có vị quan to một tỉnh nào bị ông giáp mặt nói thành “Đáng tiếc”, cũng sẽ sợ tới mức ăn không ngon ngủ không yên, ít nhất cũng phải vô cùng cung kính hướng ông thỉnh giáo rốt cuộc đáng tiếc ở nơi nào…
Hạ Tưởng lại giống như hồn nhiên vô sự. Cũng không hỏi vì sao, đối với kết luận của ông tuyệt không để ở trong lòng, khiến cho ông cụ không khỏi thầm khen một câu, mặc kệ Hạ Tưởng là giả bộ cũng tốt, là thật tâm cũng tốt, sự trấn tĩnh đó, chính là trong số người trẻ tuổi mà ông gặp, có một không hai.
Biệt thự của Liên Nhược Hạm có sân không lớn, hai người đi vài bước, đứng đón trời chiều, bóng dáng hai người lại nghiêng dài.
– Tôi rất thích Liên Hạ, có nó, khiến bệnh tình của tôi có thể chuyển biến tốt đẹp. Tôi cũng rõ, nếu không phải Liên Hạ, nói không chừng cái thân già này đã không thể gắng gượng nổi. Từ chuyện này mà nói, chuyện giữa cậu và Nhược Hạm, cũng không phải đều là sai lầm, cũng có một mặt có lợi.
Ông cụ và Ngô Tài Dương không giống nhau, ông trực tiếp từ thân tình mà nói
– Mọi chuyện trên đời này, đều là có lợi thì có tệ, không có thập toàn thập mỹ, cho nên tuy rằng tôi trách cậu, nhưng hiện tại cũng không vì chuyện của Nhược Hạm mà ghi hận cậu, làm người cần nhìn về phía trước …
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |