Nói cách khác, Trần Phong còn chưa rời chức, vấn đề về ứng cử viên Thị trưởng đã bắt đầu cạnh tranh mà mức độ lại rất cao. Hiển nhiên, nếu Hạ Tưởng đoán không sai thì nhà họ Phó đã ra tay rồi.
Nhà họ Phó đoán cũng đã biết rõ nguyên nhân chậm trễ của vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy nên đã không còn ôm hy vọng lớn nữa, vừa lúc có thể toàn tâm toàn ý tranh giành vị trí Thị trưởng của thành phố Yến, hơn nữa vị trí của Phó Tiên Phong bây giờ là ứng cử viên sáng giá nhất để tiếp nhận chức vụ Thị trưởng.
Đấu tranh chính trị tăng lên một tầng cao mới thì Hạ Tưởng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng trong lòng hắn cũng biết rõ, trình tự đấu tranh chính trị cao đến đâu thì cũng không ngoài ích lợi và cân bằng, lợi ích trước cân bằng sau, hoặc cân bằng trước lợi ích sau, hoàn toàn nằm ở lập trường chính trị khác nhau của mỗi người.
Hạ Tưởng mỉm cười, liền nhảy qua vấn đề ứng cử viên Thị trưởng:
– Bước sắp đặt tiếp theo của ngài, có manh mối gì không?
Hướng đi của Trần Phong, Hạ Tưởng không thể không quan tâm.
– Tạm thời hơi khó nói, khả năng lớn là sẽ đến Ủy ban trung ương Bắc Kinh, dù gì cũng không ở lại tỉnh Yến nữa.
Giọng điệu Trần Phong có chút lưu luyến, y ở tỉnh Yến không ít năm, vị trí quan trọng trong đời người cũng trải qua ở tỉnh Yến, còn có nhiều tình cảm đối với tỉnh Yến.
Ngắt điện thoại của Trần Phong, Hạ Tưởng ngồi rất lâu không nói gì. Mặc dù biết sớm muộn gì Trần Phong cũng rời chức, nhưng khi việc đến trước mắt trong lòng vẫn cảm thấy nặng trĩu, không phải là vì Trần Phong rời khỏi thì hắn không còn chỗ dựa trong Thành ủy nữa mà là vì quen biết lâu năm với Trần Phong quan hệ của hắn với Trần Phong rất tốt, cũng nhận được sự chiếu cố và quan tâm của Trần Phong.
Sáu giờ chiều, Thương mại Trường Cơ đưa xe đến tòa nhà Uỷ ban Thành ủy đón Hạ Tưởng và Lý Hàm đến cắt băng khai mạc lễ hội tết Nguyên Tiêu.
Lễ hội Nguyên tiêu bắt đầu từ ngày 14 tháng giêng, kéo dài 3 ngày đến rạng sáng 17 thì kết thúc. Cảnh vật chủ yếu được bố trí tại đường Viễn Cảnh, trải dài cả con đường, bởi vì quận Hạ Mã là quận mới, đường phố rộng lớn, bố cục hợp lý, Thương mại Trường Cơ chỉ cần một ngày một đêm là đã bố trí xong hội hoa đăng.
Hạ Tưởng và Lý Hàm cùng ngồi trên xe của Thương mại Trường Cơ, hai thư ký đều ngồi ở xe sau, Hạ Tưởng và Lý Hàm cùng ngồi chung là có chuyện muốn nói.
– Chủ tịch quận Lý, hết 15 tháng giêng là đa số những công nhân về quê đều sẽ lên làm việc lại, các dự án xây dựng ở quận Hạ Mã sẽ chào đón một cao trào mới. Quận ủy và Ủy ban nhân dân nhất thiết phải đến thăm viếng các công trường, an ủi công nhân, khích lệ tinh thần, đồng thời tăng cường ý thức an toàn cho các công trường, để tránh xảy ra sự cố nghiêm trọng.
Lý Hàm gật đầu:
– Bí thư Hạ nói đúng, tôi đã giao cho đồng chí Nguyên Thanh phụ trách cụ thể, cậu ta cũng đã bố trí kỹ càng.
Tạ Nguyên Thanh thật sự có quan hệ mật thiết với Lý Hàm? Ánh mắt của Hạ Tưởng sáng lên, hắn không để ý đến lập trường của Tạ Nguyên Thanh theo người nào, mà nhận thấy tính cách và cách thức làm việc của Tạ Nguyên Thanh không thích hợp đi động viên, an ủi công nhân, chỉ có Ngô Cảng Đắc là thích hợp nhưng chuyện nội bộ của chính phủ Hạ Tưởng không nên khoa tay múa chân, chỉ hàm súc nói một câu:
– Lúc trước Cảng Đắc đã làm ở cơ sở một thời gian dài….
Ngụ ý đương nhiên là Ngô Cảng Đắc rất thích hợp để hòa mình vào nhóm công nhân.
Lý Hàm nao nao, cười không nói gì.
Nghi thức cắt băng không có gì mới lạ, Hạ Tưởng và Lý Hàm cùng nhau lên sân khấu cắt đứt quả cầu vải, sau đó là tiếng vỗ tay vang dội, sau đó là bữa tiệc của Thương mại Trường Cơ chiêu đãi các nhân viên Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Hạ Mã. Ăn xong, hội hoa đăng tết Nguyên tiêu chính thức khai mạc.
Không thể không nói, lễ hội hoa đăng mà Nguyên Minh Lượng tỉ mỉ sắp đặt cũng có điểm nhấn, thoáng nhìn, các màu sắc của đèn lồng đua nhau khoe sắc, mỗi cái mỗi vẻ. Qủa thật có quang cảnh của một đêm gió đông thả hoa thiên thụ, ánh sao như mưa rơi, xe cộ tấp nập thoảng hương thơm, tiếng nhạc du dương, đèn lồng như ngư long nhảy múa, còn có đèn đuốc rực rỡ, ánh sáng lung linh, lại có nhiều người qua lại rất náo nhiệt trong tiếng hoan hô cười nói rôm rả, quả nhiên có cảnh tượng của thời hoàng kim.
Thân là quan phụ mẫu của quận Hạ Mã, Hạ Tưởng thấy tình cảnh như vậy trong lòng cũng yên tâm.
Sau cùng Hạ Tưởng dẫn đầu đoàn lãnh đạo quận Hạ Mã tán thưởng việc tổ chức hội hoa đăng tết Nguyên tiêu của Thương mại Trường Cơ. Bước đầu dự đoán, đêm đầu tiên có 50 ngàn lượt du khách, theo sau tin tức được phát sóng tối nay, số người trong ngày hôm sau sẽ tăng thêm.
Hạ Tưởng sau khi dặn dò xong, luôn dặn mọi việc phải chú ý đến an toàn, sau đó liền rời khỏi, tối nay Liên Nhược Hạm còn ở nhà đợi hắn.
Hạ Tưởng cho tài xế và Triều Vĩ Cương về nhà, hắn tự mình lái xe đến nhà Liên Nhược Hạm, nửa đường nhận được điện thoại của Khúc Nhã Hân.
– Lãnh đạo, tôi muốn báo cáo với ngài về việc liên quan đến Tập đoàn Tứ Ngưu, Chủ tịch Dương tuy đã đồng ý xây trang trại chăn nuôi ở quận Hạ Mã nhưng có một điều kiện…
– Điều kiện gì?
Hạ Tưởng không ngờ sự việc lại tiến triển nhanh như vậy, thuận lợi hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, cũng khiến cho hắn càng xem trọng khả năng làm việc của Khúc Nhã Hân.
– Chủ tịch Dương đã để ý miếng đất hoang là nơi tiếp giáp giữa quận Hạ Mã và huyện Thường Sơn, nói là rất thích hợp để xây trang trại chăn nuôi, còn miếng đất ở thôn Thành Tây, cô ấy muốn chỉ định chuyển nhượng cho Tập đoàn Chúng Đại!
Khúc Nhã Hân không rõ mục đích của Dương Quốc Anh là gì, tại sao Tập đoàn Tứ Ngưu và Tập đoàn Chúng Đại lại cùng xuất hiện? Tại sao lại chuyển nhượng miếng đất cho Tập đoàn Chúng Đại, cô ấy nghĩ mãi cũng không có lời giải đáp.
Hạ Tưởng đang lái xe nhanh như bay, nghe câu này xong lập tức giật cả mình, liền dừng xe lại, tiêu hóa tin tức kinh người mà Khúc Nhã Hân mang đến.
Phản ứng đầu tiên của Hạ Tưởng cũng giống như phản ứng của Khúc Nhã Hân lúc đó, kinh ngạc mà khó hiểu, cũng vô cùng buồn bực giữa Tập đoàn Tứ Ngưu và Tập đoàn Chúng Đại không có làm ăn qua lại, tại sao Dương Quốc Anh lại ra mặt cho Trịnh Nghị? Chẳng lẽ Dương Quốc Anh đã âm thầm nhận lợi ích của Trịnh Nghị, hay là xuất phát từ nguyên nhân chính trị?
Dương Quốc Anh không chỉ là Chủ tịch Tập đoàn của Tập đoàn Tứ Ngưu, cô ấy cũng là nhân vật chính trị, cô ấy là cán bộ của doanh nghiệp nhà nước, có lập trường chính trị và lấy hướng đi chính trị là chuyện bình thường, nhưng giữa cô ấy và Trịnh Nghị có qua lại với nhau, việc đề xuất chuyển nhượng đất cho Tập đoàn Chúng Đại khiến cho Hạ Tưởng nghi ngờ rất nhiều, càng thêm một tia cảnh giác. Không ngờ hành động của hắn muốn bóp chết thứ sữa bột gây sỏi thận lại liên quan đến Dương Quốc Anh và Trịnh Nghị, hoặc có thể nói có quan hệ với Phó Tiên Phong, thật sự là có thu hoạch ngoài dự đoán.
Nếu Dương Quốc Anh không có quan hệ với Trịnh Nghị và Tập đoàn Chúng Đại thì cũng có liên hệ với Phó Tiên Phong, nếu không bà ấy cũng không đưa ra một yêu cầu xem ra không hợp lý và có lợi ích ngầm, Hạ Tưởng suy nghĩ một lúc rồi nói với Khúc Nhã Hân:
– Để tôi xem xét lại, sau này mới trả lời cho cô biết.
Trước khi Hạ Tưởng chưa hiểu được ý định của Dương Quốc Anh thì sẽ không liều lĩnh đáp ứng yêu cầu của bà ấy. Tuy Dương Quốc Anh chủ động đưa ra địa điểm rất hẻo lánh, gần như là đất hoang, cách xa thành phố, danh nghĩa là khu trực thuộc của quận Hạ Mã nhưng thực tế là miếng đất không ai quản lý của quận Hạ Mã và huyện Thường Sơn. Tuy là hẻo lánh, hoang vắng nhưng là ở dưới chân núi, tốn một ít thời gian và tiền bạc để sửa sang lại xây thành trang trại chăn nuôi cũng là một địa điểm không tồi, hơn nữa lại cách xa thành phố sẽ không ảnh hưởng xấu đến quận Hạ Mã.
Nhưng vấn đề là chắc chắn Dương Quốc Anh có mưu đồ khác, nếu không thì không thể bỏ một nơi tốt như vậy mà không dùng nhường cho người khác. Nhân vật chính trị trước đến giờ không có người tốt việc tốt, càng không có chuyện thể hiện phong cách.
Hạ Tưởng vừa nghĩ vừa lái xe đến Sâm Lâm Cư, rồi lại trực tiếp đến nhà Liên Nhược Hạm.
Bởi vì có Liên Nhược Hạm đến nên Liên Cư rộn vang tiếng cười, Vệ Tân đã đến từ sớm, trước là giúp dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, bố trí lại phòng ốc theo thói quen của Liên Nhược Hạm, toàn bộ căn nhà từ trong ra ngoài rực rỡ hẳn lên.
Hạ Tưởng chưa vào đến cửa đã thấy Liên Hạ chạy vội đến, luôn miệng gọi ba rất thân thiết, lao thẳng vào lòng, nhóc con càng lớn càng khỏe, Hạ Tưởng ẵm nó đưa cao lên đầu, xoay một vòng, chọc cho Liên Hạ cười không ngừng.
Buông Liên Hạ xuống đi vào phòng, phát hiện nhà Liên Nhược Hạm vẫn như trước, trong nháy mắt thời gian như quay ngược về quá khứ, quay về thuở xưa hắn và Liên Nhược Hạm mới quen biết nhau, lại nhìn thấy vẻ cười nhạt và ánh mắt đầy phức tạp của Vệ Tân, cùng với cách bày trí trong nhà đều theo phong cách của Vệ Tân, khiến Hạ Tưởng lại quay về vẻ ngẩn ngơ của ngày xưa.
Liên Nhược Hạm không khác xưa mấy vẫn kiểu dáng cũ, cười duyên dáng phảng phất như hoa sen trong nước, lẳng lặng nhìn Hạ Tưởng, Vệ Tân lại có ánh mắt phức tạp, hình như vừa u oán vừa bất đắc dĩ, nhìn thẳng Hạ Tưởng vài lần, cuối cùng cũng bế Liên Hạ lên lầu, giành không gian cho Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |