– Cậu nói đấy, tôi đã nhớ kỹ rồi.
Có qua có lại, qua hai chiêu, làm mọi người nhìn mà không hiểu ra sao, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hạ Tưởng thì trong lòng lại rõ ràng như gương, biết Tô Công Thần vẫn là vì chuyện của Quách Lục.
Năm ngoái lúc Bạch Chiến Mặc thất thế, làm điều kiện trao đổi, Tô Công Thần đề danh Quách Lục thay Lưu Đại Lai luôn bị bệnh tiếp nhận Phó chủ tịch quận Hạ Mã, Hạ Tưởng đã đồng ý. Sau lại đệ trình Thành ủy để Lưu Đại Lai báo cáo nghỉ bệnh, Thành ủy rất nhanh phê chuẩn Lưu Đại Lai nghỉ bệnh, đồng thời đề danh Quách Lục làm ứng cử viên Phó chủ tịch quận Hạ Mã.
Sau khi Quách Lục nhậm chức, Hạ Tưởng cũng không có quan tâm nhiều, không phải hắn không thực hiện lời hứa lúc trước đây với Tô Công Thần, mà là Lý Hàm đảm nhiệm Chủ tịch quận, trước khi chưa lần mò rõ được lập trường của Lý Hàm như thế nào, hắn sẽ không hỏi chuyện bên chính quyền làm gì, để tránh có người lên án. Hiện tại bên trong Ủy ban nhân dân quận, thường vụ Trần Thiên Vũ là người của hắn, còn có hai Phó chủ tịch Quận là Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân, nếu còn thêm một Quách Lục vốn xếp hạng gần cuối và thực quyền không lớn, chẳng những không giúp ích gì, ngược lại sẽ cho người khác ấn tượng không tốt là hắn nhúng tay quá nhiều vào công việc của chính quyền.
Tỉnh Yến từ sau khi Cao Thành Tùng xuống đài, khi trung ương đưa ra kết luận về hắn có câu “nhúng tay quá nhiều vào công việc của chính quyền”, bởi vậy, cán bộ lớn nhỏ của tỉnh Yến, nhất là khi Bí thư nhúng tay vào công việc của chính quyền, luôn phải cẩn thận rất nhiều, tránh cho dẫm lên vết xe đổ. Tấm gương nhà Ân không xa, Cao Thành Tùng đường đường là Bí thư Tỉnh ủy cũng bị hạ xuống ba cấp đãi ngộ, trước khi chưa nhập vào Bí thư Tỉnh ủy, một khi phạm tội, sẽ không chỉ là chuyện hạ thấp đãi ngộ đơn giản như vậy, mà chắc chắn tiền đồ sẽ bị hủy.
Hạ Tưởng tin dựa vào trí tuệ chính trị của hắn, khẳng định sẽ không xuất hiện vấn đề bị ai đó chỉ trích là nhúng tay quá nhiều vào công việc của chính quyền, nhưng một số công việc cần chú ý thì không phải là chuyện xấu, hơn nữa Lý Hàm trước kia từng là người của Diệp Thạch Sinh, nên có trời mới biết Lý Hàm có thể lại đến gần Diệp Thạch Sinh để thành người của ông ta hay không.
Nếu Hạ Tưởng là Lý Hàm, đã sớm tu bổ quan hệ với Diệp Thạch Sinh. Diệp Thạch Sinh đối nhân xử thế có mặt yếu lòng, chỉ cần thái độ Lý Hàm bày ra đủ kém, cho dù có biểu diễn một phen, trước mặt Diệp Thạch Sinh khóc lóc một hồi, tuyệt đối một lần nữa có được sự tín nhiệm của Diệp Thạch Sinh. Chẳng qua không ai là có thể nắm chắc được tính tình của một Bí thư Tỉnh ủy, khi việc liên quan tới lợi ích bản thân, thường thường lại là càng cẩn thận và thận trọng. Lại có thêm quầng sáng của Bí thư Tỉnh ủy sẽ tăng thêm cho Diệp Thạch Sinh không ít sự che chở, căn cứ vào sự âm thầm quan sát của Hạ Tưởng, Lý Hàm cho tới nay còn không có chủ động hướng Diệp Thạch Sinh thể hiện trung thành.
Không phải không muốn, mà là không dám.
Thật ra còn có một nguyên nhân quan trọng khiến Hạ Tưởng không quan tâm Quách Lục đó là, Quách Lục dường như không hiểu việc lắm, sau khi tới quận Hạ Mã, gặp mặt hắn chỉ có gật đầu chào, ngay cả nói cũng không chịu nói thêm một câu, dường như còn chờ hắn chủ động tỏ thái độ. Quách Lục mới có thể lên tiếng trả lời. Nếu Quách Lục cũng không chủ động tới cửa báo cáo công tác, Hạ Tưởng đúng là không thèm để ý có ít hay nhiều người bên chính quyền dựa vào hắn.
Chỉ sợ Quách Lục tự cao có chỗ dựa là Tô Công Thần, hơi ngạo nghễ. Mặc kệ ra sao, ấn tượng của Hạ Tưởng với y bình thường, cũng chưa từng ở trước mặt Lý Hàm chủ động nhắc tới Quách Lục.
Hôm nay Tô Công Thần ngấm ngầm hại người mà lấy ăn cơm làm lý do, để ám chỉ chuyện Quách Lục, Hạ Tưởng không thể từ chối, đành phải mời ông ăn cơm để trả lời, đáp ứng rồi. Mặt ngoài là Tô Công Thần muốn hắn mời ăn cơm, trên thực tế Tô Công Thần là ám chỉ ông cùng với Hạ Tưởng, Quách Lục ba người cùng nhau ngồi, ông ta từ giữa làm hoà giải.
Tạm thời nghe vậy, tạm thời thấy vậy, Hạ Tưởng lại muốn xem xem dưới sự đề cử của Tô Công Thần, Quách Lục còn có thể đưa ra thái độ gì.
Hạ Tưởng và Tô Công Thần ở một bên nói chuyện, Hồ Tăng Chu ở một bên mỉm cười, duy trì khoảng cách nhất định, vừa không đến gần, cũng không ngồi xuống. Mọi người ở đây, Hồ Tăng Chu và Tô Công Thần có cấp bậc cao nhất, hai vị đại lãnh đạo một trái một phải, giống như các vì sao vây quanh mặt trăng mà vây quanh Hạ Tưởng, đều đứng mà không ngồi, để cho mọi người ngồi không yên, một loạt tiếng động do mọi người di chuyển ghế, toàn thể đứng dậy, hướng Hạ Tưởng, Hồ Tăng Chu và Tô Công Thần ba người mà nhìn chăm chú.
Hạ Tưởng đương nhiên hiểu được mọi người không phải nhìn hắn, mà bởi vì phía sau là Chủ tịch thành phố Hồ, phía trước là Chủ nhiệm Tô, nhưng mọi người cùng đứng dậy, biểu hiện giống như là nghênh đón hắn, hắn cũng không có cảm thấy có mặt mũi, có nhiều phô trương, mà là cảm thấy có một áp lực trước nay chưa từng có.
Đúng vậy, quả thật là áp lực, bởi vì Hạ Tưởng chú ý tới không ít ánh mắt dừng ở trên người hắn, là ghen tị, là bất mãn, là oán giận, dù sao cũng không có tinh thần chính diện gì, khiến cho hắn cảm giác trong sự vô ý, hắn rất không may khi thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Nhất là ánh mắt Bí thư quận ủy quận Thị Bắc Tôn Ái Dũng, như một mũi tên nhọn phóng tới, dường như muốn thật nhanh bắn trên người hắn một lỗ thủng, tất cả đều là bất mãn và ghen tị.
Hạ Tưởng liền hơi khó hiểu, bình thường hắn và Tôn Ái Dũng không có qua lại gì, Tôn Ái Dũng tại sao lại rất có ý kiến với hắn như thế? Không nhớ rõ từ khi nào hắn đắc tội với Tôn Ái Dũng…
Hạ Tưởng là không có đắc tội với Tôn Ái Dũng, tuy nhiên cũng không gây trở ngại việc Tôn Ái Dũng ghen ghét hắn. Bởi vì Tôn Ái Dũng thân là Bí thư quận ủy quận Thị Bắc, vốn là cao xứng Ủy viên thường vụ Thành ủy, lẽ ra trong tất cả Bí thư Quận ủy toàn thành phố, là người được chú ý nhất. Không ngờ sau khi thành lập quận Hạ Mã, Hạ Tưởng xuất thế ngang trời, khi đảm nhiệm Chủ tịch quận còn đỡ một chút, sau khi Hạ Tưởng tiếp nhận ngai vàng Bí thư quận ủy quận Hạ Mã từ Bạch Chiến Mặc, thì danh hiệu đệ nhất Bí thư Quận ủy toàn thành phố của Tôn Ái Dũng, phải nhường cho Hạ Tưởng.
Tuy rằng Hạ Tưởng không làm Ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng Bí thư Quận ủy trẻ tuổi nhất, Bí thư Quận ủy anh tuấn nhất, Bí thư Quận ủy có tiền đồ nhất, Bí thư Quận ủy uy vọng cao nhất, Bí thư Quận ủy được dân chúng kính yêu nhất ..v..v.., một loạt danh hiệu đều đội trên đầu một mình Hạ Tưởng, lập tức đè ép quầng sáng đệ nhất Bí thư Quận ủy toàn thành phố của gã xuống, hiện tại, ở tòa nhà Thành ủy nhắc tới Bí thư Quận ủy nổi tiếng nhất toàn thành phố, đều là Hạ Tưởng, mà chẳng ai nhắc tới đại danh Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư quận ủy quận Thị Bắc Tôn Ái Dũng.
Tôn Ái Dũng tuổi so với Hạ Tưởng lớn không ít, nên so với Hạ Tưởng càng thành thục càng điềm đạm, chắc chắn chẳng qua người trong quan trường, đơn giản là thích danh lợi mà thôi, hiện nay Tôn Ái Dũng hoàn toàn bị Hạ Tưởng đoạt mất sự nổi bật, tự nhiên trong lòng không vui, nhìn Hạ Tưởng như là đối thủ lớn nhất, có gì thì nói, giữa gã và Hạ Tưởng cũng không có gì là xen lẫn, hơn nữa hiện tại quy mô kinh tế quận Hạ Mã còn kém rất xa so với quận Thị Bắc.
Nhưng Tôn Ái Dũng cũng rõ ràng, với tốc độ phát triển hiện tại của quận Hạ Mã, không đến hai ba năm rất dễ vượt qua quận Thị Bắc trở thành quận lớn nhất toàn thành phố, đến lúc đó không chừng danh hiệu Ủy viên thường vụ, Bí thư quận ủy quận Thị Bắc, phải chắp tay trước ngực đưa cho người ta.
Dù đến lúc đó gã cũng đến giờ rồi, cũng nên tiến thêm một bước, Hạ Tưởng cho dù tiến vào hội nghị thường vụ, cũng sẽ không thể cướp đi danh ngạch Ủy viên thường vụ của gã, nhưng bao nhiêu năm rồi Bí thư Quận ủy quận Thị Bắc vẫn làm Ủy viên thường vụ, nếu từ gã về sau vứt bỏ truyền thống làm Ủy viên thường vụ, cũng là biểu hiện gã không có năng lực…
Xét đến cùng, vẫn là hào quang của Hạ Tưởng quá thịnh, khí thế quá vượng, Tôn Ái Dũng liền vẫn đối với Hạ Tưởng không quan tâm, hơn nữa ý kiến lớn. Đương nhiên cũng liên quan tới quan hệ từ trước đến nay của Hạ Tưởng với Trần Phong quá gần, bởi vì Tôn Ái Dũng luôn không được Trần Phong trọng dụng, gã từng hướng Trần Phong tỏ vẻ trung thành, lại bị Trần Phong bỏ qua.
Liên quan đến làm cho Tôn Ái Dũng càng nhìn Hạ Tưởng càng không vừa mắt.
Không ngờ sinh nhật của Chủ tịch thành phố Hồ cũng mời Hạ Tưởng, hơn nữa Hạ Tưởng vừa vào, Tô Công Thần còn đứng dậy đón chào, càng làm cho Tôn Ái Dũng tức giận bất bình, Hạ Tưởng dựa vào cái gì, hắn cũng không phải Ủy viên thường vụ Thành ủy, chỉ là một Phó giám đốc sở, cho dù hắn và Trần Phong quan hệ chặt chẽ, Trần Phong cũng sắp điều đi, hắn còn có thể kiêu ngạo bao lâu?
Tôn Ái Dũng nhìn Hạ Tưởng không vừa mắt, nhưng gặp mặt thì vẫn phải xã giao, gã cũng chủ động bắt tay với Hạ Tưởng, cười nói:
– Bí thư Hạ, gần đây rất ít gặp cậu đến Thành ủy, sao rồi, Bí thư Trần mặc dù sắp phải đi rồi, cũng nên đến thăm hỏi ông ấy nhiều mới đúng.
Tôn Ái Dũng ngấm ngầm hại người, âm thầm châm chọc Hạ Tưởng, biết Trần Phong sắp sửa điều đi, sẽ không cùng Trần Phong đi lại chặt chẽ… Ở tiệc sinh nhật Hồ Tăng Chu nói đến Trần Phong, hiển nhiên là cố ý gây sự với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cũng không tức giận, cười ha hả:
– Bí thư Trần thăng chức, cũng không chắc khi nào lại sẽ quay về tỉnh Yến, lại nói giữa tôi và Bí thư Trần, cũng không thường xuyên có sự đi lại với nhau ở mặt ngoài. Tuy nhiên nói đi thì phải nói lại, thực ra tôi quen biết Chủ tịch Hồ còn sớm hơn so với quen Bí thư Trần, khi tôi mới bước vào quan trường, gặp được đệ nhất quý nhân chính là Chủ tịch Hồ … Nói đến thì chuyện dài lắm, về sau có cơ hội, tôi sẽ kể cho Bí thư Tôn một chút năm đó quen biết Chủ tịch Hồ ra sao, thật sự là một khoảng thời gian làm cho người ta phải hoài niệm…
Hạ Tưởng vừa nói xong, Hồ Tăng Chu cười càng lớn, Tô Công Thần sắc mặt biến đổi, mà Tôn Ái Dũng cũng là á khẩu không trả lời được, lập tức nói không ra lời.
Hạ Tưởng phản kích rất sắc bén.
Về sau có lẽ Trần Phong sẽ quay về tỉnh Yến, không nói thành phố Yến mà nói tỉnh Yến, là lời ám chỉ khi nào Trần Phong trở về tỉnh Yến, nói không chừng chính là Chủ tịch tỉnh, sẽ là lãnh đạo tỉnh danh chính ngôn thuận. Sau đó đề tài vừa chuyển, vừa nhắc lại chuyện năm xưa cùng Hồ Tăng Chu, vừa là đánh trả sự gây sự vô lý của Tôn Ái Dũng, lại là cố ý nói cho Hồ Tăng Chu nghe.
Hạ Tưởng nói cũng là nói thật, năm đó hắn chính là quen biết Hồ Tăng Chu trước, sau đó mới biết tới Trần Phong. Nói bóng nói gió cũng là cố ý tiết lộ cho Hồ Tăng Chu một tin tức, Hạ Tưởng là người nhớ ân tình cũ, vẫn nhớ rõ tình cảm năm đó, chưa từng quên thời khắc xưa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |