Đồng dạng, đối với hình tượng của nhà nước lại càng bất lợi.
Nhà nước là cơ cấu quản lý, đồng thời lại là cơ cấu phục vụ, là đại biểu công bằng, một nhà nước chỉ quản lý mà không phục vụ, và không chấp hành công bằng, thì nhà nước đó mắc bệnh vô phương cứu chữa rồi..
Nhà nước cũng giống con người, không có ai trường sinh bất lão, cũng không có nhà nước nào mãi mãi không diệt vong. Khi một người mới mắc bệnh bên ngoài, có lẽ còn có khả năng trị liệu, nhưng khi bệnh nhập phế phủ, chỉ có một đường chết. Thầy thuốc có một câu là, thuốc không thể trị hết bệnh. Tương tự, nhà nước cũng là như thế. Qua nhiều thế hệ khai quốc Hoàng đế đều muốn thiên thu muôn đời, nhất thống giang sơn, đáng tiếc minh chứng thực tế của lịch sử vô tình, chỉ có thể là mộng tưởng
Trung Quốc từ thời Nam Bắc triều bắt đầu xuất hiện chế độ quý tộc (chế độ gia tộc đời đời làm quan), kéo dài đến mấy trăm năm sau, tới Đường triều liền tiêu vong. Mà Đường triều, là một triều đại cường thịnh nhất trong lịch sử Trung Quốc, vì sao? Chính là bởi vì chế độ quý tộc trên căn bản làm trở ngại con đường làm quan của học trò xuất thân nghèo khó, cái gọi là người ở địa vị cao đều là con ông cháu cha, người ở địa vị thấp đều là kẻ nghèo hèn. Chỉ cần xuất thân từ nhà quý tộc, chính là xuất thân cao quý, có thể kế thừa chức quan. Mà xuất thân từ học trò địa vị thấp, dù có cố gắng ra sao, cũng không hơn được cái xuất thân.
Chế độ bất công, sẽ làm cho toàn bộ xã hội không có quyết tâm vươn lên.
Bởi vậy chế độ khoa cử của Đường triều vô cùng hưng thịnh, mới đưa Đại Đường đẩy lên đỉnh cao.
Đồng dạng, ở thời đại Mãn Thanh, một người Mãn tộc, mặc kệ có biết chữ hay không, mặc kệ đọc sách hay không đọc sách, tới khi trưởng thành đều có thể lĩnh tiền đủ để nuôi sống gia đình, tương đương là ngồi mát ăn bát vàng, tương đương là lúc ấy cứ 100 người Hán phải phụng dưỡng một gã người Mãn. Mà một người Hán, sau mười năm gian khổ học tập thi lên tiến sĩ, cho dù có làm một Huyện lệnh, bỗng lộc đạt được cũng giống một người Mãn không học vấn không nghề nghiệp.
Chế độ bất công làm cho triều Mãn Thanh không có tài hoa văn nhân xuất thế.
Bản thân Hạ Tưởng xuất thân từ tầng lớp bình dân, biết rõ gian nan của dân chúng tầng thấp nhất. Hắn cũng đọc qua không ít lịch sử, biết trên thế giới không có chế độ thập toàn thập mỹ, cũng không có tầng lớp tội ác tày trời, hiện tại gia tộc thế lực lớn mạnh, thì cũng không khác so với tầng lớp quý tộc ở cổ đại, nếu gia tộc thế lực càng ngày càng lớn mạnh, sớm muộn gì sẽ dẫm vào vết xe đổ năm đó tầng lớp quý tộc đã gây trở ngại xã hội tiến bộ.
Thực ra tấm gương nhà Ân không xa, hậu thế của vài năm sau, con nhà giàu mới nổi và con nhà quan cũng nhanh chóng trở thành nghĩa xấu, ở dân gian lưu truyền, khiến cho vô số người căm phẫn, gần như tất cả dân chúng đều không có ấn tượng tốt với con nhà giàu mới nổi và con nhà quan. Quan dân đối lập, giàu nghèo đối lập, nảy sinh hàng loạt danh từ mới từ trước kia như so học thức so năng lực phát triển tới so bối cảnh so quan hệ đã biểu đạt phẫn nộ và bất đắc dĩ của dân chúng, bởi vậy dần dần phát triển thành tầng lớp đối lập.
Tầng lớp đối lập còn tốt, nếu dần dần dẫn đường họ, có lẽ còn có thể hóa giải. Nếu phát triển trở thành giai cấp đối lập, sẽ thành mâu thuẫn không thể hòa giải, sẽ thành tai hoạ ngầm cho xã hội.
Nói trắng ra là, bốn đại gia tộc kỳ thật chính là hình thức ban đầu của tai hoạ ngầm cho xã hội, chính là bắt đầu chủ nghĩa tư bản quyền quý – chủ nghĩa tư bản quyền quý là chỉ quyền lực và tư bản hợp mưu, chiếm đoạt và lũng đoạn tài sản xã hội, cắt đứt không phải quyền quý (nhất là chỉ nhiều công ty nhỏ và vừa, ở trong nước đặc biệt chỉ dân chúng bình thường) thông qua cần cù và trí tuệ, công bằng đạt được giàu có.
Hiện tại quy mô thế lực gia tộc mới thành lập qui mô, qua thời gian, tất nhiên sẽ càng ngày càng phát triển lớn mạnh, dù sao trong tay bọn họ có được quá nhiều thứ có thể điều phối tài nguyên xã hội. Cứ thế, thực lực của bọn họ càng ngày càng mạnh, dân chúng bình thường sẽ không cảm giác được công bằng, mất đi sự tin tưởng vào nhà nước.
Bởi vậy bất cứ chính trị gia nào có một tầm nhìn xa, chỉ cần còn có một sự chính trực ngay thẳng, sẽ muốn xã hội ổn định và hoà bình lâu dài, muốn nhà nước ổn định khỏe mạnh mà phát triển, tất nhiên sẽ áp chế thế lực gia tộc không để lớn mạnh thêm.
Như hoàn cảnh trong nước mà nói, sức mạnh của thế lực gia tộc hơn một nửa tập trung ở ngành nghề lũng đoạn. Ngành nghề lũng đoạn vốn chính là ngành sản xuất để cho dân chúng oán than nhất, nhưng lại là ngành sản xuất có lãi kếch sù dễ dàng sinh ra hủ bại. Thế lực gia tộc nếu theo quy luật thị trường mà ý tốt tham gia thị trường cạnh tranh còn đỡ một chút, nhưng hơn phân nửa thế lực gia tộc đều lựa chọn ngành sản xuất kiếm tiền nhanh nhất cũng dễ dàng nhất – lũng đoạn.
Hạ Tưởng biết rằng, hắn không có sức để thay đổi từ căn bản, nhưng nếu hắn đã tái sinh, lại có ưu thế mạng lưới quan hệ, lại có một chút dự kiến trước, hắn liền biết hắn phải làm cái gì, nên cố gắng theo phương hướng nào.
Tiêu diệt thế lực gia tộc là truyện nghìn lẻ một đêm, nếu hắn có thể vận dụng chính trị trí tuệ, có thể ở giữa chu toàn thế lực của gia tộc, có thể ước đoán giống Thủ tướng đang làm. Cuối cùng đạt tới một cân bằng giữa thế lực gia tộc và tầng lớp bình dân, chính là một việc công đức vô lượng.
Đương nhiên, nếu hắn có thể thành công mà trở thành người làm cầu nối thế lực của gia tộc, hắn có thể không bị thất bại ở bên trong đấu tranh chính trị sau này
Hạ Tưởng nếu lựa chọn một con đường không giống bình thường, là đường bằng phẳng cũng tốt, là xiếc đi dây cũng tốt, dù sao hắn phải làm việc nghĩa không được chùn bước mà đi, phía trước có cái gì khó khăn hiểm trở tạm thời mặc kệ, lúc này còn có trạm kiểm soát thứ nhất phải vượt qua, chính là Ngô Tài Dương.
Hạ Tưởng đón ánh mắt nghi ngờ và có chút khinh thường của Ngô Tài Dương, hắn chậm rãi bình tĩnh, thong thả nói:
– Tôi tuy chỉ là một người xuất thân bình dân, không có gì để dựa, có thể đi tới hôm nay, dựa vào đối xử chân thành với mọi người, làm việc thì suy xét thay người khác, không theo đuổi ích lợi phiến diện. Từ sau khi tiếp xúc với thế lực gia tộc, tôi cũng từng nghĩ tới nếu dựa vào thế lực gia tộc, chắc chắn có thể vì bản thân kiếm được nhiều ích lợi, thăng quan phát tài không là vấn đề gì cả…
– Nhưng vấn đề là, mỗi người đối nhân xử thế đều có một điểm mấu chốt, tôi cũng có điểm mấu chốt và nguyên tắc của mình!
Hạ Tưởng nói một câu rất có khí phách.
Ngô Tài Dương khinh miệt mà mỉm cười:
– Nguyên tắc? Đứng trước ích lợi, vấn đề nguyên tắc không chịu nổi một kích.
– Bộ trưởng Ngô nói đúng, nguyên tắc dù lớn, cũng không hơn được ích lợi.
Hạ Tưởng bất ngờ mà lập tức hạ thấp thái độ, ha hả cười
– Tôi đã từng phân tích qua nếu Ngô gia bắt vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy sẽ có cục diện gì, kết quả nghĩ tới nghĩ lui lại phát hiện không thể thực hiện được, bởi vì Ngô gia lấy không được vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy!
Một lời vừa ra khỏi miệng, Ngô Tài Dương, Lý Ngôn Hoằng và Cao Tấn Chu đều không hẹn mà cùng giật mình kinh hãi.
Ngô Tài Dương hừ một tiếng:
– Ăn nói lung tung!
Lý Ngôn Hoằng cũng là bất bình nói:
– Hạ Tưởng, lời của cậu quá duy tâm rồi.
Cao Tấn Chu cũng tức giận:
– Hạ Tưởng, bộ trưởng Ngô có ý tốt muốn cùng cậu nói chuyện, cậu phải cư xử thận trọng.
Nói thật, ba người cùng nhau tức giận, quả thật mang đến cho Hạ Tưởng áp lực uy nghiêm không hiểu nổi, hắn lần đầu tiên cảm nhận được một loại cảm xúc khôn kể, dường như không muốn biện bạch gì, chỉ muốn cướp đường mà chạy.
Nhưng hắn lại biết, hôm nay là một cửa ải trọng yếu, qua hay không qua, đều phải dũng cảm đối mặt, không thể lùi bước. Một khi lùi bước, có khả năng không còn dũng khí mặt đối mặt mà so chiêu với Ngô Tài Dương.
Ngô Tài Dương dù sao cũng là đường đường Ủy viên bộ Chính trị, là Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương. Đồng thời, ông lại là ba của Liên Nhược Hạm.
– Mỗi người đều có nguyên tắc và điểm mấu chốt, đồng dạng, một nhà nước cũng có nguyên tắc và điểm mấu chốt.
Hạ Tưởng biết, có lẽ lời hắn nói ra cũng không chắc có thể thuyết phục Ngô Tài Dương, nhưng hắn cũng phải nói ra lý do, giải thích cho Ngô Tài Dương. Hai thân phận của Ngô Tài Dương là Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương và là ba của Liên Nhược Hạm, hắn phải tôn trọng.
– Ngô gia tại tỉnh Yến thế lực đã đủ lớn, còn muốn bắt Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, không đề cập tới Khâu gia, Mai gia và Phó gia sẽ phản đối, lãnh đạo trung ương cũng sẽ có người không đồng ý. Tỉnh Yến là tỉnh của nhà nước, không phải của Ngô gia.
Phàm là người ngồi vào địa vị cao đều có một tính chung, chính là tự cho mình quá cao, cho rằng mọi việc đều ở trong lòng bàn tay, cảm giác nắm quyền chính là tự cao tự đại, nhất là Ngô Tài Dương là một đường chém giết từ địa phương đi đến thủ đô, tự nhận quản lý miệng tuyên truyền của thiên hạ, lại có thế lực gia tộc hùng hậu, mọi chuyện đều có thể bày mưu nghĩ kế, nghĩ đến liền làm được.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |