Nga Ni Trần đáp ứng trong mơ hồ, không dám đưa ra lời khẳng định chắc chắn nào với Sato, y đã bị Hạ Tưởng làm cho khiếp sợ, nên không dám hành động thiếu suy tính. Đối phó người khác có thể dùng người thân để uy hiếp, hoặc dùng độc thủ ám toán, nhưng đối phó Hạ Tưởng thì tất cả chiêu thức đó đều không có tác dụng, phía Hạ Tưởng quá mạnh, lực lượng lại quá hùng hậu, hai lần tung chiêu đấu với hắn là cả hai lần y bị phản đòn, giờ y cũng không biết giở chiêu gì để nắm được nhược điểm Hạ Tưởng.
Nhưng lúc này Hạ Tưởng đã xâm phạm đến lợi ích của y, mặc dù khiến y vô cùng khó chịu. nếu thật sự chỉ gây ảnh hưởng lớn đến sản lượng tiêu thụ Occupy, việc kinh doanh của Trần Đại Đầu cũng sẽ bị liên lụy, mà một năm lợi nhuận Trần Đại Đầu có thể kiếm khoảng chừng hơn mười triệu.
Nga Ni Trần lo lắng, quyết định tìm Trần Đại Đầu thương lượng một chút.
Nhưng Nga Ni Trần không ngờ là, tình huống đã nghiêm trọng hơn rất nhiều so với dự đoán, cuộc họp thường vụ Thành ủy vừa mới kết thúc được một tiếng, thế nhưng tin thành uỷ đã chấp thuận cho xây dựng một nhà máy sơn mới gần như truyền đi khắp thành phố Lang, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ mọi người trong thành phố Lang bàn tán xôn xao.
Bởi vì bao nhiêu năm qua người dân thành phố Lang đã quá quen thuộc với nhãn hiệu sơn Occupy toàn bộ các công trình xây dựng trong thành phố Lang đều sử dụng sơn Occupy, việc sử dụng sơn Occupy trong các hạng mục xây dựng đã trở thành thói quen rồi thì đột nhiên lại có một nhãn hiệu sơn mới sắp sửa tung ra thị trường khiến cho mọi người rất bất ngờ, chưa kịp thích nghi với sự thay đổi này.
Tin tức chưa truyền đến người dân thành phố, nhưng với những người buôn bán đã nhanh chóng cập nhật được tin tức, đầu tiên là tỏ thái độ xem chừng, chỉ trong vòng một khoảng thời gian ngắn ngủi, hoá đơn nhận hàng sơn Occupy đã giảm xuống 1/3.
Không chỉ như vậy, những nhà xưởng thương hiệu khác vừa hay tin đã vội lên kế hoạch hành động, liên tục gọi điện cho các các đại lý sơn Occupy, đưa ra rất nhiều điều kiện ưu đãi chào mời họ tham gia làm đại lý chi nhánh, ít nhất một phần tư số đại lý sơn Occupy đang thấp thỏm đứng ngồi không yên, và ý định chuyển đổi kinh doanh mặt hàng sơn bắt đầu được nhen nhóm.
Bởi vì tổng đại lý vẫn là Trần Đại Đầu, tạo nên thế cục độc quyền của sơn Occupy, để thu được nguồn lợi lớn nhất, Trần Đại Đầu luôn chèn giá của các đại lý xuống mức thấp nhất có thể, chẳng khác nào thu lợi trên xương máu người khác, chỉ chừa họ chút cháo húp qua ngày, hơn nữa còn là rất ít
Những tiểu thương căm uất nhưng chẳng dám lên tiếng, bởi vì Trần Đại Đầu là tổng đại lý duy nhất, thứ hai là y có Nga Ni Trần chống đỡ phía sau, cho nên muốn kinh doanh mặt hàng sơn Occupy này, chỉ có thể khuất phục trước y mà thôi.
Hiện tại cơ hội tới, những bức xúc đè nén bấy lâu giờ có cơ hội bộc phát, dẫn đến hoá đơn nhận hàng càng ít đi, sơn Occupy lần đầu tiên đứng trước nguy cơ ế hàng.
Đồng thời, Trần Đại Đầu cũng cảm thấy rét lạnh thấu xương, cho dù thời tiết thành phố Lang đang chuyển sang xuân, thế mà ở trong lòng hắn, gió lạnh thổi từng trận.
Trong văn phòng, Trần Đại Đầu đứng ngồi không yên, đầu tiên là chắp tay sau lưng lượn qua lượn lại vài vòng, thật sự là không thể tưởng tượng được, vội vã gọi điện thoại cho Nga Ni Trần… Nga Ni Trần vừa nhấc điện thoại lên, đã nghe y than vãn một tràn dài, y đang rất hoang mang lo sợ, không biết ứng phó thế nào với cục diện trước mắt
Bỗng nhiên điện thoại vang, cầm lấy điện thoại, nặng nề lên tiếng:
– Alô, ai đó?
– Em đây.
Tiếng Dương Bối rất nhỏ rất nhẹ, vang lên bên đầu dây bên kia.
– Anh … Trưa nay anh có về nhà ăn cơm không?
– Ăn, ăn gì nổi mà ăn.
Trần Đại Đầu tức tối thốt lên, bỗng nhiên nhớ tới chuyện Dương Bối khóc lóc khi nhìn thấy Hạ Tưởng, cơn giận không biết từ đâu nổi bùng lên.
– Em đến công ty nhanh lên, anh có chuyện muốn hỏi.
Không đợi Dương Bối trả lời, đã ném phăng chiếc điện thoại xuống đất.
Nga Ni Trần vừa bước đến cửa, nghe thấy tiếng Trần Đại Đầu, không khỏi nhíu mày.
Lần trước khi tiễn Hạ Tưởng, Dương Bối khóc lóc trước mặt Hạ Tưởng, y cũng nhìn thấy rõ ràng. Lúc ấy y còn hoài nghi, nhưng sau khi điều tra mới hiểu ra, không ngờ hoá ra Dương Bối là bạn học của Hạ Tưởng, Nga Ni Trần cũng lờ mờ đoán được bảy tám phần ẩn chứa bên trong
Sau đó y lại sai người đi nghe ngóng, quả nhiên, trước kia Dương Bối và Hạ Tưởng từng có thời gian yêu nhau, khiến cho y dám khẳng định rằng, có lẽ lợi dụng được Dương Bối.
Nga Ni Trần tức giận nhìn Trần Đại Đầu nói:
– Không nên động chút là nổi nóng, nổi nóng thì có lợi gì? Nếu như nổi giận mà có tác dụng, thì mọi người cứ việc cãi nhau đi, ai nóng hơn ai thì thắng, mọi chuyện cũng dễ giải quyết.
Trần Đại Đầu khá sợ Nga Ni Trần, hạ giận ngay lập tức:
– Chẳng qua anh nhớ đến nụ cười đểu của Hạ Tưởng, đã vậy trước kia còn có thời gian yêu đương với vợ anh, khiến cho anh một phút bốc đồng.
– Nhưng anh nổi nóng thì được gì, quan trọng là phải nghĩ ra cách, mà đối phó với Hạ Tưởng, lại không thể quá cứng rắn.
Nga Ni Trần lấy tay chỉ vào đầu, lời nói thấm thía nhắc nhở Trần Đại Đầu, kỳ thật trong lòng y cũng biết, làm thế nào cũng không tự quyết định được? Y cũng đang nghĩ biện pháp, nhưng khiến y đau đầu chính là không ngờ thế cục lại xoay chuyển theo chiều hướng này.
Làm thế nào mới tốt? Nga Ni Trần ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, Dương Bối ngừng Audi phía dưới lầu, sau khi xuống xe, đi thẳng lên trên lầu, ánh mắt y sáng hẳn lên.
– Anh, anh gọi chị dâu đến đây có chuyện gì?
– Anh…
Trần Đại Đầu thoáng nghẹn lời, y không dám nói thẳng với Nga Ni Trần suy nghĩ vừa rồi, lo lắng bị Nga Ni Trần mắng, bèn nói:
– Cũng không có chuyện gì, chẳng qua nhờ cô ấy mang mấy văn bản để quên ở nhà lại đây thôi.
Có lẽ Nga Ni Trần không đoán được dụng tâm của Trần Đại Đầu nên mới nói:
– Bảo chị dâu trực tiếp đến gặp Hạ Tưởng, có lẽ cứu vãn được gì, tuy nhiên, nếu chẳng may chị dâu và Hạ Tưởng nhen nhóm chuyện tình xưa, e người chịu thiệt lại là anh hai….
Trần Đại Đầu tức run cả người, khuôn mặt đỏ bừng:
– Anh, anh, anh muốn giết Hạ Tưởng
Nga Ni Trần vỗ nhẹ nhẹ vai Trần Đại Đầu:
– Anh, nên suy nghĩ sâu xa một chút, nếu chị dâu và Hạ Tưởng thực sự đã xảy ra chuyện gì, chẳng phải chúng ta sẽ nắm được nhược điểm ở Hạ Tưởng sao…
Y hiểu rõ trong lòng giữa Trần Đại Đầu và Dương Bối là quan hệ như thế nào, muốn tình cảm thì không có tình cảm, muốn chung giường thì không cùng giường, là cuộc hôn nhân trên danh nghĩa, cũng chỉ là một vở kịch đang diễn trước mắt mọi người, chứng minh sự bình thường của Trần Đại Đầu.
Nhưng ngay cả như vậy, Trần Đại Đầu cũng là một người đàn ông, mà đã là đàn ông thì phải đối xử nhã nhặn với phụ nữ, đó là tâm lý chung của mọi người, dù có lý do gì đi nữa cũng không thể phá vỡ đạo lý đó, e là anh ta cũng không có năng lực đó.
Lời nói Nga Ni Trần đã đánh thức Trần Đại Đầu, quả thật y và Dương Bối không có tình cảm sâu đậm gì, nhất là khi y biết được chuyện Dương Bối từng yêu thương Hạ Tưởng, chỉ cảm thấy hai người họ như cái gai trong mắt, ghê tởm không chịu được,
Cho nên gần đây, tính tình y rất thất thường, hay đánh chửi người khác.
Nếu hy sinh Dương Bối, mà có thể hạ bệ được Hạ Tưởng, con đường sự nghiệp sẽ thêm rộng mở, sau đó lại hất bỏ Dương Bối, không tin một người như y lại không thể tìm được người con gái trẻ đẹp, có thể xem một mũi tên bắn hai con nhạn, quả là diệu kế. Trần Đại Đầu cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, sau khi nghĩ thông suốt, mỗi ngày hễ nhìn thấy Dương Bối lại nghĩ tới Hạ Tưởng, khiến tâm phiền ý loạn, không bằng sử dụng Dương Bối làm kẻ lót đường, lại có thể dẹp bỏ được Hạ Tưởng, chỉ cần Hạ Tưởng cắn câu, thì thanh danh của Hạ Tưởng xem như bị huỷ hoại hoàn toàn.
Trần Đại Đầu liếc mắt nhìn Nga Ni Trần, sau đó cầm lấy điện thoại, gọi qua bệnh viện thành phố Chương Trình:
– Tôi là Trần Đại Đầu, tiền thuốc men của Ngưu Hồng Muội, có lẽ chúng tôi sẽ thanh toán chậm một chút.
Lấy bệnh tình của mẹ Dương Bối để uy hiếp Dương Bối, lần nào cũng thành công, cũng là nguyên nhân lớn nhất để Trần Đại Đầu có thể tùy ý bài trí Dương Bối.
Nga Ni Trần hiểu ý của Trần Đại Đầu nên không nói lời nào, nghẻo miệng cười.
Dương Bối vừa đẩy cửa vào, đã biết có chuyện xảy ra, vừa mới lên đến lầu cô liền nhận điện thoại từ bệnh viện, báo rằng tiền viện phí hiện chưa được thanh toán, nguyên nhân là Trần Đại Đầu không ủng hộ việc chữa bệnh, cô biết, Trần Đại Đầu lại muốn bức cô phải làm chuyện mà cô không muốn làm.
Cô cũng không muốn vòng vo liền đi thẳng vào vấn đề:
– Nói đi, muốn tôi làm chuyện gì?
Vốn Trần Đại Đầu không đánh Dương Bối trước mặt người ngoài, nhất là khi có mặt Nga Ni Trần ở đây, tuy nhiên không biết vì sao, vừa thấy vẻ mặt kiên định của Dương Bối, trở thành nguyên nhân khơi nguồn cơn giận của y, cánh tay không tự chủ tát Dương Bối một cái:
– Con đàn bà thối tha, còn dám dương dương tự đắc với tôi? Cô chẳng qua chỉ là một con điếm, nếu không có tôi, thì tất cả người nhà của cô đã chết cả rồi, nên biết ơn của tôi mà lo báo đáp, hơn nữa nếu như cô không có chỗ hữu dụng, thì gia đình cô có được như vậy không, cô còn không bằng một con chó.
Năm ngón tay hằn đỏ trên mặt Dương Bối, cô bụm mặt, cố nén nước mắt, cắn môi, gằn từng tiếng:
– Cảm ơn đại ân đại đức của anh, cả đời tôi sẽ không quên, anh có chuyện gì cần em đi làm, cho dù là nhảy vào núi đao biển lửa em cũng nguyện ý.
– Không cần lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần cô lên giường cùng Hạ Tưởng.
– Cái gì?
Dương Bối sững sờ, không thể tin được ngây người nhìn Trần Đại Đầu
– Anh, anh có còn là đàn ông không? Không ngờ có thể nghĩ được chuyện yêu cầu vợ mình lên giường cùng người đàn ông khác. Trần Đại Đầu, cuối cùng anh là hạng người gi?
Vốn dĩ trước nay Nga Ni Trần luôn tỏ vẻ văn minh trước mặt Dương Bối, vừa nghe những lời Dương Bối khiển trách Trần Đại Đầu, cũng nổi giận:
– Dương Bối, chị không cần sỉ diện, chuyện giữa chị và Hạ Tưởng, ai biết hai người đã từng làm gì? Đừng giả bộ nữa, nói thật cho chị biết, chỉ cần chị lên giường với Hạ Tưởng một lần, bằng không, chị sẽ ân hận cả đời…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |