– Thị trưởng Hạ, công việc khắc phục hậu quả tôi thấy cần ba việc. Thứ nhất, ban Tuyên giáo nghiêm khắc kiểm soát việc tình hình bị phóng to. Ngành công an cố thủ đề phòng nghiêm ngặt. Thứ hai, cấm bất cứ kẻ nào thảo luận về việc tự sát của Kỷ Phong Thanh. Một khi phát hiện ra, sẽ bị xét xử nghiêm. Thứ ba, Thành uỷ lập tức triệu tập đại hội toàn thể cán bộ, thống nhất cách xử lý, phòng có người cố ý đem sự việc làm náo loạn. Ai bôi nhọ thành phố Thiên Trạch người đó chính là tội nhân của thành phố.
Nói rõ ràng hết ý, Trần Khiết Văn lại thay đổi giọng điệu:
– Anh xem có gì không được thì bổ sung thêm?
Trực tiếp hỏi có phải bổ sung không, ý đúng là ba quan điểm của cô không phải quan điểm, là quyết định. Nói quan điểm là nể mặt Hạ Tưởng. Như quả thật nếu là quan điểm, phải nói để Hạ Tưởng đề xuất ý kiến.
– Những việc này….?
Hạ Tưởng không mở miệng tán thành như Trần Khiết Văn dự đoán mà là vẻ mặt nghiêm túc bất ngờ hỏi vặn lại một câu.
– Những việc này, Thị trưởng Hạ chẳng lẽ không có cùng ý kiến?
Trần Khiết Văn vẻ mặt khó hiểu.
– Trước tiên cho dù Kỷ Phong Thanh chết vì nguyên nhân gì, bản thân cũng đã vì Thành uỷ tận tuỵ công tác mười mấy năm. Không có công lao cũng có vất vả, thành uỷ không nghĩ kế sách nào trấn an gia đình người chết, để người chết yên nghỉ và người sống an tâm. Lại nghĩ kế sách đề phòng nghiêm ngặt cố thủ, thầm nghĩ kế sách để lợi ích chính trị của mình sao cho không bị ảnh hưởng. Bí thư Trần, quan trường không phải là chiến trường, chúng ta cũng không phải quan liêu không có cảm xúc.
Hạ Tưởng nói rất thẳng, hơn nữa rõ ràng là giọng điệu nghi ngờ, khiến cho sắc mặt Trần Khiết Văn trong chốc lát đỏ lên. Tức giận đến mức ngực phập phồng không ngừng. – Nếu như bà là phụ nữ 30 tuổi, có lẽ còn đẹp, nhưng đã hơn 50 tuổi dáng ngưòi bà đã thay đổi. Bộ dạng tức giận chỉ khiến cho người ta cảm thấy một luồng khí lạnh.
Hạ Tưởng quá kiêu ngạo, một thị trưởng dám nói với bí thư như vậy; không biết kẻ trên người dưới.
Trần Khiết Văn không thấy vẻ áy náy của Hạ Tưởng, trong mắt cô, Kỷ Phong Thanh chết không đủ để tiếc thương. Chết thì chết. Vì sao lại chết ở toà nhà Thành uỷ, chết trong phòng làm việc? Chết cũng không để cho người ta yên lành, nếu chẳng may tin tức bị truyền ra ngoài cho truyền thông đâm chọc, toàn bộ cán bộ chóp bu của thành phố Thiên Trạch lại thành mục tiêu công kích, lãnh đạo tỉnh không tức giận mới là lạ?
Kỷ Phong Thanh là một nhân vật nhỏ không đáng nhắc đến, đã chết rồi. Nhưng nếu vì cái chết của y mà mang đến phiền toái cho thành phố Thiên Trạch, còn muốn Thành uỷ chiếu cố vợ con y? Đừng có mơ. Thị trưởng Hạ rốt cuộc sao lại thế này? Quan trường không phải chiến trưởng, nhưng quan trường cũng không phải viện phúc lợi.
– Thị trưởng Hạ, khi nói chuyện phải chú ý đến lập trường giai cấp của mình. Phải nói phù hợp với thân phận của mình, cái gì nên nói thì nói.
Trần Khiết Văn cũng tức giận quá chừng, liền lạnh mặt, lạnh lùng nói:
– Người nhà Kỷ Phong Thanh, Thành uỷ cũng sẽ có cân nhắc. Nhưng sự việc cần phân nặng nhẹ, hiện tại là lúc Thành uỷ thống nhất cách xử lý vấn đề. Hy vọng Thị trưởng Hạ vì đại cục, xuất phát từ việc gìn giữ lợi ích của thành phố Thiên Trạch, không nên hành động theo cảm tính.
– Nếu thật tâm muốn giữ gìn cho thành phố Thiên Trạch yên ổn đoàn kết cục diện chính trị thì không có người ác ý phát ra tin đồn. Bí thư Trần, tôi đến thành phố Thiên Trạch đảm nhiệm chức Thị trưởng, chỉ có một mục đích, chính là phát triển kinh tế, thay đổi diện mạo thành phố Thiên Trạch nghèo khó lạc hậu. Tôi không hi vọng các đồng chí Thành uỷ đều ủng hộ công việc của tôi, nhưng xin đừng làm ra chướng ngại. Tôi mong muốn cùng mọi người cùng tiến bộ. Nhưng nếu có người tự mình không muốn tiến bộ, còn không cho kẻ khác phát triển, vậy thành chướng ngại trên đường tiến lên rồi.
Hạ Tưởng nói lời nói hàm xúc lại thẳng thắn. Hắn tin Trần Khiết Văn có thể hiểu ý tứ của hắn.
Kỳ thực với khả năng kiềm chế của Hạ Tưởng không đến mức ngay trước mặt Trần Khiết Văn nói lời cay độc. Nhưng đúng lúc có việc lớn Kỷ Phong Thanh tự sát, gặp dịp truyền ra những tin tức bất nhã về hắn, mà cách Trần Khiết Văn xử lý khắc phục hậu quả lại rất quan liêu rất không có cảm xúc, liền kích động sự phẫn nộ và bất mãn vô cùng của hắn.
Trần Khiết Văn trợn tròn mắt nhìn Hạ Tưởng. Không thể tin được giọng điệu Hạ Tưởng lại dũng cảm cùng bà nói chuyện như vậy. Nhưng nghĩ lại quả thực sự việc phát ra lời đồn giải quyết không tốt, hơn nữa lại nghĩ Thị trưởng Hạ nói cũng có lý. Không an ủi được người nhà, người nhà sẽ gây rối, Thành uỷ bị mất thể diện. Liền nói:
– Cũng được, công việc trấn an người nhà, cậu đưa ra ý kiến thì tận lực trấn an là được.
Bà chỉ nói ra việc trấn an gia đình, về phần chướng ngại như lời Hạ Tưởng vừa nói thì không đề cập tới.
– Cục diện chính trị Thành phố Thiên Trạch yên ổn đoàn kết không đổi. Hy vọng thị trưởng Hạ có thể làm tốt công tác của mình, cùng tôi làm tốt nhiệm vụ của thành phố Thiên Trạch.
Sau khi Hạ Tưởng đi rồi, Trần Khiết Văn ngồi yên chốc lát, bỗng nhiên “bịch” một tiếng, hung hăng quăng quyển sách. Sau đó lại cầm điện thoại gọi đến thủ đô:
– Lão Dư, anh toàn gây phiền phức cho em. Nói anh đừng dùng thủ đoạn ám muội anh không nghe. Nếu chẳng may Hạ Tưởng tức giận, muốn làm ầm ĩ thì sẽ phát triển công việc như thế nào đây?
Lão Dư đương nhiên là chồng của Trần Khiết Văn – Dư Hoá Thượng.
Chủ ý reo rắc tin đồn về Hạ Tưởng chính là từ Dư Hoá Thượng. Y sau khi nghe được mâu thuẫn giữa Hạ Tưởng và Trần Khiết Văn rất là căm tức. Muốn đem Hạ Tưởng và việc Hoa Nhài Vàng, Bạc tung ra. Trần Khiết Văn vốn không đồng ý, nhưng không chịu nổi Dư Hoá Thượng xúi bẩy, hơn nữa bà cũng quả thực bị đánh bại trên hội nghị thường vụ nên trong lòng đau kịch liệt. Liền ngấm ngầm làm theo hành động không lý trí của Dư Hoá Thượng.
Nếu chẳng may bị Hạ Tưởng phát hiện ra, ảnh hưởng đến hình tượng thể diện quang minh vĩ đại của bà, sẽ không tốt… Trần Khiết Văn cảm thấy đau đầu, lại bỗng nhiên chợt nhớ tới cái chết của Kỷ Phong Thanh, không khỏi càng thêm khó chịu trong lòng. Sau khi buông điện thoại lại gọi Lý Dật Phong đến.
– Di thư của Kỷ Phong Thanh có nói gì không?
Lý Dật Phong nhìn mặt đoán ý, hơn nữa vừa mới nghe được Trần Khiết Văn ở bên trong quẳng đồ vật, hiểu rõ Bí thư Trần trong lòng không vui liền cẩn thận hơn:
– Cũng không viết gì, chỉ nói là cả đời không được chuyện gì lớn lao, tầm thường không chí tiến thủ, rất xin lỗi đảng và nhà nước đã bồi dưỡng. Lại thêm chứng trầm cảm, chỉ muốn chết, không có gì khác…
– Bùi Nhất Phong có nói chuyện gì không?
Trần Khiết Văn không tin Kỷ Phong Thanh là bởi vì chứng trầm cảm mà tự tử, bởi vì sự tình rất trùng hợp.
– Sự việc phải kiểm soát chặt chẽ, đừng cho người ta bàn ra tán vào.
– Cục trưởng Bùi không nói gì.
Lý Dật Phong biết chút ít nội tình, nghĩ thầm có thể che giấu là tốt nhất. Che giấu không được, với Thị trưởng Hạ mạnh mẽ, cứng rắn, lại là một trận sóng gió. Tuy nhiên y vẫn thấy may mắn, cho là người đã chết, khẳng định sẽ không có sóng gió. Thật không ngờ Thị trưởng Hạ chẳng những không bỏ qua việc này, còn mượn cơ hội thu quyền. Không khí quan trường thành phố Thiên Trạch rất là nghiêm túc.
Hạ Tưởng trở lại phòng làm việc, cơn giận còn sót lại vẫn chưa tiêu tan. Từ Tử Kỳ đưa nước trà, thấy Thị trưởng Hạ sắc mặt không tốt lắm liền quan tâm nói:
– Thị trưởng Hạ, ngài cũng đừng phiền, sự việc vẫn luôn tiếp diễn…
Hạ Tưởng bỗng chốc nhớ tới:
– Kỷ Phong Thanh vì sao tự sát, có nghe thấy tin đồn gì không?
Từ Tử Kỳ lắc đầu:
– Không có. Bí thư Trần sáng hôm qua trở về. Sau khi trở về cũng không có động tĩnh gì. Chính là chủ nhiệm Bì và Cục trưởng Bùi đi báo cáo công tác, nói chuyện dường như rất lâu.
Hạ Tưởng sửng sốt, nghi ngờ nhìn Từ Tử Kỳ liếc mắt. Từ Tử Kỳ ngay lập tức hiểu rõ nghi vấn của Thị trưởng Hạ, cười ha hả:
– Lý Dật Phong nói cho tôi biết. Tôi và anh ta không phải rất quen thuộc, nhưng cũng là có chơi thân. Tối qua cùng nhau uống rượu anh ta có uống hơi nhiều, sau đó thuận miệng mới nói cho tôi biết.
Hạ Tưởng gật gật đầu, không nghĩ ra Từ Tử Kỳ còn cùng Lý Dật Phong chơi thân, ít nhiều khiến hắn bất ngờ.
Lại một mình ngẫm nghĩ sự tình một chút, Bùi Nhất Phong sẽ báo cáo công tác.
Cục trưởng Công an thế nào cũng đi gặp thị trưởng báo cáo tình hình. Bùi Nhất Phong thái độ ngược lại rất cung kính, tuy nhiên Hạ Tưởng vẫn cảm thấy y có che giấu gì đó. Tuy là cùng Bùi Nhất Phong từng có lần hợp tác, nhưng hắn rất rõ ràng. Ngược lại Bùi Nhất Phong vẫn thân cận Trần Khiết Văn. Phần lớn sự việc vẫn phải cùng Trần Khiết Văn đứng chung một chỗ.
Theo điều tra của Bùi Nhất Phong cho kết luận Kỷ Phong Thanh quả thật là tự sát. Hoàn toàn loại trừ khả năng bị giết. Hiện trường không có bất cứ điểm nào đáng ngờ. Di thư của Kỷ Phong Thanh cũng được sao chép mang theo, mời Thị trưởng Hạ xem qua.
Di thư diễn đạt rất cẩn thận chọn lọc. Vừa thấy nét chữ viết của Kỷ Phong Thanh, gần giống với con người của hắn. Ngay cả Hạ Tưởng cũng có thể theo tài văn chương và nét chữ nhìn ra không phải là giả mạo. Đồng thời, theo di thư cũng không nhìn ra chính xác nguyên nhân Kỷ Phong Thanh tự sát. Chỉ đơn giản nhắc tới: “Trong lòng uất ức, không vui. Rất xin lỗi Đảng và Tổ chức đã bồi dưỡng. Rất xin lỗi gia đình đã kỳ vọng. Hết hi vọng lên chức, lại khổ hạnh sống không bằng chết, cũng là thanh tĩnh…”
Lại khổ hạnh là có ý gì, chẳng lẽ có người bức tử? Hạ Tưởng trong nháy mắt ngừng thở.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |