– Đồng chí Phạm Minh Vĩ, nguyên tắc quản lý cán bộ Đảng anh có hiểu không vậy? Lại còn nói cái gì hợp pháp hợp lý nữa. Đại hội đã đề ra là không có khoản tuyển cử Thị trưởng. Anh làm như thế rõ là không có chuyện gì lại bới chuyện ra. Vừa nãy tôi còn có nghe nói có người tìm Phó thị trưởng Dương đòi tiền đòi dự án. Phó thị trưởng Dương không phê chuẩn thì liền có người ôm hận trong lòng, muốn Phó thị trưởng Dương sượng mặt rớt đài đúng không?
Dự án điện trường Lan Thiên tuy là nằm ở huyện Bào Mã nhưng huyện Bào Mã không được mấy lợi ích. Ngoài việc tiền bán đất và tuyển nhân công bên ngoài, thu nhập từ thuế đều quy về Thành phố. Quyền quản hạt cũng quy về Thành phố. Huyện Bào Mã liền cảm thấy có chút thiệt thòi, liền muốn có thêm dự án từ phía thành phố, muốn có một số chính sách ưu đãi. Trước đây trong Hội đồng nhân dân các vị đại biểu phía dưới đều sẽ với tay đòi tiền đòi dự án. Đó cũng là lệ thường rồi. Lúc này cùng Thị trưởng và Phó thị trưởng thường trực nói chuyện là tốt nhất. Dù sao thì chính phủ chịu sự giám sát của Hội đồng nhân dân.
Còn huyện Bào Mã cũng thực sự giơ tay về phía Dương Kiếm. Dường như ham muốn không nhỏ. Dương Kiếm không gật đầu.
Dương Kiếm vốn không nghĩ về phương diện đó. Lý Hiểu Mẫn vừa nhắc tới, anh ta cũng ý thức được có lẽ cũng thực sự có nguyên nhân từ phương diện này liền nhướn mày:
– Lão Biện, mười mấy đoàn đại biểu toàn thành phố thì chỉ có một mình đoàn của ông là đệ trình kiến nghị. Điều này thực sự là xem trọng Dương Kiếm này hay là cố ý đưa tôi ra để làm xấu mặt tôi đấy?
Trong ý ngoài lời đều có chút giận dữ.
Biện Hữu Thủy vẫn có thái độ nhất mực tôn kính. Nhưng lời nói lại không có chút nhượng bộ nào:
– Phó thị trưởng Dương không cần hoài nghi sự giác ngộ chính trị của đại biểu nhân dân. Chúng tôi đại diện cho quảng đại quần chúng. Cách thực hiện là quyền đại biểu của pháp luật trao cho, có quyền lợi đệ trình kiến nghị lâm thời, có chức trách quan trọng mà quyền tuyển cử giao cho.
Dương Kiếm thấy Biện Hữu Thủy dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo mình, lại còn cao giọng nói gì đến quyền tuyển cử, hoàn toàn là nói bậy liền đập bàn nói:
– Mấy cái chuyện càn quấy này làm to lên. Các anh đều phải chịu trách nhiệm chính trị. Tôi nói mấy lời không hay này ra trước, Thành ủy tuyệt đối không cho phép có ý đồ phá hoại kỷ luật tổ chức. Các anh kiến nghị chẳng những sẽ không được xếp vào chương trình hội nghị mà còn có thể coi như là vết đen trên tiền đồ chính trị của các anh. Tôi đã nói xong rồi. Còn việc có chủ động rút về hay không thì tùy ở các anh.
Nói xong, Dương Kiếm xoay người bước đi. Lý Hiểu Mẫn một mình cũng không tiện ở lại liền đi theo sau ngay.
Biện Hữu Thủy ngẩn ra hồi lâu, rồi sau đó ra hiệu mắt một cái đi theo sau. Trương Hòa Hưng và Phạm Minh Vĩ cũng vội vàng đi theo sau, chạy ra bên ngoài.
Điều không ai ngờ tới chính là một lát sau bên ngoài đã có trận gió tuyết rất mạnh. Dương Kiếm vừa bước ra khỏi cửa thì liền bị trận gió tuyết thổi mạnh vào, nhắm chặt mắt. Ông ta liền đứng ở cửa. Lý Hiểu Mẫn theo sát phía sau. Suýt nữa không đứng vững va vào người Dương Kiếm, may là đứng lại được. Biện Hữu Thủy không kịp đề phòng liền va vào lưng anh ta.
Lý Hiểu Mẫn bị cái thân thể cực nặng của Biện Hữu Thủy va phải, ngã mạnh về phía trước, bị đẩy về phía sau của Dương Kiếm. Dương Kiếm bất ngờ không kịp đề phòng, bước một bước về phía trước. Không chú ý một cái là chân vướng liền ngã sấp xuống.
Anh ta ngã sấp xuống còn không nói. Lý Hiểu Mẫn người cũng lắc lư đứng không vững ngã đè lên anh ta.
Càng tức là Biện Hữu Thủy lại đứng vững được. Anh ta vừa nhìn thấy hai vị Phó thị trưởng bị ngã liền vội xoay người lại đỡ. Sau đó Trương Hòa Hưng và Phạm Minh Vĩ theo sát phía sau cũng va phải người ông ta. Thế là hai người xui xẻo trượt chân cũng ngã sấp xuống. Một người ngã lên người Dương Kiếm. Một người chân dẫm lên lưng của Lý Hiểu Mẫn.
Dương Kiếm và Lý Hiểu Mẫn là lãnh đạo thành phố không sai nhưng cũng là đàn ông. Vốn đã giận lắm rồi, lúc này lại càng nổi trận lôi đình. Hai người đứng dậy, không hẹn mà gặp cùng quay người về phía sau, đấm vào người sau người mình một chưởng.
Dương Kiếm đánh Trương Hòa Hưng. Lý Hiểu Mẫn đánh Phạm Minh Vĩ tương đương với Phó thị trưởng thường trực đánh Chủ tịch huyện, Phó thị trưởng đánh Bí thư Đảng ủy xã.
Trương Hòa Hưng và Phạm MinhVĩ bị đánh một chưởng, thấy oan uổng. Vốn không dám trả đòn. Biện Hữu Thủy mặc kệ, ồn ào nói:
– Phó thị trưởng cũng động thủ đánh người, quá đáng rồi đấy!
Ông ta không nói còn tốt, vừa nói một cái là Trương Hòa Hưng và Phạm Minh Vĩ cũng không làm gì nữa, vội xin lỗi Dương Kiếm và Lý Hiểu Mẫn. Bọn họ cũng biết là gặp vấn đề thì tìm người trực tiếp chịu trách nhiệm thì thực tế hơn nhiều so với tìm các lãnh đạo cấp cao. Dương Kiếm tuy là ủy viên thường vụ nhưng không quản lý nhân sự. Lý Hiểu Mẫn thì càng không cần phải nói. Không phải là Phó thị trưởng của ủy viên thường vụ, chẳng có mối uy hiếp gì với họ cả.
Dương Kiếm bốc hỏa lớn hơn nữa :
– Tôi đánh anh đấy. Làm sao? Anh đừng coi tôi là Phó thị trưởng nữa. Tôi cũng không coi các anh là Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện gì gì đó nữa. Hôm nay phải đánh nhau một phen, ai mà không đánh thì là đồ cỏ rác.
Lý Hiểu Mẫn càng trực tiếp, nhấc chân lên đá Phạm Minh Vĩ một cái:
– Dẫm cả lên người tôi. Tôi lại không đánh anh được sao?
Trương Hòa Hưng và Phạm Minh Vĩ đều là những cán bộ đi lên từ cấp cơ sở. Cũng có thói xấu đó. Vừa nghe cũng bốc hỏa lên:
– Được lắm. Hôm nay đều đã cởi bỏ áo quan ra rồi. Sẽ là cuộc đánh nhau giữa đàn ông với đàn ông.
Cũng thật là hay. Nói đánh là đánh. Bốn người liền cuốn vào với nhau. Biện Hữu Thủy lần này sợ hãi mới hô to lên:
– Không hay rồi. Sắp chết người rồi.
Trần Khiết Văn, Hạ Tưởng cùng với tất cả ủy viên thường vụ, bao gồm Chủ tịch Hội đồng nhân dân và phó chủ nhiệm đều chạy ra. Hai bên đều trổ hết tài nghệ võ thuật. Thật là hay! Thật là liều mạng!
Thành phố Thiên Trạch mùa đông dài và giá lạnh, cũng có thể là do nguyên nhân về thời tiết, nên tính cách người bản xứ cũng hay nổi giận. Dương Kiếm và Lý Hiểu Mẫn đều là dân bản xứ, đều có cái tính bướng bỉnh. Sớm đã nghe thấy chuyện khi xưa họ ở cơ sở đều đã từng đánh chửi cấp dưới, người ta còn không tin. Hôm nay thấy tận mắt rồi. Mọi người ai nấy trong lòng đều thầm kêu lên một tiếng: Bái phục!
Kỳ thật Dương Kiếm và Lý Hiểu Mẫn chẳng qua là mượn cớ kiếm chuyện mà thôi. Họ mới thực sự là sẽ không đánh nhau. Chỉ là muốn mượn cơ hội để làm lớn chuyện lên. Được thôi, không phải là có người âm thầm xuất chiêu hay sao? Bọn họ cứ làm ầm ĩ lên đi. Đưa chuyện ra phơi bày trên đài.
Trận gió tuyết càng lúc càng lớn.
Trần Khiết Văn nhìn thấy Dương Kiếm, Lý Hiểu Mẫn, Trương Hòa Hưng và Phạm Minh Vĩ xúm vào đánh nhau, lúc đầu còn không tin vào mắt mình. Ngẩn ra hồi lâu rồi mới nhìn thấy rất nhiều đoàn đại biểu đã nghe thấy động tĩnh liền xúm đến xem. Không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán ra vào. Bà ta ngay lập tức hiểu ra vấn đề.
Dương Kiếm rất thông minh, hiểu được việc mượn thế lực. Hoàn toàn là muốn mượn cớ để làm to chuyện lên. Chính là muốn cho các đoàn đại biểu thấy rõ. Đoàn đại biểu Bào Mã đưa ra đề xuất kiến nghị lâm thời kia là đoàn đại biểu có tố chất như thế nào. Dám đánh cả Phó thị trưởng. Bọn họ không có giác ngộ chính trị hay sao? Bọn họ không có tố chất chính trị hay sao?
Nhìn thấy vẻ mặt cười trộm của những người đến xem. Có người lắc đầu, có người vẻ mặt châm chọc, có người vẻ mặt cười nhạo, Trần Khiết Văn chỉ cảm thấy như trời đất quay cuồng. Suýt nữa không đứng vững ngã luôn ra đất. Lúc này lại thêm trận gió tuyết xảy ra nữa, thật giống như tâm tình của bà.
Dời một khối đá lớn không dời được. Mà lại làm bị thương chân mình. Hơn nữa lại còn là hai chân nữa. Thật là vô cùng bất hạnh.
Trần Khiết Văn cuối cùng cũng thất lễ, dùng hết sức lực, hét lên:
– Dừng tay ngay đi. Biện Hữu Thủy, Trương Hòa Hưng. Tôi miễn chức các anh ngay tại chỗ.
Bí thư Thành ủy quyền uy không dễ xâm phạm. Lời của bà ta vừa nói ra thì Biện Hữu Thủy lập tức vẻ mặt kinh hoảng. Trương Hòa Hưng và Phạm Minh Vĩ cũng kinh sợ, liền vội vàng đứng sang một bên. Cúi đầu không dám nói tiếp nữa.
Ngược lại Dương Kiếm và Lý Hiểu Mẫn liếc nhau, cười cười. Tất cả đều không nói gì. Như người không có việc gì phủi tuyết trên người, cười ha hả:
– Không sao, không sao rồi. Mọi người đều giải tán đi. Làm gì thì đi làm đi. Đừng có đứng đây mắt tròn mắt dẹt mà nhìn nữa.
Hạ Tưởng nhìn ra điều gì. Chỉ là giữ vẻ mặt nghiêm túc, không nói gì. Ánh mắt nhìn sang Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng, ý tứ rất sâu sắc nhìn bọn họ một hồi. Hành động của Thị trưởng Hạ khiến không ít người quan tâm. Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng nhất định Thị trưởng Hạ sẽ nhớ tới. Về sau mà hai người đó được sống yên vui mới là lạ đây.
Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng cũng thật là. Dám diễn một trò khôi hài mạo hiểm trên chính trị như thế này, làm sao mà không phải gánh chịu hậu quả về sau được chứ? Cái giá cũng quá cao. Muốn phá tan uy danh của Thị trưởng Hạ? Làm gì có chuyện dễ như vậy? Chưa ra được trò trống gì thì bản thân mình đã xấu mặt trước rồi.
Dám đánh nhau với Phó thị trưởng. Được đấy, Huyện Bào Mã lần này coi như xong rồi. Về cơ bản, đắc tội với bộ máy chính phủ. Thì về sau làm sao có quả ngọt được? Có mà đi ăn gió tây bắc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |