Nếu nói những tin đồn trên chỉ làm Hạ Tưởng lo lắng chứ không vô cùng lo nghĩ, thì tin Tào Vĩnh Quốc có thể sẽ bị điều chuyển đã làm cho hắn không khỏi bận tâm rồi. Bởi vì giống như thứ mà hắn không muốn nhìn thấy nhất, một tin đồn nhỏ nói rằng Tào Vĩnh Quốc có thể sẽ đến tỉnh Tề lên làm chính, đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh.
Có thể bước nhập vào hàng cán bộ tỉnh cấp cao đương nhiên là chuyện tốt lành rồi, nhưng Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tề là Khâu Nhân Lễ. Trước kia Khâu Nhân Lễ có nói qua, mong rằng có thể cùng một bộ máy làm việc với Tào Vĩnh Quốc. Nếu như tin đồn là thật, vậy thì có thể gần như chắc chắn được rằng, người âm thầm kéo Tào Vĩnh Quốc lên chính chính là nhà họ Khâu.
Ân tình quá lớn rồi, không dễ đền đáp lại. Hạ Tưởng thà hi vọng bố vợ mình muộn hơn một năm mới bước nhập vào hàng cán bộ tỉnh cấp cao còn hơn nhận ân tình của nhà họ Khâu. Thâm ý của nhà họ Khâu rất sâu xa, bằng với việc trói buộc hắn vào cuộc đấu giữa các thế lực họ tộc.
Nhưng hắn không có cách nào phản kháng lại, hơn nữa lúc hắn và bố vợ nói chuyện điện thoại, bố vợ lại không phản đối đến tỉnh Tề nhậm chức. Cũng phải, hắn hoàn toàn có thể lý giải niềm vui từ cấp Phó nhảy lên chức Chủ tịch tỉnh, có bao nhiêu cán bộ cấp Phó cả một đời cũng không thể lên làm chính.
Hạ Tưởng lại không tiện khuyên bố vợ gì cả, cho dù là thân như ông tế thì cũng không có kiểu khuyên người khác không nên thăng quan tiến chức, không phải người trong cuộc thì khó mà cảm nhận được hết tâm trạng bức thiết muốn lên chức thế nào.
Có điều may ở chỗ, bây giờ bất kể là Tống Triêu Độ bị điều chuyển hay là bố vợ bị điều chuyển thì đều chỉ là chuyện tạm thời sấm đánh nhưng không mưa, không có tin tức xác thực truyền ra. Nhưng chuyện trong chính trị luôn luôn thay đổi bất ngờ, thật giả làm người ta khó mà phân biệt. Nói không chừng một lúc nào đó tin đồn tan theo mây khói, không có ai nhắc lại nữa. Cũng nói không chừng một lúc nào đó có một lệnh điều chuyển đưa xuống thật, thì tin đồn lại trở thành sự thật rồi.
Ngày trước, việc điều chuyển cán bộ cấp tỉnh là chuyện đại sự, có lẽ do thời gian gần đây chính trị ngày càng trong suốt hơn, nên hầu như mỗi năm đều xảy ra, đừng nói là hắn, chính người dân bình thường cũng thấy quen rồi. Đương nhiên hắn cũng nhìn quen rồi, nếu như chuyện không liên can đến lợi ích của hắn, ai thích điều động thì chuyển, nhưng hiện giờ hai người đó đều có quan hệ mật thiết với hắn, hắn không quan tâm chú ý không được.
Thế cục tỉnh Yến cũng được coi là ổn định, vững vàng, trước mắt là đang ở thời kỳ cân bằng. Tống Triêu Độ không đi thì còn tốt, có thể duy trì cục diện hòa bình, nếu như ông ta bị chuyển đi, không những tiền đồ chính trị của bản thân ông ấy sẽ chịu ảnh hưởng phụ, mà cục thế tỉnh Yến sẽ lại phải đón chào một đợt rung chuyển nữa.
Kinh nghiệm lý lịch của Cao Tấn Chu không đủ, có thể Trung ương sẽ điều một Chủ tịch tỉnh khác tới, lại gây ra một phen đấu đá chính trị và chọn lựa lại hàng ngũ.
Đây không phải là kết cục mà Hạ Tưởng muốn thấy, nhưng hắn lại người nhỏ thế nhỏ, không ảnh hưởng đến đại cục được mà chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn. Vấn đề là, chẳng lẽ Thủ tướng sẽ chịu để người khác tự do giật dây Tống Triêu Độ? Nếu cứ bỏ mặc không để ý đến thì làm người ta đau lòng quá rồi.
Thôi không suy nghĩ nữa, Hạ Tưởng thấy Nghiêm Tiểu Thì đang mở to đôi mắt như khôi phục lại sức sống, không chớp nháy nhìn hắn chằm chằm, làm hắn không khỏi phải bật cười:
– Nhìn gì chứ, trên mặt anh đâu có thảo nguyên xanh.
– Dáng vẻ anh trầm tư suy nghĩ là mê người nhất và làm người ta hướng tới nhất, rất có phong vị đàn ông.
Nghiêm Tiểu Thì mỉm cười, nói một câu nửa đùa nửa thật.
Hạ Tưởng không kìm nổi bật cười.
Đang cùng Nghiêm Tiểu Thì cười đùa thì tiếng Từ Tử Kỳ từ xa vọng tới:
– Thị trưởng Hạ, phóng viên Kim muốn gặp anh…
Kim Nhan Chiếu đến rồi? Hạ Tưởng quay người nhìn, thấy Kim Nhan Chiếu ăn mặc trau truốt, đang đứng ở nơi xa hiên ngang oai hùng, trông giống như nữ anh hùng trên thảo nguyên vậy, suýt chút nữa làm hắn bật cười thành tiếng, cô ta lại diễn trò gì đây?
Được Từ Tử Kỳ và Bành Vân Phong cho phép, Kim Nhan Chiếu chạy bước ngắn đến trước mặt Hạ Tưởng và Nghiêm Tiểu Thì. Đầu tiên là cô nhìn đánh giá một lượt Nghiêm Tiểu Thì, rồi mới nói với Hạ Tưởng:
– Thị trưởng Hạ, có một chuyện tôi muốn báo cáo với anh…
Nghiêm Tiểu Thì có quen biết với Kim Nhan Chiếu, những người nào có lòng quan tâm chú ý đến nhất cử nhất động của Hạ Tưởng thì đều biết Kim Nhan Chiếu gần như là phóng viên riêng cho Thị trưởng Hạ, đương nhiên là có cả Lan Mẫn Mẫn. Cô không cho rằng giữa Kim Nhan Chiếu và Hạ Tưởng có gì cả, bởi cô hiểu con người Hạ Tưởng, do đó cô hơi buồn cười trước ánh mắt săm soi của Kim Nhan Chiếu.
Nghiêm Tiểu Thì cũng đoán ra dụng ý mà Hạ Tưởng trọng dụng Kim Nhan Chiếu. Trên quan trường khắc tự có quy tắc ngầm, nhất là lúc lên bản tin thời sự. Có một quy tắc là ưu tiên ông lớn, chính là trong số các lãnh đạo đang ở hiện trường quay, ai cấp bậc lớn nhất thì người đó là nhân vật chính trong sự kiện tin tức thời sự. Ví dụ như Hạ Tưởng và Trần Khiết Văn cùng lúc đến dự một hội nghị, vậy thì nhân vật số một chỉ có thể là một mình Trần Khiết Văn, cả khung hình tin tức thời sự đều lấy hình tượng và lời phát biểu của cô làm chủ đạo, dù Hạ Tưởng có lộ mặt ra thì cũng được có vài giây, nếu có phát biểu gì cũng chỉ là chiếu lược qua thôi.
Nhưng với quyền hạn vốn có của Thị trưởng, nếu có phóng viên riêng cho mình thì khi đi ra ngoài phát biểu, người đó chính là lãnh đạo to nhất, nếu lên bản tin thời sự thì y chính là nhân vật chính duy nhất. Với suy nghĩ của Nghiêm Tiểu Thì, Hạ Tưởng cũng chỉ là mượn thủ đoạn trọng dụng Kim Nhan Chiếu và Lan Mẫn Mẫn để làm nổi hình tượng làm việc thật sự của hắn ở thành phố Thiên Trạch.
Tuy nhiên Nghiêm Tiểu Thì không thể biết hết dụng ý sâu xa hơn của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng quay qua gật đầu với Nghiêm Tiểu Thì, rồi cùng Kim Nhan Chiếu sang một bên. Hắn biết lý do Kim Nhan Chiếu vội vã đến tìm mình, nhưng hắn không nói ra:
– Nhan Chiếu, có chuyện gì?
– Ban đầu Nguyên Dã đã đồng ý hết rồi, ai biết được người này ngang ngạnh đến vậy. Đòi đến thành phố Thiên Trạch, nói cái gì là muốn gặp anh một lần, em ngăn không được. Xin lỗi Thị trưởng Hạ, là em làm việc chưa tốt, gây thêm phiền phức cho anh rồi.
Thái độ cũng khá nghiêm chỉnh, lại ra vẻ mặt tủi thân, bày ra điệu bộ đáng thương.
Đổi là người khác, nếu trước mặt lãnh đạo ăn to nói lớn rồi lại làm hỏng việc thì chắc chắn sẽ rất mất điểm trong mắt lãnh đạo, thậm chí có khả năng từ đó mà bị liệt tên mình vào danh sách đen.
Rốt cuộc là Nguyên Dã nói lời mà không giữ lời, hay là từ đầu y thương lượng trước với Kim Nhan Chiếu diễn một màn kịch hay, Hạ Tưởng sẽ không ra kết luận ngay như vậy. Hắn sẽ căn cứ vào tình hình thực tế để tự mình phán đoán, bất kể là trường hợp nào, cũng đừng mong dễ dàng gì nổi sóng nổi gió ở thành phố Thiên Trạch này.
– Gặp tôi được thôi, một lát nữa tôi sẽ về gặp anh ta. Có điều tôi phải nói trước, nếu như anh ta nhàn rỗi muốn đến Thiên Trạch diễu võ dương oai thì đừng có trách tôi trở mặt. Tôi sẽ làm cho anh ta không nói nổi một lời khi còn ở trong nước.
Hạ Tưởng ra vẻ mặt nghiêm lạnh, nói giọng đe dọa.
Kim Nhan Chiếu bị Hạ Tưởng dọa cho cũng thay đổi sắc mặt:
– Không có, không có, thật ra anh ta đến là muốn mật báo với anh đấy.
Sau này có nhà nghiên cứu lý lịch Hạ Tưởng đã đem sự kiện Nguyên Dã suy ra là ngọn đuốc thứ ba kể từ khi Hạ Tưởng đến nhậm chức tại thành phố Thiên Trạch.
Kim Nhan Chiếu vẫn còn non một chút, bị Hạ Tưởng dọa cho một tí đã lập tức nói lộ ra khỏi miệng, cũng giúp Hạ Tưởng đoán ra được một điểm rằng trong sự việc Nguyên Dã cũng có sự tham gia của Kim Nhan Chiếu. Bất kể là cô ta xuất phát từ mục đích gì thì cô ta cũng đã âm thầm giúp đỡ cho Nguyên Dã.
Hạ Tưởng cũng không nói trắng ra, hắn cười:
– Mật báo? Mật báo gì chứ? Được rồi, cô về trước đi, tôi đi cùng với khách xong sẽ gặp anh ta nói chuyện.
Kim Nhan Chiếu không quen thích ứng lắm với thái độ thay đổi chóng mặt của Thị trưởng Hạ, cô đưa tay lên ngực:
– Vừa rồi nhìn anh giận dữ quá, suýt nữa làm em sợ muốn chết.
Lúc này Nghiêm Tiểu Thì đi đến gần chỗ hai người, Hạ Tưởng nhường bước cô liền vừa đúng bước đến đứng trước mặt Kim Nhan Chiếu, Hạ Tưởng liền giới thiệu hai người với nhau, coi như là hóa giải phút ngượng ngùng vừa rồi.
Dường như Kim Nhan Chiếu không muốn quen với Nghiêm Tiểu Thì, chỉ bắt tay đơn giản rồi chào tạm biệt đi mất. Cô lái một chiếc bọ dừa vàng, cũng không biết là bình thường như thế hay do cô cố ý mà đạp chân ga nổ vang, lái xe nhanh như gió cuốn đi mất.
Hạ Tưởng cười thầm.
Vừa đúng lúc việc thị sát kết thúc, hắn liền tạm biệt Nghiêm Tiểu Thì cùng đoàn người quay về Thành ủy.
Vừa về đến Thành ủy, thì thấy ở trong sân có nhiều cảnh sát hơn. Hạ Tưởng liền quay đầu nói với Bành Vân Phong:
– Bảo lão Bùi giải tán cảnh sát đi, một tên phóng viên không cần phải khua trống chiêng thế.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |