Cái chính là có phụ nữ đang ở đó, Lưu Nhất Lâm không những còn trẻ, còn rất có khí chất và nữ tính, đến cả Ngả Thành Văn cũng có phần đứng ngồi không yên, lúng túng mà ho khan vài tiếng.
Sau đó là cảnh người đàn ông bế người đàn bà lên giường, hai người lăn lộn với nhau ở trên giường, tuy rằng trên người vẫn còn mặc quần áo nhưng cảnh tượng khi đó đậm màu nhục dục, khiến người ta nhìn thấy liền đỏ mắt, trống ngực dồn dập.
Phòng họp im phăng phắc, sự tĩnh lặng đến mức khiến người khác kinh ngạc, càng nghe rõ hơn những thanh âm của hai người trên màn hình khi đang cuốn lấy nhau, vô cùng dâm loạn.
Đột nhiên màn hình chợt thay đổi. Người đàn ông lại đứng dậy, bắt đầu cởi quần. Đến nước này Lưu Nhất Lâm cuối cùng không nhịn nổi:
– Thôi đi, không cần phải xem tiếp nữa.
– Người trong hình rốt cuộc có phải là Phó thị trưởng Hạ hay không, bây giờ vẫn chưa thể khẳng định, nhất định phải xác định rõ ràng sau đó mới có thể đưa ra kết luận. Trưởng ban Lưu, cô là phụ nữ, có thể tránh đi một chút.
Cổ Hướng Quốc thể hiện ý tốt với Lưu Nhất Lâm rất đúng lúc, dụng ý rất rõ, chính là nếu như sau khi cô hoàn toàn thất vọng về Hạ Tưởng, có thể dựa vào y.
Lưu Nhất Lâm cắn răng:
– Được rồi, tôi không tận mắt nhìn thấy người trong hình là ai cũng không cam tâm.
Trong lời nói của cô mang một chút giọng điệu giận dỗi.
Trái lại Hạ Tưởng từ đầu đến cuối bình tĩnh mà xem đoạn phim, không hề có thái độ gì.
Trương Anh Tịch lúc đầu gương mặt luôn cẳng thẳng, đợi đến khi đoạn phim chiếu đến một cảnh vô cùng kinh điển mới bất thình lình nhẹ nhõm, vui vẻ cười, mỉm cười thôi chưa đủ, còn không quên nhìn Hạ Tưởng một cái đầy hàm ý sâu sắc, trong ánh mắt còn lộ ra nét hài hước.
Hạ Tưởng đáp lại ánh mắt của Trương Anh Tịch, có điều vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc, có vẻ giống như đang thưởng thức một bộ phim nghệ thuật nào đó.
Trương Anh Tịch không khỏi cố nín cười, thầm nói Hạ Tưởng, khá, sau này ai cũng không dám cài bẫy Hạ Tưởng. Những mánh khóe của hắn thật chẳng giống ai, bạn tưởng rằng đào hố để hắn nhảy xuống, còn thầm đắc ý là đã giăng bẫy thành công. Đợi đến phút cuối mới phát hiện ra, hóa ra cái hố mà bạn đào cho hắn cuối cùng lại trở thành cái bẫy của chính mình.
Người đàn ông cuối cùng đã cởi hết quần áo, nhào vào người đàn bà, mà còn bắt đầu xé quần áo của cô ta. Đến khi xé được một nửa, người đàn ông đang không còn một mảnh vải trên người quay người lại, cuối cùng đã cho tất cả mọi người nhìn thấy rõ chính diện gương mặt y – thực sự nhìn rất giống Hạ Tưởng, nhưng chỉ có thể nói là rất giống chứ tuyệt đối không phải hắn. Giống như một nghệ nhân nam nhìn gần như giống hệt ông Tất, thậm chí có thể nói là giống đến chín mươi phần trăm.
Nhưng dù có giống đến chín mươi phần trăm cũng khiến tất cả mọi người ngồi đó hiểu rõ một điều, người đàn ông trong hình không phải là Hạ Tưởng.
Cổ Hướng Quốc gương mặt xanh xám, mất hết tinh thần, trong lòng cực kỳ thất vọng, không nói nổi dù chỉ một câu – không ngờ đó không phải là Hạ Tưởng, Nga Ni Trần rốt cuộc đã làm trò gì thế này.
Ngả Thành Văn cũng vô cùng thất vọng, nhìn Hạ Tưởng một cái mang ý xin lỗi. Điều y biết rất rõ chính là hôm nay y đã tính sai một bước, hơn nữa còn là một bước sai rất nghiêm trọng, không chỉ đắc tội với Hạ Tưởng, còn gây ra một trò hề lớn.
Lưu Nhất Lâm quay mặt đi vì ngại ngùng, dù người đàn ông đó không phô ra toàn bộ cơ thể nhưng cũng đủ khiến cô cảm thấy rất không thoải mái. Người trong hình không phải là Hạ Tưởng đã khiến cho cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng còn có chút băn khoăn, từ khi nào sự quan tâm của cô với Hạ Tưởng đã vượt qua giới hạn của mối quan hệ đồng nghiệp thông thường?
Lữ Nhất Khả thiếu chút nữa cười thành tiếng. Ai lại rỗi việc đến thế, vẽ ra một màn kịch hay đến thế này? Hay đấy, mấy nhân vật quan trọng của thành phố Lang tập hợp ở văn phòng Bí thư, cùng nhau xem phim cấp ba. Tin này mà truyền đi, lại chẳng khiến cho Tỉnh ủy cười đến rụng răng? Nếu như truyền ra bên ngoài, nói không chừng còn có thể loan tin bừa bãi là tập thể Thành ủy thành phố Lang dâm loạn.
Lữ Nhất Khả thì chỉ nghĩ mà thôi, dù sao y cũng đã lớn tuổi, chín chắn hơn rất nhiều, không tiện nói ra. Nhưng Trương Anh Tịch thì không khách khí như thế, đến sau khi người đàn ông trong hình mở miệng nói một tràng tiếng Nhật, y đập bàn đứng lên, đùng đùng giận dữ nói:
– Trương Duệ Đào, cậu giỏi nhỉ, tìm đâu một đĩa phim cấp ba, còn là phim AV (adult video) của Nhật Bản đưa cho Bí thư Ngả và Thị trưởng Cổ, còn nói nhăng nói cuội rằng đó là đoạn phim nhạy cảm của Phó thị trưởng Hạ. Cậu rốt cuộc còn có phẩm chất của một Đảng viên hay không? Rốt cuộc là cậu có mục đích gì?
Trương Duệ Đào đầm đìa mồ hôi, y càng lấy làm lạ vì sao Nga Ni Trần nói vô cùng chắc chắn, bên trong chắc chắn có đoạn phim nhạy cảm của Hạ Tưởng, sau khi phát lại trở thành phim nghệ thuật Nhật Bản thế này? Lúc này đoạn phim vẫn đang chiếu tiếp, người đàn bà nằm trên giường lập tức đứng dậy, hai con mắt y liền giương ra, mẹ ơi, hóa ra đó không phải là vợ người khác mà là cô giáo Aoi.
Ngả Thành Văn tuy rằng cũng có kinh nghiệm xem phim nghệ thuật nhưng có thể kinh nghiệm không thể phong phú bằng Trương Anh Tịch. Nghe Trương Anh Tịch chỉ đích danh đó là loại phim gì liền nổi giận đùng đùng, đóng ngay màn hình máy tính, chỉ vào mặt Trương Duệ Đào:
– Đồng chí Trương Duệ Đào, cậu phải giải thích rõ ràng với các lãnh đạo Thành ủy đang ngồi đây, rốt cuộc là chuyện gì thế hả?
Hạ Tưởng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, chỉ ung dung hỏi một câu:
– Đồng chí Duệ Đào, có những sở thích cá nhân không nên mang ra trước tất cả mọi người, làm tốn thời gian của mọi người. Bí thư Ngả và Thị trưởng Cổ công việc ngập đầu, lấy đâu ra thời gian thưởng thức những bộ phim nghệ thuật Nhật Bản này như cậu.
Trương Duệ Đào không còn mặt mũi nào, cúi đầu, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, không nói nổi một câu nào.
Lữ Nhất Khả đã biết còn vờ hỏi:
– Phim AV là loại phim gì? Bí thư Trương giải thích một chút được không?
Lưu Nhất Lâm thực sự không nhịn nổi nữa, muốn cười nhưng lại nghĩ rằng cười thì hơi thái quá, liền đẩy cửa đi ra:
– Xin lỗi, tôi có mấy việc phải giải quyết, không có thời gian cho những chuyện tầm phào.
Sắc mặt Cổ Hướng Quốc khó coi hết mức có thể, y không dám nhìn vào ánh mắt Trương Duệ Đào, sợ rằng khiến người ta nghi ngờ y và Trương Duệ Đào thông đồng hại Hạ Tưởng. Trong lòng y thầm chửi Nga Ni Trần không dưới mấy chục lần, căm thù Nga Ni Trần vô dụng, chút nữa đã khiến y cũng rơi vào cái bẫy, trở thành trò cười.
Lại nhìn vẻ mặt bình thản như không của Hạ Tưởng, điềm tĩnh quái dị, trong lòng y chợt rùng mình. Lẽ nào đằng sau chuyện này cũng có bàn tay Hạ Tưởng, hay là nói, từ đầu đến cuối đều là màn kịch do một tay Hạ Tưởng cố ý sắp đặt?
Nhưng bất luận đằng sau đó là chuyện gì, tình thế bây giờ chắc chắn phải hy sinh Trương Duệ Đào, nếu không sự việc sẽ không thể kết thúc.
Với câu hỏi của Lữ Nhất Khả, Trương Anh Tịch không một chút bực bội, ngược lại còn thoải mái mà cười ha hả:
– Người Nhật Bản coi tình dục là nghệ thuật. Những bộ phim cấp ba của họ ở trong nước đều gọi là phim AV, không ít người đều đã từng xem. Đồng chí Trương Duệ Đào cất giấu một vài bộ phim AV cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng lấy ra để phát trong cuộc họp bí thư thì quả là hồ đồ.
– Đúng vậy.
Hạ Tưởng không chút để ý mà nói chen vào.
– May mà Bí thư Ngả thận trọng, nếu như trực tiếp báo lên Tỉnh ủy, để lãnh đạo Tỉnh ủy nhìn thấy, toàn Thành ủy thành phố Lang sẽ không còn mặt mũi nào. Bây giờ tuy rằng lãnh đảo Tỉnh ủy không tận mắt nhìn thấy nhưng nếu chẳng may để lộ tin tức, để lãnh đạo Tỉnh ủy biết được tập thể Thành ủy thành phố Lang cùng xem phim cấp ba của Nhật Bản thì thật là mất mặt.
Lời của Hạ Tưởng mang hàm ý rõ ràng, lãnh đạo Tỉnh ủy biết hay không biết là do tất cả những người đang ở đó có để lộ tin đó ra hay không. Đồng thời còn tỏ rõ nghi ngờ, nhắc nhở Ngả Thành Văn, sau này hễ muốn ra tay hại người thì phải suy nghĩ kỹ rồi hẵng làm, nếu không rất dễ dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn.
Ngả Thành Văn cho dù là bí thư, là nhân vật số một, nhưng vẫn cứ sợ hãi đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Đồn đại vẫn cứ là đồn đại, rõ ràng là một việc bình thường, truyền ra ngoài nói không chừng sẽ trở thành Thành ủy tổ chức để tập thể lãnh đạo chủ chốt Đảng và Chính quyền của thành phố Lang xem phim cấp ba. Nếu thật sự việc này truyền đến tai Tỉnh ủy và lãnh đạo trung ương, chiếc ghế Bí thư Thành ủy này của y có thể giữ được hay không còn phải nói sao, chuyển địa phương là còn nhẹ, trực tiếp cảnh cáo xử phạt cũng không phải là không thể xảy ra.
Y vừa xấu hổ vừa giận, lại nhìn Trương Duệ Đào chỉ biết cúi đầu không nói năng gì, y có thể đoán được Trương Duệ Đào chỉ làm theo lời người khác. Nhưng bây giờ là cơ hội tốt để y thoát ra, Trương Duệ Đào đành phải là vật hi sinh.
Đương nhiên, cơn giận trong lòng vẫn không thể nén nổi, y rút chiếc đĩa ra, giơ tay ném vào mặt Trương Duệ Đào, giận dữ:
– Trương Duệ Đào, cậu phải xin lỗi Phó thị trưởng Hạ, sau đó viết kiểm điểm với Thành ủy.
Nói xong, y lại nhìn về phía Lữ Nhất Khả.
– Đồng chí Nhất Khả, Thành ủy đề nghị đồng chí Trương Duệ Đào tạm thời đình chỉ công tác để kiểm điểm, anh có ý kiến gì không?
– Có.
Lữ Nhất Khả cũng nổi cơn thịnh nộ, đập bàn “Rầm” một tiếng.
– Tôi sẽ đề nghị với Ủy ban Kỷ luật tỉnh cách chức Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố của đồng chí Trương Duệ Đào, khai trừ khỏi Đảng và vị trí công tác.
Có cơ hội tốt không thể để lỡ, có thể thừa cơ dẹp bỏ chướng ngại vật Trương Duệ Đào này, Lữ Nhất Khả sẽ không chút nương tay.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |