Hạ Tưởng thực sự giật mình. Nga Ni Trần thật sự là đã bỏ ra cả vốn gốc, một khoản tiền vô cùng lớn. Tiền, quyền, phụ nữ, cả ba đều đầy đủ, suy tính cũng thật chu toàn. Đổi lại là bất kỳ ai cũng nhất định khó tránh khỏi xao động.
Người không thích tiền thì sẽ thích quyền, không ham quyền thì sẽ mê tiền. Cho dù là có người không thích tiền mà cũng chẳng ham quyền, thì cũng sẽ khó qua nổi ải mỹ nhân. Nga Ni Trần quả nhiên khôn ngoan, giăng ra một cái bẫy hấp dẫn mọi mặt, người trần mấy ai có thể vượt qua.
Hạ Tưởng chưa từ chối, cũng chưa đồng ý, chỉ không tỏ rõ thái độ mà cười hỏi:
– Tôi chỉ muốn hỏi một chút, đổi lại Chủ tịch Trần muốn có được điều gì?
Nga Ni Trần cũng không vòng vo, nói thẳng yêu cầu của y:
– Tôi không đòi hỏi nhiều. Thứ nhất, việc kinh doanh ở Bắc Kinh không bị ảnh hưởng, việc kinh doanh ở thành phố Lang được yên ổn. Thứ hai, thả anh tôi ra, để anh ấy về quê cũ, bình yên sống những năm cuối đời. Thứ ba, Thôi Kiến biến khỏi thành phố Lang, vĩnh viễn không được quay trở lại.
Nói là đòi hỏi không nhiều, nhưng trên thực tế, ngang với việc yêu cầu Hạ Tưởng hoàn toàn dừng tay, để y ung dung vượt qua khủng hoảng, hơn nữa một lần vất vả mà nhàn hạ mãi mãi để tiêu diệt mối hiểm họa. Tính toán khôn ngoan thật, nếu như Hạ Tưởng đồng ý, sẽ có nghĩa là trói mình trên chiếc chiến xa của Nga Ni Trần. Bề ngoài thì Nga Ni Trần hy sinh một đứa con gái, trên thực tế y hoàn toàn trói chặt Hạ Tưởng, Hạ Tưởng sẽ trở thành kẻ bị y khống chế hoàn toàn.
Tương đương với bao công sức để nắm được điểm yếu Nga Ni Trần của Hạ Tưởng hoàn toàn bị xóa sạch. Đang thấy có thể ràng buộc y bằng pháp luật, giờ lại thả hổ về rừng. Với trí thông minh của Hạ Tưởng, cắn câu miếng mồi của Nga Ni Trần mới là lạ.
Hạ Tưởng cũng không thẳng thừng từ chối mà nhẹ nhàng cười:
– Ba điều kiện hậu đãi vừa rồi, tôi đều không cần, nếu như Chủ tịch Trần ưng thuận một điều kiện của tôi, tôi có thể đáp ứng tất cả các yêu cầu của ông.
Nga Ni Trần khẽ gật đầu:
– Tôi đang nghe đây.
– Giao nộp toàn bộ các chứng cứ phạm tội của Cổ Hướng Quốc, ra tòa tố cáo Cổ Hướng Quốc, trả lại cho thành phố Lang một khoảng trời xanh.
Nga Ni Trần lập tức biến đổi sắc mặt:
– Phó thị trưởng Hạ, tôi rất có thành ý, xin ngài đừng nói đùa.
Vẻ mặt vốn thản nhiên thờ ơ của Hạ Tưởng bỗng nhiên lạnh lùng nghiêm nghị, lạnh lùng cười một tiếng:
– Có thành ý? Chủ tịch Trần, nếu có thành ý thì không thể hại chết hai cán bộ công an. Nếu có thành ý chắc chắn không thể đến Bắc Kinh gây chuyện. Nếu có thành ý sẽ không đến mức đến bây giờ vẫn chưa dừng tay, còn muốn gây rối loạn trong việc đấu thầu dự án ở thị xã Ngũ Đường. Nếu có thành ý thì sẽ không ngầm sai người nghĩ cách bắt cóc con trai Ngụy Hồng Thanh.
Hạ Tưởng liên tiếp hỏi vặn lại, sắc bén mà đánh trúng điểm yếu, khiến Nga Ni Trần lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Không sai, y quả thật không cam lòng chịu thất bại trong dự án thành Kinh Đông mới ở thị xã Ngũ Đường, sai người đứng ra tham gia đấu thầu, cố ý gây phiền phức. Còn nữa, y đúng là đã sai người bám theo Ngụy Hồng Thanh một thời gian, có ý bắt cóc con trai Ngụy Hồng Thanh gây chuyện. Chỉ có điều sau khi phía sơn Occupy đơn phương hủy bỏ hợp đồng đại lý với Trần Đại Đầu, Ngụy Hồng Thanh đã không còn giá trị gì, nên mới không ra tay.
Nhưng tất cả mọi hành động đều bị Hạ Tưởng nắm rõ ngọn ngành, vẫn là để y nhìn rõ một sự thật – khả năng khống chế của Hạ Tưởng đối với toàn bộ thành phố Lang giờ đây đã lớn mạnh hơn trước kia rất nhiều.
Nga Ni Trần vẫn cứng rắn:
– Trước khi đi đến thống nhất với Phó thị trưởng Hạ, chúng ta vẫn cứ ai đi đường nấy. Tôi có sử dụng một vài thủ đoạn cũng là chuyện thường tình, cũng giống như Phó thị trưởng Hạ, bây giờ chẳng phải cũng đang tìm trăm phương ngàn kế để đẩy tôi vào đường cùng sao. Dù xuất phát điểm là gì đi chăng nữa, nhưng lối nghĩ của tất cả là giống nhau, đều muốn loại bỏ đối phương.
– Ông nhầm rồi.
Hạ Tưởng thấy Nga Ni Trần chẳng những khăng khăng không chịu tỉnh ngộ, mà còn cả vú lấp miệng em, không khỏi tức giận trong lòng.
– Xuất phát điểm quyết định xem những hành vi của một người là chính đáng hay không, có đứng trên lập trường chính nghĩa hay không. Ông là vì cái lợi của bản thân mình nên dù những cái cớ ông đưa ra quang minh chính đại đến mức nào, điều ông làm tổn hại chính là lợi ích của số đông người. Tôi là suy nghĩ cho quyền lợi của người dân thành phố Lang, chỉ cần một lý do vì nước vì dân đã đủ để sử dụng sức dân để công kích ông.
Nga Ni Trần càng khó để kìm nổi ngọn lửa giận trong lòng:
– Phó thị trưởng Hạ, nói như vậy, ngài một mực muốn đòi mạng của tôi?
Hạ Tưởng một bước cũng không nhường:
– Ông nhầm rồi. Thứ tôi muốn không phải là mạng của ông. Điều tôi muốn làm là bảo vệ để sinh mạng và tài sản nhân dân thành phố Lang không bị đe dọa.
Nga Ni Trần đã ngầm thừa nhận trong việc đánh lén cảnh sát có bàn tay của y, thế mà vẫn còn có thể đưa ra lý lẽ hùng hồn như thế cũng khiến Hạ Tưởng càng lúc càng tức giận.
Nga Ni Trần thấy Hạ Tưởng đang nổi giận liền vội vàng tiết chế lại vài phần:
– Phó thị trưởng Hạ đừng giận, việc tập kích xe cảnh sát tôi không phải là người đưa ra kế hoạch, cũng không phải kẻ thực hiện…
Nói một nửa mà không nói hết câu, có nội tình mà không để lộ, y sớm đoán trước được sự việc nhưng vẫn giữ im lặng, cũng phải chịu tội biết việc mà không báo.
Tuy nhiên bởi vì lập trường khác biệt, Nga Ni Trần cũng không cho rằng mình đã làm điều gì sai trái.
Chuyện trò không hợp ý nhau, Hạ Tưởng cũng không muốn phí lời với Nga Ni Trần nữa:
– Chủ tịch Trần, tôi chỉ muốn khuyên ông một câu cuối cùng. Bây giờ dừng lại vẫn còn kịp, muộn hơn nữa, luật pháp khó bề dung tha.
– Phó thị trưởng Hạ, nói thì dễ lắm, giống như Thị trưởng Cổ, ngài khuyên ông ấy một câu, bây giờ ông ấy liền đồng ý chủ động từ chức Thị trưởng sao?
Nga Ni Trần cũng không phải người không biết kiềm chế, chỉ sau mấy câu nói đã lại lấy lại được bình tĩnh, dường như có dáng vẻ một người nắm chắc phần thắng.
– Bây giờ vẫn còn những quân bài chưa lật, vẫn chưa đến lúc hạ màn để nhận thắng thua.
Hạ Tưởng cũng biết rõ, dù là Cổ Hướng Quốc hay Nga Ni Trần, đều là người có hiểu biết, liều lĩnh. Họ cũng đã tung hoành ngang dọc trong quan trường, thương trường mười mấy năm, không đến giây phút cuối cùng, tuyệt đối không thể chịu thua. Thậm chí đến thời khắc đó vẫn còn liều mạng đọ sức. Người có thể lăn lộn tới những cấp bậc chủ chốt, lại có hậu thuẫn hùng hậu, không ai lại chủ động rút lui. Giống hệt như Nga Ni Trần, để có thể có được thế lực vĩ đại như ngày hôm nay, trong tay nắm nguồn tài nguyên lớn, luôn cho rằng dù thế nào thì trời cũng không thể sụp xuống được.
Người có leo cao hơn nữa cũng có thể có một mặt tầm nhìn hạn hẹp. Cao Thành Tùng năm xưa đã bao giờ nghĩ đến kết cục của y? Tuy nói như vậy, Hạ Tưởng vẫn có phần hơi thất vọng, vì Nga Ni Trần chẳng những cố chấp mà còn bảo thủ, vốn nghĩ rằng cuộc gặp hôm nay sẽ để y kiềm chế lại, không ngờ, Nga Ni Trần còn muốn mua chuộc hắn.
– Đã như thế, cuộc nói chuyện hôm nay dừng tại đây.
Hạ Tưởng thấy rằng không cần lãng phí thời gian với Nga Ni Trần thêm nữa, đứng dậy chuẩn bị ra về.
– Hy vọng lần sau gặp lại, Chủ tịch Trần sẽ hiểu ra được nhiều đạo lý.
– Xin Phó thị trưởng Hạ dừng bước.
Nga Ni Trần giơ tay ngăn Hạ Tưởng.
– Tôi còn có một món quà muốn tặng ngài, xin ngài chờ một lát.
Hạ Tưởng không khỏi hồ nghi, về cơ bản đã bỏ hết lớp ngụy trang bên ngoài, Nga Ni Trần còn thủ đoạn gì nữa?
Cũng may, Nga Ni Trần không để hắn phải đợi lâu, chỉ đợi hai ba phút, liền nhận được một cuộc điện thoại. Sau khi gác máy, y vô cùng ung dung nói:
– Phó thị trưởng Hạ, tôi vừa nhận được nguồn tin nói rằng Thôi Kiến bệnh nặng phải nhập viện, hình như là ăn phải thứ gì đó không thể tiêu hóa được…
Phải thừa nhận, trong nháy mắt, Hạ Tưởng bị chọc giận. Nga Ni Trần kiêu ngạo đến mức đó, ngay trước mặt hắn đầu tiên là ngầm thừa nhận có nhúng tay vào việc đánh lén xe cảnh sát, bây giờ lại gần như trực tiếp thừa nhận ngầm hại Thôi Kiến. Thái độ liều lĩnh và vênh váo không ai bì nổi đã đến mức nào rồi.
Hạ Tưởng lạnh lùng cười:
– Được đấy Nga Ni Trần, mời tôi đến dùng cơm là để giữ chân tôi. Ông đã bố trí cho tôi một màn kịch hay, mánh khóe cũng tài tình thật, có bản lĩnh.
Nga Ni Trần cũng không chịu thua kém, cười lạnh một tiếng:
– Phó thị trưởng Hạ, để tiêu diệt tôi ngài cũng đã dùng không ít thủ đoạn, mọi người ai cũng như ai, chẳng cần phải chỉ trích nhau làm gì.
Hạ Tưởng lắc đầu:
– Tôi còn tưởng rằng ông có thể biết mình lầm đường lạc lối mà quay đầu lại, hoặc là ít nhất có thể kịp thời dừng lại. Không ngờ ông lại làm mọi việc thêm trầm trọng. Nga Ni Trần, cuối cùng xin khuyên ông một câu, không nghĩ cho mình thì cũng nên vì người thân mà suy nghĩ kỹ một chút.
Ra về không vui vẻ gì.
Hạ Tưởng và Nguyên Minh Lượng từng có lúc chia tay không vui vẻ gì, cũng từng có xung đột trong việc đàm phàn với một số đối thủ, nhưng chưa bao giờ tức giận khó kìm như hôm nay. Nga Ni Trần còn hung hăng càn quấy hơn Cổ Hướng Quốc, đến phút cuối cùng thậm chí còn không ngại giết người bịt miệng, đầu tiên là đánh lén xe cảnh sát, bây giờ lại là đầu độc, đã điên cuồng đến mất hết lý trí rồi.
Hạ Tưởng biết rằng Nga Ni Trần chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, y không như Cổ Hướng Quốc. Cổ Hướng Quốc dù thế nào cũng phải giữ hình tượng bên ngoài, còn y không cần. Hơn nữa y từ trước đến nay đã quen tất cả mọi việc đều đẩy tới đỉnh điểm, hoặc là mua chuộc, hoặc là tiêu diệt, không thích đứng ở giữa.
Hạ Tưởng quay lại Thành ủy, biết được tin Thôi Kiến ngộ độc thức ăn, đã khẩn cấp đưa tới bệnh viện ở Bắc Kinh cấp cứu, do điều kiện chữa trị ở thành phố Lang có hạn, không thể giải độc.
Hạ Tưởng thực sự đã nổi cơn thịnh nộ, gọi một loạt các cuộc điện thoại, yêu cầu sử dụng toàn bộ mạng lưới điều tra rõ ràng tất cả khoản nợ trong quá khứ của Nga Ni Trần. Được, muốn mạnh tay chứ gì? Vậy thì cùng tính cả nợ mới lẫn nợ cũ, tính cho y một trận tối tăm mặt mũi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |