Đưa Vân Nhu về nhà, tôi đã gặp mặt mẹ nàng. Cô Huyền đi công việc về từ buổi trưa, nghe Vân Nhu đi Vũng Tàu với tôi có lẽ đã khá lo lắng. Thấy hai đứa tôi về an toàn cô thở phào nhẹ nhõm. Cô Huyền muốn giữ tôi lại ăn tối, nhưng Vân Nhu khăng khăng để tôi về trước. Tôi hiểu nàng không muốn tôi nói lộ ra việc nàng suýt bị hãm hại… Vân Nhu không muốn mẹ lo lắng.
Vừa dắt xe vào nhà tôi đã nghe tiếng nói chuyện của đàn ông trong phòng khách.
“Tuấn Phong về đấy!” – Giọng cô Ngọc Nhi nói.
– À… Sao đi đâu về muộn vậy em?!
Tôi quay lại liền gặt gương mặt tươi cười hiền hòa của thầy Đạt, cô Ngọc Nhi không đi ra ngoài mà ngồi yên vị trong phòng khách. Tôi vội cúi đầu chào thầy.
– Dạ, em đi chơi với bạn…
“Hừ, sao không nói thật cho thầy nghe…”
Nghe giọng cô Ngọc Nhi mang mùi giấm chua lên men đủ bốn tuần vang lên bên trong, tôi chỉ biết gãi đầu cười khổ. “Thầy Đạt đang ở đây ah… Ghen tuông cái gì không hiểu nữa…”. Thầy Đạt không hiểu ất giáp gì, cười xòa kéo tay tôi vào nhà.
– Thầy tìm em hay tìm cô Ngọc Nhi ạ?! – Tôi hỏi.
– À… thầy qua đây… tìm em… bàn về chuyện đội bóng… – Thầy Đạt ấp úng, vẻ mặt cũng hơi cứng nhắc thiếu tự nhiên.
“Ây da, thêm một người nghĩ đông nói tây rồi!”. Rõ ràng là thầy muốn qua tìm cô Ngọc Nhi lại cứ nói là tìm tôi. Đội bóng thì tuần nào cũng huấn luyện, thầy luôn ở đó, muốn nói gì thì đã nói hết rồi. Tôi làm lơ như không hiểu, ngồi ngay xuống ghế đối diện thầy hăm hở hỏi:
– Dạ, thầy nói đi… Em nghe đây.
– À… ờ… Dạo này các bạn tập luyện rất tốt ha… – Thầy Đạt hơi lúng túng.
– Dạ, còn gì nữa không ạ?!
Cô Ngọc Nhi ngồi ghế bên cạnh, che miệng nén cười.
– À… Tuần tới là thi đấu vòng bảng rồi… Các em có chuẩn bị tinh thần chưa?!
– Dạ rồi. Bọn em đứa nào cũng đang rất hăng máu ah. Thầy yên tâm…
Tôi tiếp tục nhìn thầy Đạt lom lom chờ thầy nói tiếp. Thầy Đạt bối rối, mặt thoáng đỏ lên, quay qua cô Ngọc Nhi cầu cứu:
– Cô Nhi có gì dặn dò mấy em trong đội bóng không?!
– Em á… – Cô Ngọc Nhi tròn mắt, nén cười. – Em ở chung nhà với Phong mà, muốn nói lúc nào chẳng được?!
– À… Phải ha… Ây da lại quên mất.
Nhìn thầy Đạt rối tinh rối mù tôi chợt thấy ái ngại thương cảm cho thầy. Thầy vẫn mãi theo đuổi một mục tiêu mà tôi đã sớm chinh phục. Nhưng tôi hiểu, ái tình không phải là thứ có thể nhường nhịn hoặc xếp hàng đến lượt. Một khi quan hệ của tôi và cô Ngọc Nhi lộ ra ngoài ánh sáng, có lẽ điều duy nhất tôi có thể làm giảm thiểu tối đa tổn thương của thầy.
– Thầy Đạt và cô nói chuyện nha… Em xin phép về phòng chuẩn bị bài vở một chút ạ. – Tôi đứng lên đi, liền nhận ánh mắt oán trách của cô Ngọc Nhi.
– Ờ… Tranh thủ học bài đi em… Mai thứ hai rồi… – Thầy Đạt như reo vui, nói theo tôi.
Tôi lên lầu, về phòng mình, thay quần áo ra xong định xuống phòng dưới đi tắm. Chợt nhớ ra thầy Đạt và cô Ngọc Nhi còn ngồi đó nói chuyện. Ây da, thật có chút phiền nha. Ném phịch chiếc khăn tắm ra giường, tôi ngồi xuống thở dài… Mà cái quái gì phải chờ ah… Khi vào nhà, tôi nhớ rõ ràng xe chị Ngọc Trâm chưa về.
Từ lần giải cứu chị Ngọc Trâm, cô Ngọc Nhi rất nghiêm túc cấm đoán tôi và chị tiếp tục phát sinh quan hệ. Tôi hiểu cô Ngọc Nhi. Cô cấm đoán không vì ghen tuông hay đố kỵ phụ nữ, cô sợ chị Ngọc Trâm sẽ yêu tôi… Mà “yêu Phong thì phải học chấp nhận chuyện chia sẻ và đau khổ”… Đây là nguyên văn lời cô Ngọc Nhi nói với tôi. “Chia sẻ thì không nói, nhưng tôi có làm ai đau khổ đâu chứ?! Ây da”. Vì thế, ngay cả lần cụp lạc tay ba của tôi, chị Trâm và chị Vi nhân ngày sinh nhật của tôi, cũng bị giấu kín không tiết lộ. Vì thế, nếu phòng trên có chị Ngọc Trâm, tôi tốt nhất không lên… Đôi khi lại nhập nhằng rồi dẫn đến chuyện không hay.
Đã quyết định làm nhanh không ai biết… Tôi chạy một mạch lên lầu. Mở cửa phòng cô Ngọc Nhi bước vào. Mở cửa phòng tắm, nhảy tọt vào, đóng sập cửa lại. Phù… Cũng nhanh đạt chuẩn Olympic nha.
Tôi chợt sững người nhìn lên. Đèn phòng tắm bật sáng, đèn phòng ngủ khi nảy cũng bật… Cô Ngọc Nhi rõ ràng là rất tiết kiệm điện nha. Tôi quay người lại, hai mắt bất ngờ mở to trừng trừng…
“Phong…”
Trước mặt tôi không ngờ là chị Ngọc Trâm toàn thân trần truồng ngồi trong bể tắm ngập nước. Chị nhìn tôi, mặt đỏ gay như gấc chín, kêu lên thật khẽ.
– Ui, em xin lỗi… Chị Ngọc Nhi đang tiếp khách ở dưới… Em lại không thấy xe chị, tưởng chị không có nhà, nên… Ây da ngại quá… – Tôi cười toe toét, phân bua.
– Chị tắm cũng… sắp xong rồi… – Chị cúi đầu lí nhí nói.
Quả thật bốn tuần trôi qua, giờ thấy chị Ngọc Trâm trong tình cảnh này dù chỉ lộ lên khỏi mặt nước hai bờ vai và nửa bầu vú căng tròn trắng muốt cũng đủ làm máu nóng tôi sôi lên. Chiếc boxer short đang mặc có chút lỏng lẻo không ngăn được cuộc biểu tình bất ngờ, cộm u ra một khối lớn.
– Hay là… cho em tắm chung với chị nha… Hắc hắc… – Tôi nói nửa đùa nửa thật.
– Không được đâu… – Chị Ngọc Trâm mặt đỏ ửng kêu lên, rồi lại nói lí nhí. – Lần khác… thì được…
– Ặc… Sao kỳ vậy… – Đầu tôi hơi to lên, khó hiểu.
Chợt tôi nhận thấy ánh mắt chị Ngọc Trâm né tránh mình một cách rất kỳ lạ nha… Tôi lò dò bước lại gần… Chị càng cúi đầu thật thấp gần như chạm vào mặt nước. Chị đang xấu hổ với tôi sao?! Giữa tôi và chị còn tồn tại chữ xấu hổ này sao tôi không nhận ra ah?! Rõ ràng là tôi lao vào đây chị cũng không hét lên tiếng nào… Bây giờ tôi đứng sát bồn tắm, hai bầu vú căng tròn và hai nhũ hoa đỏ hồng lập lờ trong nước chị cũng không che đậy… Vậy thì tại sao nét mặt chị lại bối rối xấu hổ ah?!
– Em ra ngoài đi được không?! Chị tắm hai phút nữa là xong… – Chị Ngọc Trâm cúi đầu lí nhí nói.
Tôi thấy hai cánh tay chị buông xuôi xuống dưới chân, như đang giấu cái gì đó ah… Là cái gì?!
– Ah… Con gián… – Tôi bất ngờ chỉ ra sau đầu chị, hô lớn.
– Á… ĐÂU ĐÂU??
Chị Ngọc Trâm hoảng hốt nhảy dựng lên. Cả người trần truồng chồm lên bám chặt lấy tôi. Bàn tay chị lại cầm theo một vật sũng nước tôi thấy quen quen… Mẹ ơi, tôi suýt ngất… Chiếc giày đá bóng của tôi.
Quay tới quay lui không thấy con gián nào… Chị Ngọc Trâm biết mình bị lừa, chợt dúi chiếc giày ướt sũng vào người tôi, ôm mặt khóc nức nở.
Tôi nhìn chị cả người trần truồng bưng mặt khóc tu tu như bị ăn hiếp mà cái đầu cứ to ra như sắp nổ tung. Chị giấu chiếc giày của tôi giữa hai chân để làm gì thì dùng đầu gối cũng nghĩ ra được. Nhưng mà… tôi nhìn chiếc giày Nike Phantom Venom 2018 ướt sũng của mình, lại nhìn cái mũi giày nhọn nhọn… vô thức chuyển ánh mắt nhìn xuống khối u giữa quần mình. Ây da, phụ nữ đôi khi rất sáng tạo nha.
– Em đi ra đi… Muốn xem cái gì nữa hả?! Hu hu…
– Haizz…
Tôi thở dài, tuột phăng chiếc quần, cởi áo… trần truồng bước chân vào bồn tắm. Tôi ngồi lên thành bồn tắm, kéo chị Ngọc Trâm ngồi lên đùi mình. Ây da, cặp mông tròn trịa mát rượi của chị vừa ngồi xuống, dương vật tôi liền ngọ nguậy tỉnh giấc. Hai bầu vú căng tròn của chị đang phập phồng uất ức trước mặt làm cổ họng tôi khô khốc. Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bờ eo nhỏ của chị, nhỏ nhẹ nói:
– Tự sướng là hành động rất là bình thường không có gì phải xấu hổ đâu!
Chị Ngọc Trâm không khóc nữa, nhưng tay vẫn bưng kín mặt, ấp úng nói:
– Em… Em gạt chị…
– Không có… – Tôi thở dài. – Có muốn nghe em kể lần đầu em thủ dâm không hả?!
Chị hơi hé ngón tay nhìn tôi, gương mặt còn đỏ ửng ngượng ngùng hỏi lại:
– Em cũng làm chuyện đó nữa sao?!
Tôi gỡ tay chị xuống, lau nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt chị. Nhẹ nhàng nói:
– Có chứ… Ai mà không làm… Lần đầu em thủ dâm là năm 12 tuổi nha…
– Trời ơi… sớm như vậy?!
– Ừ… Hồi đó em đi theo một anh lớn trong xóm vô rạp chiếu phim… Anh ta lớn hơn em mấy tuổi, đi với bạn gái nha… Hai người ngồi ngay kế bên em mà cứ hôn hít sờ mó lung tung… Em đâu chịu nổi… Tối về nhà… Khà khà… Thoải mái liền nha.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Số đỏ |
Tác giả | 69deluxe |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Thuốc kích dục, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 19/01/2020 06:29 (GMT+7) |