Năm đó bọn tôi là lớp chọn tự nhiên, đầu vào định lấy 35 học sinh, quyết tâm đào tạo 35 học sinh này đỗ đại học hết để lấy thành tích cho trường, nhưng sau đó thì cũng lại qua đường quan hệ, xuất hiện thêm 15 chú nữa, kéo sĩ số lên 50. Ngày đi nhận lớp, tôi với Tùng vào muộn mấy phút, thấy lớp đông nghịt nhưng chưa thấy giáo viên, 2 thằng vào lớp mà cảm tưởng như đang đi trên sàn catwalk vậy.
Cả lớp xì xào, cũng đúng thôi, học sinh lớp chọn gì mà tóc thì nhuộm hạt dẻ, quần rách tả tơi (đang tả tôi lúc đó), ông Tùng thì tóc đen nhưng khuyên tai bạc, quần xắn, 2 bố 2 điếu Du Lịch phì phà phì phèo. Về sau khi đã biết nhau, bọn ở lớp mới bảo ngày đo bọn nó đoán 2 thằng tôi là vào lớp theo dạng quan hệ, chứ học hành gì cái lũ này.
Nhìn khắp lớp không thấy Hằng đâu, tôi thực sự có cảm giác hơi chán chán…
Kì 1 lớp 10 trôi qua thật bình thản, tôi thỉnh thoảng vẫn bỏ học, hôm thì bi-a, hôm đánh điện tử, lên lớp 10 tôi cũng không dính vào đánh nhau nhiều như hồi cấp 2, cơ bản cũng lớn rồi, hai nữa là mấy ông cậu tôi dạo đó làm ăn khá nổi, nên ở trường bọn đầu gấu đầu mèo khá nể tôi. Tôi thì chẳng muốn gây sự với ai, không ai làm gì thì tôi cũng chẳng làm gì ai bao giờ. Ra đường đâm xe vẫn xin lỗi đều, nó chửi 1 – 2 câu thì thôi kệ, trừ trường hợp nó động chân động tay hay chửi ông bà già thì trong cốp xe lúc nào tôi cũng có 1 cái côn để đề phòng có biến, nhưng suốt 3 năm cấp 3 tôi cũng chỉ rút ra có 1 lần, mà cũng chưa kịp vụt, vì thằng cu kia lên xe phóng mất hút luôn.
Hết kì 1 năm lớp 10, cũng chẳng có gì đặc biệt. Buổi đi học đầu tiên của kì 2 cũng là ngày học đầu tiên sau tết ấm lịch. Sau khoảng gần chục ngày ăn ngủ vô tội vạ, đến ngày đi học tôi cũng chả nhớ gì. Hôm đó học chiều, 12h hơn học mà 11 rưỡi tôi mới đi ngủ trưa, đến 1h kém thì thấy có người đập đập:
– Béo, dậy ngay, không đi học à con ?
Mở mắt ra thấy mẹ đang hốt hoảng, bần thần một lúc tôi mới nhớ ra hôm nay là ngày đầu tiên đi học sau tết, cuống cuồng thay quần áo phóng đi trong tiếng gọi với của mẹ :
– Cứ bình tĩnh, đằng nào cũng muộn rồi, cẩn thận không lại va quệt vào đâu thì khổ.
Phi lên trường thì đã vào tiết 2, à quên chưa nói là cuối lớp 9 tôi đã đi xe máy đi học, cơ bản là dạo đó ôn thi tốt nghiệp hay phải từ trường về nhà cô học, sau lên cấp 3 thì cứ thế đi luôn. Tiết học đó là tiết công dân, tôi thầm nghĩ: “Hỏng bét, con mụ này khó tính lắm”
Đã định không vào, quay ngược lại thì gặp bà chủ nhiệm, bà ấy quý tôi lắm nên nghe trình bày hoàn cảnh xong thì dẫn vào nói hộ nên tôi an toàn vào lớp trong tiếng cười ầm ĩ của lũ bạn.
Dạo đó tôi ngồi bàn cuối với thằng Tùng, tôi ngồi ngoài còn nó ngồi trong, bàn có 2 thằng thôi. Cắm cúi đi vào bàn, quăng cái cặp xuống tôi chửi đổng :
– Đm, đen như chó, đúng buổi khai xuân thì đi học muộn.
Nói xong tôi mới ngớ người ra, trên bàn là một cái hộp bút thủy thủ mặt trăng và 1 bàn tay trắng gì mà sáng thế. Ngẩng lên tôi gần như đứng hình luôn… Hằng.
Đúng khoảnh khắc tôi chưa biết làm gì thì một giọng nói đầy ám ảnh vang lên:
– Anh Béo, anh đã đi học muộn lại còn làm gì thế? Anh có muốn anh là người đầu tiên khai bút sổ đầu bài không???
Biết điều ngồi xuống, cắm cúi giả vờ ghi chép. Lúc sau thấy tình hình yên yên mới quay sang hỏi :
– Bạn mới chuyển vào lớp mình à?
– Uh, mình mới vào lớp, bàn này hôm nay trống nên cô giáo bảo mình ngồi đây.
Ờ nhỉ, giờ mới để ý thằng cứt kia cũng nghỉ học. Trong đầu tôi lúc đó hiện lên 2 chữ: DUYÊN SỐ.
Đợt đó lớp tôi có 2 người chuyển vào, đều là con gái, đứa kia về sau trở thành một trong những người bạn thân nhất của tôi, tên là Yến. Tuy nhiên câu chuyện của tôi với Hằng buổi đầu tiên cũng chỉ có vậy, vì hôm đó là buổi khai xuân nên hết tiết đó bọn tôi nghỉ luôn.
Phi ngay xuống nhà thằng cứt kia thì bà già nó bảo là nó hôm nay về quê, mai mới lên. Mình dặn bà già nó bảo bao giờ nó về cô bảo nó sang nhà cháu nhé.
Sáng hôm sau đi học thêm hóa, môn mình ghét nhất trong 3 cái môn thi đại học. Cơ bản môn này học ở nhà bà bác họ mình nên không nghỉ được. Đang chán nản lê bước vào chỗ thì bất chợt thấy Hằng với Yến đang ngồi bàn cuối lớp học thêm. Tim lại đập rộn rang, hóa ra em chuyển lên đây học nên đi học thêm trên này luôn, cuộc đời tươi rồi.
Vào lớp, bà bác giới thiệu 2 học sinh mới, chưa bao giờ mình thấy quý bác mình thế, vì trong tiết mục làm quen có cả việc ghi số điên thoại gia đình để tiện liên lạc với phụ huynh. Lúc đó điện thoại di động là thứ cực kì xa xỉ, số di dộng hồi đó mới chỉ có 9 số chứ không phải lên đến 11 số như bây giờ. Lúc đó máy bàn vẫn nhiều nhà còn chưa có. Nhưng may cho tôi là nhà em có luôn. He he, chép ngay vào cuối quyển sổ học thêm.
Hôm sau đến lớp thì thấy thằng cứt kia đi học rồi, chém gió tình hình với nó xong, cả 2 thằng đi đến quyết định là mình sẽ tán em.
Vừa lúc đó thì bà giáo chủ nhiệm vào lớp, bà giáo yêu cầu sắp xếp lại sơ đồ lớp, đm, đen rồi. Sau một hồi cả lũ cầm cặp chạy qua chạy lại thì em ngồi bàn 2 tổ 1 còn tôi bàn 3 tổ 2. Nghe thì chẳng liên quan nhưng may cho tôi là em và tôi ngồi ở 2 phía đầu bàn sát nhau, vì thế nên tuy khác tổ nhưng khoảng cách giữa em và tôi rất gần.
Sắp xếp chỗ ngồi xong em quay xung quanh, nhìn thấy tôi em khẽ cười :
– Hôm nay đi học đúng giờ ghê !
Tôi gần như ngậm tăm, chẳng biết nói gì, chỉ biết cười ngượng và gãi đầu. Ra chơi tôi cũng gọi em nói 1 – 2 câu chuyện, mất một lúc em mới nhớ ra tôi. Cũng đúng thôi, vì cũng đã gần 1 năm từ ngày em với tôi gặp nhau, hơn nữa so với hồi dó tôi khác nhiều.
Trước thì tôi béo và để tóc rẽ ngôi giữa, bây giờ tôi gầy hơn nhiều, đã cạo trọc nhuộm hạt dẻ, hơn nữa lại đeo thêm quả đít chai nữa. Em không nhận ra cũng phải. Kể từ lúc đó câu chuyện giữa tôi và em thân mật hơn rất nhiều.
Em có một nụ cười duyên chết người luôn. Một kiểu nói chuyện duyên dáng, vui vẻ. Bố mẹ em đều là giáo viên, nhà em có một chị gái cũng đang học sư phạm, có thể nói nhà em là gia đình rất gia giáo, lại sinh ra ở một khu vực thuần nông nên trông em rất giản dị, mộc mạc.
Sự giản dị của em đã cuốn hút tôi rất nhiều. Những ngày tiếp theo tôi liên tục tấn công em bằng những cuộc điện thoại, bằng những cử chỉ quan tâm ở lớp, bằng những lần đi song song để đưa em về nhà. Thỉnh thoảng tôi cùng em ra chợ mua sách, đi ăn bánh khoai. Hồi đó tán gái gần như cũng chỉ có vậy.
Gần như ngày nào tôi cũng gọi cho em, những cuộc điện thoại không đầu không cuối, câu chuyện giữa chúng tôi thường xuyên bắt đầu bằng câu “a lô ạ” của em, rồi tôi lại bảo “ ngoan thế”.
Có lần 2 đứa nói chuyện từ lúc mẹ tôi đi làm từ lúc 13h20 đến lúc mẹ tôi đi làm về là 17h20. Nhiều lúc em thấy tôi im lặng, em bảo :
– Đâu rôi? Còn đấy không?
– Còn đây.
– Sao không nói gì thế? Hết chuyện à? Cúp máy nhé?
– Ơ từ từ đã.
– Thế sao? Không có gì nói thì cúp máy chứ còn gì??
– Từ từ đã, hay là bạn hát cho tớ nghe đi.
– Tớ không biết hát. Thôi cúp máy đây.
– Ơ từ từ, thế hay tìm tờ báo nào đọc cho tớ nghe cũng được.
– Để làm gì???
– Chẳng làm gì cả, tớ vừa được nghe giọng của bạn, lại vừa biết thêm tin tức, tốt thế con gì.
Em bật cười, rồi cũng lấy chồng báo ra, đố tôi hết câu này đến câu khác. Em hay khen tôi thông minh, dí dỏm, những lời khen của em có thể làm tôi vui cả một buổi chiều, hay thỉnh thoảng lại tủm tỉm một mình. Cuối cuộc nói chuyện, tôi thường bảo em cúp máy trước, em hỏi vì sao, tôi bảo vì tôi không muốn em phải nghe tiếng cúp máy, hãy để việc làm buồn chán đó cho tôi ( cái này tôi đọc được từ một truyện nào đó trên truyensex.moe thì phải ).
Thỉnh thoảng tôi cũng xuống nhà em chơi, thường là vào những hôm mà cả 2 không phải đi học thêm, còn mẹ em có tiết phải đi dạy ( bố em là hiệu trưởng nên ngày nào cũng phải đi ). Hồi đó mặc dù hoàn cảnh rất thuận lợi khi thường xuyên chỉ có tôi với em ở nhà, nhưng chưa một giây nào tôi có ý nghĩ đen tối với em. Tôi yêu em bằng một thứ tình cảm trong sáng giống như phần lớn những mối tình cấp 3 thời đó ( chứ không như bây giờ, mấy em lớp 8 đã như đĩ cả rồi ).
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Số phận nghiệt ngã |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Sextoy, Tâm sự bạn đọc, Truyện bóp vú, Truyện sex có thật, Truyện sex học sinh, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 20/10/2016 14:30 (GMT+7) |