“Cạch… cạch… rầm… rầm…” Tư Giám ngồi trên ghế, máy lạnh chạy phà phà nhưng mồ hôi vẫn ướt đẩm áo gã… trên bàn tay run rẩy của gã là chiếc điện thoại bàn đã sớm bị gã đập đến nứt vỡ… mọi cuộc gọi cầu cứu của gã đều không có người bắt máy, giờ thì gã đã hiểu… bọn họ đã từ bỏ gã, để gã thành một con tốt thí mạng trong ván cờ.
“Rầm!” Cánh cửa bằng gỗ cửa phòng Tổng Cục trưởng nát toang sau khi ăn một cược cực mạnh của kẻ nào đó bên ngoài làm Tư Giám giật thót mình, tim gã như muốn nhảy luôn ra ngoài, bàn tay gã run rẩy cầm khấu súng rulô muốn chỉa ra ngoài để tự vệ nhưng mà lão cố gắng không chế cỡ nào thì nòng súng vẫn là lắc lư không thể vững vàng được… gã sợ quá rồi.
“Chào ngài Tổng Cục trưởng!” Xuyên bước vào với nụ cười trên môi, nhìn cái dáng vẻ của Tư Giám mà hắn có chút khinh thường, còn thua xa sự can đảm của nữ nhân ban nãy hắn gặp.
“Các ngươi… các ngươi là ai? Có biết… đây là chỗ nào không?” Tư Giám lắp bắp nói.
“Biết chứ! Tổng Cục An Ninh Bắc Kinh, bọn ta là vì cái danh tự này nên mới đến đây mà!” Xuyên trừng mắt nói, thằng này bị ngáo sao? Hắn giết từ tầng một đến đây chứ đâu phải đột nhập để hành thích gã đâu mà hỏi thế.
“Quân đội sẽ nhanh chóng đến đây, các ngươi sẽ không thoát được…” Tư Giám vẫn là cứng miệng.
“Quân đội? Hắc hắc… ta sợ rằng bọn chúng còn đang lo lắng nên biếu quà gì cho Diêm Vương lão nhân gia để được đối xử tốt nên không thể tới đây được rồi…” Xuyên cười lớn.
“Diêm Vương? Ta không tin…” Tư Giam rùng mình trước câu trả lời của đối phương.
“Thằng ngu này… lão tử là cần ngươi tin sao?” Đột nhiên khuôn mặt đang tươi cười của Xuyên biến chuyển thành dữ tợn khôn cùng, hắn lao đến như một con sói hung hãn vồ lấy Tư Giám
“Đoàng!” Tư Giám sợ chết khiếp, gã bóp còi súng theo bản năng nhưng mà nóng súng thì đã chỉa theo cái hướng quái quỉ nào đó theo sự run rẩy của gã rồi nên Xuyên dễ dàng chế trụ được gã chỉ với một cú nắm như chụp một con cẩu con.
“Thả… thả… bốp… ngươi… bốp…” Bị chụp khiến Tư Giám cuống cuồng hét lên nhưng mà ăn hai cái tát như trời giáng làm đầu óc gã quay cuồng, trong miệng đã rơi vài ba chiếc răng rồi nên ngoan ngoãn câm miệng.
“Đi thôi thưa Tổng Cục trưởng!” Xuyên cười lạnh lôi Tư Giám ra ngoài… tòa nhà mới lúc trước còn đông đúc thì bây giờ lại im lìm đến đáng sợ, đâu đó chỉ là những đám khói xanh bốc lên… dày đặc tử khí bốc lên ngùn ngụt.
… Bạn đang đọc truyện Sói săn mồi – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensex.moe/soi-san-moi-quyen-2/
Nửa tiếng sau… trên tầng thượng tòa nhà chết chóc là 6 bóng người…
Long và Ga In đã đến… Long lại bắt đầu hấp thu tử khí để mọi chuyện cho Ga In xử lí, hắn cũng lười tính toán với những kẻ như Tư Giám hay Võ Hiền Nhu.
“Các ngươi… các ngươi muốn gì… ta… ta là…” Tư Giám biết đám người trước mặt mình không hề lương thiện, cảnh tượng từng tên sĩ quan gào thét trong đau đớn khôn cùng lúc cơ thể bốc cháy vẫn ám ảnh đầy tâm trí hắn… nếu biết trước mình động phải loại người như thế nào thì cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám làm như thế… có điều hắn không biết tất cả là vì hắn không có bối cảnh, hắn đơn độc một mình muốn khẳng định bản thân trong một cái thế giới tàn khốc, thế giới Cường giả vi tôn.
“Ngươi nhận lệnh từ kẻ nào?” Ga In thân ảnh tà dị xuất hiện ngay trước mặt Tư Giám, nàng bá đạo hỏi một câu mà không che dấu sát ý trong ánh mắt.
“Là… là thư ký của Tổng Bí Thư… ta không… không biết đối phương là các ngươi…” Tư Giám thành thật trả lời, đến giờ thì cái chó gì hắn cũng nói… đám người các ngươi bán lão tử thì đừng trách lão tử.
Thu được câu trả lời, Ga In không phản ứng mà quay đầu nhìn Long ở xa xa… kỳ thật ai cũng biết Tư Giám là con tốt thí nhưng mà Long muốn xác nhận một lần cuối rốt cuộc kẻ nào ra tay với hắn, nếu là Đào Hoa đảo bên kia thì hắn buộc phải thay đổi kế hoạch tiếp cận vì cả hai bên đã trở mặt thành thù còn nếu là do Khương Bất Phàm thì không ngoài dự liệu của hắn và quả thật đúng là Khương Bất Phàm ra tay… cười khẩy biết vị Thánh Tử thích chơi trò ném đá giấu tay, Long gật nhẹ đầu ra hiệu cho Ga In.
“Phốc!” Không một chút do dự, bàn tay mềm mại của mỹ nhân lại trở thành một con dao sắc bén quét qua cổ Tư Giám trong sự kinh hãi tột cùng của hắn… đầu lâu hắn lăn lon lóc trên nền nhà mà khuôn mặt vẫn giữ nét bàng hoàng không hiểu vì sao bọn chúng lại hành xử máu lạnh như thế.
“Tư… Tư Giám…” Võ Hiền Nhu lúc này đã tỉnh lại, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là đầu lâu của Cục trưởng lăn lóc dưới chân mình… nhắm nghiền mắt lắc mạnh đầu như để thoát khỏi cơn ác mộng, Võ Hiền Nhu cứ tưởng mình nhìn lầm nhưng một lần… hai lần rồi ba lần, cái đầu lâu của Tư Giám vẫn ở dưới chân làm nàng kinh hãi tột độ… đây là sự thật sao? Tại sao lại tàn khốc đến vậy? Tại sao không cho hắn một cái chết đơn giản và đỡ ghê rợn hơn chứ… nàng không hiểu nỗi nhưng lúc này lại không có thời gian để nghĩ đến chuyện đó vì tiếng bước chân càng lúc càng gần lọt vào tai khiến nàng giật bắn người.
“Ngươi là Cảnh sát trưởng?” Ga In bước đến, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng không một chút cảm xúc… nàng mở miệng hướng Hiền Nhu hỏi.
“Tôi… các người… các người muốn… muốn gì?” Võ Hiền Nhu lắp bắp đến không nói ra lời, cô sợ… sợ thật sự.
“Có người gửi cho chúng ta một bức thư nói ngươi có thứ đồ vật có thể chuộc lấy cái mạng của mình… không phải sao?” Ga In cau mày hỏi, ngay khi dọn dẹp xong Bộ Tư Lệnh thì cũng là lúc có một tên ăn mày liều mạng xông vào đưa cho đám sát thủ một bức thư, trong đó nói cảnh sát trưởng chịu giao ra một thứ để mong bảo toàn được tính mạng.
Hiền Nhu sửng sốt không hiểu lời nói của nữ nhân mặc hắc y… đầu óc cô xoay chuyển nhớ đến lời nói của Dương Kinh Toái… là thứ đồ vật kia sao? Chắc hẳn là hắn làm rồi vì không ai ngoài hắn nữa thể biết đến nó… kỳ thật cô cũng không biết rốt cuộc nó là thứ gì và có đáng giá để đổi lấy mạng mình không nhựng giờ còn có cách nào khác đây… liều mình vậy… chứng kiến sức mạnh của đám người này thì cô không muốn chết… đúng hơn là không muốn chết một cách vô ích, nếu trước mặt cô là một đám tội phạm bất nhân tính thì cô đã không do dự quyên sinh quyết không để bọn chúng hạ thủ rồi nhưng trước loại người này thì có đáng sao? Cô trong mắt bọn họ có là gì đây? Chính vì thế cô cần phải sống, phái sống để tránh cảnh tượng như hôm nay diễn ra một lần nữa… Hiền Nhu đã quyết định rồi.
“Phải… nó là một viên đá kỳ lạ… tôi không biết nó là gì nhưng nó rất lạ…” Hiền Nhu mở miệng, ăn ngay nói thật.
Mười năm trước, khi còn làm cảnh sát hình sự… trong lúc phá một vụ án ma túy lớn, Hiền Nhu có mặt trong nhóm cảnh sát khám xét căn nhà của một tên trùm, lúc đó cô phát hiện ra một viên đá kỳ lạ, nó to bằng đầu người và có vẻ ngoài không khác đá xanh thông thường nhưng lại được đặt ở một vị trí trịnh trọng nhất bên trong căn nhà… tên trùm đã bị bắn chết nên không thể moi ra được điều gì và viên đá cũng được bên giám định xác định là một loại đá xanh thông thường nên nó mặc định bị vứt bỏ mà Hiền Nhu không hiểu sao lại mang nó về nhà mình, cô vẫn có linh cảm là viên đá này rất lạ nhưng lạ ở đâu thì có tìm cách nào cũng không phát hiện ra.
Có lần Hiền Nhu tâm sự với Dương Kinh Toái là bạn và cũng là Cảnh sát trưởng thời điểm đó, hắn cũng khá hiếu kỳ mà tìm đến nhà Hiền Nhu để trực tiếp xem viên đá… thân là con nhà đạo giả nên Dương Kinh Toái cũng có tiếp xúc với đạo pháp một chút gia lông nên mẫn cảm với tự nhiên có chút mạnh hơn người bình thường… hắn nhanh chóng xác định viên đá này… ‘đặc biệt’… nhưng hắn cũng phải bó tay không phát hiện gì thêm… cũng chỉ là cảm giác, không muốn có thêm phiền phức không đáng có nên cả Hiền Nhu và Dương Kinh Toái cũng dấu nhẹm chuyện nhỏ nhặt này đi và quên lãng trong dĩ vãng cho đến hôm nay.
“Đá? Cô em đây là đang đùa giỡn với tử thần sao?” Xuyên ở bên cạnh lúc này đã không nhịn được cười mỉa.
“Không… nó rất lạ… tôi tin các người sẽ hứng thú với nó…” Hiền Nhu gấp gáp nói, cô sợ bọn chúng sẽ hạ độc thủ nên không dám chậm trễ.
“Được rồi! Độc Sĩ ngươi mang theo cô ta đi một chuyện đem nó về đây… dù là một viên đá thường cũng mang về cho ta… còn ngươi… nếu là lừa dối thì cả nhà ngươi phải trả giá vì lời nói của chính mình…” Long lúc này đã hấp thu xong toàn bộ tử khí, hắn thu công đứng dậy ra lệnh nhanh gọn… linh tính mách bảo với hắn rằng người đàn bà này nói thật… giết hay không giết cũng đâu có khác gì đâu nên hắn lựa chọn thử một phen, lỡ đâu kiếm được một kỳ trân dị bảo không phải là may mắn sao.
“Vâng Ma Chủ!” Độc Sĩ cười tà kéo theo Hiền Nhu rời đi… cảm giác được Phệ Trùng mạnh khỏe trong người nữ nhân mà hắn hưng phấn vô cùng, kỳ thật hắn đã sớm muốn kéo dài mạng sống cho ký chú đầu tiên của thứ đồ chơi của mình nhưng chưa có dịp mở miệng mà thôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sói săn mồi - Quyển 2 |
Tác giả | BoyTimGirls |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/09/2018 09:39 (GMT+7) |