Đoàn gia một tháng qua sống trong không khí ảm đạm mịt mờ, từ người hầu đến con cháu và cả cao tầng đều mang một bộ mặt thấp thỏm lo âu.
Đoàn Dự cùng Hình Vọng sau khi được cứu chữa đã tỉnh lại sau ba ngày còn mỗi Đoàn Lạng vì thương thế quá nặng vẫn còn hôn mê chưa tỉnh như một người thực vật.
Đoàn gia đại điện…
“Gia chủ, chủ nhân đã có tin tức chưa?” Trong đại điện, Đoàn Dự hướng Đoàn Ngạn Hồng lên tiếng hỏi, hắn tuy thương thế đã khỏi bảy tám phần nhưng gương mặt vẫn không một chút huyết sắc.
“Theo tin tức ta tìm hiểu được thì chủ nhân đang bế quan tu luyện nên tạm thời không có mặt ở biệt viện Bắc Kinh, cũng không biết khi nào ngài ấy trở về.” Đoàn Ngạn Hồng nặng nề nói, lần này Đoàn gia tổn thất quá lớn nhưng điều đó không quan trọng bằng việc để mất đi bảo vật của chủ nhân.
“Gia chủ, Dự nhi còn sống và là minh chứng sống cho việc Minh Giáo ra tay với Đoàn gia, tại sao Thập Lục Tháp lại không chấp nhận?”
Một tên trưởng lão nghi hoặc hỏi Đoàn Ngạn Hồng, Đoàn Dự tỉnh lại làm chứng ngày đó ra tay là Minh Giáo cao thủ nhưng Thập Lục Tháp lại từ chối vì thiếu bằng chứng khiến giang hồ không ngừng chê cười Đoàn gia không biết xấu hổ.
“Chỉ vì một tên võ giả mà đi luận tội một đại phái? Đoàn Dự là có hình ảnh chứng minh Minh Giáo cao thủ ở đó sao? Chỉ là lời nói suông ai cũng nói được thì ngươi nói Thập Lục Tháp sẽ vì thế xuống tay với Minh Giáo sao?” Đoàn Ngạn Hồng cười lạnh nói làm đám trưởng lão im miệng.
Đoàn gia nếu không có Ma Tôn thì chẳng là gì cả.
“Đoàn gia toàn bộ võ giả tập trung tại võ trường, chủ nhân muốn đến.”
Đột nhiên Quách Ngoan hiện thân trên bầu trời Đoàn gia, lão vận nội lực quát lớn như tiếng sấm rền rơi vào tai Đoàn gia toàn bộ thành viên làm chúng run lên, rốt cuộc cũng đến.
“Aizz… nhanh chóng tập trung, đừng để chủ nhân thêm tức giận.”
Đoàn Ngạn Hồng rời khỏi ghế gia chủ hướng đám Đoàn gia cao tầng nói, lúc đi lão không quên quét mắt đến Đoàn Dự đầy tiếc nuối, nếu ngày đó lão cương quyết hơn thì đã không xảy ra chuyện.
Chưa đầy năm phút, Đoàn gia hết thảy từ nhỏ đến lớn đều xếp hàng ngay ngắn tại quảng trường, toàn bộ đều cúi gằm mặt.
“Phịch.” Đoàn Dự đứng ở vị trí đầu tiên, hắn hai chân quỳ rạp xuống mặt đất, vẻ mặt tràn ngập khổ đau và day dứt.
Nhìn đến thanh niên lúc trước còn phong quang vô hạn dưới một người trên vạn người mà Đoàn gia mọi người đều thầm cảm khái, khi biết tin nguyên nhân dẫn đến Minh Giáo cao thủ có thể chính xác dò theo vị trí đám người Đoàn Dự là từ Phương Nguyệt, cô vợ mới cưới của hắn thì không ít người họ Đoàn đã chửi rủa Đoàn Dự thậm tệ, hại chết hơn ngàn võ giả họ Đoàn chưa đủ lại còn dẫn sói cướp đoạt bảo vật của chủ nhân, tội này quá lớn không thể tha thứ.
“Uuuuu… Uuuuuuu…”
Đột nhiên không gian phủ Đoàn phủ tối sầm lại, mây đen che phủ toàn bộ bầu trời như thể tận thế, ma khí hắc ám cuồn cuộn mà đến mang theo sát ý tận cùng quét ngang qua làm hết thảy Đoàn gia võ giả lạnh run, trẻ con bị dọa sợ đến xanh mặt, kẻ yếu bóng vía ngất xỉu đương trường.
Long đến, từ giữa cơn lốc ma khí thân hình hắn chầm chậm bước ra như Ma Thần giáng lâm, cả người hắn bốc lên ma hỏa hừng hực làm không kẻ nào nhìn rõ được khuôn mặt hắn, Đoàn Dự hiểu đây là Đoàn gia không xứng được nhìn đến chủ nhân.
“Bái kiến Ma Chủ đại nhân.”
Đoàn gia ba vạn người toàn bộ quỳ rạp xuống hành lễ cung kính.
Không một tiếng đáp lại, Long chầm chậm bước đến trước mặt Đoàn Dự, hắn cúi đầu nhìn tên thuộc hạ thân tín của mình mở miệng, giọng nói tràn ngập sát ý:
“Đoàn Dự, ngươi làm ta thất vọng.”
Chỉ bảy từ thôi nhưng cũng đủ để Đoàn Dự xương cốt muốn rạn vỡ, từ sâu trong linh hồn hắn một cỗ ma khí đang rục rịch muốn bạo động, Đoàn Dự đang đứng giữa ranh giới giữa sinh và tử.
“Chủ… chủ nhân… Đoàn Dự biết mình có tội, nhưng xin chủ nhân cho thuộc hạ có cơ hội báo thù cho một nghìn tính mạng Đoàn gia võ giả, cho hai mươi vị khanh khách đã liều chết bảo hộ bản thân mình sau đó Đoàn Dự sẽ tự kết liễu tính mạng mình hồi đáp chủ nhân.” Đoàn Dự dập đầu ầm ầm xuống nền đá cầu xin, máu tươi nhanh chóng ướt đẫm một mảng.
Long âm trầm nhìn qua tên thuộc hạ, từ trước đến giờ hắn tuy là chủ tử nhưng chưa bao giờ phải động tay vào bất cứ công việc quản lý nào mà toàn bộ đều do Đoàn Dự thay hắn xử lý, vì quá bận bịu nên con hàng cũng không có thời gian tu luyện dẫn đến mãi không đột phá được Cường Giả, công lao của Đoàn Dự không thể phủ nhận.
“Đoàn Ngạn Hồng!”
“Vâng, có bề tôi.” Đoàn Ngạn Hồng tiến lên cúi đầu đợi lệnh.
“Tước thảy mọi quyền lực của Đoàn Dự, Đoàn gia tạm thời do ngươi quản lý.”
“Vâng.” Đoàn Ngạn Hồng run lên đáp, nhìn đến Đoàn Dự đã bất tỉnh dưới đất do choáng váng và mất máu quá nhiều mà lão thầm tiếc hận.
“Đoàn Dự lần này phạm sai lầm, Đoàn gia cũng phải chịu trách nhiệm. Kể từ giờ tài nguyên của các ngươi sẽ hết thảy giảm đi một nửa, cường độ tu luyện gấp đôi, trong vòng một tháng không có một tên Cường Giả đột phá thì lại giảm một nửa tài nguyên, các ngươi hiểu?” Long quét mắt đến toàn bộ võ giả Đoàn gia nói.
“Đa tạ chủ nhân không giết.” Đoàn gia ba vạn người rùng mình hô vang, có thể còn sống là tốt nhất rồi.
“Mộ một nghìn võ giả tử nạn cùng hai mươi khanh khách ở đâu?” Xử lý xong chính sự, Long quay sang hỏi Đoàn Ngạn Hồng.
Đoàn Ngạn Hồng sửng người, lão quay sang nhìn đến một tên chấp sự là kẻ chuyên lo chuyện hậu táng cho gia tộc.
“Bẩm… thưa chủ nhân, vì số người chết quá đông nên thuộc hạ theo lệnh các trưởng lão đã cho quy tập một nghĩa trang ngay tại Ba Sơn trấn nhằm chôn cất…”
“Oanh.”
Tên chấp sự còn chưa nói hết lời thì thân thể hắn cứ thế nổ tung thành một đoàn sương máu làm Đoàn gia toàn bộ khiếp hãi.
“Bọn họ vì ta mà ngã xuống, bọn họ chính là anh hùng, các ngươi đối xử với anh hùng như vậy sao?” Long nộ hỏa bốc cao, hắn quét mắt đến hàng ngũ Đoàn gia chấp sự.
“Oành… Oành… Oành…”
Đoàn gia cùng hàng chấp sự hơn hai mươi người thân thể đồng dạng nổ tung thành phấn vụn cứ như chưa từng tồn tại trên thế giới này.
“Chủ nhân tha mạng… chủ nhân tha mạng…”
Hàng ngũ trưởng lão run rẩy dập đầu cầu xin.
“Ta không cần đến phế vật.” Long cười lạnh, tay hắn hướng hàng ngũ trưởng lão chụp một chụp.
“Không… không… chủ nhân tha mạng… Ahhhhh… Ahhhhh…”
Đoàn gia năm tên trưởng lão khuôn mặt kinh hãi, thân thể chúng như bị một cỗ lực lượng vô hình trong không trung chụp đến làm cho không thể cử động, từ ngoài vào trong từ từ từng tên một đều cảm nhận được thống khổ lớn lao nhất trong đời mình khi da thịt rồi đến nội tạng và máu huyết chúng bị ma khí hủ hóa, mười gương mặt trước khi chết vẫn còn đó sự thống khổ tột cùng làm ai nấy nhìn vào đều run rẩy sợ hãi.
“Đoàn Ngạn Hồng, ta muốn ba ngày sau thấy một mộ địa khang trang và đầy đủ nhất, ngươi hiểu?” Quét mắt đến Đoàn Ngạn Hồng, Long cười nhạt nói.
“Bề tôi nhất định sẽ khiến chủ nhân hài lòng.” Đoàn Ngạn Hồng chắp tay nói, cái chết của đám chấp sự và trưởng lão trong mắt lão không quan trọng bằng việc Đoàn gia phải lấy lại lòng tin của chủ nhân.
“Mang Đoàn Lạng đến chỗ ta, còn lại tự giải quyết cho tốt.” Thả ra câu cuối, thân ảnh Long lại biến mất trong cơn lốc ma khí rồi nhanh chóng tiêu thất trong hư không.
… Bạn đang đọc truyện Sói săn mồi – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensex.moe/soi-san-moi-quyen-3/
“Gia Chủ, Đoàn Dự công tử xử lý thế nào?” Một hồi sau, Đoàn gia toàn thể giải tán trở về, một tên hộ vệ tiến đến hỏi ý kiến Đoàn Ngạn Hồng.
“Đưa hắn về cứu trị, triệu tập toàn bộ võ giả chuẩn bị theo ta đến Ba Sơn trấn.” Đoàn Ngạn Hồng nhanh chóng truyền lệnh…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sói săn mồi - Quyển 3 |
Tác giả | BoyTimGirls |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/04/2020 08:29 (GMT+7) |