Quay người cầm cái điện thoại trên đầu giường nó coi giờ lại thấy có một tin nhắn gửi trước đó hai mươi phút, là của mẹ Thục Vy… Mở tin nhắn ra coi, nó thoáng nghĩ trong đầu: “Hình như mẹ Vy nhắc mình cuộc hẹn sáng nay ở nhà mẹ Vy…” Nó rùng mình, cả đêm buông thả hết tinh lực cho Thanh Huyền, sáng nay mà gặp mẹ Vy chắc nó chỉ có chết… Nhưng không phải, tin nhắn của Thục Vy như cái phao cứu sinh, tha cho nó lần này: “Sáng nay con đừng ghé, mẹ chở hai đứa nhỏ về thăm ông ngoại bị đau… Bữa khác nhe… Thương Hận lắm…” Nó mỉm cười sau khi đọc tin nhắn của nàng, đầu câu thì đúng là của một người mẹ, còn sáu chữ cuối thì y như của… bạn gái…
Nó quay trở lại ngắm nghía Thanh Huyền vẫn đang còn say ngủ. Đôi rèm mi rậm cong vút với cánh mũi cao nhỏ xinh xinh, đôi môi không son đỏ hồng mọng căng như một loại trái cây chín mọng chỉ muốn đưa lưỡi nếm thử và cắn nhẹ để thưởng thức hương vị ngọt ngào thơm tho. Làn da trắng mịn lớt phớt những sợi lông măng dưới ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vô. Một bên bầu vú căng tràn đổ nghiêng với núm vú hồng sậm màu. Thắt lưng cô võng xuống để tôn cao một bên bờ mông căng tròn với cái đùi thon dần xuống dưới… Không kìm được mình, thằng Hận đưa một ngón tay lướt nhẹ trên làn môi cô để cảm nhận sự êm ái, mềm mại âm ấm… Bị nhột, cô mở mắt ra nhìn nó, đôi mắt đen còn ngái ngủ mênh mang chưa định thần… Tới khi nhìn thấy rõ, cô tinh nghịch chồm tới hôn lên trán nó rồi thì thầm:
– Bộ mới sáng sớm mà muốn nữa hả?
Nó mân mê một núm vú cô gật đầu:
– Ừ… thấy Huyền không mặc gì là muốn nữa…
Cô đẩy nó ra, càm ràm:
– Thôi đi… Tối hôm qua hai lần… ở trỏng còn khó chịu lắm… Huyền không cho đâu… Mấy bữa nữa đi… đồ ham hố…
Nó bật cười:
– Chọc Huyền thôi… Giờ mà Huyền có cho Hận cũng không dám… Mẹ với dì Sáu đang ở dưới nhà, giờ mà không xuống là coi chừng hai người lên à…
Thanh Huyền hoảng hồn vùng dậy, cô nhào xuống giường tìm kiếm áo váy mặc nhanh vô người rồi quay lưng chạy ra cửa để thằng Hận còn nằm dài trên giường bật cười khoái chí…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Hận tại nguồn: http://truyensex.moe/thang-han/
Chị em Ngọc An đang ngồi bên bàn ăn thấy Thanh Huyền lò dò ngượng ngập đi xuống, cả hai nàng đều nheo mắt nhìn cô, trên môi nở một nụ cười ra vẻ cảm thông nhưng kèm theo là có chút chọc ghẹo. Mặt cô đỏ lên không dám nhìn hai người phụ nữ cứ len lén đi tới bên bếp làm bộ như chuẩn bị đồ ăn sáng chủ nhật cho cả nhà… Cô càng lúng tùng hơn khi Ngọc Nhàn bật cười:
– Thôi. Mẹ nấu xong xuôi hết rồi, không để tới phiên con gái của mẹ phải làm đâu. Lại đây, ngồi chơi với dì Sáu, với mẹ, chờ ông thần đó xuống thì dọn ra… Sáng nay mẹ nấu hủ tíu…
Cô ngập ngừng rồi cũng đi lại phía bàn ăn, thấy cô đã ngồi xuống bên cạnh, Ngọc An đưa tay xoa nhẹ trên má cô:
– Con gái xinh đẹp của mẹ Út Nhàn lấy chồng được rồi… Coi mà đi về dưới thăm nhà nó rồi bàn chuyện cưới xin với tía nó đi cho rồi…
Thanh Huyền lúng búng trong miệng:
– Con… con chưa muốn lấy chồng… dì Sáu đừng có bắt con lấy chồng… con còn… con nít…
Ngọc An bật cười giòn tan, nựng má cô:
– Xạo tổ… hai mươi mấy rồi mà con nít gì… Con nít gì mà biết… biết làm cái chuyện đó rồi… Nè, con nghe lời Sáu… lấy chồng mới tự do, hiểu chưa…
Cô ngơ ngác khi nghe Ngọc An nói nên ngước khuôn mặt ửng hồng vì mắc cỡ nhìn nàng:
– Sáu nói lạ… Mấy đứa bạn con nói là lấy chồng như gông đeo cổ, mất tự do thì có…
Ngọc Nhàn cười:
– Ý dì Sáu nói tự do là… tự do được ngủ với chồng á con… ngày đêm gì cũng được tự do ôm chồng ngủ hết trọi, khỏi sợ ai chọc quê… hiểu chưa…
Thanh Huyền giờ mới hiểu cái thâm ý của hai người phụ nữ lớn tuổi, mặt cô đỏ rực như có chút rượu pha lên… Cô không biết làm sao đành chúi đầu giấu mặt vô ngực Ngọc An, nàng vỗ nhẹ trên lưng cô vỗ về và nói với em gái:
– Được rồi đó Út Nhàn. Coi mà sắp xếp lo đám cưới cho hai đứa nó đi… Nhanh nhanh cho Sáu kiếm cháu bồng…
Ngọc Nhàn biết chị mình không nói giỡn nữa nên nàng cũng nghiêm trang:
– Út cũng suy nghĩ từ hôm đón nhỏ này về rồi… Cuối năm rồi nên Út tính khi nào nhỏ này nghỉ tết, Út nói thằng Hận mượn xe chị Vy chở Út với nhỏ này về quê, sẵn tiện thăm tía nó rồi bàn luôn… Chắc tới đó, Sáu đi với cả nhà luôn nhe…
Ngọc An gật đầu:
– Ừ, không cho chị cũng xin đi… Mấy ngày cuối năm ở nhà một mình buồn thấy mồ…
Sực nhớ, Ngọc Nhàn hỏi chị:
– Ủa… mà Sáu không tính về thăm dưới nhà hả…
Nét mặt Ngọc An trầm xuống, nàng nhỏ giọng buồn buồn:
– Chị không tính về dưới… Từ ngày chị theo chồng về ngoài kia, có ai hỏi han, chia sẻ tìm hiểu gì đâu… Ngày ảnh chết, chị báo mà cũng có ai thăm hỏi, chia buồn nửa câu… chớ nói gì tới chuyện viếng thăm… Chắc mọi người cho là chị cũng giống như Út… Chết lâu rồi, Út à…
Thanh Huyền là đứa con gái rất giàu cảm xúc, cô mất mẹ từ nhỏ nên rất dễ gần với những người phụ nữ hao hao như mẹ mình… Nghe giọng nói và những lời Ngọc An chia sẻ, tự nhiên một nỗi xúc động trào dâng làm cổ cô nghẹn lại, cô tưởng chừng đây chính là mẹ mình… cảm xúc làm cô không nhịn được, cô bật khóc ngon lành làm hai chị em Ngọc Nhàn hoảng hồn. Ngọc An kéo cô ngồi thẳng lên tưởng đâu mình làm gì:
– Thanh Huyền, sao vậy con… Sao tự nhiên con khóc… Sáu có nói gì con đâu…
Ngọc Nhàn cũng chồm tới vỗ nhẹ lên má cô:
– Sao vậy… Nói mẹ nghe…
Cô thút thít một hồi mới nín lại… Nửa cười, nửa mếu cô mới bày tỏ nỗi lòng:
– Không phải… Tại con nghe Sáu nói… buồn quá… Con nghĩ tới mẹ con… Không biết hồi xưa lúc mẹ con còn sống, mẹ con có chịu khổ như Sáu, có chịu những nỗi buồn như mẹ Út Nhàn không… Cái tự nhiên… nó khóc à…
Ngọc An ôm siết cô vô lòng, mắt nàng cũng long lanh:
– Tội nghiệp con gái… Sáu hỏi nè, con đã là con gái rồi lại sắp làm con dâu của mẹ Út Nhàn… Bây giờ con có muốn làm con gái của Sáu không… Sáu muốn làm mẹ của con…
Thanh Huyền ngước lên nhìn nàng, đôi mắt còn ướt nước mắt, cô bồi hồi:
– Thiệt hả Sáu, Sáu làm mẹ con nhe… Con thích lắm… Con có mẹ Út Nhàn rồi, giờ còn có thêm mẹ Sáu An nữa… con thích lắm, hạnh phúc lắm…
Ngọc Nhàn thêm vô để giấu đi nỗi xúc động dâng tràn khi thấy tình cảnh trước mắt:
– Ừ… hạnh phúc hơn nữa là sắp sửa… có chồng nữa…
Cô quay qua, kéo tay nàng. Ôm mỗi người một bên cô bật cười thích thú:
– Chồng thì con ứ thèm… Con chỉ thèm làm con gái của mẹ Út Nhàn, của mẹ Sáu An thôi…
– Nhớ nhe… Không thèm chồng nhe, tui đi lấy vợ khác… Đừng có khóc à nhe…
Không biết thằng Hận xuống từ lúc nào nhưng nghe Thanh Huyền nói “… ứ thèm chồng…” nên nó lên tiếng cốt để chọc cô mà thôi… Ngọc Nhàn dư biết con trai chỉ chọc cô gái nhưng nàng cũng giả bộ trợn mắt:
– Dám không… Con dám bỏ con gái mẹ đi lấy vợ khác không… Con có tin là hai bà mẹ này vì con gái mà cho con… gì ta… ừ, cho con lên bờ xuống ruộng không… Ờ… dám không…
Cả nhà bật cười vì câu nói hăm dọa nhưng hài hước của Ngọc Nhàn. Thanh Huyền như được tăng thêm sự mạnh dạn, cô thả hai bà mẹ ra chạy ào tới ôm cứng thằng Hận cười:
– Huyền nói vậy thôi… Mẹ cũng thích, mà chồng… cũng ưa…
Sau trận cười nữa, Ngọc An đứng dậy:
– Thôi, ngồi vô để Sáu múc hủ tíu cho cả nhà ăn sáng nè… Ờ, chút nữa Hận coi lại cái vòi phòng tắm dưới này nghe… Nó rỉ nước hoài à con… hao nước chết…
– Dạ, ăn xong để con kiểm tra thử nó bị cái gì…
Bất giác, hai má Ngọc An ửng hồng nhưng không ai để ý… Nàng nói cái vòi nước bị rỉ, nhưng vô tình nàng lại liên tưởng tới chính nàng… Nghĩ tới thằng Hận, chính nàng nhiều lúc cũng… rỉ nước đó thôi… Hai chân nàng tự nhiên kẹp chặt lại, nàng lại sợ… sợ “nguồn nước” của nàng lại rỉ nước…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Hận tại nguồn: http://truyensex.moe/thang-han/
Thục Vy ngồi nghiêm trang trên bàn làm việc nhưng nàng không làm gì hết. Nàng đang nhìn ngó người đàn ông ngồi chếch một phía trên bộ bàn ghế salon bên góc phòng… Khuôn mặt không còn vẻ kiêu hãnh, cao ngạo và căm hận như lúc ở trong tòa án mấy tuần trước nữa… Những nếp nhăn đã nhiều hơn lên cho dù lão chỉ vừa bước qua tuổi năm mươi… Đôi mắt lão cũng không còn cái ánh sáng thường ngày lóe lên sau đôi kính cận mỗi khi nhìn thấy đàn bà con gái nữa, nó lặng lẽ, u buồn mà còn chất chứa thêm một niềm khắc khoải ăn năn nữa… lão cũng im lặng nhưng có vẻ sốt ruột vì thỉnh thoảng lão cứ đưa tay lên nhìn đồng hồ… Thục Vy không thể nhẫn nại và im lặng được, cái tính cà khịa của phụ nữ bật ra:
– Làm gì mà ông coi đồng hồ hoài vậy… Bộ có người đẹp nào đang chờ hả… Không muốn gặp người cần gặp nữa sao…
Lão nhếch miệng cười đau khổ, lắc đầu:
– Em… Cô đừng có nói vậy nữa, được không… Từ sau hôm ở tòa án về tôi suy nghĩ nhiều lắm rồi, tin hay không tùy cô… Nhưng thật sự là tôi hối hận về thời trai trẻ của mình, chỉ biết ăn chơi, sửa soạn cái bề ngoài rồi đi dụ dỗ lừa phỉnh con gái nhà người ta… Quả báo mà tôi nhận bây giờ chính là tôi không có được đứa con nào với cô, là người mà tôi vẫn nghĩ là vợ mình… Người ngoài cũng nghĩ như vậy…
Thục Vy cau mày cắt ngang:
– Tại sao ông lại nói không có đứa con nào với tôi… Ý anh là…
Thêm một nụ cười cay đắng xuất hiện trên gương mặt muộn phiền của lão:
– Tôi biết chớ, tôi biết cả con nhỏ Thục Miên cũng không phải là con gái của tôi… Một phần, tôi nghĩ lại cái thời gian cô có bầu là tôi đi xa… Phần nữa, mà tôi có thể khẳng định nó không phải là con tôi là do trước đó một thời gian, tôi có đi khám sức khỏe và biết là do mình chơi bời quá độ nên tôi… tôi… tôi không thể có con được nữa…
– Hồi đó sao ông không phản ứng…
– Ha… Trời không đứng về phía tôi… Tôi im lặng là tôi muốn tìm cách để lấy cái công ty này ra khỏi tay cô, ra khỏi gia đình cô… tôi muốn trả thù… Nhưng mà, chắc tại trời cũng nhìn thấy rằng không nên phù hộ cho một kẻ làm ra nhiều tội lỗi như tôi nên tôi không làm được… và cũng phần lớn là do chính cô, cô quá tài giỏi trong chuyện làm ăn này, cho dù cô không hề học hành về chuyên môn xây dựng như tôi… Công nhận cô rất giỏi…
Trong bụng Thục Vy cũng thầm thích thú trước lời khen của lão. Nhưng nàng giả bộ như không quan tâm:
– Anh sẽ nói gì khi gặp người mà anh đang chờ?
Đỗ Lộc không để ý tới tiếng xưng hô đã bớt xa lạ mà còn có phần hòa dịu hơn của nàng, lão cười khổ:
– Tôi chỉ muốn nhìn thấy đứa con mà tôi đã đành đoạn bỏ rơi từ lúc nó còn trong trứng nước… vậy là tôi mãn nguyện rồi… Tôi không cầu nó nhận tôi là cha, tôi cũng không cầu sự tha thứ của nó… Chỉ có một mong muốn là tôi chỉ được nhìn thấy nó mà thôi… Chỉ gặp nó một lần duy nhất này rồi tôi sẽ về quê… Tôi cũng thiệt lòng cảm ơn cô… Cô đã không hề căm giận tôi suốt hơn hai mươi năm qua, cuối cùng cô vẫn cho tôi một số tiền để sống, còn cho tôi cả một căn nhà khang trang nữa… Nếu từ chối tấm lòng của cô thì tôi là đồ đạo đức giả, nhưng đúng là tôi cảm ơn cô, cảm ơn bằng cả cuộc đời còn lại của tôi…
Thục Vy vừa tính mở miệng nói thì có tiếng gõ cửa… Không chờ nàng lên tiếng, cánh cửa mở ra và một bóng người quen thuộc từ từ bước vô… Thoáng thấy bóng người, Đỗ Lộc tái mặt vội vàng đứng dậy, ấp úng:
– Chào cậu… À không… Xin… lỗi… Chào phó giám đốc…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Hận |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện sex cô giáo, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 63 |
Ngày cập nhật | 13/08/2021 22:36 (GMT+7) |