– Anh… Hạnh phúc của em là đây nè… Em không còn cần cái gì khác nữa…
Lòng bồi hồi xúc động, thằng Hận gật đầu, mắt nó long lanh ánh nước, nó cúi xuống kề môi lên đôi môi hồng không tô son của cô… Nó hôn cô thật dịu dàng, trân trọng… Thục Mai xoay người ôm ngang lưng nó, cổ họng cô bật lên tiếng rên rỉ thích thú khi đầu lưỡi cô được nó ngậm mút nhẹ nhàng… Hai đầu vú cô chợt cương tức ngứa ngáy và cô biết từng giọt sữa đang rỉ chảy vì nụ hôn cho dù không phải là nụ hôn kích thích dục tình nhưng phản xạ sinh lý thì không tránh được… Chịu không nổi khi dưới bụng cô quặn lên một cơn nóng, cô đẩy nó ra và quay người ngồi lại như cũ:
– Thôi… Anh đừng có hôn em nữa… Em khó chịu lắm…
Thằng Hận chưa kịp hiểu, nó tưởng cô giận nên tuột xuống quỳ bên cạnh giường, nắm chặt hai tay cô:
– Thục Mai giận anh hả…
Cô trợn đôi mắt đẹp bật cười, hai má cô đỏ lên:
– Giận cái gì… Anh hôn em làm em… em muốn… “chuyện đó”… Nhưng mà phải ba tháng nữa mới được…
Thằng Hận toét miệng cười:
– À… vậy mà anh tưởng Hai Mai giận anh… Hai Mai khó chịu…
Cô đưa tay vuốt lên má nó:
– Xì… Khó chịu là vì cái “chuyện đó”… Hiểu chưa…
Thằng Hận cười khì úp mặt lên bụng cô… Mùi thơm lẫn lộn của phụ nữ, của sữa tắm, của em bé làm nó cảm thấy quen quen… Giống như mùi thơm của Thanh Huyền sau khi sinh và giống cả mùi hương của Tuyết Thu nữa… Hình như mấy bà mẹ của nhà này đều thích cho con gái khi sinh đẻ xài một loại sữa tắm mẹ, tắm em bé và dầu xức thì phải… Đang lan man liên tưởng trong niềm hạnh phúc thì thằng Hận bị Thục Mai đẩy cái đầu ra:
– Nhột em… Hỏi thiệt nè…
Thằng Hận ngước nhìn cô bằng ánh mắt đằm thắm không thể nào hơn được làm cô rung động:
– Hỏi gì…
– Từ hồi ở ngoài đó về sau đợt giãn cách xã hội, anh có gần chị Tuyết Thu không?
Thằng Hận nhe răng cười:
– Thì… cũng có mấy lần…
Cô nháy mắt:
– Thích không…
Thằng Hận ôm hai bên hông cô:
– Hỏi gì kỳ…
– Tại chỉ nói với em… Lúc nào cũng thích gần anh, vì ở bên cạnh anh chỉ thấy bình an… Như em cũng vậy…
Cô nhìn sâu vô mắt nó, hai má cô lại đỏ lên lần nữa:
– Em trông cho mau mau hết mấy tháng kiêng cữ để được…
Nó nheo mắt:
– Để…
– Để được anh ôm… Anh… đè em ra…
– Giờ… cho anh đè luôn đi…
– Không… má biết, má la cho đó…
Thằng Hận giả bộ trợn mắt:
– Má Vy không cho anh… đè em… Vậy thì anh đi tìm má…
Thục Mai bật cười ra vẻ hiểu chuyện:
– Để anh… đè má ra chớ gì… Vừa thôi nhe… Có đè má thì cũng giữ sức cho em, cho chị Huyền, cho chị Tuyết Thu à…
Tiếng cười khúc khích chọc ghẹo nhau của nó và Thục Mai chợt bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại trong túi quần. Đứng dậy, lấy điện thoại ra, nó nhìn cô:
– Anh ra ngoài nghe không thôi làm con dậy…
Cô gật đầu, mỉm cười nhìn theo lưng nó rồi quay xuống nhìn thằng con trai chợt mỉm cười trong giấc ngủ bé thơ…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Hận tại nguồn: http://truyensex.moe/thang-han/
Thục Vy nhìn thằng Hận ngồi thù lù trên ghế salon trong phòng làm việc của nàng. Nhìn mặt nó là nàng biết có chuyện… Mỗi khi bước vô phòng nàng mà không có ai là nó đố mà để cho nàng được yên thân, không đụng chạm rờ mó thì cũng hôn hít âu yếm… Chọc ghẹo, khiêu khích cho nàng phải lên cơn thèm muốn, nếu không có việc gì là nàng thuận theo sự hứng tình của nó ngay, còn nếu bận việc thì ít ra nàng cũng đáp trả nó một cái ôm, vài nụ hôn nồng… Còn hễ bước vô phòng nàng mà cửa không buồn khép lại, mặt mày lo lắng không nói cười là y như rằng có chuyện gì đó nó cần tới ý kiến của nàng… Lần này cũng vậy…
Nàng đậy màn hình laptop xuống rồi đứng dậy bước qua bộ ghế salon ngồi xuống bên cạnh nó, để một tay lên vai nó, nàng nhẹ nhàng:
– Có chuyện gì, nói mẹ Vy nghe…
Nó giật mình quay qua phía nàng… Nhìn nàng một cái thôi rồi cúi xuống nhưng nàng bắt gặp trong ánh mắt nó đầy vẻ lo lắng và có chút không tự nhiên, hay nói đúng hơn là… sợ sệt, cái kiểu ánh mắt của đứa con có lỗi… Chợt trong lòng đong đầy một cảm giác yêu thương như với con mình chớ không phải với người tình trẻ, Thục Vy lay vai nó:
– Nói mẹ Vy nghe… Đã có chuyện gì sai trái nữa rồi, phải không…
Thở ra một hơi dài, nó liếc nhìn nàng một cái rồi ngập ngừng:
– Mẹ Vy có nhớ… chị Xuân Diệp không?
Vầng trán cao trắng ngần của nàng chợt nhăn lại một thoáng suy nghĩ:
– Xuân Diệp nào ta… Mẹ Vy nghe quen quen…
– Chị Xuân Diệp hồi trước làm bên ban thanh tra lao động đó mẹ… Cái hồi mà con đi tìm cách để không bị quấy nhiễu đó…
Vỗ trán một cái, nàng cười:
– Ừ, nhớ rồi… Mà sao, không lẽ chừng đó năm, cô ta lại còn muốn sinh sự với công ty mình nữa hả… Sao con có vẻ lo lắng vậy…
Thằng Hận lắc đầu:
– Không phải… Chỉ nghỉ việc từ hồi đó lậng… Đi nước ngoài một thời gian để xin gia đình chỉ bảo lãnh…
Thục Vy ngạc nhiên:
– Ờ… mà chuyện của cô ta thì có liên quan gì tới con… Bộ con…
Nàng bỏ lửng câu nói vì chưa kịp nghĩ ra chuyện gì có thể đáng tin dính dáng tới thằng Hận… Nó lại liếc nàng một cái nữa rồi ngập ngừng:
– Cái lần bị ở lại cả tháng trời ở ngoài đó, hồi con đi hoàn công mấy công trình đó, mẹ Vy nhớ không… Con gặp chỉ cũng ở chung một khách sạn… Rồi…
Thục Vy chỉ còn biết trợn mắt lắng tai nghe thằng Hận “thú tội” về chuyện “tình cờ” gặp gỡ và làm “vợ chồng” với Xuân Diệp tròm trèm một tháng dịp đó… Thì ra…
Mê mẩn đắm đuối cùng nhau gần tròn một tháng trời khi quay về thành phố thì thằng Hận và Xuân Diệp cũng chỉ hẹn hò gặp nhau vài lần, lần nào nó cũng tranh thủ thời gian một đôi tiếng đồng hồ tới nhà với nàng… Vậy mà nàng vẫn im lặng giấu nó cho tới ngày hôm qua khi nàng gọi điện kêu là muốn gặp nó thì mới biết nàng đã có bầu với nó hơn ba tháng… Và Xuân Diệp cũng nói rất rõ ràng, cho dù thằng Hận có thích hay không, nàng vẫn sẽ giữ lại đứa nhỏ trong bụng… Chỉ có điều, nàng vẫn đang lưỡng lự trong chuyện đi hay ở? Hồ sơ thủ tục giấy tờ xong xuôi hết rồi, chỉ còn đăng ký chuyến bay nữa thôi nhưng nàng còn dùng dằng chưa muốn đi… Mà thằng Hận lại càng không muốn nàng đi vì lần này nàng đi không chỉ một mình mà còn có đứa con của nó nữa… Nó năn nỉ nàng cho nó mấy ngày suy nghĩ tìm cách giải quyết cho ổn thỏa… Và nó chỉ còn biết tìm tới Thục Vy mà thôi…
Nghe xong chuyện của thằng Hận, trong bụng Thục Vy nửa tức mà cũng nửa thương. Chung quanh còn có chừng đó phụ nữ, đã có ba người thiếu phụ trẻ đẻ con cho nó rồi mà còn ham hố cái gì để lại dính thêm một người nữa… Thương là vì nàng biết cái khả năng làm đàn ông của nó. Không biết ông trời có bắt nó phải dính vô mấy cái chuyện tình cảm lăng nhăng này để trả nợ cho cha nó đã từng phụ bạc không biết bao nhiêu cô gái trên đời này. Chỉ có vong hồn Đỗ Lộc và ông trời biết mà thôi… Bây giờ nó phải gồng gánh tất cả hậu quả chớ không bỏ chạy như người đã tạo ra nó… Nàng suy nghĩ một cách duy tâm và cho đây có đầy sự quả báo như vậy… Nhưng mà vậy thì nó phải trả nợ tình cho cha nó sao…
Suy nghĩ một hồi, Thục Vy mới lên tiếng:
– Mẹ Út Nhàn biết chưa?
Nó nhìn nàng gãi đầu:
– Dạ… chưa… con không biết nói làm sao… Hay là mẹ Vy tìm cách nói giùm con… Chớ còn bỏ chỉ thì con dứt khoát không bỏ, tội nghiệp chỉ… Có một thân một mình… y như chị Tuyết Thu à mẹ… Mà con cũng không muốn để cho mấy người kia biết, im được bao nhiêu thì im… Thanh Huyền, Thục Mai, chị Tuyết Thu… con không muốn họ sẽ tổn thương vì con lần nào nữa hết…
Nàng nheo mắt nhìn nó:
– Con không sợ mẹ Út Nhàn, mẹ Vy đây tổn thương à… Vì nói cho cùng, các mẹ cũng là… người yêu của con mà…
Nói xong hai má nàng hồng lên nhưng nàng cũng tỉnh bơ không hề mắc cỡ, bởi sự thiệt nó là như vậy… Thằng Hận giật mình, ấp úng:
– Con cũng biết… Nhưng mà các mẹ dễ thông cảm cho con hơn… Mà thiệt tình con không cố ý… Chỉ là do chị Xuân Diệp muốn…
– Nó có yêu con không? Còn con cũng có yêu nó không? Nói thiệt mẹ nghe rồi mẹ tính…
– Dạ, thì cũng như với mấy người kia, con cũng có để chỉ trong lòng một chút… Mà chắc là chỉ cũng yêu… nên mới để cho có bầu…
Trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, Thục Vy mới nói cho nó nghe cách làm của nàng, nghe tới đâu thằng Hận gật đầu, miệng “Dạ…” liên hồi…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Hận |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện sex cô giáo, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 63 |
Ngày cập nhật | 13/08/2021 22:36 (GMT+7) |