Một chiếc xe hơi dừng lại trước cổng nhà nàng. Xuân Diệp mừng rỡ vì nàng biết đó là xe của thằng Hận. Nhìn thấy nó mở cửa xe bước ra và tự nó mở cánh cổng để lái xe vô cái sân rộng nên nàng đứng dậy và đi xuống nhà, không để ý còn có một bóng người nữa trên ghế trước…
Xuân Diệp như chết sững khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp trong bộ áo váy đi bên cạnh thằng Hận bước vô nhà, nàng lúng túng, hai má đỏ bừng:
– Dạ… chào chị… cô… a…
Thằng Hận thấy vậy liền cười:
– Chị… Đây là mẹ Thục Vy, là mẹ nuôi của em… chắc chị biết rồi… Hai người đã từng gặp nhau, biết nhau cách đây nhiều năm…
Làm sao mà Xuân Diệp không biết người phụ nữ xinh đẹp, trẻ hơn tuổi là giám đốc của công ty Vĩnh Hằng… Cái công ty mà hồi còn đi làm, nàng đã bị điều khiển không chế tới để tìm cách moi tiền của họ… Xuân Diệp hoảng sợ thật sự khi nhớ tới những điều đó… Nàng hít một hơi trấn tĩnh. Là mẹ nuôi của thằng Hận thì bây giờ không thể kêu bằng chị được rồi… Phải hạ mình xuống, phải khiêm tốn lại…
– Dạ… em… con chào chị… a không… chào cô… Mời cô ngồi, con đi lấy nước…
Thục Vy lạnh lùng xua tay:
– Khỏi. Nước nôi chi… Cô ngồi xuống đây, tôi có chuyện muốn nói, muốn biết về chuyện của cô với… thằng con trai tôi… Hận, rót nước cho mẹ Vy…
Thằng Hận liếc nhìn Xuân Diệp nháy mắt, mỉm cười trấn an nàng rồi quay xuống nhà dưới lấy nước cho Thục Vy. Xuân Diệp khép nép ngồi xuống đối diện với Thục Vy trên bộ ghế salon… Cho dù có là cô gái từng trải, lăn lóc ngay từ khi còn là cô học trò phổ thông, nhìn thấy và cảm nhận nhiều cách ăn nói, hành xử của người đời bên ngoài cuộc sống xã hội xô bồ, náo nhiệt, tranh đua… Nhưng giờ phút này, với tâm trạng của một người con gái đang có một mối quan hệ tình cảm yêu đương mà đỉnh cao là cái thai trong bụng, tự nhiên nàng hoàn toàn trở thành một cô gái sợ sệt, hoảng loạn trước người phụ nữ dù chỉ là mẹ nuôi của thằng Hận này… Nệm ghế mềm êm trở thành như miếng gỗ cứng dưới mông nàng… Thục Vy lên tiếng làm nàng giật mình:
– Nói tôi nghe thử. Cô có yêu con trai tôi không?
Mười ngón tay đan nhau vặn xoắn tới trắng bệch, Xuân Diệp nhìn Thục Vy:
– Dạ… có, thưa… cô…
Thục Vy cau mày, lạnh lùng “hừ” một tiếng:
– Hừ… cô có bầu với con trai tôi rồi mà còn kêu tôi bằng cô…
Xuân Diệp đỏ mặt, lúng búng trong miệng:
– Dạ… con… thưa… dạ, thưa… mẹ… Con yêu Hận…
Thục Vy trợn mắt nạt nhỏ:
– Tôi không thích cô kêu tôi là “mẹ”… biết không?
Thằng Hận vừa đi lên tới phòng khách nghe giọng Thục Vy, nó như chết sững… Hôm trước, Thục Vy đâu có cái ý này, sao bây giờ lại tỏ vẻ lạnh lùng, cấm cản Xuân Diệp như vậy chớ… Ly nước trong tay nó chợt run run… Đôi môi hồng không tô son của Xuân Diệp mấp máy như muốn nói gì đó mà không nói được, tự nhiên, đôi mắt nàng chớp nhanh cho hai hàng nước mắt chảy dài… Nàng cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt vô nhau không biết làm sao… Thằng Hận nhìn Xuân Diệp, còn nàng thì nhìn xuống nên không thấy nụ cười thoáng trên môi Thục Vy:
– Xuân Diệp…
Nàng ngẩng đầu nhìn Thục Vy…
– Tôi không cho cô gọi tôi là “mẹ”… mà chỉ được gọi tôi là… “má”… nhớ chưa…
Thằng Hận thở phào, còn Xuân Diệp thì mở to mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt nàng không kịp hiểu… Thục Vy đứng dậy, bước qua ngồi xuống bên cạnh Xuân Diệp, đưa tay kéo nàng ôm vô ngực mình, giọng nàng êm ái lạ lùng không còn vẻ lạnh lùng xa cách nữa:
– Má chỉ giỡn một chút thôi… Từ lúc thằng Hận nói với má về chuyện của con với nó, Xuân Diệp à… Má rất thông cảm và yêu thương con kỳ lạ lắm… Chắc con cũng biết chuyện của Thục Mai, con gái má… Cho nên bây giờ, má cũng coi con như chính là một Thục Mai khác, định mệnh đã sắp xếp cho con với thằng Hận có mối quan hệ lạ lùng này, y như Thục Mai, như Tuyết Thu… Hôm nay má biểu nó chở má tới đây để nói chuyện và sắp xếp tương lai cho con rồi mấy bữa nữa má sẽ nói chuyện và đưa mẹ ruột nó tới thăm con… Chắc bả mừng lắm khi biết mình lại có thêm một đứa cháu nội sắp sửa chào đời… trừ phi, con có ý định rời xa thằng Hận, đi nước ngoài…
Xuân Diệp lúc lắc đầu trên ngực Thục Vy… Nàng thủ thỉ nói cho mẹ nuôi thằng Hận nghe dự định của nàng… Nàng quyết định dứt khoát không đi nước ngoài nữa, chuyện này nàng sẽ nói chuyện lại với gia đình nàng bên đó để họ hiểu… Trước mắt nàng sẽ nghỉ ngơi chờ ngày sinh con, số tiền nàng còn có thể sống cho tới khi con nàng cứng cáp… Sinh xong nàng sẽ tính tới chuyện đi làm hay mở tiệm buôn bán thứ gì đó để hai mẹ con sống được mà không phải để thằng Hận lo lắng… Cùng lắm, để kiếm vốn làm ăn nàng sẽ bán đi ngôi nhà và miếng vườn này… Cuộc sống ngày càng phát triển, thành phố đã dần dần mở rộng, có lẽ sang năm sẽ lấn ra tới vùng này, đất đai sẽ có giá hơn…
Lặng lẽ ngồi nghe Xuân Diệp nói hết mọi điều, Thục Vy mới nhẹ nhàng lên tiếng:
– Chuyện sinh sống về sau, kể cả chuyện nuôi nấng con cái, con không phải bận tâm lo nghĩ, các mẹ và thằng Hận sẽ sắp xếp đâu vô đó… Con cứ nghỉ ngơi chờ tới ngày đẻ cho các mẹ một công chúa hay hoàng tử cũng được… Còn chuyện ngôi nhà này, tuyệt đối con không được bán đi… Ngôi nhà và mảnh đất này rất đẹp, sau này có thể xây lên trên đây một khu nhà hàng hay khách sạn để kiếm tiền, đừng có dại mà bán đi… Còn chuyện con sẽ sống ra sao, má tính vầy… Sau khi con sinh nở, khỏe mạnh xong xuôi, thì công ty chuyên cung ứng vật liệu xây dựng cao cấp mà má với thằng Hận đang làm thủ tục thành lập có lẽ cũng đi vô hoạt động, kinh doanh, tới đó con sẽ phụ với má và thằng Hận quản lý cái công ty này… Tới đó con chỉ việc làm sao đem tiền về cất cho má, cho “chồng” con là được… Mọi chuyện má sẽ lo hết…
Nghe Thục Vy nhắc tới thằng Hận bằng tiếng “chồng”, hai má Xuân Diệp đỏ lên… Ừ, từ ngày gặp lại nó, chưa bao giờ trong suy nghĩ của nàng, nó sẽ là chồng nàng, vậy mà bây giờ bà mẹ nuôi “chồng” lại khẳng định, nó là chồng của nàng… Bụng nàng chợt nôn nao một cảm giác lâng lâng, vừa hạnh phúc mà cũng vừa bồi hồi… Ừ, cũng được, chẳng cần cưới hỏi, chẳng cần trầu cau, từ nay nàng cũng đã có chồng, cho dù ông chồng này ít khi ở lại bên cạnh nàng, vì nàng hiểu, ông chồng này còn ba bà vợ nữa phải chăm sóc, gần gũi… Thục Vy đẩy Xuân Diệp ra, nhìn thẳng nàng bằng đôi mắt hiền lành ngập tràn yêu thương như nàng nhìn chính chị em Thục Mai:
– Má tính vậy đó, ý con làm sao?
Xuân Diệp cầm chặt hai bàn tay êm mềm của mẹ nuôi thằng Hận nhoẻn cười:
– Dạ, con nghe hết… Má tính sao cũng hợp lý… con nghe lời má…
Thằng Hận thở phào một hơi thoải mái, nó khều vai Thục Vy:
– Mẹ Vy, còn mẹ Út Nhàn… Chừng nào mẹ mới nói…
Thục Vy cười:
– Khỏi phải lo, ngay hôm nay mẹ sẽ gặp và nói chuyện với Út Nhàn, mẹ sẽ đưa Út Nhàn tới đây thăm một đứa con gái nữa… Nhà mình lại thêm người, thêm cháu, Út Nhàn chắc thích lắm đây… Còn bây giờ, để má con tui nói chuyện, anh lo đi nấu cơm trưa đi, má con tui đói rồi…
Thằng Hận cười lớn khoái chí. Ngay lập tức nó để Thục Vy và Xuân Diệp ngồi lại với nhau, nó nhanh nhẹn xuống bếp nấu cơm, chuyện này nó đã quen từ hồi còn nhỏ, có gì đâu mà lo…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Hận |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện sex cô giáo, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 63 |
Ngày cập nhật | 13/08/2021 22:36 (GMT+7) |