– Không! Không bao giờ, là do tôi quá dở, chỉ sau này khi nghĩ lại thì bạn tôi ơi – mày mãi vẫn là thằng kín tiếng, lạnh lùng không bao giờ thay đổi cả. Đằng sau nỗi buồn kia là tấm bình phong của tiếng cười dí dỏm, của con người hoạt bát – nhưng vì một lẽ vì bạn vì bè, nó sẵn sàng giúp đỡ. “Con người mày thật khó hiểu”.
Trở lại với lò võ – hai thằng đó vẫn còn cay chuyện thua cuộc thành ra cho đến khi ra về, vừa từ phòng thay đồ trở ra và tôi phát hiện ra điều không ổn rằng có một sự im lặng đáng sợ.
Vừa kịp lúc hai thằng nhìn thấy trước mặt mình là 2 thằng hồi nãy, cửa ngoài bị khóa, hóa ra nãy giờ chúng nó đã chờ sẵn, đáng lo ngại hơn là 2 thằng đó thằng nào cũng đai đen.
– Gì đây! Tính tư thù cá nhân à? – Thằng D nói.
– Ừ đấy! Làm gì nhau nào? – Và thằng vô phúc đó tiếp lời.
Màn đấu khẩu kết thúc, hai thằng tôi đưa tay bắt đầu thủ thế – ngay tức thì chúng nó bổ nhào vào tấn công – hai đứa lập tức lùi lại tránh những đường cước dài và mạnh – vẻ mặt ăn tươi nuốt sống lộ rõ trên những khuôn mặt đểu cáng. Biết bị lâm vào thế bất lợi nên chúng tôi cũng chỉ có thể tránh, né và đỡ cố gắng cầm cự nghĩ cách thoát cho cả hai.
Biết là kéo dài thời gian, chúng nó mỗi lúc một bạo! Không thèm thăm dò nữa mà lao hẳn vào ngay và luôn – hây! – Rầm! – Thằng vô phúc nhảy lên xoạc một đòn cước diện rộng, ý đồ không phải là tấn công, nó muốn tách hai đứa tôi ra để dễ dàng xử lý, liên tục áp đảo tìm mọi cách bắt trụ.
Biết thằng ôn đó thù tôi, thành ra nó cứ dè tôi mà đánh, lúc này tôi một phía thằng D một phía hoàn toàn độc lập. ” Vô phúc ” nóng nảy nó nghiến răng rồi thét lớn – ẦM! Một tiếng – tôi điếng hồn không kịp tránh mà gồng hai tay đỡ, va chạm mạnh toàn phần lưng va mạnh vào dãy tủ sắt. – Thừa thắng ” vô phúc ” nhà ta lại lao vào, thề là tôi chưa kịp nhận ra nó đang biến chiên chiêu thức gì thì – ẦM! – ẦM! – CHÀNH! – Tôi né ngay nghe tiếng chân xẹt qua tai liên tục đổ ập đến – có những đòn né được, bất đắc dĩ lắm mới đỡ, – nó vẫn cứ thế, toàn sử ra những đòn cước nhanh, xoay người liên tục – đòn né được thì chẳng sao, đòn đỡ kịp thì đến tê cả tay, với những đòn cước hụt, nó như một con thú hoang vậy! Ầm ầm sục sôi, toàn dụng chân, chỉ đến khi thoát ra được phạm vị tấn công thì tôi mới kịp mà hít thở lấy lại bình tĩnh, nhìn lại khoảng chiến vừa rồi tôi khá hoảng khi những tủ sắt để đồ của võ sinh giờ này đã bị thằng vô phúc đó dùng chân vô tình đạp trúng tạo thành những lớp méo mó hằn sâu trên từng chiếc tủ sắt xấu số.
– Để xem mày tránh được đến bao giờ! – Thằng nhãi – RẦM! – Nó thét lớn lao vào phạm vi mà tôi cho là an toàn, một cú đá nối – tiếp đó là một đòn cước combo.
– CHÁT! – Thụp – SAX! – Tôi quả thật là nãy giờ đỡ không biết bao nhiêu là đòn chân của nó, và vẫn chưa có cơ hội đánh trả, thú thật là tránh để không dính đòn là may lắm rồi bởi taekwondo mà gặp phải cao thủ thì chỉ cần dính một đòn vào cơ thể là đã tạch rồi.
Thêm một lần nữa lại bị nó dồn và ép trụ, – một cú đá vòng! – Chỉ đến khi đối thủ bắt đầu thấu mệt vì dùng những chiêu thức tốn sức, nhanh chóng khi tôi nhận ra nó vẻ như đã bắt đầu thấm mệt – kya! Một cú đá móc – ngay khoảnh khắc đó chính là sai lầm của nó, tôi nhanh chóng sử ra bàng cước triệt ngay – rồi lại một một lần sử thêm tiệt cước hạ ngay khi nó vừa kịp nhấc chân, nhanh chóng tôi làm cho đối thủ bất ngờ, đây chính là thời cơ nhập nội – và khoảnh khắc đó cũng đã đến, khi tôi kịp lúc sử ra than cước, nhanh chóng nhập nội, tôi tung một quyền nhử đòn, ngay tức khắc “thằng vô phúc” theo phản xạ tóm lại cổ tay tôi – lập tức tôi dùng thoát thủ nhanh chóng gạt tay nó ra đánh hoành chưởng phát hết kình lực bật thẳng vào cằm đối thủ – nó không giữ được thăng bằng thì đã bị tôi dùng tay kéo lại bồi liên hoàn tam xung quyền – thụp – thụp! – Tưởng chừng như thời cơ chiến thắng tôi mải đánh mà quên nó có đồng đội – RẦM! – Tôi dính một cước vào vai từ thằng đai đen, bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng chấm dứt trận đấu. Thằng D lúc này cũng đã dựa lưng tôi từ khi nào. Thằng vô phúc cũng đã nén cơn đau mà trở lại, hai thằng bao vây – tôi mỉm cười khi nhận ra khuôn mặt của thằng đối thủ của D đã bị bầm một mắt, tay phải xoa ngực – ngay lúc đó thằng D bật cười, nó nói…
– Thoải mái đi thành, hai thằng ôn này sao bằng anh em nhà thằng Tuyến được!
– Ừ! Mày nói đúng – cứ như ngày xưa vậy, mà tiếc là không có thằng Vương với Thành Toác.
Hồi kết:
Đối thủ đã bắt đầu thấm mệt, nó không thể dùng những cước pháp uy lực như ban đầu, chỉ chờ có thế, hai thằng lao vào và chúng tôi cũng tiếp – liên tục sử dụng lợi thế của tay, chúng tôi đánh theo lối kết hợp, hiểu là có lúc đối thủ của tôi là thằng đai đen và thằng D sẽ đánh thằng ôn vô phúc – liên tục thay phiên nhau – thằng đai đen kia cũng chẳng phải tay vừa, gần vài chục giây đồng hồ! – Nhận ra thời điểm kết thúc đã định. Tôi nhanh chóng áp sát ” vô phúc ” nhập nội sau khi vừa ” tiếp kiều ” tôi liên hoàn giao thủ bằng tay với đối phương – than thủ! – Chẩm thủ – than thủ – hạ lộ hoành chưởng – rầm! – Tôi phang cho nó một chưởng vào ngực, có lẽ đòn vừa rồi không đủ mạnh, nó mắt lòng sọc lao vào mà mất tự chủ, có lẽ đây là lúc nó loạn quyền, tôi bình tĩnh để nó lao vào, kê chân rồi sử ra song than thủ chặn nó lại – tiếp tục nhanh như cắt – tôi co tay ” phất thủ ” – ” lan thủ ” vòng tay ra sau gáy siết cổ và kéo cằm nó xuống. Đoạn nó không còn khả năng phản kháng, tôi vung tay ” chat ” một bợp tai vào mặt nó.
Dụng nghĩ lần này thì nó chết chắc – nhưng không hiểu sao lúc đó tôi lại mềm lòng – vô phúc nhắm mắt chờ tôi chuẩn bị giáng một đấm kết liễu. Tay tôi bắt đầu run run bắt đầu mất dần sức lực – và tôi lại nghĩ đến em – thằng vô phúc này cũng chỉ là cái bóng của thằng Tuyến và thằng thái của 3 năm về trước – tôi hít một hơi buông tay mà đẩy nó ra. Hét…
– TAO SAO LẠI MUỐN ĐÁNH TAO?
Thằng D lúc này cũng đã đến bên tôi, “vô phúc” ôm chân nhìn tôi, nó chửi…
– VÌ MÀY CƯỚP NGỌC CỦA TAO?
– CÂM MỒM! – ĐÓ LÀ DO MÀY! – Tôi đáp lại.
– Nếu không phải vì mày thì có lẽ ngọc đã là bạn gái tao rồi!
Tôi bật cười nửa miệng…
– Thằng ngu! Nếu mày cứ chỉ thích động tay động chân với tao thì suốt đòi con bé ngọc sẽ chẳng chấp nhận mày, đến bên mày dù chỉ là một cm. Đi đi!
Rồi không đợi tôi nói gì thêm, nó đứng dậy mà bỏ ra khỏi căn nhà. – Tôi lúc này mới ngồi phịch xuống đất, tay dựa gối ngửa cổ thở như chết – hục! Thằng D cũng ngồi xuống, nó dựa lưng vào tôi thở hì hục.
– Vui không mày hề hề? – Nó cười…
– Ừ! Vui nhưng mệt – tôi đáp…
Hai thằng yên lặng vài giây rồi tôi lên tiếng…
– Xong chưa? Giờ đến nhà của Nụ được chưa? – Tôi hỏi.
– Ờ! Đến thì đến nhưng mà cho tao nghỉ chút đã. – Mà giờ đến nhà ẻm có nấu cơm không mày?
– Cái thằng!!
– Đùa thôi – đi! Đi bắt vợ về cho thằng bạn tao nào…
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensex.moe/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Rời khỏi lò võ – tôi chạy xe chậm từ từ bởi đơn giản là hai tay giờ này ê ẩm sau trận kịch liệt vừa rồi – đi mà không khỏi suýt xoa, đã thế lúc đầu còn đánh nhiệt tình vào mớ gạch vụn – nói thật! Nếu ở trong một môi trường đông người chứng kiến như vậy – mang tiếng thách thức thằng “vô phúc” mà lại không đánh vỡ hết lớp gạch xếp chồng thì mất mặt lắm, dù gì thì cũng phải cắn răng ráng nhịn đau mà hành.
Đến nơi, hai thằng xuống xe – ngay từ khi rời khỏi lớp võ, lòng tôi háo hức mong mỏi nhanh chóng đến nhà em, còn giờ này! Tôi lại thấy hết sức lo sợ – hai con người đứng chôn chân trước cổng, thằng D nhận ra nét mặt của tôi từ từ chìm xuống trông khó coi vô cùng – nó biết tôi đang rất lo – nhưng rồi – king coong. Tiếng chuông kêu vang kéo dài, tôi giật mình nhìn sang nó vừa rời tay khỏi nút.
– Lẹ đi thành! Tao còn bận nhiều chuyện lắm.
Tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để gặp bố và bác của em, lý do đến đây là gì? Chả phải bữa trước cậu buông xuôi rồi sao… – Trong một thoáng mà đầu óc nghĩ miên man xuất hiện bao nhiêu là ý niệm, tôi cũng không dám kể cho thằng bạn nghe.
Cửa mở – tim tôi như giật nảy ra khỏi lồng ngực – là con bé trang. 6 con mắt nhìn nhau, miệng nhỏ Trang khẽ mở như bất ngờ, nó liếc ánh nhìn từ tôi rồi sang thằng D khẽ lục lại trí nhớ trong đầu và nhận ra mình đã gặp thằng D ở đâu rồi.
– Cũng dám vác mặt đến đây à? – Trang cao giọng…
Hít thật sâu tôi bình tĩnh nhìn cô bạn khẽ nói.
– Ừ! Xin lỗi. Nhưng…
– Nhưng gì? Muộn rồi nhé, còn anh kia anh đến đây làm gì? Anh tìm ai? – Nhỏ Trang lớn giọng hất mặt nhìn thằng D, có lẽ cô gái này ghét tôi rồi đâm ghét sang cả nó.
D mỉm cười, nó vẻ như không lấy quan tâm đến khuôn mặt căng thẳng khó chịu đó mà đáp.
– Tìm hai chị em nhà này, họ cũng sắp đi rồi! Tôi tới thăm hỏi trước gì từ biệt thôi mà…
Không chịu thua cô nàng này vẫn tiếp tục bằng giọng điệu không quan tâm.
– Anh đã gặp chị trúc chưa? Nói dối mà không biết ngượng, hai người về đi.
Tưởng chừng như không thu được kết quả gì, nhưng khi thằng D ghé sát vào tai tôi be bé – “hên rồi! Nay người lớn tuổi của cái nhà này đi vắng” – dứt lời nó quay lại nhìn nhỏ Trang không để tôi hỏi vì sao thì.
– Hai người xì xầm cái gì? Về đi! Ở đây không ai tiếp đâu.
D ta hắng giọng – à hem! Thôi thì cũng sắp chia tay, cô cho chúng tôi vào nhà chút đi.
– Nhưng – cô gái lưỡng lự.
– Nhưng nhiếc gì chớ… tôi cũng là bạn của bạn cô ngần ngót hơn 4 năm nay đó, với lại tôi cũng sắp đi nước ngoài…
Không để nhỏ Trang nói.
– Còn nữa! Ai nói với cậu là tôi chưa gặp chị gái dương lần nào, tôi biết chị gái của dương trước khi cả hai đứa nó yêu nhau đấy! – Không tin giờ nếu cậu cho hai thằng tôi vào ba mặt một lời.
– Ừ! Cho hai tụi tôi vào đi – tôi nài nỉ…
Ý nghĩ trong đâu của nhỏ Trang cũng đôi phần lung lay nhưng ngay tức khắc, nhỏ không nói không rằng đang định đóng cửa thì Rầm! Một tiếng – sau đó là tiếng thét nhỏ của tôi và thằng D – đau vãi mật! – Con bé này mạnh tay quá. – Cánh cổng đóng nhanh, hai thằng không kịp buông câu nào, mà chỉ kịp kê chân chặn cửa kết quả, nguyên miếng sắt to lớn kia đổ ập đến đau điếng cả người. – Nét mặt con bé trang vẫn không biến sắc nó lạnh lùng tiếp tục khép cửa lại – RẦM!
– Wow! Một cô gái mạnh mẽ và quyết đoán.
Cái gì vậy D? Cửa đóng rồi tính sao đây. – Tôi càu nhàu mà thấy trong lòng thất vọng tràn trề.
– Cứ bình tĩnh, lát cửa sẽ mở:) – Nó nhún vai rồi ngó nghiêng xung quanh.
Và quả nhiên cửa vừa mới đóng được gần mươi giây thì – hai thằng ngẩng đầu khi nghe tiếng cạch cạch của song sắt – cửa mở – sao lại là…
– Sao còn chưa về! Kiên nhẫn nhỉ? Chờ tới sáng luôn đi – Rầm!
Con nhỏ Trang này sao khoái làm người khác đau tim vậy nhỉ. – Tôi lúc này nhìn sang thằng D – nó đoán đúng đấy, cơ mà cũng chẳng ra ngô ra khoai gì cả – biết tôi sẽ không trách nhưng nó vẫn ngại huýt sáo xỏ tay vào túi mà ngó nghiêng đủ hướng.
5 phút sau.
– Cứ đứng đây mãi chờ phép màu hả D? – Tôi và nó ngồi thẳng xuống bậc thang nhà em.
– Chờ đi! Nếu con bé Nụ mà dễ dàng tha thứ cho mày thì ban nãy nhỏ Trang cũng đâu làm căng như vậy – suy cho cùng tất cả cũng do mày…
Nó chau mày cười khó hiểu.
– Ừ! Do tao cả. – Tôi nói mà mặt thấy hổ thẹn…
– Chát! What? Muỗi.
Và cuối cùng thì trời cũng thương – lần thứ ba cánh cửa mở – âm thanh cách cạch cạch.
– Em! – Tôi nói không suy nghĩ, thốt một câu vừa đủ nghe cho cả ba…
Hai thằng đứng dậy. – Tôi lâm vào tình huống khó xử khi nhận ra nét mặt lạnh thờ ơ của em – nét mặt không biến sắc – cô gái của tôi khẽ cắn môi vẻ như đang quyết định một chuyện khó khăn.
– Anh về đi, cả cậu nữa D! – Hai người về đi. – Giọng điệu của Nụ nghe sao vẻ mệt mỏi lắm.
Một cái đẩy vai thật mạnh của thằng D – thằng đần! – Nhanh…
Một giây khi em vừa kịp khép cổng thì tôi đã xát gần em tự bao giờ – quá bất ngờ nàng tránh ánh mắt của tôi một cách miễn cưỡng, mái tóc xõa dài không cột che đi gần hết khuôn mặt thanh tú. Tôi vội vàng nắm được bàn tay của em. Và câu nói muôn thuở của tất thảy những thằng con trai.
– Anh… anh sai rồi…
Tay em dùng dằng cố thoát khỏi tôi, tiếng nói giận nhỏ xíu.
– Anh buông tôi ra… nhanh!
– Đừng như vậy mà em, chửi anh! Đánh anh cũng được, nhưng đừng rời bỏ anh – xin em…
– Bỏ tay ra… tôi ghét anh hức! Tại sao tôi lại yêu một người như anh để bây giờ phải mệt mỏi vì anh như thế này hả?
– Đừng khóc… tại anh.
Nét mặt lạnh băng nhợt nhạt lấp ló dưới ánh đèn vàng giờ này đã đỏ ửng trông thật tội nghiệp.
Tay em run run – một giọt nước mắt ấm nồng khẽ rơi xuống tay tôi – trước mắt tôi giờ này trông em thật yếu ớt, tôi không nói gì thêm bởi tôi biết nếu nói nữa ắt sẽ lại làm em giận hơn – một giây – hai giây sau cũng có thể là hơn – một giọng nói thanh thoát.
– Hai người… cậu bỏ tay em gái tôi ra đi.
Ngay tức khắc tôi giật mình buông từ từ rơi khỏi cổ tay em. – Cô gái đó bật đèn sân tăng thêm ánh sáng – Nụ sụt sịt tay lau nước mắt – chị hai lại gần, tim tôi rối loạn – đôi mắt chị gái nhìn từ Nụ rồi chuyển sang phía tôi chằm chằm – soạt! – Két két – tiếng đẩy cửa – giọng thằng D – sao rồi sao rồi? – Oh…
D ta im bặt khi nhìn thấy chị hai, mặt nó biến sắc từ hài hước sang nghiêm túc – cả hai người đó không biết là vô tình hay hữu ý mà nhìn nhau một hồi lâu và tròn xoe đôi mắt nhận ra – vậy là khi ở sân bay ngày đó, hai người này đã gặp nhau.
Lúc này khi tôi vẫn còn ngớ người ra thì thằng D đã nói.
– Trùng hợp ghê! – Lâu không gặp cô. Không phiền nếu chị cho hai thằng tôi vào trong nói chuyện chứ.
– Sao anh lại…
Như không thể nói được gì, vẻ mặt ngơ ngác đến khó hiểu của chị gái, có vẻ như chị ta không thể ngờ là mình lại gặp người cũ trong tình cảnh này – tôi là người cuối cùng đóng cửa. Chị gái em vào bếp pha trà – còn nhỏ Trang, con bé như đã hạ quyết tâm, nhỏ kéo tay Nụ bỏ lên nhà trên – mặc cho tôi giờ này đang chôn chân ngoài phòng khách.
– Gấu! – Ẳng…
Thằng D đang bồng vuốt ve con cún con mà tôi và em đã mua không lâu – tôi cũng không ngờ là D cũng yêu động vật đấy – con chó nhỏ béo ú nay lớn hơn một chút, có lẽ là cô chủ phải cưng nựng lắm. Nhưng rồi mai đây khi căn nhà này trở nên yên tĩnh, ai sẽ chăm sóc nó. Từ ngoài sân thằng D vọng vào.
– Hai đứa mày nuôi chó từ bao giờ vậy?
Tôi trả lời.
– Lâu rồi! – Mua gần trường cũ đó…
Đến lúc này nó thoáng thắc mắc.
– Cái gì? Ý mày là mua ở gần trường mình?
– Ừ!
– Cái nhà ở cuối đường á hả? – Nó hỏi lại như không tin.
– Tao lừa mày làm gì? – Sao? Nhớ rồi à? Bầy chó ngày xưa rượt cả phòng không.
Thằng D chau mày rồi hồi tưởng lại quá khứ cũ, bất chợt nó khẽ lắc đầu rồi nhìn thẳng vào con cún béo ú nói.
– Thế bất nào mày lại là hậu duệ của bầy chó năm xưa rượt tao?
Trà bày phòng khách, chỉ có ba người ngồi – thỉnh thoảng tôi nhìn lên nhà trên mà mong chờ một điều gì đó.
Nhạc phụ hai chị em và bác akiko đã về quê nội 3 hôm nay, ít lâu sau mới về Sài Gòn. May mắn thật…
Cuộc nói chuyện không có vẻ là tự nhiên, thằng D hỏi gì thì chị trúc nói đó, cứ nói qua nói lại được dăm ba câu thì im lặng, tôi thì vốn không giỏi vẽ chuyện muôn thuở, thành thử ra mỗi khi D và chị trúc nói chuyện tôi chỉ biết đần mặt ra mà lắng nghe mặc dù cũng muốn nói gì lắm cho bớt trầm trong không khí tẻ nhạt khi cả ba ai cũng cố gắng nặn ra cho mình một tâm trạng bình thản.
Quả thực tôi không thể biết được trong đầu của thằng D đang nghĩ gì – thời gian không còn dài, hơn 8h tối – được sự cho phép của chị trúc, bạn tôi giờ đã đứng chân đổ bê tông ở tủ sách, như đã nói! Tôi chúa ghét sách dày cộm và nhiều chữ – nhưng rồi cũng không biết làm gì hơn tôi cũng miễn cưỡng vớ đại một quyển sách lật lật vài trang. – Vẻ mặt D không có gì là gấp gáp, tôi không biết là nó đang có âm mưu gì, chỉ biết đôi mắt nó giờ này đã dán mắt vào trang giấy, vẻ chăm chú khiến tôi không khỏi nghĩ khác – sách dạy vẽ này! Sách luật này! Sách y học này! Sách kiến trúc dạy nhạc! Nghệ thuật làm giàu… vvv – đa số là sách về viết về cách nói chuyện ăn nói, cách tạo không khí cho cuộc nói chuyện – không làm phiền cả hai, chị trúc lẳng lặng bỏ ra phòng khách.
Bỏ quyển sách vào đúng vị trí ban đầu, tôi khẽ thở dài đưa những đầu ngón tay vuốt nhẹ qua những gáy sách, mát rượi! – Tự nói trong bụng – nhiều sách quá! Quyển nào cũng được bọc và giữ gìn một cách cẩn thận – một chỗ yên lặng quá đỗi thanh tịnh, khi còn ở nhà em tôi chưa bao giờ nghĩ đến góc nhỏ này, vậy mà lần đầu bước vào nhà này, ánh mắt của thằng D đã tỏ vẻ hướng về chỗ mà hai thằng đang đứng bây giờ.
8h30 tối – đứng đọc sách lâu như thế rồi – có tiếng bước chân từ cầu thang, hai thằng phát giác ra là nhỏ Trang, nhỏ mặc áo khoác vẻ như ra về, nhỏ bắn một ánh nhìn sát khí về phía tôi, biết không thể tránh né, tôi chỉ kịp kê cao quyển sách nhằm che đi vẻ khổ tâm của mình.
– Chị! Em về ạ – giọng con bé lễ phép.
Chị trúc mỉm cười khuôn mặt hiền lành xinh đẹp vô cùng, rời ghế tiễn khách ra về – lập tức ngay khi đó. Thằng D gấp sách cái bộp để lại vị trí cũ, tôi ngạc nhiên nhìn nó khó hiểu – tiếng nói gì đó ngoài sân, D thở khẽ quay sang nói với tôi giọng gấp gáp, nó vừa nhìn ra cổng vừa nói.
– Nhanh!
– Hả? Nhanh gì – tôi thốt lên không hiểu.
– Con bé hắc ám đó về rồi nhanh đi! Lên phòng kéo nhỏ Nụ xuống đây…
– What? Thật hay đùa hả D? Tao mà lên giờ này…
Không để tôi nói hết nó gật đấu ậm ừ nhưng không giải thích lý do.
– Mày cứ nghe tao lên nhà trên bằng mọi giá nào cũng kéo nó xuống đây, con bé không chịu thì bế nó xuống…
Hóa ra nãy giờ bận vướng nhỏ Trang nên thằng D không dám hành động, thành ra nãy giờ anh chàng đóng kịch rồi kéo dài thời gian ở góc sách này cầm cự – tôi nghe theo nó và bỏ lên lầu thật nhanh.
Ngay tức khắc giờ này tôi đã đứng trước cửa phòng em – khẽ gõ cửa – cộc! Cộc!
– Chị vào đi! Cửa không khóa – giọng em vọng ra – tôi không đáp tiếp tục gõ cửa – cộc cộc cộc.
– Em nói là cửa không mở mà! – Và tôi nghe thấy tiếng bước chân.
Cửa vừa mở ra, quả nhiên khuôn mặt em lộ rõ vẻ bất ngờ, không để Nụ nói gì tôi chỉ thốt một câu rồi kéo tay em đi – Nụ nè! Theo anh xuống nhà dưới nói chuyện nhé!
– Không… – em hét lên…
– Anh xin em đấy có được không?
– Anh… anh làm cái gì vậy? Bỏ tay e. Ra nhanh… anh… bỏ ra… – em dùng dằng cố gắng nhưng vẫn không thể gỡ tay mình ra khỏi tôi – chỉ đến khi do mạnh tay, Nụ gạt tay tôi rồi nhanh chóng đẩy tôi ra khỏi cửa và – rầm! – Tay tôi vẫn còn để trên vách cửa, nàng của tôi không để ý mà đóng sầm cửa lại – đau thật đấy, 4 ngón tay tôi khẽ từ đỏ rồi hằn sâu dần dần rỉ máu. Em hoảng hốt nhìn tôi mặt tái hẳn đi, thất vọng vì thái độ cự tuyệt đó, tôi lẳng lặng tiếp tục dùng bàn tay rỉ máu của mình tìm kiếm cổ tay em mà kéo ra khỏi phòng – bây giờ thì nàng chỉ biết lặng im mà đi theo tôi.
Phải mà bác akiko thấy được cảnh này chắc tôi chết không chỗ chôn thây – nhưng thôi! Tôi cũng muốn xem xem ý của thằng D là gì?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thời học sinh oanh liệt |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 188 |
Ngày cập nhật | 20/10/2024 03:55 (GMT+7) |