Bệnh ho của Nụ có vẻ gần như là khỏi hẳn, không biết là có bị lây không mà giờ tôi bắt đầu thấy nghẹt mũi hoài, trời thì vẫn lạnh.
Ngồi trong nhà đàn vài bài hát của buổi tối cuối tuần, Nụ thì đang đối diện ủi lại quần áo, mọi thứ diễn ra thật bình yên.
Sáng hôm sau hai đứa bắt một chuyến xe buýt đến nhà của Han. Đây sẽ là một cơ hội để tôi hiểu rõ về cô em gái thằng bạn mình.
– Sao không để tao đến đưa hai đứa mày qua? – Thằng Vương hỏi…
– Thôi! Cũng bình thường mà, nếu mày cảm thấy có lỗi thì lát tối về cho hai đứa tao quá giang một đoạn là được rồi he he!
Tôi cười xảo trá nói.
– Mày đúng là không có liêm sỉ rồi…
– Hầy! Chỗ bạn bè thì cần gì liêm sỉ ha ha!
Căn nhà có vẻ xuống cấp, cánh cửa không ai chăm sóc nhiều năm qua nên giờ sơn cổng đã phai màu. Bước vào cổng, căn nhà cổ kính 3 tầng, xung quanh vườn có hòn non bộ, bể cá, một cái xích đu. Tôi nhìn bao quát cảm thán trong đầu rồi cuối cùng đưa ra nhận xét…
– Sao tao thấy ngôi nhà này hơi buồn mày à?
Thằng Vương vuốt chóp mũi quay sang hỏi…
– Mày cũng cảm nhận được à?
Và nó lại tiếp ghé hơi sát tôi nói giọng vừa đủ.
– Không giấu gì mày, Han bây giờ sống với ngoại…
– Vậy bố mẹ nó không lẽ – tôi liếc sang…
Mắt nó như hơi mơ hồ…
– Bố mẹ nó ly dị rồi, mẹ nó cũng kiếm được người mới… còn bố của Han thì đang ngồi tù…
Tôi tròn mắt vì bất ngờ vì quá ngỡ ngàng…
– Sao mà thảm vậy?
Và hai thằng đi quanh vườn vừa đi vừa nói chuyện mặc kệ hai cô nàng trong nhà đang làm gì.
– Hóa ra nay là sinh nhật Han…
Tôi lại thêm thắc mắc…
– Mà Han… bạn nó đâu?
– Tao không biết – nó lắc đầu…
– Mày làm anh gì mà chán ghê Vương à…
– Cũng chỉ là cái mác thôi, tao cũng mấy khi được gặp nó đâu…
Hai thằng tôi dừng trò chuyện vì lúc này trong nhà lầu trên vang bản nhạc piano, thanh âm êm dịu thoát ra từ cửa sổ, tôi lại quay sang nó hỏi…
– Han cũng chơi dương cầm à?
Thằng Vương ngơ ngác trông khổ sở gì đâu…
– Chán thằng làm anh như mày gì đâu.
Tạm dừng nói chuyện để đi siêu thị. Hai chị em Nụ và Han như hình với bóng nói chuyện tíu tít, chỉ có hai thằng tôi là đi loanh quanh như thừa thãi vậy. Và khi nhìn thấy điều này thì thằng Vương lại vừa vui nhưng cũng lại chẳng khoái tí nào.
– Cái gì? Mày nói chuyện với nó rồi à? Gặp ở đâu vậy?
– À trên công ty ấy…
Và tôi không kể chuyện về Han đã gặp bố nó…
– Á à, thế hai đứa bay nói gì với nhau…
– Uầy! Giữ em gái đấy à? Em mày sao tao thấy khó tính gì đâu, sao bảo gái Hàn hiền lắm mà…
– Là do mày coi phim Hàn nên bị ảo tưởng thôi…
– Nhưng tao thì lại nghĩ là em mày nên xem phim Hàn nhiều vào…
Nó ngạc nhiên…
– Để làm gì? – Nó cao giọng hỏi…
– Thì cho bớt cái tính khó chịu ấy mà, phải dịu dàng mới dễ nhìn chứ…
Nó chép miệng gạt tay…
– Mà thôi dẹp chuyện này lại đi nói chuyện ở Việt Nam đi…
Tôi chờ nó nói…
– Thằng Dương, nó tu chí bên Canada không về, không biết là khi nào mới hội tụ đủ mọi người đây…
– Cứ mong chờ đi chắc cũng về thôi…
– Vậy mồ mả bố mẹ nó thì ai chăm nhỉ?
– Nhà còn đúng hai chị em nó thì chị nó chứ ai…
Mặt nó hơi trầm ngâm, tay dựa vào lan can, ánh mắt lơ đãng về xa…
– Giờ nghĩ lại thấy nó cũng đáng thương mày nhỉ…
Tôi chép miệng…
– Sinh tử không ai biết được, thân bất do kỳ thôi…
Nó thở hắt ra thành tiếng giọng thật cao…
– Có thể thằng Dương cũng bất lực trong việc hàn gắn lại gia đình, nó đã cố gắng rồi, còn giờ thì chỉ còn hai chị em… à Thành này, nếu có về nước thì tranh thủ đến Long Hải nếu thăm thì thay tao thắp cho bố mẹ nó nén nhang nhé…
– Ừ…
Tôi như nghĩ ra điều gì quay sang đầy thắc mắc.
– Mà sao mày lại đề cập đến chuyện này…
– À ừ… tự dưng thấy hoài niệm thôi, tao rất mong chờ Thành à, mong chờ một cuộc hội ngộ tất cả bạn bè, con người càng lớn như lại càng cô đơn…
– Mà mày nhờ tao mà cứ như đang ra lệnh ấy.
– Thôi vào trong đi, hai cái đứa kia chắc giờ đang xoắn lên tìm tao và mày đấy…
Quay về nhà Han, khi ấy về đến cổng thì lại thấy có thêm 1 chiếc ô tô đậu ngoài cổng, nhìn biển số xe tôi biết ngay là bố của thằng Vương đến…
– Ủa sao xe của bố mày ở đây?
Tôi hỏi mập mờ, rồi như cùng cảm giác hai thằng nhìn nhau đầy thắc mắc…
– Kệ đi vào trong rồi tính…
– Ơ kìa cái thằng này…
Rồi thằng Vương đi đầu bước vào nhà. Tôi không biết khi Han và người đó gặp mặt, chẳng biết là sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.
Chúng tôi chào lịch sự khi gặp bố của thằng Vương, ông ấy hơi ngạc nhiên khi thấy tôi và Nụ lúc này cũng ở đây…
– Thì ra hai cô cậu cũng ở đây!
– Dạ là Han mời thưa bác – tôi trả lời…
Con bé cúi đầu khép nép sát cạnh Nụ như thể không muốn nói chuyện với ông ấy, không biết là vì điều gì nhưng tôi tin là Han cũng không có căm ghét ông ấy. Ngoại của Han muốn giữ chân bố thằng Vương ở lại nhưng không được, ông chỉ mua quà sinh nhật cho con nhóc rồi đôi lời với thằng Vương sau đó ra về.
Bàn ăn cũng không có gì nhiều, đầy đủ món ngon và thứ không thể thiếu đó chính là món canh rong biển, khi nhìn thấy món này tôi lại nhớ lần đầu Nụ làm cho mình ăn, khi đó tôi và em mới chỉ là bạn.
Bài hát happy birthday đồng thanh được chúng tôi hát lên, cô nàng không biết đã ước gì chỉ thấy một Nụ cười mãn nguyện trên gương mặt. Chỉ có tôi là đáng thương nhất bởi vì mọi người nói với nhau bằng tiếng Hàn, có mỗi mình là chả hiểu gì, cùng lắm là dăm ba lời mơ hồ. Khung cảnh lúc ấy thật yên bình, nhưng càng như thế tôi lại càng thắc mắc đủ thứ chuyện về những gì ở người thân thằng Vương…
Han bóc quà sinh nhật, nó rất vui, khác hẳn với bộ dạng mà tôi gặp hôm trước.
Rồi tiệc tàn, tôi và thằng Vương xung phong rửa chén cho Nụ và Han cùng ngoại nói chuyện với nhau. Thế là hết một buổi tối, 3 đứa tôi ra về, ngồi trên xe thằng Vương giờ này cũng hơn 10h đêm.
– Cuối tuần mà, ngủ chi sớm gì giờ này haha…
– Mày dự sinh nhật em mày mấy lần rồi Vương?
– Ừ… 4 hay 5 lần gì ấy, mà sao mày hỏi vậy?
– Không có gì – tôi xua tay…
Nó hơi nghiêng đầu về ghế sau mỉm cười nói rất cảm kích với Nụ.
– Cảm ơn nhé Dương, tôi thấy Han rất vui…
Em vui vẻ nói…
– Chỉ là chuyện bình thường mà hì, cũng không có gì phải cảm ơn đâu.
Ngày mai vẫn chưa phải đi làm, chắc là tôi sẽ ngủ nướng cho đã, tính toán tạm thời là thế nhưng sáng mai lại bị Nụ bắt gọi dậy dọn dẹp nhà cửa, thế là đi tong ý định. Nụ tay cầm máy ảnh chụp một vài tấm chậu hoa trước mắt, dàn hoa cúc lúc này cũng đã rụng gần hết lá lẫn hoa.
– Anh xem nè – Nụ đưa máy ảnh cho tôi xem…
Nhìn phát nhận ra ngay, đó là cảnh lá rụng mùa thu ở Hàn Quốc. Thấy tôi trầm ngâm nàng nói ngay…
– Mùa thu, em muốn đến đó anh à hi…
Tôi trả máy cho nàng quay sang hỏi…
– Lúc còn ở đây em đã đi đến đó bao nhiêu lần rồi?
– Hi, bố đưa em đi đã 3 lần rồi anh…
– Nhưng từ giờ đến đó thì còn lâu lắm…
– Em chờ được mà – mắt em hấp háy nhìn xa về bầu trời…
– Hạn hợp đồng làm bên này đủ cho đến lúc đó, vậy đến lúc ấy, em phải làm hướng dẫn viên cho anh đấy nhé…
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensex.moe/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Quay lại công việc, gần chiều nhận được thông báo từ một cô thư ký, giám đốc dự án muốn gặp, thế là đến. Chuyện của ngày hôm ấy tính đến nay cũng đã hơn 1 tuần trời rồi. Đi vào phòng làm việc đã nhìn thấy người đối diện…
– Giám đốc tìm tôi có chuyện gì ạ? – Tôi hơi cúi đầu…
Ông ấy nhìn tôi, hai người đối mặt một vài giây, ông quay đi lấy từ ngăn tài liệu thứ gì đó, lúc này thì đã có người mang cafe vào trong. Tôi im lặng chờ đợi. Cuối cùng thì đặt một xấp tài liệu khá dày lên bàn.
– Ừ cậu ngồi đi, chỗ hai người như thế này cũng không cần phải câu nệ tiểu tiết đâu…
Tôi ngồi xuống…
– Công việc áp lực, trông cậu gầy hẳn…
– Vâng! – Tôi hít sâu…
– Ngày đầu gặp, tôi lại cứ nghĩ đơn giản cậu chỉ là người bạn đồng nghiệp của Vương, nhưng tôi lại nhầm, hóa ra tôi đã biết từ trước, chỉ là chưa gặp lần nào…
Tôi ngẩng đầu thẳng lên ngạc nhiên…
– Thưa bác, lời này là sao ạ?
Ông ấy cười không trả lời câu hỏi đó, mở trong sập tài liệu mà mình đã đặt lên bàn lúc đầu, đưa cho tôi xem, là một tấm ảnh…
Mắt tôi khi ấy nhìn thẳng, chợt sửng sốt vô cùng hỏi…
– Nhi?
– Phải! Cô bé trong hình chính là người mà cậu nói…
Lại là một bất ngờ, ngày ấy cứ nghĩ Vương và Nhi chỉ là quen biết bình thường, ông nhìn chằm chằm vào tấm hình rồi cẩn thận cất vào trong tiếp tục lấy ra thêm một tấm ảnh…
– Cậu tự xem đi – giọng ông trầm ngâm…
Tôi lại càng ngỡ ngàng hơn…
– Đây là… bố của Nhi?
– Chỉ mới lướt qua mà đã nhận ra rồi, chắc giao tình của cháu và nhà đó thật không cạn, nhà đó bây giờ cũng không còn ở Việt Nam, chắc là cháu cũng biết chuyện này đúng không?
Không thể hiểu tại sao khi nghe lời ấy, trong lòng tôi lại dâng lên một niềm chua xót. Thoáng vỡ lẽ nhận ra mình từ đầu không biết gì, ngần đó năm chỉ đơn thần nghĩ rằng Vương và cô ấy chỉ vô tình biết nhau qua màu áo của võ quán ấy. Đúng là tạo hóa trêu ngươi gán ghép trùng hợp ra những chuyện không tưởng…
– Có phải là có chuyện gì muốn nói với cháu?
Nói đến câu này, tôi cảm thấy được sự bất an trong lòng, mục quang ông ấy ngời lên xuất ra một chút lạnh lẽo thoát ra nơi cửa sổ tâm hồn. Lúc gặp mẹ của Nhi, tôi nghĩ rằng đây chính là người có phần lạnh nhạt, bén nhọn nhất mà mình đã gặp, nhưng sau này khi gặp đối diện bác Akiko, thì người phụ nữ kia lại tuyệt là không bằng, và cho đến bây giờ, khi đối diện người đàn ông này, tôi mới thấy đây mới chính là một người mà mình không thể nhìn thấu nông sâu.
Ông ấy cất những tấm hình vào, ôn tồn nói, thanh âm ấy đã làm cho không khí trong căn phòng trở nên bớt âm trầm hơn.
– Vâng! Đã từng một thời gian tôi chính là đồng nghiệp của gia đình đó – ông ấy nở một Nụ cười…
Tôi thở ra…
– Vâng giờ thì cháu đã biết…
Ông đan tay nhìn nhìn nơi sập tài liệu…
– Có những người quen biết nhau nhiều năm nhưng không có nghĩa là sẽ nên duyên, nhưng có những người chỉ cần gặp nhau một vài ngày, vài tháng, thì họ đã có thể nảy sinh tình cảm…
– Tôi không bao giờ quan tâm đến chuyện của người trẻ tuổi, nhưng bây giờ…
– Có biết là tại sao tôi lại không bước vào chuyện của các cô cậu không?
Tôi hít sâu từ từ nói…
– Bởi vì nếu có chuyện đó, thì những người trong cuộc sẽ có nhiều hối hận…
Giọng ông ấy hơi cao…
– Phải, nhưng Vương là con tôi, chuyện gì cũng phải đến…
– Về chuyện của Nhi và Vương, tôi đã từng nghĩ càng sớm thì càng tốt… và cho đến giờ thì tôi đã biết hết mọi chuyện. Tôi đã định đến bây giờ là thích hợp nhất.
– Con trai tôi không thể loanh quanh mãi với những chuyện này được, vì nó chính là trụ cột của gia đình tôi sau này, và cả đứa em Han kia nữa… cậu sau này sẽ hiểu.
Tôi không thể ngẩng đầu nhìn lên, giây phút này cho dù muốn nói gì cũng đều là vô nghĩa, mà nếu có muốn nói thì cũng chẳng biết nói gì cho phải…
– Gia đình tôi và bên đó từ dầu cũng không còn liên can nữa, chỉ là tôi thấy mọi thứ thật trùng hợp…
Tôi cười chua chát, cuối cùng cũng có thể nói ra…
– Bác muốn nói gì quan trọng với cháu sao?
Gật gật đầu…
– Không có gì hết, người yêu cậu cũng là bạn thân của cô bé nhà đó à?
– Vâng thưa bác!
– Tình yêu có người rút lui, làm thế sẽ vẹn toàn đôi bên, đó là tình yêu cao thượng, ta coi trọng hai cô gái này, nhưng dù là ai thì cậu cũng đừng làm tổn thương họ…
Ông im lặng vài giây lại tiếp…
– Như cách mà con trai tôi từng đau vậy…
– Có thể hôm qua cậu thấy được sự lạnh nhạt của Han dành cho tôi, tôi nhìn thấy được sự trưởng thành của nó qua cậu, hy vọng sau này cậu vẫn là tri kỷ của nó, đừng vì danh lợi mà quên tình bạn lâu dài…
– Cháu hiểu ạ…
Ông bật cười thành tiếng…
– Tốt, tôi biết là cậu sẽ nói thế mà…
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensex.moe/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Tựa người vào lan can trên sân thượng của dãy chung cư, giờ này đang là buổi sáng ngày nghỉ, mặt trời cũng lên cao dọi thẳng về phía mình, cũng lâu lắm rồi mới rảnh rỗi dành thời gian ngắm cảnh. Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện với ông ấy. Tại sao cứ đi đâu thì tôi toàn bị ám ảnh về em vậy, cuộc đời tôi giờ này chỉ xoay quanh hai người con gái ấy. Cứ khi hai người ấy có chuyện gì thì tôi không thể nào yên bình nổi.
Xin lỗi nếu em không gặp tôi thì có lẽ giờ này em đã là một cô gái hạnh phúc, nhưng cũng vì em gặp tôi, nên mới khiến em phải trải qua nhiều khổ sở với một thằng như tôi…
Bước xuống từng bậc thang, cho đến khi về đến tận phòng, cửa không khóa trong, vào nhà thì thấy Nụ đã về nhà, nàng vừa mới đi chạy bộ về, tiện thể đi chợ chuẩn bị cho bữa trưa.
– Hi anh đi đâu giờ mới về đấy?
Tôi dựa hẳn vào tường ngắm nhìn nàng đang loay hoay trong bếp…
– Anh lên sân thượng hít ít gió trời…
– Vậy ha, giúp em thu quần áo vào chưa đó…
Tôi gần như chẳng nghe thấy lời nói ấy của Nụ, vì giờ đây khi đã khóa cửa, cổ họng mình như khát nước, trông Nụ khi ấy trong bộ áo thun bó sát cùng chiếc quần jogger nâu dài, người em mảnh mai qua lớp vải áo thun bó sát ấy, phải đến khi Nụ tháo dây cột tóc thì tôi lúc ấy đã ở phía sau ôm chặt lấy vong eo nàng. Em giật thót người lên yếu ớt như muốn thoát ra, nhưng giờ này thì vòng tay của tôi đã ôm em hơi chặt. Hương từ cơ thể con gái qua mái tóc xõa dài cùng mùi của mồ hôi toát qua da thịt mềm mại ấy, hôn khẽ lên ngần cổ trắng của nàng…
– Bỏ em ra… – giọng Nụ khẽ lên ra điều không muốn…
– Để tối đi anh… giờ không được đâu mà…
Người em đã dính chặt vào mình bảo làm sao có thể buông, tôi như mất bình tĩnh nói thì thầm qua tai Nụ…
– Tim anh đang đập đây…
Giọng nàng gắt lên, bàn tay bóp chặt cổ tay tôi muốn gạt ra…
– Tim không đập thì chết à?
Tôi lại thì thào khẽ siết chặt hơn, cơ thể em nóng ran như phát sốt…
– Tim anh đập nhanh hơn vì em đấy Nụ à…
Nàng không nói gì, tôi lại tiếp…
– Nếu em thả người ngã xuống thì có thể em sẽ thoát được đó…
Nghe xong, Nụ như thể đã hiểu, nàng vừa thả người ngã xuống thì đã bị tôi bế hẳn lên, khoảnh khắc ấy Nụ đã biết em bị tôi gạt…
– Anh… dối trá hiz! – Em xấu hổ nói…
Đặt em xuống giường, Nụ đành im lặng chịu trận để cho tôi hôn hít làm đủ chuyện, mặt em đỏ hồng lên khi vừa cởi hẳn chiếc áo thun, nội y trắng cũng theo đó là cởi hẳn, chiếc quần joker cũng thoát khỏi hạ thể, giờ này thì môi em đã bị tôi khóa lại không nói được gì…
– Chiều anh nhé…
– … – Trả lời tôi là những tiếng thở đuối nhịp của em…
Tôi nói mà không ngừng dừng lại cái bàn tay hư hỏng khắp nơi…
– Dạ… hức… anh nhẹ thôi nhé…
Cuối cùng thì Nụ cũng thôi chống cự, chỉ còn tiếng cơ thể, ga nệm nhàu nếp, chắn gối rớt lung tung chừa chỗ cho hai con người.
Cho đến quá trưa khi tỉnh dậy vi nghe thấy mùi thức ăn thơm. Tôi bất ngờ khi thấy chăn đắp quanh mình, mặc lại quần áo đi ra ngoài, phải nói sau chuyện này thấy người thoải mái hẳn.
Đi nhẹ vào bếp đã nhìn thấy Nụ đang ngồi trên ghế đưa lưng về phía mình, cơm nước đã xong tinh tươm trên bàn, em đã thay lại cho mình một chiếc váy trắng, nàng đang gọi video khô với chị Trúc. Dĩ nhiên là em không biết được sự hiện diện của tôi khi ấy.
– Sao mặt em đỏ vậy hì, hai đứa vừa có chuyện gì à…
Giọng chị Trúc tủm tỉm qua màn hình.
– Hắn bắt nạt em…
– Chỉ có nạt yêu nên mới đỏ như vậy hi hi!
Nụ không trả lời vì chị Trúc nói đúng tim đen, em hơi quay đầu nhìn ra cửa giọng bối rối.
– Bố vẫn khỏe chứ chị?
– Hi hi lại còn biết đánh trống lảng chị…
– Em hỏi bố thật mà…
Chị Trúc thôi đùa dai nhưng vẫn có tiếng cười qua lời nói…
– Bố vẫn khỏe nha em, hai đứa đã ăn cơm chưa nè, mà Thành đâu em?
Nụ như khó sử vì em cũng không biết nói sao cho phải.
– Sao chị hỏi Thành mà mặt em cứ bối rối vậy? Thế thôi khó quá thì chị không hỏi chuyện đó nữa…
– Còn chị?
– Ừ em muốn hỏi gì chị?
– Chị không yêu ai hả? Bác nói với em là để ý bạn của Thành phải không hi hi…
Một lúc sau…
– Nụ này, em đeo tai phone vào đi.
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thời học sinh oanh liệt |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 188 |
Ngày cập nhật | 20/10/2024 03:55 (GMT+7) |