Má tôi vừa đút cơm cho thằng Hoạch trong khi cu cậu đang ngồi bệt dưới đất và mải mê chơi mấy chiếc xe cẩu, xe hơi bằng nhựa mà ba tôi mua cho hôm trước… vừa nhìn tôi rồi nở nụ cười thật tươi:
– Thu nè… cũng thời gian này… mười lăm năm trước má đẻ mày đó biết hôn…
Má hỏi tôi mà như tự nói với chính mình, tự nhắc cho mình nhớ về khoảng thời gian tuy buồn nhưng vô cùng đẹp đẽ. Đó là ngày tôi ra đời và cũng là ngày ba bỏ má tôi phải vượt cạn một mình.
Thật ra câu má nói vừa rồi năm nào tôi cũng được nghe chứ không phải đây là lần đầu tiên má nhắc. Năm nào cũng vậy, cứ hết mùa hè bước sang mùa thu thì má lại thủ thỉ: “Thu à… cách đây xx năm má đẻ ra mày đó biết hôn…” chỉ khác là số tuổi mỗi năm được tăng lên thêm một tuổi mà thôi.
Tôi lè lưỡi trêu má:
– Má ơi má… năm nào má cũng nói vậy hết à… riết con thuộc lòng luôn rồi nè… hihi…
Má tôi cười lỏn lẻn:
– Ủa… vậy hả?
Rồi bà nói tiếp, giọng mơ màng:
– Vậy mà má cứ tưởng mọi thứ chỉ như mới xảy ra thôi Thu à… má cứ tưởng má đẻ con cách đây chỉ tròn một năm…
Rồi má quay sang đút cho thằng Hoạch muỗng cơm trong khi miệng vẫn nói đều đều:
– Nay má thấy con lớn bộn rồi đó nghe… Con gái lớn rồi bớt chạy nhảy leo trèo dùm tui cái…
Tôi phụng phịu:
– Con còn nhỏ xíu à…
Má trề môi:
– Cô mà nhỏ? Xía… cô thử vô nhà tắm soi kiếng thử coi nhỏ hay lớn… chuẩn bị thành đàn bà đến nơi rồi…
Tôi ngạc nhiên nhìn má:
– Ủa má… đàn bà với con gái khác nhau chỗ nào vậy má?
Vừa nghe tôi hỏi xong thì má chẳng những không trả lời mà còn la tôi một trận:
– Con nít con nôi mà hỏi chi mấy chuyện đó… mai mốt lớn lên rồi biết!
Tự nhiên bị má la nên mặt tôi xụ một đống như vừa mất sổ gạo. Má làm tôi khó hiểu quá chừng… mới vừa nói “con lớn rồi đó nghe Thu” xong nói chuyện một hồi lại bảo…
“Con nít con nôi biết gì mà hỏi” làm tôi cũng chẳng biết mình là con nít hay người lớn nữa.
Có điều năm nay tôi thấy mình cao hơn năm trước khá nhiều, mấy cái quần tây xanh đi học năm ngoái lai quần còn nằm dưới gót chân thì năm nay đã giật lên giữa bắp chân rồi. Nhà tắm được ba tôi gắn kiếng phía bên trong nên mỗi bữa đi tắm tôi thường hay xoay qua xoay lại để tự ngắm mình trong kiếng. Tôi thấy cơ thể mình trở nên tròn trịa hơn, cặp mông thì vun cao và cong vút, hai cái vú thì nở to như hai quả cam với cái núm nhỏ xíu như đầu đũa ăn cơm màu hồng nhạt. Tôi đưa hai tay lên ướm thử cặp vú mình để ước lượng xem có đúng như má tôi nói “bóp cũng đầy tay rồi” hay không. Kết quả thì đúng là bự thật, hai bàn tay tôi không ôm trọn được hết bầu vú căng đầy.
Phía dưới đùi cũng tích mỡ nhiều hơn làm tôi có cảm giác mình mập lên thấy rõ. Mông thì to tròn vú thì căng mẩy… đặc biệt là con chim không giống như lúc còn bé mà đã trở thành một gò mu nổi cồm cộm với hai mép thịt trắng hồng và nở nang. Tôi thử lấy tay vạch hai mép thịt ra xem thì thấy phần thịt mềm mại bên trong có màu đỏ hồng rất đẹp. Phía trên gò mu vun đầy tôi thấy đã có những sợi lông loăn xoăn mọc lún phún, đen và mượt.
– Chừng nào có kết quả thi chuyển cấp vậy Thu? Hình như con thi xong cũng lâu rồi hả?
Má cắt ngang dòng suy nghĩ linh tinh trong đầu tôi bằng một câu hỏi mang tính chuyển đổi từ đề tài tâm sinh lý qua chuyện học hành thi cử.
– Dạ chắc nay mai gì đó má… con thi xong cũng gần nửa tháng rồi!
Vừa trả lời tôi vừa xòe mấy ngón tay ra nhẩm tính.
– Thời gian trôi qua nhanh thật. Mới vừa đây thôi mày còn học đêm học ngày để lo thi cử, vậy mà chớp mắt một cái đã xong xuôi hết rồi!
Vừa nói má vừa đứng lên lấy khăn lau miệng cho thằng Hoạch rồi cho nó uống nước. Cái thằng chả được tích sự gì ngoài việc giỏi ăn, giỏi ngủ và giỏi chơi! Nguyên tô cơm bự chảng mà má đút nó ăn hết trơn trong khi nhiều đứa cùng xóm bằng tuổi nó mà ăn chưa được phân nửa như vậy, nhất là con chị Phượng ở gần nhà tôi. Mỗi lần thấy chị đút cơm cho con chị, nhìn con bé ngậm một họng cơm không chịu nhai cũng không chịu nuốt mà tôi còn bực mình huống chị mẹ nó.
Từ ngày trúng số ba tôi cưng thằng Hoạch còn hơn cục vàng. Ngoài tiền mua sữa sùng bánh trái cho nó thì ba còn ôm về một đống đồ chơi rồi quần áo cũng mua một lần cả chục bộ. Ba tôi hào hứng nói với má:
– Bà thấy tôi hay chưa… đặt tên con là phải đặt theo phong thủy thì mới là giàu được… Đã có Thu thì phải có Hoạch, như vậy mới “thu hoạch” được… hiểu chưa?? Hà hà…
Nghe ba nói vậy tôi với má chỉ biết nhìn nhau rồi khẽ thở dài. Té ra ba tôi vẫn nghĩ số tiền từ trên trời rơi xuống kia là cái mà ba tôi “thu hoạch” được, là cái mà ba đã tính toán trước rồi chứ không phải là do may mắn ngẫu nhiên.
Từ lúc có tiền ba tôi bỗng chốc trở thành một con người hoàn toàn khác hẳn. Từ một người lúc nào cũng say xỉn, bệ rạc như anh Chí Phèo trong tác phẩm cùng tên của nhà văn Nam Cao thì nay như lột xác khi biến thành một người “mày râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao” như Mã Giám Sinh trong kiệt tác Truyện Kiều của cụ Nguyễn Du. Ngoài việc mua sắm, chưng diện quần này áo nọ thì ba còn sắm chiếc cà rá bằng vàng y bự chảng và sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay đeo lủng lẳng trên cổ như lòi tói. Lúc chưa trúng số thì xe đạp còn không có để đi, bây giờ có tiền thì ba mua hẳn chiếc xe honda chạy bon bon ngoài đường chẳng khác gì công tử Bạc Liêu tái thế.
Trong khi ba sống sung sướng và hưởng thụ thì má cực khổ vẫn hoàn cực khổ!
Trong khi ba đeo nhẫn vàng, đeo dây chuyền vàng thì má đeo hai đứa con bên nách với chiếc khăn vắt ngang vai lúc nào cũng bốc mùi sữa, mùi mồ hôi và cả mùi nước đái của thằng Hoạch…
Trong khi ba chạy xe honda lượn lờ ngoài đường thì má phải lội bộ đi chợ, lội bộ đi cạo mủ cao su và cả lội bộ mang mũ đi bán để đem tiền về đưa ba rồi xòe tay nhận những đồng tiền ba phát cho trong tủi nhục…
Nhiều khi tôi tự hỏi không biết kiếp trước má đã làm gì nên tội mà kiếp này má trả hoài vẫn không hết, cứ nợ này chưa trả xong thì nợ khác đã kéo tới giày vò thân xác vốn đã héo mòn của bà đến mức quắt queo cạn kiệt.
Nhìn má ngày càng tiều tụy và hốc hác tôi tự hứa với lòng phải học hành thật giỏi để sau này đi làm kiếm thật nhiều tiền để lo cho má, bù đắp cho má những tổn thương mà ba tôi đã tạo ra trong lòng má. Cái thứ vết thương ngoài da thịt đến một lúc nào đó còn lành miệng chứ vết thương lòng thì suốt cả đời khó mà lành lặn như trước.
– Mày nhắm có lên được lớp mười không Thu? Ba mày hứa mua cho mày chiếc xe đạp rồi đó…
Má tôi đột nhiên nhắc lại món quà mà ba tôi hứa sẽ mua cho nếu tôi thi đậu làm tôi cũng thấy nôn nao. Thật ra đề thi vừa rồi đối với tôi không khó, đề ra dạng trung bình khá còn sức học của tôi thuộc hàng khá giỏi nên tôi dư sức làm. Hơn nữa tôi cố gắng học là vì má, vì em chứ không phải chỉ vì phần thưởng kia.
– Dạ đề thi cũng dễ à má… còn vụ mua xe con cũng không biết nữa, chắc ba nói chơi…
Tôi trả lời má mà trong bụng cũng hơi lo lo, sợ ba tôi hứa lèo cho tôi ráng học chứ nào giờ ổng có ưa gì tôi đâu mà đùng một cái mua cho cái món quà đắt tiền như vậy.
Thế nhưng cả tôi với má đều lo hơi xa vì ngay buổi chiều hôm đó ba đi nhậu và dẫn về một chiếc xe đạp mới toanh, mới nhìn sơ qua là tôi đã mê tít mắt rồi.
Theo ba tôi nói thì đây là chiếc xe đạp mini do Nhật sản xuất có giá rất đắt, nhưng nếu tôi chịu khó học hành và ngoan ngoãn nghe lời thì có đắt cỡ ổng cũng mua cho. Lúc này tôi mãi lo quan sát, ngắm nghía con ngựa sắt xinh đẹp sắp thuộc về tay mình nên không còn thời gian để bận tâm đến chuyện thế nào là ngoan ngoãn, thế nào là không ngoan ngoãn nữa.
Chiếc xe có hình dáng tuy nhỏ gọn nhưng rất cứng cáp và mang vẻ ngoài sang trọng quý phái. Toàn thân chiếc xe được sơn màu hồng cánh sen trông điệu đà và nữ tính, phía trước có gắn chiếc giỏ để bỏ những thứ gọn nhẹ vào đó mà khỏi treo lủng lẳng trên xe như bó rau, bó cải hay chiếc cặp đi học rất vừa vặn. Tôi thấy mình chẳng khác Lữ Bố vừa tậu được con ngựa Xích Thố nên trong bụng rất háo hức chỉ muốn nhảy phắt lên con chiến mã rồi phi một vòng cho sướng.
Nhưng khổ nỗi tôi chưa biết chạy xe đạp!
Ba vừa lấy tay vỗ cái yên vị bồm bộp vừa nhìn tôi rồi cười cười:
– Kết quả thi cử sao rồi con?
Tôi trả lời ba mà mắt không rời khỏi chiếc xe đạp như thể nó có nam châm hút ánh mắt tôi vào đó:
– Dạ chưa có kết quả ba ơi… chắc nay mai gì nhà trường sẽ dán thông báo lên bảng tin…
Ba tôi dựng chống đứng cho bánh sau chiếc xe đạp nhổng lên cao rồi cầm bàn đạp quay mấy vòng cho cái bánh xe quay tít rồi nhìn tôi nghiêm giọng:
– Nếu thi đậu thì chiếc xe này sẽ là của con, còn nếu rớt thì… ba treo giàn bếp làm kỷ niệm. Biết chưa!?
Nghe ba nói tôi cũng ráng vểnh lỗ tai lên nghe thử coi nếu rớt thì có phải ba sẽ cho má chiếc xe đạp này hay không. Ai ngờ…
Tự nhiên tôi cảm thấy buồn và thấy thương má vô cùng, dù là người vợ đầu ấp tay gối với ba bao nhiêu năm trời mà những gì thuộc về quyền sử dụng của ba đều không được đụng vào ngay cả khi cái thứ đồ đó ba tôi không dùng đến.
– Dạ… con biết rồi ba!
Ba nói xong rồi thì quay lưng bỏ đi vô trong nhà, không biết có nghe câu trả lời nhỏ xíu của tôi hay không nữa.
Sáng hôm sau tôi dậy sớm để chuẩn bị vô trường xem kết quả thi thì má tôi biểu:
– Con ở nhà coi thằng Hoạch dùm má, má đi trút mủ rồi về liền.
Má nói “về liền” vậy chứ cũng gần trưa má mới về tới nhà vì trút mủ xong thì phải đem đi bán rồi còn đi chợ mua thức ăn về nấu cơm nữa.
Tuy biết má bận công việc nên về trễ chứ không phải chơi bời gì nhưng không hiểu sao lúc ấy mặt tôi vẫn nhăn nhó như chó bị dẫm đuôi kêu ẳng ẳng:
– Trời ơi má nói đi chút xíu về mà giờ này mới thấy, con lên trễ nhà trường đóng cửa rồi sao… huhu…
Vừa nói tôi vừa khóc hu hu như mình bị oan ức điều gì vậy. Má tôi thở dài, giọng mệt mỏi:
– Úi dào… kết quả thi thì nó vẫn còn nguyên đó chứ có mất đi đâu mà sợ! Hôm nay không coi được thì ngày mai…
Má vừa nói vừa lấy tay quệt những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán rồi cầm cái nón lá phe phẩy cho mát. Nhìn nét mặt buồn hiu của má lúc đó tôi mới mình đã sai vì làm má buồn. Tôi nôn nóng đi xem kết quả chỉ vì muốn sở hữu sớm chiếc xe đạp ba mua chứ không phải tôi sợ mình rớt.
– Má… con xin lỗi đã làm má buồn…
Má vừa đi ngoài nắng về vẫn còn mệt nên ngồi bệt xuống thềm nhà rồi hai má con nói chuyện luôn mà chưa vô nhà. Tôi ngồi xuống cạnh má, lấy tay ôm cánh tay bà rồi nhỏ nhẹ xin lỗi.
Má cốc đầu tôi một cái rồi cười bao dung:
– Tổ cha mày… tao đẻ mày bộ tao không biết mày muốn gì hay sao con? Mày muốn đi xem kết quả để biết chắc chắn chiếc xe đạp kia là của mình đúng không?
Má nói xong nhìn tôi cười vẻ châm chọc, trong khi tôi nhìn má không chớp mắt với suy nghĩ trong bụng “sao má hay dữ vậy trời… mình nghĩ cái gì má cũng biết hết trơn…”
Lúc má về thì cũng đã gần mười giờ trưa, trời thì nắng mà đi bộ từ nhà tới trường lúc này cũng hơi ngán nên tôi quyết định hôm nay sẽ không lên trường nữa, có gì sáng mai lên coi cũng được.
Có điều người ta hay nói người tính không bằng trời tính, tôi định sáng mai đi xem kết quả thi thì tụi con Yến, con Mai đã tới nhà thông báo tin vui cho tôi biết rồi.
– Thu ơi Thu… mày đậu rồi! Ba môn Văn, Toán, Anh Văn mày được hai bảy điểm lận đó con!
Buổi chiều hôm đó khi cả nhà tôi ai cũng có mặt đông đủ thì con Yến, con Mai bất ngờ ghé chơi rồi thông báo cho tôi biết kết quả thi, chắc hồi sáng tụi nó chờ mãi mà không thấy tôi lên trường nên bây giờ tới nhà kiếm đây mà.
Con Yến là bạn học chung lớp với tôi còn con Mai thì khác lớp nhưng cũng chung khối chín cùng trường. Hai đứa nó vừa là bạn học vừa là bạn đồng niên chơi với nhau từ hồi còn nhỏ như thằng Hoạch bây giờ, vì ba đứa cùng xóm với nhau nên tình cảm chị em rất thân thiết.
Trong khi con Mai hiền lành, ít nói và hơi nhút nhát thì con Yến hoàn toàn ngược lại, nó làm cái gì cũng nhanh, còn miệng thì lúc nào cũng bô bô, nếu có chuyện gì bí mật mà lọt vô lỗ tai nó thì ôi thôi… cả làng biết luôn chứ đừng nói một, hai người.
Tuy nhiên cái miệng ăn to nói lớn của con Yến không phải lúc nào cũng có hại mà đôi lúc nó lại là điểm mạnh đáng khen, chẳng hạn như lúc này đây.
Hai đứa vừa mới bước vào cổng nhà là đã nói chuyện oang oang rồi nên dĩ nhiên là ba tôi nghe hết. Như vậy càng hay! Tôi khỏi phải mất công thông báo lại với ba vì con Yến đã thay tôi làm việc đó. Tụi nó tới thật đúng lúc quá, một công đôi việc.
Ba tôi đang ngồi trên ghế hút thuốc và xem bộ phim hài Châu Tinh Trì chiếu bằng đầu video, nghe tiếng chào hỏi của tụi con Yến, con Mai thì quay sang khẽ gật đầu chào lại tụi nó rồi ba nhìn con Yến và hỏi nó:
– Con Thu được bao nhiêu điểm vậy con?
Con Yến lễ phép trả lời ba tôi:
– Dạ… thưa bác! Nó được hai bảy điểm bác!
Ba tôi hỏi tiếp:
– Vậy còn hai đứa… hai đứa được bao nhiêu điểm?
Ba tôi hỏi mà ánh mắt thì nhìn con Mai nên con Yến hiểu ý ba tôi muốn nghe con Mai trả lời nên nó im lặng, lấy tay thúc nhẹ vào hông con Mai ra hiệu “mày hãy trả lời cho ba con Thu đi!”
– Dạ… con được hai bốn còn con Yến thì hai ba điểm bác!
Giọng con Mai nhỏ xíu lại run run như thể trời đang vào mùa đông lạnh dữ lắm vậy.
Có điều con Mai hồi hộp và lo lắng không phải vì trời lạnh hay không lạnh mà vì nó… sợ ba tôi. Do nhà nó với nhà tôi cách nhau có mấy căn nên nó quá rành cái tính nát rượu và hung hãn của ba. Bao nhiêu lần ba đi nhậu về rồi kiếm chuyện gây gổ, đánh đập má nó đều biết bởi vậy trong tâm trí nó, ba tôi là một người khó gần. Còn con Yến ở tuốt trên chợ xã, cách nhà tôi mấy cây số nên nó chỉ nghe nói về ba tôi thôi chứ ít khi chứng kiến tận mắt lúc ba tôi say rượu nhìn dữ tợn như thế nào. Hơn nữa con Yến tính tình nó năng động, mạnh mẽ hơn con Mai nên nếu có thấy chắc nó cũng không sợ gì cả.
– Vậy điểm chuẩn vô trường cấp ba là bao nhiêu vậy tụi con?
Má tôi quay sang hỏi con Yến khi đang gom mớ quần áo phơi ngoài sào vô để xếp gọn cất vào tủ, vì trời cũng đã xế chiều và sắp mưa nữa. Tụi nó ghé nhà tôi lúc đó cũng tầm ba giờ mấy, bốn giờ chiều rồi.
– Dạ… nghe nói hai mốt, hai hai gì đó à bác!
Má tôi cười thật tươi, mặt hớn hở:
– Vậy thì tốt quá rồi… năm sau ba đứa đều lên lớp mười, mặc áo dài đi học nhìn chững chạc và người lớn hơn so với hồi cấp hai…
Nghe má nói tôi mơ màng nghĩ tới hình ảnh của mình trong tương lai, khi đó tôi được bận áo chiếc dài trắng tinh khôi ngồi trên chiếc xe đạp mini Nhật màu hồng ba mua cho thong thả đạp xe đi học, mái tóc dài suôn mượt buông xõa ngang vai tung bay theo từng cơn gió…
– Ủa chiếc xe của mày hả Thu? Xe đẹp quá vậy mậy?
Con Yến chợt cắt ngang sự giàu trí tưởng bở của tôi bằng một câu hỏi như hét vào tai. Thì ra nó bất ngờ với chiếc xe đạp mà ba tôi mới mua dựng ở góc sân, nãy giờ vô lo nói chuyện chắc tụi nó không để ý.
– Ừ… ba tao mới mua đó!
Tôi không dám trả lời con Yến là “ba tao mới mua cho tao” vì thiệt tình ba tôi cũng chưa chính thức trao quyền sử dụng nó cho tôi. Tôi sợ cuối cùng ổng đổi ý không cho nữa thì mắc cỡ với tụi nó lắm. Thật sự tới giờ tôi vẫn chưa dám tin là ba sẵn sàng mua một món đồ có giá trị cao để cho tôi khơi khơi như vậy.
– Mày biết chạy chưa!? Chở tao đi một vòng coi…
Con Yến nói tiếng trước thì tiếng sau nó đã tót lên yên sau chiếc xe ngồi nhún nhun mấy cái rồi. Con nhỏ lẹ thiệt!
Tôi nhìn con Yến khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời. Cả tôi và con Mai cũng vậy, không đứa nào biết đi xe đạp vì tôi không có xe còn con Mai nhát quá nên không dám tập, chắc sợ té ngã rồi trầy chân trầy cẳng. Ai chứ con Mai thì điệu đà và đỏm dáng một cây. Chỉ có con Yến là biết chạy vì nhà nó khá giả, nhà có cả xe máy nên xe đạp đối với nó là chuyện nhỏ.
– Mày leo lên đi, tao chở đi một vòng…
Con Yến tỏ ra hào hứng với con chiến mã trong khi tôi mặt mày xám ngoét khi thấy ba tôi nhìn con Yến vọc vạch chiếc xe với bộ mặt không được vui cho lắm.
– Thôi mày… để bữa khác…
Tôi vừa nói nhỏ xíu xiu vào tai con Yến vừa đưa mắt nhìn về phía ba tôi. Tôi biết mắt ổng xem phim chứ lỗ tai đang để ý xem ngoài này tụi tôi nói chuyện gì với nhau.
– Vậy thôi tụi tao về… mà mày có cần tao tập cho mày chạy không Thu?
Nghe tôi nói “để bữa khác” thì con Yến thừa sức hiểu là ba tôi không đồng ý cho nó chạy xe thử nên cô nàng tiu nghỉu leo xuống rồi loay hoay chuẩn bị chào hỏi ba má tôi để ra về. Vừa lúc đó ba tôi cũng đứng dậy, bước ra ngoài thềm xỏ dép không biết đi đâu sau khi nói một câu thật chậm nhưng thật rõ:
– Để đó bác tập cho nó!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thu |
Tác giả | Les Misérables |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện sex học sinh |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 03/12/2021 11:36 (GMT+7) |