Hôm đó, tôi đã thấy ngờ ngợ khi cả lớp dò hỏi về giáo viên môn Văn tiết kế tiếp thông qua cô chủ nhiệm Tuyết Yêu Thương, mà đáp lại cô chỉ lặng im không phản hồi. Thế nên cả bọn tự bám vào cái lí sự cùn rằng môn Văn là môn của những dòng chữ bay bổng thoát tục, tất nhiên giáo viên dạy Văn cũng sẽ là một người hiền hòa thân thiện, yêu trò như con, mỗi lời cất ra đều êm dịu như rót mật vào tai, dẫu tụi nhỏ có làm sai cũng nhắm mắt cho qua bảo đúng.
Còn nhược bằng không á hả, thì là ngược lại.
Khi điều không may có xu hướng xảy ra thì nó sẽ xảy ra, cái chân lí oái ăm này lại một lần nữa vả thẳng vào mặt tôi đau điếng.
Chuông reo chuyển tiết vang vọng khắp trường, ít phút sau cô giáo dạy Văn năm cuối cấp lớp tôi thư thả bước vào. Cả lớp lục tục đứng dậy chào cô trong sự hồi hộp xen lẫn hi vọng.
Cô vẫy tay ra hiệu cả lớp ngồi xuống, rồi giới thiệu cô là cô Tuyết, sẽ phụ trách môn Văn của 12A1. Một đứa bàn đầu láu táu nói leo lên:
– Ể, cô cũng trùng tên với cô chủ nhiệm tụi em á cô!
– Ừ, cô biết rồi! – Cô mỉm cười.
Đến lúc đó, không riêng gì tôi mà cả lớp đều nảy sinh một ấn tượng đầu tiên là cô rất nhẹ nhàng từ tốn, thong dong đến thoát tục, mà bọn tôi cho rằng từ cô tỏa ra một khí chất đặc biệt mà chỉ có ở một người chọn văn học làm sự nghiệp cả đời.
Nếu được quay lại hôm ấy, tôi sẽ không ngần ngại mà gào vô tai từng bạn học một rằng:
– “Tỉnh lại đi, đó là bá khí đó, không phải khí chất đâu. Chạy ngay đi! ”
Ít phút sau, cô Tuyết chứng minh sự thật liền, bằng cách hỏi một câu mà độ phá hủy không kém bom nổ là bao:
– Ai chưa soạn Văn hôm nay, đứng dậy!
Tụi nhỏ bên dưới ngơ ngác mất cả lúc rồi mới sè sẹ đứng dậy, tất nhiên trong đó có cả tôi, cũng không sót bất kì thành viên nào của hội bàn tròn. Tôi nhìn quanh tính nhẩm hơn hai phần ba cả lớp lúc này đều đứng lên, người ngoài nhìn vào không biết có khi lại tưởng lớp này đang chào cờ tại gia.
Chỉ một vài người còn ngồi như chị đại Yên ù, học sinh mới Ái Khanh, và một số ít thành phần siêng bất tử khác.
Điều làm tôi thấy bản thân mình tội nghiệp là trong đám tội đồ bây giờ, không có Tiểu Mai, nàng vẫn ngồi yên vị tại chỗ thở dài nhìn tôi. Bắt gặp ánh mắt của nàng, tôi nhăn nhó khổ sở thầm trách sao em… không rủ anh soạn bài cùng với chứ.
Nhưng điều làm tôi và đám tội đồ cảm thấy cũng vững dạ phần nào là do gần hết lớp không soạn bài rồi thì không lẽ cô viết hết tên gần ba chục mạng vô sổ đầu bài, vậy thì mỏi tay chết, không nên cô ơi!
Và điều làm tụi tôi an ủi nhất chính là Khả Vy cũng đứng dậy, cán sự Văn mà quên không soạn Văn thì trách nhiệm đầu tàu ở đây chứ còn ai nữa. Cầm tặc cầm vương, bắt giặc phải bắt vua trước, đám quần thần tụi tôi chỉ là thượng bất chính hạ tắc loạn mà thôi. Cô Tuyết là giáo viên môn Văn, ắt phải biết đạo lí này.
Có lẽ cô biết, hoặc giả cô đọc được suy nghĩ của tôi, nên sau đó cô mới hỏi:
– Em nào là cán sự Văn?
– …
Khả Vy ngượng ngùng chầm chậm giơ tay chịu trói khiến cô Tuyết lắc đầu thở dài ngao ngán:
– Các em biết hôm nay là có môn mà sao không soạn bài trước? Không có chuẩn bị thì sao hôm nay học tốt được. Bài soạn là tự giác, mà cũng một phần là để bản thân tìm hiểu trước về nội dung bài mới, nắm được những điểm thắc mắc mà lên lớp nghe cô giảng, rồi hỏi thêm. Vậy mớ là có trước có sau, đầu xuôi đuôi lọt, việc học mới mau tiến bộ. Đâu riêng gì môn cô, các môn khác thì mình cũng nên như vậy mới phải!
– … – Cả lớp im phăng phắc lắng nghe những lời vàng ngọc của cô.
Quả đúng là cô giáo dạy Văn, từ chỗ tâm lí bọn tôi đang nghĩ soạn bài đầu năm là chuyện thừa thãi sang chỗ bỗng dưng thấy cô nói cũng có lí, cả lớp vô ngôn dĩ đối.
– Tất cả ngồi xuống…
Bỗng dưng được tha bổng, cả đám mừng hết lớn vội y theo mệnh lệnh, nhủ thầm cô giáo quả là có lòng vị tha bao dung vũ trụ, dù cái chuyện kiểm tra vở soạn bài ngay đầu năm thiệt tình là oái ăm hiếm có.
Sự đời không dễ dàng thế, cô tiếp lời ngay:
– Trừ cán sự Toán, Lí, Hóa, Anh Văn đứng lại!
Tôi nghe mà giật bắn người, ngồi xuống chưa nóng mông đã phải đứng lên trở lại. Hai thằng Luân khùng, Tuấn rách cũng chung số phận, mặt chảy dài ra như trái dưa leo.
Gọi tên bốn cán sự bộ môn nhưng lúc này tình hình trong phòng chỉ có mỗi ba ông con trai đang chình ình trước mặt nên cô Tuyết thắc mắc:
– Còn hai em nữa đâu?
Thì lúc này trong ánh mắt vốn dĩ vẫn luôn ngưỡng mộ của 12A1 dành cho người con gái ấy, Tiểu Mai ôn nhu đứng dậy thưa:
– Dạ cán sự Anh Văn là em!
Nhìn khí chất ưu nhã của nàng, cô Tuyết thừa biết chuyện này cũng chẳng có gì lạ, không phải bất ngờ đến mức kiểm tra cô học trò này có nói thật về việc soạn bài hay không. Cô nhẹ vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Mai ngồi xuống, quét mắt lạnh lùng lia khắp mặt ba thằng tội đồ đang rúm ró:
– Tôi là tôi biết các anh này chuyên gia học lệch, biết mỗi mình môn của mình đúng không?
Tôi nhíu mày suy nghĩ, tính đi tính lại thì đúng là ngoại trừ các môn tự nhiên ra, môn nào tôi cũng dở ẹc. Nhưng nếu vậy thì cô Tuyết nói sai rồi, tôi cũng rất khá Lí với Hóa chứ bộ.
Thằng Luân chứng thực suy nghĩ của tôi liền, nó nhanh nhảu đáp:
– Dạ không, tụi em cũng thích học lẫn nhau lắm cô ơi, đâu có một môn đâu!
– Ừ hử, ý em là sao? – Cô Tuyết thắc mắc.
Tuấn rách hiểu ý đồng đội, nó nhận đường chuyền từ Luân khùng mà tung cú dứt điểm:
– Ý tụi em là, như em là cán sự Hóa nè cô, nhưng em cũng thích học Toán với Lí nữa. Rồi thằng Luân là cán sự Lí thì giỏi Toán với Hóa, thằng Nam làm cán sự Toán lại cũng thích Hóa với Lí luôn, cô hỏi nó đi cô!
Nghe thằng bạn khốn nạn không sút dứt điểm lại đi giật lùi chuyền quả banh trách nhiệm sang mà tôi điên tiết thu nắm tay, lại cúi đầu xuống thấp hơn nữa. Rõ là nó trả lời đại ngu, nói thế thì khác nào bảo trừ Toán, Lí và Hóa ra thì tôi coi các môn còn lại như cỏ rác chứ. Trong lớp cũng có một vài đứa nhận ra đã bụm miệng cười hích hích.
Dĩ nhiên cô Tuyết không dễ bị mắc lừa, cô nheo mắt hỏi lạnh tanh:
– Vậy tức là môn của tôi thì các anh không ưa gì, phải không?
– Dạ hông… ý em đâu phải vậy đâu cô! – Tuấn rách tái mặt, lắp bắp chống chế.
– Chứ sao không soạn bài hôm nay? – Cô tiếp tục truy vấn, câu này hỏi luôn cả ba thằng.
– Em… em quên! – Tôi cụp mắt xuống, bất lực đáp.
Bộ dạng đau khổ của tôi có vẻ làm cô động lòng hay sao mà cô quay sang… đánh lan cả lớp:
– Các em phải nhớ năm nay là năm cuối rồi, cứ mang tư tưởng học lệch thế này thì thi tốt nghiệp làm sao? Chưa kể đến thi đại học, tôi biết rất nhiều anh chị bây giờ đã bắt đầu học lệch. Nhưng các em có xem qua nguyện vọng trường và khối thi sẽ biết có những trường khối A Toán Lí Hóa, lấy điểm rất cao, trong khi cùng ngành đó nhưng nếu thi vào khối D Toán Văn Anh thì điểm sẽ thấp hơn. Bù lại tỉ lệ chọi cũng cao hơn, học lệch thế này thì sao mà đậu đại học?
Lúc ấy, vì đang quá khiếp đảm nên lời cô nói tôi nghe cứ tai nọ xọ tai kia, lọt mất ra ngoài. Nhưng sau này nghĩ lại thì những lí lẽ này là hoàn toàn chính xác, mà ở thời đó thì lại rất ít các chương trình tư vấn hướng nghiệp cũng như chọn trường. Mạng xã hội cũng chưa phổ biến, vì vậy thông tin hữu ích thật sự rất hiếm, làm bối rối hầu hết các sĩ tử vốn mang nặng tư tưởng không giỏi Toán Lí Hóa khối A cũng phải vớt vát được khối B Toán Hóa Sinh. Nhưng tìm hiểu xong lại thấy chiến trường khối B còn khốc liệt hơn khối A, vì ngành chính yếu khối B lại là thi vào bác sĩ, nắm giữ thiên chức cứu chữa sinh mệnh nên tỉ lệ chọi phải gọi là cao nhất. Ông anh bá đạo của tôi tuy siêu giỏi nhưng đậu vào đại học Y Dược TP. HCM chắc chắn cũng có phần may mắn.
Thành thử ra ở tiết học đầu tiên của môn Văn, cả lớp hầu hết ngồi vểnh tai nghe giáo viên thuyết giáo một tràng như ở chương trình hướng nghiệp, hướng học thực thụ. Và cô Tuyết cũng chẳng buồn dạy lấy một chữ trong bài đầu tiên sách giáo khoa. Mãi đến khi chuông reng báo hiệu hết tiết thì cô mới dặn cả lớp về soạn bài học hôm nay vào vở, lúc đó tiết học mới thật sự hiệu quả được.
Cô vừa xách cặp ra khỏi lớp là cả lớp nhao nhao cả lên vì hoang mang, lúc đó ba thằng tụi tôi mới ngồi phệt xuống ghế, hai cẳng chân đã mỏi nhừ vì đứng suốt bốn mươi lăm phút. Lớp phó học tập Luân khùng hơi sức không còn, đành nhờ lớp trưởng Khang mập phi lên bàn giáo viên xem thử trong sổ đầu bài cô “kể tội” làm sao.
Và tin mừng duy nhất của ngày hôm đó là cô Tuyết thay vì viết một đống tên tuổi tội đồ vô sổ đầu bài thì cô chỉ phê rằng “Lớp ổn, trật tự”.
Đây gọi là giơ cao đánh khẽ, cả lớp ngoài mặt than khổ kêu trời nhưng cũng thầm cảm ơn cô Tuyết vì đã nương tay không chém.
Dũng xoắn giở trò mèo khóc chuột, ôm mặt tru tréo:
– Tội cho mấy anh em đứng gãy chân quá, thôi tao phải về soạn bài thôi. Cô này dữ quá, không dám giỡn mặt được rồi!
Sau đó trong những âm thanh rộn rã dưới sân trường vào giờ ra chơi, cả lớp trở lại là những học sinh vô lo ít nghĩ, hớn hở rủ nhau xuống sân chơi hay túa ra ngoài căn tin uống nước.
Trừ Luân khùng và Tuấn rách ôm chặt lấy chỗ ngồi, cho rằng được ngồi là việc sướng nhất thế gian này.
Và trừ cả tôi, gục mặt hẳn lên bàn, vừa mệt vừa nhục.
Để rồi bên tai truyền đến một âm thanh êm ái du dương như tiếng đàn:
– Em xuống căn tin mua Sting mang lên nhe, anh ngồi nghỉ đi!
Tôi nghe mà thấy rưng rưng toàn thân, giấu sự cảm động không bút mực nào tả xiết xuống mặt bàn, gục gặc đầu nói giọng làm nũng:
– Ừ… coi có khô bò thì mua luôn nha!
Nàng khúc khích cười hì hì, véo khẽ vào hông tôi:
– Không có đâu ông. Về nhà đi, em mua!
Ôi Tiểu Mai, vẫn là khi cả thế giới quay lưng lại với anh thì em luôn ở cạnh bên động viên, và chắc chắn sẽ ở phía sau chống đỡ. Yêu quá là yêu!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tiểu Mai - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 06/07/2019 06:36 (GMT+7) |