Hôm ấy trong tiết Hóa của thầy Thành, thằng này không biết đêm qua thức khuya làm gì mà sáng nay đến lớp với bộ dạng vật vờ thiếu ngủ. Và đến tiết thứ hai là tiết Hóa, nó chịu hết xiết đành gục mặt xuống bàn ngủ mất xác. Mãi đến khi thầy Thành ra một đề bài về tính khối lượng chất béo ở chuyên đề Este & Lipit, bất ngờ gọi tên nó lên thì thằng này mới hớt hải giật mình đi lên bảng.
Dũng xoắn run rẩy cầm phấn, nó đần mặt ra nhìn cái đề bài một hồi rồi quay qua nhìn thầy Thành, ngờ nghệch hỏi:
– Sao thầy… dạy nhanh quá vậy?
Một tràng cười khủng bố nổ ra từ bên dưới lớp càng khiến nó quýnh quáng đến hai chân muốn sụm bà chè tới nơi.
Đau khổ nhận con dê – rô và được ghi tên vào bảng phong thần, nó ôm vở về vừa đi vừa lẩm bẩm:
– Ngủ dậy một xíu đã thành người tối cổ!
May phước cho thằng này là thầy Thành vốn dĩ vui tính nên dẫu nghe nó nói cũng chỉ phụ theo bông đùa một câu chứ không trách phạt:
– Còn đứng được bằng hai chân là coi như tiến hóa tạm ổn rồi Dũng à!
Khiến cả lớp phá ra cười như vỡ chợ thêm một lần nữa.
Tôi biết thầy Thành thông qua ông Phúc, vốn là học trò cưng của thầy. Nhưng nói cho tận ngọn nguồn thì ông anh tôi lại cũng biết đến thầy nhờ vào mẹ tôi. Số là thời còn đi học đến tận lúc đi làm, mẹ tôi có một người bạn thân là cô Lê sau này làm giám đốc sở giao thông ở Phan Thiết. Cô Lê lại có một người em gái là cô Lộc dạy Anh Văn bên trường chuyên Trần Hưng Đạo. Và thầy Thành là chồng cô Lộc, trưởng bộ môn Hóa ở trường Phan Bội Châu. Cơ duyên tạo hóa thế nào ông anh tôi hồi cấp hai ở trường Trần Phú lại học chung lớp với con trai thầy Thành, thế là sự đời đưa đẩy đến lượt tôi bây giờ cũng theo học Hóa thầy Thành.
Nói chung Phan Thiết là một thành phố nhỏ, thế nên lòng vòng một hồi cũng toàn gặp người quen, nếu không thân thiết cũng là có dây mơ rễ má từ gần đến xa.
Lại nói tới lúc sau khi Dũng xoắn dính chưởng đi về, thầy Thành nhìn quanh quất trong sổ điểm một hồi thế nào lại gọi Tiểu Mai lên bảng giải bài. Báo hại thằng Dũng ngồi dưới lớp ôm mặt la oai oái sao thầy giao cho nó bài khó thế, phải nhờ đến “mỹ nhân toàn diện” lên giải thì nó kiểu gì mà làm được.
Và không ngoài dự đoán, Tiểu Mai lả lướt vài đường phấn bảng là đã xong đáp án, trúng phóc hoàn toàn.
– Uhm… 9 điểm!
Tiểu Mai thoáng ngạc nhiên nhưng cũng cảm ơn thầy, ôm tập về chỗ ngồi. Thế nhưng Tuấn rách mới là thằng la to nhất:
– Hả? Đúng hết mà thầy?
Cán sự Hóa một khi đã thắc mắc tức là ấy tất có chuyện bất ngờ, cho nên cả lớp lúc này cũng đều ngạc nhiên như vậy. Vì rõ ràng đáp án của Tiểu Mai đưa ra là chính xác, Tuấn rách công nhận tức là nó cũng giải bài giống nàng. Thế nhưng điểm số lúc này lại không đạt tối đa.
Thầy Thành dĩ nhiên hiểu ý Tuấn rách, ôn tồn hỏi:
– Còn em nào có cách giải hay hơn không, thì mới được điểm tối đa!
Nhưng thầy hỏi câu này khác nào bảo con cá vàng mọc cánh bay đi. Tuấn rách là cán sự Hóa, và đến cả Tiểu Mai còn không có cách giải khác thì lấy ai ra mà làm được.
– Thôi xong, làm gì có ai làm được đâu thầy ơi! – Cả lớp kêu ca.
– Còn, để em, thầy!
Thằng vừa phát ngôn câu đó rồi hăm hở giơ tay, lại chính là tôi, cán sự Toán. Viết đến những dòng này giờ nghĩ lại, tôi vẫn còn mắc cười đến rung rinh cả ghế.
Thật ra so về môn Hóa thì tôi an phận thủ thường chịu nhường vị trí nhất bảng cho Tuấn rách, nó dẫu sao cũng là cán sự Hóa suốt 3 năm liền. Thêm cả Tiểu Mai thì tôi chưa bao giờ đánh bại nàng ở bất cứ môn nào, trừ thể dục ra vì nàng không học. Tôi còn ngồi được ở cái ghế cán sự Toán là do nàng đang làm cán sự Anh mà thôi chứ nếu muốn, nàng lật tôi cái một. Vậy nên hôm nay, thời khắc này là lúc tôi “double kill”, ở ngay môn giỏi nhất của Tuấn rách mà đánh bại nó và vượt cả Tiểu Mai vốn nổi danh toàn diện.
Đường hoàng tự tin bước lên bảng cầm phấn cái rột, tôi còn ráng cười nhếch mép một cái cho bản thân thêm phần nguy hiểm rồi mới bắt đầu giải đề. Tiểu Mai giải sau 7 bước, tôi hoàn thành nó chỉ trong có 3 bước mà kết quả cuối cùng vẫn đúng.
– Giỏi, 10 điểm! – Thầy Thành hài lòng nhìn tôi.
– Dạ, em gặp hên thôi thầy! – Tôi vờ khiêm tốn rồi ôm vở về chỗ trong sự ngạc nhiên đến khủng hoảng của cả lớp.
– Trời ơi, hôm nay thằng Nam ăn cái gì mà giỏi hơn Trúc Mai luôn vậy!
– Nhục nhã quá Tuấn ơi, về chăn vịt cho rồi!
Trên đường về chỗ, tôi cố ghé nhìn Tiểu Mai thì thấy nàng cũng đang ngạc nhiên không để đâu cho hết, và trong đôi mắt mở to khi ấy lại có thêm đôi phần hãnh diện.
Luân khùng chồm lên bá vai tôi:
– Đù, ghê vậy mậy, sao hay vậy?
– Ba cái đồ yêu này, hừ! – Tôi cười khinh khỉnh đẩy tay thằng bạn mình ra như ý nói thứ phàm tục như mày đừng chạm vào thần thánh, kẻo tao bị lây bệnh ngu.
Lúc đó thầy Thành mới đứng dậy, còn nói thêm vài câu khiến tôi càng thêm phổng mũi:
– Em trai thằng Phúc có khác, hai anh em đều giỏi quá he. Thầy là thầy từ cái năm anh của bạn Nam đi thi đại học đó mấy em, thầy tuyên bố luôn là Phúc nó sẽ đậu bác sĩ. Thấy chưa, thầy đâu có nhìn sai người?
Truyền thuyết này lại càng làm cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía tôi, là ngưỡng mộ hay là ghen tị cũng không biết. Thầy Thành lại hỏi tiếp:
– Em tính thi ngành gì chưa Nam? Cũng bác sĩ à?
Lúc ban đầu, ba tôi tính để cho bộ phim Hàn Quốc kinh điển một thời được tái hiện là “Anh em nhà bác sĩ”. Nhưng sau khi ông anh bá đạo của tôi qua ải rồi thì ba buông tha cho thằng con út, bảo mày làm gì cũng được miễn đừng đi tù.
Thế cho nên đứng trước câu hỏi bất ngờ của thầy Thành lúc này, tôi chỉ biết bối rối thú nhận:
– Dạ… em, em cũng chưa biết nữa thầy ơi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tiểu Mai - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 06/07/2019 06:36 (GMT+7) |