– Chúng con mời hai chú dùng điểm tâm sáng ạ…
Hai lão già này một lão ăn bún chả chấm, một lão ăn bánh cuốn thật cũng bình dị, tôi thì vẫn nghĩ là lão Đại uy quyền như các lão, ăn sáng phải hoành tráng kia. Ít ra cũng như tôi và chú Bạch, lúc ở nhà đi đã ăn điểm tâm sáng bằng đồ Tây, nó khác hẳn… đằng này ăn như hai lão nhà quê… địt mẹ… tầm phào vãi lìn. Lão gầy nhỏng ngước lên bảo Chú Bạch tôi rằng:
– Anh Bạch! Chẳng hay anh đã dùng bữa chưa? Hay ăn sáng với chúng tôi nghen, mà anh có tin hỷ gì vậy…
– Cảm ơn anh Long! Tôi dùng bữa trước khi đi rồi, các anh cứ tự nhiên cho, thật sự tôi biết các anh đam mê hai món này, nên tôi đây đã để tâm chuẩn bị kỹ trước rồi… tôi đã cho người mua, ở các quán ngon nhất ở Hà nội này… Còn việc hỷ thứ nhất là chuyện làm ăn của chúng ta, lão Đại có tin tốt cho các anh, thứ hai tôi có người mới thay chỗ thằng Nhất, chính là Tú con rể tương lai của tôi đây…
– Tốt tốt… có tiền chúng ta cùng kiếm, thằng con rể anh trông cũng có khí chất đấy…
Lão Long nói vậy với chú Bạch, còn lão béo múp chắc là Huyền Vũ rồi, lão ta thì đang bận hốc bánh cuốn, đúng là thằng béo nhồn nào cũng tham ăn. Hốc tận mấy miếng vào mõm, lão mới khề khà bảo:
– Này! Ba Duy mua bánh cuốn ở đâu vị khác biệt hẳn ngon ha… cà cuống (*) cũng chất lượng… tốt tốt. À mà… anh Bạch! Cái vụ thằng Nhất bên anh, là lỗi do hai thằng già chúng tôi, dạy con trẻ không nghiêm, đến giờ tôi vẫn áy náy vụ đó. Dù là con trẻ chúng nó so tài hơn thiệt, tôi lấy làm tiếc về chuyện thằng Nhất đó anh Bạch…
Sau này tôi mới biết A Nhất là đệ nhất chấp pháp của chú Bạch, bị hai thằng đệ của hai lão này tỷ thí oánh chết. Cũng do A Nhất ỷ thế kiêu căng, thách đấu cả hai thằng ôn đấy, trong khi còn đang phê thuốc. Kết quả bị hai thằng ôn này giã chết tại sàn đấu, dù trước đó hai thằng từng là bại tướng của A Nhất… Còn lúc đó lão Huyền Vũ kia vừa nói xong, thì thằng đệ của lão nói chen vào ngay. Trong chốn giang hồ này, mà các chú các bác đang nói với nhau, mà nói leo vào là rõ lấc cấc rồi. Cỡ tuổi tý như tôi và bọn đấy, tuổi gì mà nói leo vào chứ… địt mẹ nó quá hỗn. Nó ngạo mạn nói với chú Bạch của tôi rằng:
– Con nói thiệt với chú! Chú con luôn kính chú vô cùng, nhưng mấy thằng đệ chú tuyển càng ngày càng nát. Cái thằng Nhất đã không nên hồn rồi, kể cả mấy đứa kia đi mua bánh cuốn cũng ra hồn, con tuy không ở Hà nội nhưng cũng mua được đồ ngon hơn, con thiết nghĩ bọn nó toàn thằng phế vật. Cả cái thằng cu con này (ý nói tôi) trông cũng lẻo khẻo chả ra hồn người gì cả. Chú vô trong chỗ tụi con đi, chú lựa đứa nào cũng được nghen, thay mấy thằng phế vật này đi là vừa… toàn bọn đầu đất…
Địt mẹ! Thằng này láo vãi lồn… khiến chú Bạch tôi tím mặt, nhưng chú cố bình tĩnh thì phải, tôi đứng sau lưng chú, thấy hai tay chú đang chắp sau lưng, nó siết chặt thành nắm đấm rồi. Tôi cũng “a cay” vì bị nó xé vé tôi một cách toàn tập, đéo biết thằng già Huyền Vũ ấy, có giật dây cho thằng đệ làm càn không, nhưng tôi thấy lão khẽ nhếch mép cười rõ đểu. Lão Long thì thâm trầm hơn, đôi mắt him híp liếc qua một loạt. Nhưng rõ là hai thằng già này có ý chơi chú Bạch rồi, tôi đi với Hải Cóc rồi biết lễ nghĩa giang hồ, nên tôi đến bên lão Vũ lễ phép bảo:
– Thưa ba chú! Con xin phép có lời được không ạ!
Tất nhiên hai lão không thể không gật rồi, lão béo Huyền Vũ đang tiểu nhân đắc chí, vì hạ nhục được chú Bạch tôi, lão cười khà khà nói ngay rằng:
– Không có chi… không có chi… các chú cho phép con…
Lão cười chữa ngượng là chính, chứ chiêu này như gáo nước lạnh tạt vào mặt lão, vì thằng đệ của lão không biết phép tắc gì. Coi thường bậc cha chú, thuộc loại “ăn cơm mèo, nói leo các cụ (**)”. Tôi đến sát bên lão rồi nhẹ nhàng nói tiếp:
– Nhà con năm đời làm bánh cuốn (cái này tôi chém à nha: D), chú mạn phép cho con thử một miếng… được chứ ạ! Để con kiểm định lại chất lượng của nó, chứ chú Bạch con đây, chú đã đích thân đi kiểm tra từng món, trước khi bảo mang đến cho hai chú, giờ lại đổi mới thế này thì để con xem có khác biệt gì không ạ…
Lão gật gật ngay vì không có lý do để chối, tôi nếm một miếng bánh cuốn, và nước chấm thấy ngon thật. Cà cuống cay và ngon, nhưng tôi đã có ý xỏ đểu, nên tôi nói rằng:
– Thưa chú! Con xin lỗi nếu hai chú độ lượng tha thứ, con mới dám nói ra ạ. Con không dám bất kính với các chú…
Lão Long quan sát nãy giờ, thấy tôi biết phép tắc cỏ vẻ ưng tôi, lão vỗ đùi đánh “đét” cái bảo rằng:
– Khà khà! Anh Bạch quả biết chọn người, thằng bé này ngoan đấy… biết phép tắc! Các chú cho con nói con giai! Các chú đây tuy già, nhưng chưa lẩm cẩm đến mức chấp nhặt con trẻ, con cứ nói đi… con giai…
Địt mẹ! Hóa ra mỗi con nhợn già Huyền Vũ muốn chơi chú tôi, còn lão Long kia trung lập, cái câu, “… Các chú đây tuy già, nhưng chưa lẩm cẩm đến mức chấp nhặt con trẻ…”. Rõ là đoán được ý tôi có gì muốn xỏ đều rồi, nói thế để chặn họng lão khọm già Huyền Vũ kia. Tôi biết nên phán luôn rằng:
– Thưa chú Vũ! Con có hơi bất kính… nhưng con càng kính chú, thì con nghĩ con càng nên nói ra… có thể là do nhầm lẫn, hoặc chúng bán cố ý nó bỏ cà cuống dơ vào, toàn bùn bẩn nên chú chấm mới có vị khác. Con nói thật nhà con làm nên con biết, nếu cà cuống dính sình lầy, hoặc nước có phân trâu phân bò đáp vào… rất dơ dáy nhưng không rửa, mà cho làm đồ chấm luôn sẽ có vị thế này, thì chấm vào thấy đậm đà và cay nồng. Nhưng đó là trò dơ bẩn không có đạo đức… làm người không nên làm thế chú ạ!
Câu này tôi chửi khéo, dĩ nhiên quá thầy trò lão ta đau luôn, nhưng mà tôi đã rào trước đón sau con mẹ nó rồi, bắt lỗi tôi bằng niềm tin à. Khác đéo tôi bảo lão ấy bị thằng đệ cho ăn phân trâu, phân bò đâu. Lão Long hiểu ý tôi chơi khăm lão kia, nên che tay lên miệng để cười, còn lão Vũ và thằng đệ tím mặt lại. Thằng ấy vốn là thằng đầu đất, ngu còn đòi chơi chữ, nên lập tức đéo nghĩ trước sau gì, nó nổi khùng nên chửi và tính nện tôi, tôi đoán kiểu gì tôi nói thế này, nó sẽ táng tôi ngay. Quả thật nó rít lên:
– Đù má mày…
Nó vung bàn tay hộ pháp nên nện tôi, tôi đoán ra con mẹ nó rồi, vờ hua tay lên phân trần rằng:
– Anh Hai… chỉ là em út lỡ lời, có nói nói ra điều hơi bất nhã, nhưng nó là sự thật mà anh Hai…
Tôi giả tảng can gián phân trần, chứ tôi xô con mẹ nó bát nước chấm hất vào lão Vũ, còn tay kia tôi gạt tay nó, để chuyển hướng nắm đấm của nó. Khiến nó giã thẳng vào mẹt lão Vũ “bốp” một phát, chả biết lão này có nghề hay không. Nhưng chắc bị tôi xỏ đểu giận quá nên không kịp phòng, ăn luôn quả táng vào mõm một phát thế. Lão hộc con mẹ cả máu mồm, phun cả bánh cuốn lẫn máu, và mấy cái răng rơi ra sập đỏ lòe… Đủ biết thằng ôn này trâu chó thế nào, lão choáng váng quay lại chửi thằng đệ yêu của lão ta rằng:
– Đồ súc vật! Đầu mày đúng là chỉ để mọc tóc…
Thằng đó vẫn điên lên hùng hổ bảo tôi rằng:
– Thằng oắt con! Ra đây tao thách đấu với mày…
Chú Bạch có vẻ hài lòng về tôi, nhưng chú muốn giữ hòa khí liền can gián rằng:
– Thôi… thôi… chỉ là con trẻ có chút hiểu lầm, chúng ta bỏ qua đi dù gì vẫn là anh em một nhà…
Không ngờ lão Long chắc muốn xem tôi diễn thêm, nên xua tay bảo chú Bạch tôi rằng:
– Anh Bạch! Long tôi thấy rằng nên để con trẻ thử sức, cho chúng nó thượng đài ngay và luôn. Tuổi trẻ cũng nên có chút rèn luyện thể chất chứ khà khà…
Tôi khi đó không biết theo sự sắp xếp thứ tự của Tứ Linh, thì Thanh Long, rồi đến Bạch Hổ (chú Bạch của tôi) tiếp đến lão Huyền Vũ. Đứng chót bảng là em Hương Chu Tước ngọt ngào của tôi, nên về luật lão Long là anh Cả. Lời lão ấy nói coi như là chốt hạ rồi, nên chú Bạch tôi miễn cưỡng đáp lời:
– Được! Nếu anh Long có lời… Bạch tôi xin nghe theo… còn ý anh Vũ thì sao…
Lão Vũ đang đau vì cú đấm làm răng môi lẫn lộn, đương nhiên “chim cú” tôi rồi. Lão liền vẫy tay bảo rằng:
– Vũ tôi không ý kiến! Anh Cả nói vậy cứ để cho tụi trẻ thượng đài, không có chúng nó ấm ức nhau, anh em một nhà mất vui…
Tôi đoán sẽ sẽ phải chốt hạ bằng đánh đấm rồi, nhưng đéo biết thượng đài kiểu nhồn gì thôi. Mặc dù tôi từng nghe qua thằng Hải Cóc nói, các anh “chiếu trên(***)”, họ không tự do phang nhau, mà cần giải quyết xung đột sẽ thượng đài so tài với nhau. Lúc ấy chú Bạch tôi quay ra ngoài hô rằng:
– Cho thượng đài thi đấu mau!
Lời chú vừa dứt thì chỉ độ mươi phút anh em rầm rập kéo vào, họ lấy đồ đạc dựng ra một cái võ đài lớn ở cái sân lúc trước tập võ, độ một tiếng sau thì thành võ đài. Trống dong cờ mở, chiêng sáo đập ùm ùm như lễ hội thật. Mà không biết từ đâu tụ tập cực đông ba bên võ đài, khoảng gần đến năm trăm mạng lúc nhúc. Giờ tôi hết nghĩ là Bạch Hổ Đường lom dom nữa, bên phải vận đồ trắng in hình con hổ, là Bạch Hổ phe nhà tôi.
Bên trái vận đồ đen có in hình con rùa, là phe của lão rùa rụt cổ Huyền Vũ, ở giữa mặc đồ xanh có ấn ký con rồng chắc là quân chú Long. Còn ở giữa đối diện võ đài với quân chú Long, bày một cái bàn trải thảm đỏ. Nơi ấy ba lão Đại ngồi thiết giám xem đấu, chú Long cao nhẳng ngồi giữa, bên phải chú Bạch tôi, bên trái là lão rùa đen khắm bựa ấy… Chiêng chống dập dồn như là thi đấu trong phim vậy, tôi không xoắn quẩy vì tôi đã ủ mưu rồi, mặc dù tôi đéo hiểu con nhợn đối thủ bên lão Vũ.
Chú Long giơ đồng hồ xem giờ lành, chuẩn bị đánh trống tuyên thệ phát lệnh đấu, thì từ ngoài cửa đến hướng vào một sắc đỏ rực chói chang. Chị Hương của tôi đi đầu, chị giả dạng nên tóc uốn phi dê, nhưng chị giờ coi như vợ tôi rồi. Từng nét nhỏ cơ thể chị tôi đều rõ, nên tôi nhận ra ngay, đi sau chị là một con cầm cờ đỏ nhỏ, được thêu hình con Phượng hoàng lửa. Đi sau nữa độ hơn trăm đứa đều con gái, mặc đồ võ phục đỏ chói in hình phượng hoàng. Chị đến gần cười giả lả, bảo các lão đại kia rằng:
– Anh Long! Có chuyện vui như vậy, sao không thông báo em út một câu, nhưng thôi Chu Tước em đây cũng đến rồi… không mời em được chén trà sao?
Chú Long liền vỗ tay ra sau hậu điện gọi:
– Mang thêm ghế cho chị Chu mau lên…
Thế là đông đủ hết cả anh tài rồi, giờ sau bàn thiết giám, thêm cái đám con gái đỏ rực đứng sau, một lô gái luôn sướng mắt… toàn bím là bím là đệ của chị Hương Chu Tước của tôi. Khi tất cả ổn định thì, tôi và thằng ôn kia lên võ đài, chuẩn bị giao đấu với nhau. Chú đọc một lô giới luật gì đó, nào giao đấu hòa bình này kia, anh em một nhà với nhau trân trọng này kia, chỉ giao hữu… Nhưng tôi biết đó chỉ là đọc lòe nhau, chứ thượng đài lần này hai thằng tôi.
Ắt sẽ có một thằng bị ẳng chó, một núi đâu thể có hai hổ được, điều này tôi biết nên có sự đề phòng rồi. Khi tôi mặc đò võ đấu, tức là chỉ mặc quần đùi, đeo găng niềng hàm, đấu theo kiểu Muay Thái (***). Nên thể trạng tôi có phần lép vế so với thằng kia, khiến đám quân bên lão Rùa cười ha hả… Tôi mặc kệ bọn nó khinh tôi, tôi chỉ lặng im không nói gì. Đột nhiên chú Long lại đứng dậy tuyên rằng:
– Để đảm bảo công bằng cho đôi bên, nên hôm nay trận đấu này sẽ vinh dự có chị Chu lên đài, chị Chu của chúng ta sẽ làm trọng tài cuộc thách đấu này…
Chú nói dứt lời thì tiếng vỗ tay rầm rập, trong khi chi Hương của tôi tiến lên sân đấu. Chị đi bắt tay hai bên trước khi đấu, thằng kia nắm tay chị rõ lâu. Làm cho tôi lại càng chim cú nó tệ, nhưng tôi vẫn biết chị dù hóa trang cho già đi, nhìn ác lên lên hẳn, nhưng nhìn vẫn xinh lắm… Trong giới anh em thằng nào nhìn chị chả thèm rỏ rãi ra, nó có cơ hội không cầm tay chị lâu mới lạ.
Rồi chị đến bên tôi đôi mắt một mí dài liếc xéo tôi ướt át, tôi chơi chị nhiều lần lắm rồi, nên nhìn qua là có thể tưởng tượng ra, cái lúc chị đờ đẫn trong cơn sướng, và cái lồn chị co thắt ôm nghiến cu tôi ra sao. Chị đến gần bắt tay tôi nhưng ngón cái chị vẫy vẫy, liếc về phía thằng đó đầy ẩn ý, tôi nảy số luôn đoán biết ý chị bảo tôi đánh vào cu nó. Rồi tiếng kẻng thượng đài vang lên, tôi và nó ôm nhau giao hữu thì tôi ghé tai nó chửi:
– Này! Có phải mẹ mày chơi chó, nên đẻ ra mày mới ngu thế không? Tao đã tính trước rồi nên để mày phang vào mõm lão ấy, thôi hủy đấu đi… về mà ăn nốt bát cứt đi mày, để lần sau đầu mày nảy số nhanh hơn nhé con…
Tôi biết có thể tôi võ ngu hơn nó, chắc như vậy nên tôi khích tướng nó. Quả nhiên vào trận điều này rõ rệt, nó điên đấm đá điên cuồng đầy uy lực. Tôi bị táng trúng hai cái vào mẹt, may đeo niềng răng chứ không rụng con mẹ nó hết răng rồi… Đám quân của lão rùa đen hô váng nhà trong phấn khích, bên Bạch Hổ nhà tôi thì im lặng như tờ, chắc sau vụ A Nhất chết, đám anh em thiếu tự tin hẳn… Chị thấy tôi bị đánh có vẻ xót, tôi thấy khóe mắt chị rớm lệ. Giờ tôi hiểu chắc chị yêu tôi nhiều… nhưng tôi chỉ là cố tình thua cho nó kiêu. Phát sau tôi lao vào ôm nó rõ chặt, tôi lại ghé tai nó xỉ vả tiếp rằng:
– Mày ăn được mấy bát cứt hả chó, mà đánh đấm chỉ nhiêu đó thôi à… Hay bảo mẹ mày tìm con chó nào khôn hơn mà đụ, để đẻ ra thằng em mày, thì đầu nó không tối như cái âm hộ giống mày nữa… Ráng lên con chó ghẻ…
Tôi khi theo thằng Hải Cóc, nó có gửi tôi qua một ông chú ở trên Hà Giang, ông ấy dạy tôi ít võ dân tộc, nên đánh có thể hơi kém… nhưng né đòn khỏi nghĩ luôn. Nó dạng như võ Nhu đạo hoặc Vịnh Xuân Quyền, chủ yếu mượn lực đối phương công kích lại. Tôi lên ở đó mấy tháng, vô tình được lòng ông chú ấy, đã lĩnh hội hết tuyệt kỹ từ chú ấy rồi.
Thằng ôn này ” chim cú” tôi từ đầu, nên phát này giọt nước tràn ly, vào trận lại nó đám đá uy lực hơn, những mất khiển hẳn… Tôi chỉ chờ có thế, nó sở hở đấm bừa tôi cái… tôi túm được tay, theo đà tay kia tôi gối cùi trỏ vào nách nó, rồi quét chân trụ cho nó ngã gục ra sàn. Nhanh như cắt tôi đè lên lưng nó, ôm cổ thằng ôn ấy vặn mạnh… ” cấc” một phát khô khan. Nó gãy cổ nghẹo đầu chết tức thì, chị vui sướng ôm tôi rồi khẽ thầm thì:
– Anh yêu! Anh giỏi thế em thật không ngờ… em tưởng em phải lén ra tay tương trợ anh ấy, không ngờ anh cũng không dùng hạ sách đánh vào hạ bộ nó. Mặc dù luật cấm nhưng thắng là được, em lên làm trọng tài là đã có ý che chắn việc đó cho anh… Nhưng anh hạ nó thế này, mọi người đều tâm phục khẩu phục rồi…
Sau đó chị cầm tay tôi giơ lên vinh danh, tôi đã thắng thuyết phục hoàn toàn. Mang lại uy danh cho Bạch Hổ, và cho cả chính tôi nữa… Khi trên xe về chú Bạch rất hài lòng bảo tôi rằng:
– Con giai! Con thật là làm rất tốt, chú Bạch quả không nhìn nhầm người. Xem ra Tiểu Linh chú có thể an tâm được rồi, nhưng con đào hoa quá… Chú có điều này coi như chú xin con, đó là sau này dù thế nào, con cũng hãy cho Linh Linh một vị trí nhất định, cho nó có một chút danh phận nhé con…
Chú nói xong thì thở dài buồn bã, hình như chú liệu ra điều gì chăng? Nhưng lúc ấy tôi chưa đủ trình hiểu hết, nhưng tôi biết nếu con rùa đen đó. Không có ai chống lưng, chưa chắc đã dám công khai chơi chú như vậy, và cuộc chiến này mới chỉ là bắt đầu, định mệnh đã mang tôi và chú đi chung một con thuyền…
Tôi trở về nhà với cái mặt lại xưng bầm dập, khi bước vào phòng thấy Tiểu Tinh Tinh kia, đang ngồi trên giường ăn bỏng ngô, và xem truyện tranh cười nắc nẻ. Em ấy vẫn không mặc áo ngực, cái váy hồng thì trong suốt đến nhức mắt, cổ áo xẻ rộng thấy cả nửa trên vú… Còn hai con béo khốn nạn, cũng cút đi đâu cả rồi, tôi nhìn hai con nhợn ấy là tức con mắt bên phải, đau con mắt bên trái ngay… Bởi cái vụ nó nện tôi, tôi đâu có quên chứ, nhưng không thể nện lại được, thì thấy mặt bọn nó càng cay… Tiểu Tinh Tinh thấy tôi vào, thì kéo gấu váy xuống che đậy, một tay còn lại thì be ngực, lườm tôi nói kiếu nhấm nhẳng:
– Lại đi đánh nhau về rồi đấy, có tí võ méo nào đâu còn sĩ rởm, đã thế cái mắt cứ soi mói thấy ghét, nhìn tôi nữa là tôi tính thêm tiền à nha…
Tôi đang đau vì cái hàm ê ẩm, lại bị lôi về luôn không gần được chị nữa, thèm địt đéo có chỗ xả đang cay, nên tôi mắng luôn Tiểu Linh rằng:
– Thôi… Tôi xin cô đại tiểu thư ạ… cô đừng xỉ nhục gu thẩm mỹ của tôi, khi xưa mẹ cô đặt tên là Linh… quên không gắn thêm chữ Tinh Tinh… nhìn cô khác gì đười ươi đâu mà làm bộ… tôi đi ngủ đây thưa quý cô…
Nhưng Linh Tinh Tinh này cũng vui tính, em ấy không cáu mà còn cười hề hề bảo tôi:
– Há há… lâu rồi tôi mới nghe lời thật lòng! Bọn họ chỉ toàn nịnh tôi khen tôi thôi, chưa có ai dám chê tôi như này… nhưng không sao tôi với anh kém gì nhau chứ. Anh soi gương mà coi cái mẹt anh đi, anh quá xấu trai… đến mức xúc phạm người nhìn há… há… tôi mà là Tinh Tinh… thì anh còn giống gì kinh hơn thế… đồ ngu học… chuyên tắm cái vòi rửa bím của người ta, đêm thì ra toilet nằm… ha… ha… anh là loại súc vật học… ếch nhái ngoi lên làm người…
– Tôi súc vật học đấy… nhưng cũng không thiết soi cô đâu tiểu thư…
Tôi mệt mỏi bật lại em ý tính tìm chỗ ngủ cho lành, tôi ra cái Đi văng (***) của bộ shofa nằm xuống, đặt tay lên mắt tính ngủ thì Tiểu Tinh Tinh lại trêu tôi:
– Thật không nhìn không hả, vào đây phát liếc người ta ngay rồi còn sĩ, giờ tôi cởi váy ra rồi nè, cứ bảo không nhìn đi ha ha… Lần này nhìn phạt gấp đôi luôn he he…
Tôi tuy che mắt thật, nhưng nằm mặt quay về hướng em ấy, tôi dư biết em ấy cởi trần, mặc độc cái quần chíp tiếp tục ăn bỏng ngô. Tôi không nhìn rõ chỉ qua kẽ tay, thấy ít da thịt trắng ngần của em ấy, tôi nghĩ bụng rằng: “… Tinh Tinh đáng ghét, em khiêu khích vừa thôi, anh không chỉ muốn nhìn em, mà còn muốn địt em nữa đấy… đừng thách nhà giàu húp tương…”. Nhưng miệng tôi vẫn nói cứng rằng:
– Không thèm nhìn cái loại con đười ươi như cô tôi đi ngủ đây…
Tôi nhắm mắt lại tính ngủ thật, ai dè Tiểu Tinh Tinh ấy bỏ bỏng ngô ra, cầm cái gì lọ gì nho nhỏ trong tay, chạy tót đến gần tôi nói:
– Éc… không nhìn thật à… điêu…
Tôi lúc này thấy em ý ở gần. Qua kẽ tay nhìn thấy hai đầu ti nho nhỏ hồng rực của em rồi, nên cu tôi cửng lên lùm lùm cả đống chắc em biết. Nhưng tôi vẫn sĩ mồm bảo em ấy là:
– Không nhìn… đắt quá… giảm giá đi thì tôi còn dám nhìn, cô phạt thế tôi nhìn cô cái, rồi cả đời tôi kéo cày giả nợ à…
– Éc… có mấy trăm ngàn… đáng gì… lúc trước tôi còn tính phạt anh mấy triệu cơ…
– Hả…
Tôi choáng bật tót dậy, địt mẹ phạt mấy triệu thật thì chết à, thế lấy tay xua lia lịa nói em ấy rằng:
– Thôi tôi coi như tôi xin cô tiểu thư… Cô sẵn tiền sẵn bạc, thì cô bớt nghĩ điều điên khùng ý giùm tôi, mấy triệu một phát như thế… có mà cả ba họ nhà tôi kéo cày cũng không hết nợ thưa cô… Cô làm ơn, làm phước, bớt nghĩ ác đi được không… cô làm thế cô giết tôi cho xong…
– Ha… ha… nhìn… tôi rồi nhá… cứ bảo không đi…
Quả thật mở mắt ra thì chẳng nhìn thì sao chứ! Mà em mặc mỗi quần chíp để ngực trần, cười nắc nẻ cặp vú nhỏ rung rinh, khiêu khích chết đi được luôn… Thật sự nhìn Tiểu Linh lúc ấy tôi thấy em đẹp, một vẻ đẹp ngây thơ thánh thiện đáng yêu… Đột nhiên em thôi cười, nghiêm mặt bảo tôi rằng:
– Nằm im…
Tôi choáng hẳn, không biết tiểu thư này giở trò gì đây, thì em nhảy tót lên ngồi trên ngực tôi, bướm em áp vào ra ngưc tôi ấm ấm. Tôi cảm nhận được cả cái kẽ bướm miết trên ngực sướng tỉnh người, em cười hì hì bảo tôi rằng:
– Bỏ tay ra đi… tôi bôi thuốc cho nào…
Tôi hoảng vái đái luôn, cái địt mẹ cuộc đời… em cởi trần khiêu dâm tôi thế này, xong lại bôi thuốc cho tôi, rồi tính tiền công thì vãi cứt. Lần này mà vài triệu thật á cả nhà tôi dưới quê, chắc ra đứng con mẹ ngoài đường với em ấy… Tôi vùng vằng nói luôn:
– Không cần… Đắt quá tôi không khiến… thưa tiểu thư… cao quý…
– He… he… lần này không tính tiền… bôi trừ nợ bốn rưỡi cú đá đít, mà tôi đá anh khi trước…
Tôi nghe thì mừng thầm liền bảo:
– Được… Thế thì bôi đi… nhớ giữ lời nhé…
Em bôi thuốc cho tôi, nhưng tôi đéo dám mở mắt ra, sợ bị em ấy phạt tiền. Tôi cảm nhận cả hơi thở nóng ấm của em phả vào mặt, vì em cúi rất sát tôi thì phải. Chưa kể em cứ trượt người lên, trượt người xuống để bôi thuốc, cái bướm em miết lên ngực phê lòi, dẫu là còn qua lớp vải quần lót. Em hình như cũng thích tôi thấy em thở nhanh hơn, mạnh hơn nhiều, đũng quần lót của em đang ướt dần. Em khẽ khàng bảo tôi rằng:
– Cứ mở mắt ra đi… Tiểu Linh cố ý cho anh nhìn đó, hôm nay papa có cho Tiểu Linh xem anh thi đấu, anh dũng cảm lắm… dám vì Bạch Hổ mà chiến đấu… nên lần này miễn phí à nha…
Miễn phí thì tội méo gì không xem… ha… ha… tôi mở mắt ra nhìn em thì mặt em đỏ hồng lên. Em ngượng không dám nhìn trực diện tôi, em cúi mặt lí nhí hỏi tôi trong khi em vẫn bôi thuốc rằng:
– Anh thấy Tiểu Linh xinh thật chứ…
– Em không những xinh… mà còn quá xinh và đáng yêu…
Câu này khiến em thích lắm thì phải, em cười rõ tươi bảo tôi rằng:
– Thật chứ?? Không nói điêu tí nào… không nịnh chứ… Mà vú Tiểu Linh hơi bé nhỉ… Tiểu Linh thấy các chị người hầu ở đây to cực… anh có thấy của Tiểu Linh bé không?
Tôi cũng đéo biết em ấy dạng gì nữa, ngoan hay mất dạy… vì biểu hiện thật kỳ cục quá thể, nhưng tôi thấy trái đào nhỏ xinh của em quyến rũ thật. Nên tôi thật thà bảo ngay:
– Bé… nhưng mà đẹp lắm… bọn đấy sao sánh được…
Em ấy nghe mặt đỏ lên vì xấu hổ, con gái vốn thích được khen, nhất là khen bản thân đẹp hơn đứa con gái khác mà cô ấy biết. Tiểu Linh cảm xúc dâng trào, tự nhiên em dừng bôi cho tôi, rồi em chống tay lên ngực tôi, em cứ thế miết mạnh bướm xuống ngực tôi liên tục, mặt đờ đẫn dần dần… rồi… “… bẹt… phẹt… phẹt…”. Bướm em ứa nước nhễ nhại lên ngực tôi, nó loang ra một khoảng ướt đẫm, em thở hổn hển, cặp mặt một mí nhìn tôi đĩ đượi. Em đẩy bướm miết mạnh thêm vài cái nữa trên ngực tôi, rồi ngồi ra bên cạnh tôi, em nhìn vệt nước loang nổ ấy thản nhiên nói:
– Lần này tự nhiên ra nhiều thật…
Thấy tôi nhìn chăm chú em đâm xấu hổ quát tôi:
– Nhìn gì… mà nhìn… anh làm cho… người ta sướng… thì người ta không có quỵt đâu, anh khiến Tiểu Linh thích… thì Tiểu Linh sẽ trả lại… oki… sòng phẳng luôn nha…
Em nói xong vòng xuống cởi cởi quần tôi ra, kéo con cu tôi lên mút lấy mút để. Tôi nứng sẵn rồi, được em bú cu cho, thì tí thì phọt luôn đầy mồm em ý, thế là Tiểu Linh ho sặc sụa quay lên lườm tôi nói:
– Kém… thế… một tẹo mà đã phọt rồi… tưởng thế nào…
Xong em không thèm lau miệng, nhảy xuống sàn rồi quay lại bảo tôi:
– Thôi đi tắm đây… cấm nhìn nghó nhé! Tối anh cứ ngủ đó đi… đừng ra nằm chặn cửa phòng vệ sinh của người ta nữa…
Tôi mệt lại vừa được Tiểu Linh giúp xả ra, nên nằm ngủ thiếp lúc nào không hay, sáng hôm sau mở mắt ra vì có giác ai đang nghịch cu tôi. Tôi dụi mắt nhìn cho kỹ vì tưởng hai con nhợn béo kia nó động vào, nhưng không phải mà là cái dáng nhỏ bé quen thuộc, tấm lưng trắng thon thả và cặp mông tròn xinh của Tiểu Linh. Em ấy mặc mỗi bộ đồ lót, thấy tôi cục cựa liền quay lại bảo tôi:
– Đồ vô duyên! Phải cất nó đi chứ… phơi ra cả đêm không thấy ngại à. Đêm qua buồn ngủ quá… cũng mệt đi không á Tiểu Linh cất nó lâu rồi hì…
Tôi tưởng thấy đỏ tưởng chín, nên khi em ấy đứng dậy, tôi ôm em ấy vào lòng hôn một cái thì em ngoảnh mặt đi ngay, thế là tôi tiện tay bóp vú em ấy cái… Nào ngờ Tiểu Tinh Tinh quát um lên rằng:
– Bỏ ra ngay! Không tôi kêu người à nha…
Tôi hoảng thật bỏ em ra vội, em ấy chạy ra bàn vớ lấy tờ giấy, viết hí hoáy một lát, rồi chạy lại dúi vào ngực tôi nói:
– Cầm lấy! Phạt một ba triệu vì tôi cưỡng hôn tôi, và dám bóp vú tôi… Lần hai nhá… sang lần ba tôi mách papa cho coi… Thay đồ đi rồi đưa tôi đi học nhanh, chuyện đêm qua là của đêm qua, đừng có lằng nhằng nghe không?
Tôi choáng hẳn… định mệnh ngu rồi! Giờ ôm cục nợ rõ to… xong đời… vừa tạo được uy tín với chú một chút, coi như công lao trôi ra sông ra bể mất rồi. Giờ làm sao đây???
Chú giải:
(*) Cà cuống…
Cà cuống (có khi còn được gọi là đà cuống 佗誑 hay long sắt 龍蝨, tên khoa học: Lethocerus indicus Lep. Et Serv.) Là một loại côn trùng thuộc họ Chân bơi Belostomatidae sống dưới nước, thuộc bộ Cánh nửa (Hemiptera). Cà cuống là một trong những nhóm côn trùng có kích thước lớn nhất hiện nay, có cơ thể dẹt, hình lá, màu vàng xỉn hoặc nâu đất, dài trung bình từ 7 – 8 cm, có con lên đến 10 – 12 cm.
Khi còn non cà cuống giống như con gián, mình dài khoảng 7 – 8 cm, rộng 3 cm, màu nâu xám, có nhiều vạch đen, đầu nhỏ với hai mắt tròn và to, miệng là một ngòi nhọn hút thức ăn. Ngực dài bằng 1/3 thân, có 6 chân dài, khỏe. Bụng vàng nhạt có lông mịn, ở phía trên có một bộ cánh mỏng nửa mềm nửa cứng. Cà cuống có một bộ máy tiêu hóa dài khoảng 4 – 5 cm, gồm có một ống đầu trên nhỏ là cuống họng, đầu dưới phình to chứa một thứ nước có mùi hôi. Sát ngay bầu chứa nước này là hai ngòi nhọn mà con cà cuống có thể thò ra thụt vào được. Ở dưới ngực, ngay gần phía lưng, có hai ống nhỏ gọi là bọng cà cuống. Mỗi bọng dài khoảng 2 – 3 mm, rộng 2 – 3 mm, màu trắng, trong chứa một chất thơm, đó là tinh dầu cà cuống. Ở con đực tuyến này phát triển mạnh hơn con cái. Tinh dầu cà cuống nhẹ hơn nước, cho thoảng ra một mùi đặc biệt gần giống như mùi quế. Cà cuống có thể sống trên bờ hoặc nơi hồ, ao, đầm hay các ruộng lúa nước. Chúng có thể bơi lội nhờ các đôi chân bè, kẹp chặt mồi nhờ các móng nhọn. Tuy bay không khỏe nhưng về đêm, cà cuống có thể bay từ dưới ruộng lúa lên bờ đến những nơi có ánh đèn điện vì chúng rất nhạy cảm với kích thích của ánh sáng điện. Cà cuống rất háu ăn, chúng tấn công và hút máu của nhiều động vật thủy sinh như: Tôm, tép, trai, nòng nọc, nhái, cá con v. V. Hiện nay, do lạm dụng dụng thuốc bảo vệ thực vật, cà cuống đã rất hiếm gặp ở Việt Nam. Tại Campuchia, Thái Lan, cà cuống được bán với giá khá đắt.
Món cà cuống…
Món cà cuống rang của Thái Lan…
Cà cuống có thể được chế biến làm thức ăn cho người. Theo sử sách thì từ 200 năm trước Công nguyên, cà cuống đã được xếp vào loại sơn hào hải vị của người Việt để cống nạp cho Trung Hoa với tên gọi con sâu quế. Ở Á châu, cà cuống thường được dùng toàn cơ thể làm thức ăn, từ Ấn Độ, Thái Lan, Myanma qua Trung Hoa, Singapore, Indonesia. Người Trung Quốc ăn cà cuống theo kiểu luộc thêm một chút muối ở Quảng Châu, hoặc xào trong dầu mè ở Bắc Kinh.
Ở Singapore, fwai fa shim im là một món cà cuống được ưa chuộng. Người Thái Lan gọi cà cuống là mangda. Họ trộn nhuyễn toàn cơ thể, có khi vứt bỏ mắt, cánh và những bộ phận xơ cứng, với hành, kiệu, ớt, đường, thêm vào nước chanh, nước mắm thành một thứ bột nhão gọi là nam prik mangda để ăn với cơm hay rau.
Tại miền Bắc Việt Nam, cà cuống được loại chân, cánh, đuôi phụ rồi hấp cách thủy trong một cái chõ hay nướng trên lò than để ăn. Cũng có khi người chế biến để nguyên con đem thái nhỏ rồi xào mỡ để ăn ngay hay ướp muối để tích trữ. Cà cuống cái không có bọng tinh dầu thơm nên thường người ta chỉ ăn trứng, hoặc rang, chiên lẫn cà cuống cái với cà cuống đực thành món chiên cà cuống.
Gia vị cho món ăn…
Bọng tinh dầu ở gáy cà cuống đực, thoang thoảng mùi hương quế rất khó tả, là gia vị quý giá được pha chế vào nước mắm, không thể thiếu trong các món ăn truyền thống như bún chả, bún thang, chả cá, bánh cuốn, và chính nó làm cho các món ăn nói trên có hương vị nổi tiếng của nghệ thuật ẩm thực Hà Nội truyền thống. Nếu có ít cà cuống, thường người ta thường hấp hoặc nướng chín cà cuống để tinh dầu lan tỏa toàn thân.
Sau đó băm nhỏ hoặc để nguyên con và cho vào lọ nước mắm ngon, khi sử dụng thì lấy ra vài giọt để gia vào một số món ăn, pha vào nước mắm dùng cho bún chả, bánh cuốn, chế vào nước dùng của bún thang, và pha vào mắm tôm khi ăn chả cá. Cũng không hiếm khi nước mắm cà cuống được gia thêm vào giò lụa, nhân bánh chưng. Tinh dầu cà cuống đã được làm nhân tạo tại Thái Lan, nhưng hương vị thua xa cà cuống thiên nhiên…
(**) Ăn cơm mèo nói leo các cụ:
Ý nói kẻ bề dưới hỗn hào, tham dự vào chuyện không phải của mình. Câu này nặng về phân biệt đẳng cấp, thứ hạng trong xã hội phong kiến xưa…
(***) Chiếu trên:
Trong văn hóa ẩm thực thôn quê Bắc bộ và một số nơi, khi hội đình, hội làng, hoặc bữa cơm đại gia đình. Thì những người có vai vế, được ngồi chiếu trên cùng (tức là vị trí đầu mâm cỗ), bơi thế từ chiếu trên khi thành tiếng lóng giang hồ, nó cũng ám chỉ người vị trí cao hơn, là người đang nói ra thông tin đó.
(***) Muay Thái:
Muay Thái (tiếng Thái: มวยไทย, chuyển tự: Muai Thai, IPA: Mūɛj tʰāj) là một môn võ thuật cổ truyền đồng thời là một môn thể thao phổ thông của Thái Lan. Người phương Tây gọi môn này là quyền Thái (Thai boxing), tuy nhiên nó khác nhiều so với môn boxing của phương Tây. Môn thể thao này đã hiện diện từ năm 1500, với tên gọi là Muay Boran (Ancient Boxing) dưới triều đại quốc vương Naresuan, tất cả binh lính đều được rèn luyện võ thuật này, xem như điển hình trong cuộc chiến tay không chống trả với địch. Binh sĩ Xiêm La phải ôn luyện thực hành để tranh tài với nhau tại từng địa phương hay từng vùng. Không chỉ riêng Thái Lan mới có Muay, ở mỗi quốc gia trong khu vực Châu Á cũng có Muay, thế nhưng ở mỗi quốc gia, tên gọi Muay có sự khác biệt. Nhưng cũng có nguồn cho rằng Muay Thai do Nai Khanomtom – một binh sĩ Xiêm La sáng lập khi bị bắt làm tù binh Miến Điện. Khi bi bắt, ông đã được yêu cầu giao đấu với 10 võ sĩ hàng đầu Miến Điện và ông đã thắng toàn bộ bằng cách sử dụng những chiêu thức được học trong quân đội. Người ta cho rằng đấy là trận đấu Tharshanning chính thức đầu tiên.
(***) Đi văng:
Là cái ghế dài trong bộ sofa, để trong phòng khách thường gặp.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tình anh em |
Tác giả | Vịt |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ dì, Đụ em gái, Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Update Phần 80 |
Ngày cập nhật | 02/07/2021 11:35 (GMT+7) |