Tôi lập tức hỏi ngay anh ấy:
– Mẹ em là người như thế nào anh? Em rất tò mò về mẹ của em đấy, vì mẹ của em bao nhiêu năm nói không chịu nói thân phận của mình…
– Ừ được rồi! Biết bắt đầu thế nào nhỉ… Mẹ của em có thể nói là người xinh đẹp nhất trong ba chị em, cũng là người giỏi võ nhất trong làng võ cổ truyền Việt Nam. Nói về Lạc Việt Võ Đạo Đường (*) nhà chúng ta, với truyền thống hàng mấy trăm năm từ đời Trần, thì hiện tại cái sở trường của mẹ em giỏi nhất là…
– Vèo vèo…
Có tiếng gió rít của một vật gì đó phi đến, tôi không kịp nhận ra nhưng A Nhất anh ấy thì thấy, nhanh chóng anh ôm chặt lấy tôi lăn một vòng và la lên:
– Có người tập kích…
Tôi và anh ấy lăn một vòng thì nhỏm dậy ngó tình hình, đúng lúc đó lại có một vật gì đó từ khu vườn phóng tới, loang loáng như phi đao. Ở góc này A Nhất không thấy vì anh ấy xoay lưng lại, nên tôi xoay người đổi vị trí. Để che người chắn cho A Nhất anh ấy, thực sự có một thứ tình cảm khó hiểu… Nó như tình anh em có sẵn trong tôi từ lâu, tôi muốn đón lưỡi phi đao này cho anh ấy…
Vì anh ấy đã bị thương quá nặng rồi, nhưng mà có lẽ anh ấy mãi là anh tôi. Anh ấy thà để bản thân bị thương, hơn là để những người thân yêu bị thương. Nên vòng xoay thứ hai, thứ lưỡi phi đao đó đã tới đâm ngập vào vai A Nhất, tôi thực sự không nghĩ anh ấy phản xạ nhanh đến vậy, quả là không hổ danh của một quân nhân, đã ngày ngày tôi luyện…
Tôi lo lắng liền chồm lên, rút ngay lưỡi đao ra khỏi lưng A Nhất, thì anh ấy cũng giật lấy tay tôi lại, để nhìn cái ám khí đó… Nó không phải là phi đao, mà là dạng một cái phi tiêu, nhưng nó không chỉ năm cánh mà tận sáu cánh. Anh ấy nhìn thì thảng thốt nói ra:
– Lạc Việt Mai Hoa Tiêu…
Tôi lúc này nổi điên, nên rất muốn chiến đấu với kẻ ám toán đó, tôi định lao đi thì A Nhất nắm tay tôi kéo lại nói yếu ớt:
– Đừng… đừng đi… chắc là Dì ấy có chỗ khó xử… nghe anh… ở lại…
Tôi khựng lại mới nhớ mình giận mất khôn, nếu mà tôi mạo hiểm lao lên cũng là tìm chỗ chết mà thôi, họ có vũ khí còn tôi thì không. Lúc đó tôi thấy hướng bụi cây nơi phi tiêu phóng ra, có một bóng con gái vụt đi. Trong đêm tối nhất thời không nhìn rõ được, dù có ánh trăng mờ mờ qua tán lá cọ rọi xuống, nhưng nó là quá xa…
Tôi ngó xuóng thì A Nhất, thấy anh ấy đã ngất lịm từ lâu, tôi vội cõng anh trở lại hầm, bởi cứu người hơn cứu hỏa… Và rõ là kẻ ám sát đó, hình như chỉ muốn cảnh cáo thì đúng hơn. Nên sau khi ra tay thì đã tự bỏ đi ngay tắp lự… Hơn nữa A Nhất trước khi ngất đi anh ấy còn nói: “… chắc là Dì ấy có chỗ khó xử… ở lại…”
Nhưng “Dì ấy” là ám chỉ ai? Mẹ tôi hay là dì Diễm Uyên… nhưng mà Dì Diễm Uyên bị nhốt dưới mật thất nhà Lý Đình rồi, như vậy chỉ có thể là mẹ tôi chứ không phải ai khác, nên lúc cõng A Nhất anh ấy vào nhà. Tôi cố nghĩ xem động cơ gì mẹ tôi lại làm như vậy chứ? Anh ấy từng nói mẹ tôi là cao thủ của Lạc Việt Võ Đạo, rồi lại nói đến Lạc Việt Mai Hoa tiêu, thì hẳn phải là mẹ của tôi…
Thế thì một mẹ Thu Giang thơ ngây hồn hậu, từng ngất ngây dâm dật với tôi ở quê, và một Thu Giang của ngày hôm nay, thật là một trời một vực, mẹ của tôi bây giờ là một Chị Đại của xã hội đen, một cao thủ võ Việt cổ truyền ư, thật là quá tổn thương đi…
Khi mẹ tôi đang tâm lừa dối anh em tôi như vậy… nhưng có chắc đó chính là mẹ tôi. Tôi lại nhớ lần vừa rồi mẹ tôi dẫn quân vào đây truy đuổi, nếu đúng là mẹ tôi vì giọng thực sự rất giống, lại cùng lời nói của A Nhất anh ấy khi nãy, thì mẹ tôi quá là độc ác rồi…
Nhưng tôi cũng không muốn nghĩ nữa, mà đưa A Nhất thẳng xuống hầm, tới nơi thì thấy Nita đang ngủ say, giọt nước mắt vẫn đọng trên khóe mi. Nhưng khi tôi đặt A Nhất dựa cạnh giường thì Nita chồm dậy ngay, chứng tỏ em ấy giả vờ ngủ. Nita hốt hoảng hỏi tôi:
– Chính Giang! Anh ấy bị sao thế…
– Có người lén ám sát… bằng phi tiêu này…
Tôi giơ phi tiêu cho cho Nita xem, thì em ấy tái mặt bảo tôi:
– Mai Hoa Tiêu của Việt võ đường! Cái này có độc cứ cắm vào người làm chảy máu, là chất độc sẽ ngấm theo máu làm tê liệt hệ thần kinh, gây hôn mê sâu… không cứu ngay sẽ chết. Cái này đồng đội em đã bị rồi! Đặt Chính Giang lên giường mau, phải hô hấp nhân tạo, rồi lấy dụng cụ ra cứu anh ấy mau…
Tôi vội mang A Nhất đặt lên giường, để cho Nita hô hấp nhân tạo, còn tôi đi ra tủ y tế lấy đồ mang lại, khi tôi chưa rời khỏi mấy bước, thì nghe Nita em ấy thổn thức nói:
– Chính Giang! Anh đừng chết… em hận anh thật đấy, em giờ cũng đã biết rõ lý do anh bỏ em mà đi, cũng biết anh vì sao mà không chịu rời xa em… Em giờ đã biết hóa ra anh là người hiếp em đêm đó, nhưng nếu là trước đó em biết đã anh cứu em, và em không bị ngất đi, thì em cũng sẽ tình nguyện cho anh mà… Đừng có chết được không? Để em còn có người mà hận… còn có người để mà yêu… hu… hu…
Tôi nghe vậy thì nhói trong tim, tôi thấy tội cho hai người quá, nên vờ như không nghe gì cả, lặng lẽ ra tủ y tế lấy đồ sơ cứu. Nita tuy vẫn còn đau lắm, nhưng em ấy vẫn hết sức làm mọi cách cứu chữa, tầm nửa giờ sau thì A Nhất mặt cũng đỡ tái đi, mạch đập bình thường, chỉ là vẫn hôn mê mà thôi…
Tôi cùng Nita mệt nhoài, nên cùng nhau đi ra lối cửa hầm trên sân nghỉ ngơi, ngồi cạnh tôi một lúc trong im lặng, thì Nita chợt gục đầu xuống khóc rưng rức, tiếng khóc nấc nghẹn ai oán vang lên từng hồi. Có lẽ em ấy đau khổ lắm, mọi thù hận mọi dồn nén bao năm mà. Em ấy nói vậy tôi thừa hiểu, là Nita đã nghe hết cuộc nói chuyện của anh em tôi rồi, tôi ôm Nita vào lòng để em ấy tựa đầu vào ngực tôi, tôi vỗ nhẹ bờ vai em ấy bảo:
– Em cứ khóc đi… khóc cho thoải mái có khi nhẹ lòng hơn…
Nita tự vào vai tôi mà khóc, nước mắt tràn mi thấm đẫm cả ngực áo tôi, có vẻ bao tháng năm trong quân ngũ, tự ép mình cứng cỏi mạnh mẽ, kiên cường để trả thù nhà, để diệt đi những kẻ buôn bán cái chết trắng, gây bất hạnh cho mọi người. Thì giờ là phút em ấy yếu lòng gục ngã hẳn, và tôi lần đầu cũng thấy mình trưởng thành, thề là tôi có cảm giác như ôm một cô em gái thực thụ, chứ không mảy may một chút tà dâm nào hết. Và nghĩ lại quá khứ tôi chợt rùng mình, kể cả mẹ của tôi, em gái của tôi cũng bị tôi chơi. Chỉ vì thú tính mà tôi chà đạp cả đời của Ly, em ấy ngây thơ có tội gì chứ…
Người ta nói ” Hổ phụ sinh hổ tử” nhưng với tôi đây, để nói hợp hơn là: “… quỷ nữ thì sinh quỷ con…”. Mẹ tôi độc ác như vậy, hạ độc bằng tiêu thì có khác gì giết con, giết cháu mình, tôi thì cũng khốn nạn độc ác chẳng kém. Tôi giết đời thiếu nữ của em tôi đi, mà chẳng cần kiếm, chẳng cần dao gì hết. Đúng là giang hồ hiểm ác, bước chân vào mặt trái này, thì cha không nhận mặt con, vợ không nhận mặt chồng, anh em huynh đệ tương tàn cũng chỉ ma túy cả. Một sự tàn nhẫn khôn tả của thế lực ngầm… tôi vì thế mà cũng đau lòng tự trào nước mắt, trong lòng thấy đắng cay hổ thẹn vô cùng. Lại nghĩ đến bé Nguyệt Ánh vì tôi mà chết nữa, tim tôi đau nhói vô cùng…
– Ơ… ơ… anh vì sao mà cũng khóc, em khóc vì đau khổ đã đành… anh thì vì cái gì chứ?
Nita đã ngừng khóc ngẩng lên hỏi tôi như vậy, tôi liền thở dài bảo Nita rằng:
– Đã bước vào giang hồ, thân bất do kỷ… nhiều điều muốn cũng không làm nổi, nên anh đau lòng… Mà anh nghe em nói về A Nhất… à à Chính Giang anh ấy, hình như em đã nghe tất cả cuộc nói chuyện của bọn anh rồi…
– Vâng! Em đã nghe hết… hu… hu…
Nita nói xong thì gục vào vai tôi mà khóc nức nở tiếp, tôi lại vỗ về em ấy mà nói rằng:
– Thôi em chuyện đã qua rồi… em hãy trở về bên anh ấy đi… thế nhé…
– Không… không được… hu… hu… người nhà anh ấy giết nhà em, hơn nữa… hơn nữa… em… thích anh… em yêu anh… em muốn cho anh ngủ với em là thật lòng em đó. Không vì giận Chính Giang anh ấy đâu… hiểu không… hu… hu…
Nita vừa nói vừa khóc nức nở trong lòng tôi, thật sự mà nói tôi nghẹn đắng trong lòng mình luôn, đào hoa quá quyến rũ gái quá cũng đâu tốt, tôi mang lại họa đến nơi rồi. Đây là người phụ nữ của anh tôi mà, tôi không thể nào làm chuyện chó má như xưa được. Nên tôi thở dài não nề bảo Nita rằng:
– Không thể được em ạ… anh ấy là anh trai của anh… Anh không thể… anh xin lỗi…
– Hu… hu… em cũng biết thế… Em hiểu ra mọi chuyện, em cũng không ghét anh ấy nữa, đúng là khi cứu anh ấy về… bên nhau lâu em cũng yêu anh ấy, nhưng khi em bắt đầu yêu anh ấy, thì Chính Giang lại rời bỏ em mà đi không một lời từ biệt… Nên em hận anh ấy lắm, em nghĩ anh ấy sao không chịu vì em, mà cải tà quy chính chứ? Em sẵn sàng bỏ hết mọi chuyện, bỏ ngành cảnh sát, để về bên anh ấy mà làm một người vợ hiền, sống những ngày tháng vô lo. Cha mẹ em mọi người cũng đã chết cả, cho dù em có báo được thù, họ cũng đâu có thể sống lại được, và cũng chỉ thêm người chết thêm kẻ thù sau này cho em… Nhưng từ khi em biết anh ấy là thành viên cao cấp ở Tam Giác Vàng, thì em hiểu anh ấy đã không còn đường lùi nữa… Cho nên em bắt đầu chán ghét cả bản thân, chán ghét cả anh ấy luôn. Là cảnh sát làm sao em có thể yêu một tội phạm sừng sỏ như vậy, em biết ăn nói sao với linh hồn của cha em ở suối vàng, ông ấy cả đời là một quân nhân liêm khiết, nên rồi em hận chính em. Tháng ngày đó em sống rất đau khổ, rồi em đi làm tay trong như này em mới hiểu. Ở trong thế giới xã hội đen cũng có nhiều con người rất chân tình, nhưng mà hoàn cảnh lại nghiệt nghã, khiến cho họ không có đường lùi nữa… kể ra cũng tội nghiệp. Cho đến hôm đó thì em gặp anh, em sớm hiểu anh chỉ là một tay mơ trong giang hồ. Anh vừa có cái thật của người bình thường, lại vửa có cái vẻ ranh mãnh của một tay du côn. Hơn nữa anh cực kỳ đẹp trai là mẫu người em thích, nên khi đó em đã rất cảm tình với anh… Khi xa anh em bắt đầu thấy nhớ anh, thi thoảng em đến Hoa Cát Bạch Hổ, để nhìn trộm xem anh sống thế nào rồi lại về… Rồi em biết em đã quá yêu anh, thì không thể quay đầu được nữa, chỉ muốn được ở bên cạnh anh thôi. Nên em mới nhận cái vụ đi thử anh hôm ấy… Nhưng giờ em hiểu hết về Chính Giang anh ý, thì tình yêu xưa cũ cũng lại sống dậy… Em bây giờ rất mâu thuẫn, khi em yêu đồng thời cả hai anh em nhà anh, cả hai đều là tội phạm… nên em hận em… em rất buồn anh hiểu không?
Thực sự tim tôi muốn vỡ vụn, bởi Nita em ấy thực ra là quá tội nghiệp rồi. Nhưng tôi không thể tranh người của anh ấy, đời này anh ấy chỉ vì có một Nita em ấy mà sống thôi, tôi nỡ nào mà làm tan nát đi lẽ sống của anh tôi. Tôi thở dài bảo Nita rằng:
– Anh chỉ là cảm xúc nhất thời của em, hơn nữa anh là một thằng lăng nhăng, bên cạnh có rất nhiều cô gái, đến tận bây giờ anh cũng chẳng rõ anh yêu ai nhất, theo anh không có kết cục tốt đâu em, em ở lại bên anh trai của anh. Anh ấy là người đàn ông tốt, hãy rủ anh ấy tránh xa cái cuộc sống chém giết này đi. Sống thật hạnh phúc vào nhé. Còn anh đúng là chỉ là một tay mơ, một con gà, con vịt trong cái xã hội mặt trái này. Khôn không ra khôn, ngu cũng không ra ngu… Vai vế thực sự không có, anh chỉ là một Tổng tài bù nhìn, anh không có thực quyền gì hết. Hơn nữa họ đã bắt người nhà anh đi, anh không còn đường lùi rồi em hiểu không…
– Không… không em không muốn nghe… em ghét anh, có lẽ vì em xấu hơn các chị ấy, nên anh chê em đúng không? Em không đủ uy quyền để cạnh tranh với các chị ấy, em kém cỏi… em lại còn ở chiến tuyến khác anh… Nhưng dù em xấu… nhưng không phải một món đồ… anh không thích em, chê em, thì anh ném lại cho anh trai của anh, như thế không được hiểu không, em cũng có trái tim mà, em cũng biết đau… hu… hu…
Nita vùng lên khóc nức nở chạy vụt về phía trước, nơi bóng đêm thăm thẳm bao trùm phía con đường lắt lẻo phía xa, tôi sợ phía trước đó có mai phục, mà em ấy lại đang bị thương. Rồi lời A Nhất anh ấy văng vẳng bên tai tôi: “… em nên nhớ Nita không phải món đồ, mà em thích nhường, thích đổi là đổi, em phải tôn trọng cô ấy, và phải xem cảm nhận của cô ấy thế nào, còn anh yêu hay không là việc của anh…”. Tôi vội đuổi theo kéo Nita lại ôm vào lòng và nói:
– Anh xin lỗi! Em đừng như thế nữa, chỉ là anh không biết đối diện với anh trai như nào, chứ anh cũng thích em mà… đừng buồn nữa được không? Anh thật là cũng đau lòng lắm đó em, hơn nữa anh cảm thấy bản thân anh không xứng với em… anh đâu có tốt, anh lại còn đa tình nữa…
– Anh tưởng mỗi anh biết giằn vặt sao? Em cũng khó xử lắm chứ… người yêu mới và người yêu cũ, cả cùng đến một lúc, lại còn là anh em với nhau. Lúc nhìn hai người nắm tay nhau, em cảm thấy em có lỗi lắm vì em cũng đa tình, nhưng anh ấy giờ em không thể từ bỏ, anh cũng vậy… Anh biết không tình yêu của em toàn oan trái thôi, khi nhỏ em bị hiếp như vậy và bị mất trinh, khi đó em hận Chính Giang anh ấy lắm, tất nhiên là không biết là anh ấy đã hiếp em. Rồi khi em trưởng thành em biết yêu rồi, em lai yêu phải chính người mà đã từng cưỡng hiếp em. Nhưng anh ấy cũng vì điều đó, mà dằn vặt bỏ em mà đi, sau đó anh ấy lại lẽo đẽo theo sau em, từ xa bảo vệ em, lo cho đủ việc thì em thấy anh rất tốt. Em và anh ấy lại ở hai thế giới, mãi không thể dung hòa, nên em giả vờ yêu người khác, cho anh ấy giận em mà đi kiếm tìm hạnh phúc khác, nhưng anh ấy cũng không chịu đi… Nên chỉ còn cách tự tìm quên anh ấy, tránh xa anh ấy ra thôi. Đó cũng là một sự giải thoát cho cả hai, đến khi gặp anh thì em mới biết đến là yêu mãnh liệt ra sao, em mới thực hiểu em đã rung động, và yêu một người con trai không phải anh ấy, và quên luôn Chính Giang cùng nỗi đau xưa cũ… nhưng em lại cay đắng nhận ra. Người em yêu tiếp theo là anh, thì anh lại rất đa tình, bên cạnh anh có rất nhiều cô gái đẹp, họ xinh hơn em, uy quyền hơn em. Như Song Hea Kyo ấy, chị ấy cũng là yêu anh thật lòng. Uyển Di Di cũng vậy trái tim họ chỉ trao cho anh. Họ còn từng nói với em rằng. Biết anh đa tình năm thê, bảy thiếp, nhưng mà họ đành chấp nhận hết, bởi thà có một chút trong anh, còn hơn không có gì hết, vì họ yêu anh vô cùng… Em không biết ở anh có ma lực gì, nhưng bọn em gặp anh đều mê mẩn anh cả, ở bên anh em thấy ấm áp, thích cảm giác vô tư của anh… Lẽ ra em đã tránh được nỗi đau của cuộc tình trước, khi em yêu người mới… Nhưng cuộc tình sau này với anh, em còn đau hơn cuộc tình trước, em đâu có phút nào hạnh phúc đâu… hu… hu…
Tôi nghe tim đau nhói muốn vỡ vụn, tôi thấy có lỗi với các em ấy đúng là:
‘Đa tình tự cổ năng di hận…
Dĩ hận miên miên vô tuyệt kỳ’
Nỗi khổ duyên tình còn theo tôi đến tận khi chết, những cái tên Ly, Phượng, Vân Anh, Di Di, Thoa, Tiểu Tinh Tinh… Còn ám ảnh tôi suốt tháng ngày sau này, dù cửa thiền có cho tôi nương náu đi nữa…
Nhưng “Phật đã độ ta mà chẳng độ nàng”, khiến những kiếp hồng nhan theo gió. Nỗi đau đớn này giờ mới chỉ bắt đầu, từng nhát, từng nhát đâm dần vào tim tôi mà thôi. Khi mà Nita thổn thức nói tiếp:
– Làm cảnh sát mà làm tay trong, thì tối kỵ nhất là để lộ thân phận ra. Việc này em có lỗi với tổ chức, với các đồng chí đồng đội đã bao tâm huyết, giúp em đột nhập vào đây, hang ổ của tội phạm các anh. Lại cũng có không ít đồng chí đã phải ngã xuống, dù em biết có thể anh không nói ra đi nữa, nhưng em vẫn thấy có lỗi với các đồng chí của mình, và sau này em có thể đủ can đảm bắt, hay bắn chết người em yêu không? Khi em phi dao vào anh em đã hiểu cảm giác đó, em đâm anh mà tim em đau, cứ như chính em bị lưỡi dao đó ấy. Em khổ tâm lắm anh biết không? Chưa kể nếu vì một lý do gì đó bại lộ, thì các lão đại kia họ tha cho em không… nếu biết em là cảnh sát, họ chắc chắn là sẽ giết em thôi… hu… hu… Em đã nghĩ nhiều rồi hy sinh vì nhiệm vụ, em không tiếc bản thân, chỉ là em cảm thấy đời em quá khổ, từ bé bị hiếp dâm, rồi mồ côi cha mẹ… Vào trường cảnh sát thì huấn luyện nghiệt ngã, sống trong kỷ luật khuôn phép. Nên em đã bao giờ được làm một cô gái thực sự đâu, hôn một người mình yêu em cũng chưa biết, ngủ với người mình yêu em cũng chẳng biết là gì luôn. Chỉ có lần đâu tiên đó với Chính Giang, thì đang ngất nên em đâu biết cảm giác gì, chỉ khi em tỉnh dậy em thấy chỗ đó của em đau, rồi em nhìn thấy máu me loang cả ra nệm, bên trong em rát bỏng, nên em giật mình nhìn lại, thấy cạnh em thì có một người đàn ông trần truồng nằm đó. Thấy cái vật ấy của đàn ông nó to lớn, vẫn còn dính cả máu trinh của em… Em khi đó sợ lắm anh ạ, em quên cả em đang cởi trần truồng, em cứ thế mà bỏ chạy… Nên cảnh sát họ mới biết, em khi đó không nhớ nổi mặt Chính Giang, cũng như các tên định hiếp em… Sau đó em bị sốc tâm lý, rồi gia đình em lại mất hết… Em thật sự sợ đàn ông động chạm đến em, em ám ảnh lắm… Nên từ đó em đâu có ngủ với ai, có một lần trước khi nhận nhiệm vụ vào làm tay trong, em sợ em chết mà không biết cảm giác yêu nhau, như đám bại gái thân của em vẫn kể là thế nào, nên em đánh liều rủ một anh trong đội đi vào khách sạn quan hệ, để cho biết mùi đời… Nhưng mà anh ấy cởi đồ là em đã sợ rồi, động vào em là em thấy khiếp hãi… Nên hôm đó thật sự không có làm gì cả, tệ nhất em chưa từng có cảm giác thích, chỉ đến khi gặp anh hôm đi cùng Di Di, em thấy rạo rực thèm muốn. Của em nó mới lại ướt át theo đúng những gì nó có… Nên khi em nói muốn anh ngủ với em, đó là thật lòng em đó anh hiểu không? Sao anh ích kỷ thế… anh không cho em biết một lần, cái cảm giác làm đàn bà được quan hệ là sao à? Anh nghĩ em có thể thích thú khi ngủ với Chính Giang sao, khi anh ấy chính là kẻ từng hiếp em sao, nếu em yêu Chính Giang… thì em cần vượt qua cảm giác đó, em phải thoát khỏi bệnh lãnh cảm, của em mới không bị khô, và em không đau khi làm chuyện đó, thì Chính Giang cũng mới hạnh phúc được. Anh thử nghĩ xem, nếu anh ấy động vào em, em lại la hét, lại hoảng sợ, thì anh ấy còn dám không? Hay lại dằn vặt vì tội ác anh ấy đã gây ra cho em… Em đã từng hỏi bác sĩ, tại sao của em nó không ra nước được, tại sao em không thể, cho con trai yêu bình thường như cô gái khác, thì bác sĩ nói là do stress tâm lý, chỉ có liệu pháp tâm lý mới giải tỏa được. Anh… chính anh là người đánh thức bản năng đàn bà trong em, chỉ gần anh của em nó mới ướt át, mới rạo rực đòi hỏi thôi… Nên em nói thật lòng… em cầu xin anh… hôm nay… ngay bây giờ anh hãy ngủ với em đi. Thứ nhất là cho em được biết cảm giác ấy, được người em yêu chơi em, thì em mới mãn nguyện, thứ hai là giúp em làm người đàn bà hoàn chỉnh, khi sau này ở bên Chính Giang được không? Em xin anh đấy… em không muốn lỡ em chết đi rồi, thành ma côi ma cút ở đất khách quê người này, em cũng chưa một lần biết đến, cái hạnh phúc nhỏ nhoi đáng được có của người đàn bà, được quan hệ với người em yêu… hu… hu… Cả cuộc đời em côi cút, giờ cũng chẳng có ai thật sự là chỗ dựa, để mà buồn thì tựa vào vai mà khóc, vui thì cùng sẻ chia… em buồn lắm… hu hu… Giúp em tìm lại cảm giác đi, chỉ anh mới khiến em thấy rạo rực, mới thèm muốn chuyện đó… được không anh… Dù chỉ một lần thôi…
Nghe đến đó tôi hiểu ra tất cả, tôi thương em ấy vô cùng, hơn nữa A Nhất nói cũng đúng, tôi phải xem cảm nhận của em ấy ra sao nữa. Nên tôi nâng cằm Nita lên, đặt vào một em ấy một nụ hôn, một nụ hôn đặc biệt nhất mà tôi còn nhớ mãi, nó mặt chát nước mắt của cả tôi và em. Hai nỗi đau cùng về chuyện tình ngang trái, nụ hôn rất dài trong lặng lẽ của bóng đêm khuya vắng, chỉ có tiếng cú lâu lâu lại rúc vọng một vài hồi u ám…
Tôi hôn Nita là một nụ hôn thực sự của tình yêu, em ấy cũng hôn lại tôi thắm thiết, khi tôi vòng tay xuống cởi khuy áo ngực của Nita ra, thì em ngừng hôn đẩy tôi ra, gục đầu vào vai tôi vào cười e thẹn nói:
– Chỉ một đêm nay thôi anh nhé! Từ sáng mai em sẽ chỉ là người đàn bà của Chính Giang anh ấy, mọi thứ này sẽ là kỷ niệm của chúng ta, và em sẽ nhớ mãi trong lòng, còn anh hãy trở lại sống tốt với các cô ấy, họ rất yêu anh đấy hiểu không…
Tôi gật đầu đồng ý, và tôi cũng không bị cảm giác dằn vặt, là cướp người đàn bà của anh tôi nữa, tôi cúi ngậm lấy đầu vú nhỏ nhắn của Nita mà nút nhẹ, khiến cho Nita rùng mình rên lên khe khẽ, mà chắc em nói đúng… Kể từ lần với Chính Giang, thì em chưa thực sự làm chuyện đó với ai, cặp vú vẫn rắn chắc cong vờn, kiêu hãnh của một cô gái thanh tân… Còn Nita ôm ghì đầu tôi vào ngực em ấy mà rên rỉ, tôi tiện tay luồn xuống cởi khóa quần em ấy, nhưng đồ Nita mặc là đồ nhà binh, thật sự khá khó tháo. Nên em rời tôi ra đỏ mặt nói:
– Để em tự cởi cho… nhưng đừng nhìn của em nhé… em ngại lắm…
Dưới ánh trăng thượng tuần chiếu qua tán lá, tôi cũng chỉ thấy em ấy lờ mờ thôi, nhìn thấp thoáng, ánh đỏ hồng hiện trên mặt nhìn em thật xinh, cô gái Thái Lan đáng yêu của tôi… Dù cũng khó thấy rõ rệt như ban ngay được, nhưng để Nita đỡ ngượng tôi quay lưng đi… Tiếng em tháo quần áo “soàn soạt” sau lưng thật kích thích, độ mấy phút sau thì em gọi tôi:
– Em xong rồi… anh quay lại đi…
Tôi quay lại thì thấy em đẹp đến ngỡ ngàng, vẻ đẹp của cô gái Thái xứ chùa Vàng, Mũi thẳng, môi mọng đỏ, khuôn mặt trái xoan hài hòa, tóc dài thả xõa bờ vai tròn mềm mại, lại có thêm cặp vú căng tròn chĩa lên. Nó thẩy lẩy như cặp sừng trâu khiêu khích lắm… Hai đầu ti nhỏ nhắn như hạt đỗ, ngự trên trên hai quả bưởi non tơ đó, hiện trong trăng đêm đẹp đến mê mẩn…
Nita không che vú mình, em chỉ dùng toàn bộ bàn tay nhỏ nhắn, để che chỗ lồn mình thôi, em cao ráo to lớn trắng trẻo. Nên có một cặp hông thật tuyệt, vừa to, vừa quyến rũ… mà ở chỗ kẽ tay em, thi thoảng vẫn hé ra chút lông lồn, nó đen nhấp nhánh dưới ánh trăng, vì do em còn ngượng ngập và xấu hổ, nên che đậy vụng về khiến nó vẫn hở ra đầy dụ hoặc…
Rồi Nita bất thần bỏ tay ra khỏi lồn, để lộ những đường cong hoàn mỹ nhất ra, cái mu lồn vồng cao, mềm mại những đám lông mượt mà ép xuống cái khe nhỏ… Em cúi xuống nói lí nhí:
– Em có đẹp không… anh yêu của em…
– Có… có… ó… đẹp lắm…
Tôi thích thật nên nói khô khan đứt quãng, nhưng nhiêu đó cũng đủ cho em hạnh phúc rồi, em quỳ xuống tụt quần tôi ra, móc con cu đang căng cứng ra trước mặt em, thấy nó thì Nita khá xấu hổ và ngạc nhiên nói:
– Úi… to thế… dài nữa… lần đầu em thấy cái to như này bằng mắt đấy, còn toàn xem trên phim, khi bác sĩ cho em mang về xem để trị liệu lãnh cảm thôi… à được… rồi… anh đứng im em bảo cái này…
Nita nói xong thì lấy tay đo con cu tôi, rồi cũng từng đấy gang tay em đo lại bụng mình, rồi xấu hổ liếc tôi nói:
– Khiếp! Của anh dài thế… cho vào chắc đến tận rốn em đây này…
Tôi cũng máu địt Nita rồi, lại cũng sợ A Nhất anh ấy nhỡ tỉnh dậy, đi lên thấy thì khổ. Vì vậy tôi vội vàng bảo Nita rằng:
– Em đang bị thương ở vai nên anh nằm xuống, để em tự cho vào trong nhé…
– Vâng… hi… Em sẵn sàng rồi mà… của em nó ướt nhẹp vì cu anh đây này…
Thế là Nita cầm tay tôi đặt vào lồn em ấy, quả nhiên nó đã ướt lắm rồi… Nên tôi nằm xuống còn Nita xoạc chân qua người tôi, ngồi xổm một tay em chống lên bụng tôi, em cầm con cu tôi rê rê vào cái mép lồn trơn ướt của em… Tôi run người lên khi hai lá thịt nhỏ của lồn em, xòe ra mút dần cu tôi vào trong… sướng cứng cả dái lại luôn…
Đúng là Nita chưa địt ai thêm lần nào, nên lồn em bót lắm chẳng khác gì gái trinh cả. Nita từ từ hạ mông xuống và hơi nhăn mặt, tôi nhìn cái đùi trắng bạch của em banh rộng, ở giữa là cái tam giác đen huyền, bên dưới cùng chẻ đôi ra… khoe ra cái mép lồn nhỏ, đang bành ra hết sức đón nhận con cu của tôi đâm vào… trong khi Nita thì rên rỉ nói:
– Ôi… ôi em… hơi đau bên trong anh ạ… nó cứ trượt trượt sần sật vào em ngộ nhỉ…
Tôi năm dưới từ thưởng thức cái lỗ lồn chặt hẹp của Nita, hay nói đúng hơn là chị dâu tương lai của tôi… Cái lỗ lồn ấy mới tuyệt làm sao, vừa trơn lại vừa khít, những nếp nhăn âm đạo miết vào đầu cu sướng tê tái…
– Bạch…
Nita hạ mạnh mông xuống chạm mạnh háng tôi, đồng thời em cũng khẽ rên lên “Ư hự… hự…” khe khẽ, cu tôi đã ngập đốc chạm sát đám lông lồn của Nita, bên trong cái khe ấm áp ấy mới tuyệt làm sao, đây là lần đầu tôi địt gái Thái chính hiệu, sướng căng hết cu… lên luôn, tôi chỉ muốn thúc thật mạnh, chà miết vào cái cổ tử cung của em ấy, khi nó đang chạm trên đầu cu tôi…
Nhưng Nita cũng bắt đầu tự nhún, mái tóc em dài bay tung lên trong ánh trăng đêm, khuôn mặt xinh đẹp cửa em đờ đẫn, cặp môi hồng cắn chặt lấy nhau… Em tự nhấp liên hồi trong những tiếng “nhóp nhép” ” ọt ẹt”, khi cu tôi đâm ra đâm vào trong lồn em ấy… Một đêm trăng vi diệu đến tuyệt vời… một lát thì Nita nằm đổ gục lên người tôi, áp cặp vú mềm nóng rực vào ngực tôi, em hổn hển nói:
– Ui… mệt… quá… Nhưng thích lắm, cảm ơn anh yêu của em… giờ em biết được địt sẽ sướng thế nào rồi… hi… hi… Cu của anh nó miết vào lồn em… sướng… thật… cứ tê… dại… như điện giật ấy… Nhưng thôi em mỏi rồi… em sẽ chổng mông lên, để cho anh chơi em nhé… được không… Nhưng đừng cho nó vào trong em nhé… nhỡ ra có chửa đấy… Dù em rất yêu… anh…
Ni Ta rời tôi ra đứng dậy thì tôi cũng đứng theo ôm chặt em ấy, cầm cu nhét vào cái lồn trơn ướt của em, rồi gác chân em ấy lên cánh tay mà chơi đứng… Khiến cho Nita bất ngờ lắm… em hổn hển bấu chặt lấy tôi vì sợ ngã, tư thế này tôi còn thấy sướng mơn man hơn…
Khi mà mỗi cú thúc, đầu ti em ấy lại miết vào da ngực, da bụng tôi phê một cách tê tái, còn Nita cũng sướng lắm… nước lồn em nhỏ tong tỏng thành giọt… Thế là những ” phạch phạch” và những tiếng em rên tắc nghẹn ” ư hự… ứ… hự…” liên tục vang lên trong đêm thanh vắng, thành một điệu hòa ca lẵng mạn của dục tình…
Một lát sau thì đổi tư thư thế, giờ Nita mới khom người chổng cái mông to trắng ngần lên, khoe ra khe lồn rực dỏ ướt át chờ cu tôi đâm tới, lồn em co thắt liên hồi trong cơn sướng, bọt nghẹt cu tôi từng cơn như sóng cồn. Tôi thật sự sướng không kiểm nổi nữa, tôi ghì chặt hông Nita lại mà dập tới tấp… rồi cong người lên ấn sâu tận cuối lồn em ấy và phóng tinh liên hồi. Nita bên dưới giật cũng thót mình hét lên nhỏ nhỏ:
– Ứ… ơ… cái gì… sao tự nhiên nóng… thế… á… a… Thôi chết em rồi… anh hư quá… sao lại bắn hết tinh trùng vào trong em, em đã bảo trước rồi cơ mà… ghét thế…
Tôi im lăng… cứ im cu trong cái lồn co thắt của em ấy tận mấy phút mới rút ra, tôi thỏa mãnthưởng thức cái lỗ lồn nhỏ hẹp của Nita, nó đang phập phồng co thít mà phê… Công nhận địt Nita thật sự là sướng cu… lát sau tôi mới rút cu ra. Thì Nita nằm vật ngay ra đất để thở, mãi mấy phút sau mới ngồi dậy. Em ngại ngần không dám nhìn tôi, em cúi gằm mặt xuống, chắc vì ngượng… Mãi sau em ấy mới tiến lại ngậm cu tôi mút chùn như mút kem, em liếm láp nuốt sạch những tinh trùng rớt lại, cùng nước lồn của trên đó, rồi quệt miệng cười như trẻ con bảo tôi:
– Hì hì… địt nhau sướng anh nhỉ, nhưng anh địt xong em lại thấy ngượng. Cứ nghĩ lúc nó ở trong bướm em, em thấy sao sao ý… quá là xấu hổ luôn. Nhưng… em thích lắm… cảm ơn anh… Cảm ơn cái khúc thịt to đáng yêu này, nó làm bướm em muốn tê dại, cơ thể em muốn tan chảy ra…
Tôi cũng vui ôm chặt Nita vào lòng nói khẽ:
– Cảm ơn em cô cảnh sát đáng yêu của anh… em cũng tuyệt lắm…
Chú giải:
Lạc Việt Võ Đạo (*): Tên lấy theo ý tưởng về một môn phái Việt Võ Đạo của Viêt Nam đương đại, nhưng chỉ là hư cấu trong truyện, hoàn toàn không có dữ kiện liên quan đến bất môn phái nào thực tế cả.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tình anh em |
Tác giả | Vịt |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ dì, Đụ em gái, Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Update Phần 80 |
Ngày cập nhật | 02/07/2021 11:35 (GMT+7) |