Tôi liền đi đến bar Đại Đồng, của bọn thằng Sủn để hỏi tin về Quỳnh, đồng thời xem chúng làm ăn thế nào, bởi từ hôm chia tay lần đó. Tôi chưa thực biết chính xác em ấy ở đâu, khi tôi đến bar lần này, thì không còn bị đón tiếp úi xùi như trước nữa. Chẳng gì tôi cũng đã được biết đến với tư cách là anh Lớn của chúng, nên ngay từ ngoài đám đệ của bọn thằng Sủn đã cúi rạp người chào tôi…
Khiến tôi cũng hãnh diện lắm, kể ra làm Đại ca cũng sướng thật, đi đâu cũng có kẻ tung hô, cúi đầu phục tùng mình. Mùi vị của kẻ có quyền lực bắt đầu ngấm dần vào tôi lúc nào không biết, tôi được chúng đưa thẳng đến phòng của thằng Sủn và Doanh Thái Tử. Nhưng vừa bước vào cửa tôi đã ngửi thấy mùi hương sực lên, lại thấy bên trong rất đông đám đàn em thân cận của bọn chúng nó, tất cả đều đang mặc com lê đen đeo khăn tang trắng xì xụp vái lạy…
Đây là tầng cao nhất của Bar Đại Đồng, cũng là đại bản doanh của đám đệ nhà tôi, nhưng hôm nay chúng tụ họp đông quá. Đến cả trăm thằng cũng nên, đứng lầm rầm vái lạy hành lễ, khiến tôi đéo nhìn ra chúng tế bái ai hết. Tôi chột dạ hay là bọn điên này, chúng nó đang tế sống tôi nhỉ? Chẳng gì tôi mất tích đã mấy hôm rồi, chúng nghĩ tôi chết cũng phải, như vậy đám em út này cũng có nghĩa tình đấy chứ…
Tuy nhiên nếu tôi là thằng ngồi ăn chuối cả nải, ngắm gà cởi truồng ở hương đàn phía trước kia, thì mấy thằng đệ này sao còn dám đưa tôi vào. Thấy ma hiện hồn chúng phải kinh sợ chứ, tôi đang nghĩ ngợi thế, thì giật mình bởi thằng đệ bên cạnh, cái thằng trong đám đưa tôi lên hô lớn:
– Anh Sủn, Anh Doanh anh Lớn đã đến rồi ạ…
Nghe tiếng hô, đám đàn em của tôi ngay tắp lự dạt sang hai bên thành hai hàng, đúng là có gần trăm thằng thật, cũng trang bị súng ống ra gì phết. Trông chúng ra dáng xã hội đen có tuổi rồi, hàng nóng găm đầy mình, lại có trên có dưới hẳn hoi… Đứng tận trong cùng là một bên thằng Sủn, một bên là thằng Doanh Thái Tử, kiểu như tả văn hữu võ thật uy nghi. Tôi cũng có chút phấn khích vênh vang đi thẳng vào, trong tiếng tung hô cung kính của đám đàn em…
Quả là tôi đã không hoài công nuôi dưỡng đám đệ này, tuy là chưa lớn lắm nhưng cũng có thể tạo ra được một tiểu xã đoàn rồi, thế nên đặt là gì nhỉ? Tiểu Hồng Hưng, Hòa Thắng Hòa, hay Tân Nghĩa An? Nhưng nhái mấy cái tên hội của các lão Đại tiền bối thì không hay ho, cũng lại mất đi vẻ oai phong của bản thân. Vậy thì đặt là cái gì nhỉ… Hơn nữa cái tên chẳng nói nên cái gì, chúng tôi vẫn quá yếu, để so với thực lực của ba Đường kia. Chứ đừng nói gì đến Thiên Địa Hội…
Nghĩ tới Thiên Địa Hội tôi mới sởn gai ốc, tỉnh mộng hẳn ra và cũng là lúc tôi mới nhìn rõ ràng cái di ảnh trên nhang đàn. Không phải chúng đang phúng viếng tôi cái này thì rõ rồi, mà chung quanh những vòng hoa trắng. Cùng khói hương nghi ngút kia, là di ảnh của Quỳnh, em ấy chết thật rồi sao? Cuối cùng tôi cũng không cứu nổi em ấy, sống mũi tôi cay cay Thiên Hậu mụ ta thật độc ác. Tai tôi ù đi nhưng vẫn nghe được mấy lời thằng Doanh nói:
– Khi chi Quỳnh về đã bị giết dọc đường, một ngày là chị cả đời là chị. Chúng em biết chị ấy là người của anh, nên chúng em hôm nay làm lễ ba ngày cho chị dâu, cũng không dám phiền anh vì sợ anh buồn, nào ngờ anh cũng đến… Anh đừng buồn nữa… âu cũng là cái liễn… sống chết tại số cả…
– Sao… sao mà chết, chết như nào?
Tôi hỏi trong thất vọng và bất ngờ, giọng tôi khản đặc đi khiến tôi phải nói lại lần hai, thì bọn thằng Doanh mới nghe ra nó đáp:
– Tai nạn đâm xe ô tô, xe của chị ấy bị xe khác va vào, rồi phát nổ và bốc cháy. Nhìn như vụ tai nạn, nhưng bọn em biết là có bọn động chân động tay rồi…
– Có thấy thấy xác không?
Tôi cô hỏi gặng cho được, tuy nhiên câu trả lời càng làm cho tôi thất vọng. Khi Thằng Cu Sủn lanh chanh đáp trước:
– Có luôn anh! Đúng bộ hôm ấy chị Quỳnh mặc về mà… đi khỏi chỗ bọn em chưa bao lâu có hung tin, chính em ra tận nơi thám thính. Khi đó công an còn chưa tới hiện trường…
Tôi chết lặng khi vọng cuối cùng cùng tan vỡ, có lẽ Quỳnh chết thật chăng? Thiên Hậu mụ ta vẫn nhanh tay hơn tôi một bước. Có lẽ mụ ta không muốn cho tôi biết quá nhiều, và manh mối lại đi vào đường cụt. Tuy nhiên tôi có một cái băn khoăn, là Quỳnh từng nói em ấy là đại diện cho Thanh Long thi đấu. Thế em ấy “toạch” rồi thì có ai thay thế hay không?
Thiên Hậu là mụ ta đang giúp tôi, dọn đường cho nhanh chóng vào cái vị trí Đường chủ Huyền Vũ Đường. Hay là mụ ta tính giết người bịt miệng nhỉ, chẳng gì Quỳnh cũng là Thánh Nữ Tả Pháp Đường Địa Pháp. Biết không ít về Thiên Địa Hội, như vậy mà Thanh Long Đường tới giờ không động tĩnh gì, họ cố tình im lặng hay bị khống chế gì mà phải ngậm bồ hòn làm ngọt đây?
Dù muốn, dù không nó cũng chẳng phải tin vui vẻ gì, nên tôi thắp hương cho em ấy xong xuôi, thì tôi trở về nhà ngay. Mọi thứ tưởng chừng được mở ra thì lại bế tắc luôn, rối ở đâu thì phải gỡ ở đó, nhưng bây giờ mối rối này nằm ở chỗ chú Bạch, xem chừng nan giải rồi…
Dẫu vậy trong cái khó ló cái khôn, chẳng phải Hạo Thiên kia cũng biết nhiều về chú Bạch đó sao? Chưa kể lão vẫn giữ Dì Lan của tôi, chỉ có cái dở nếu là lão không tự tìm đến tôi. Thì tôi cũng chẳng biết tìm lão ở đâu ra, tất cả bọn họ đều nằm trong tối, còn tôi ngoài sáng. Mà có một cái lạ nhất là họ đều không cho tôi biết chỗ họ ẩn náu, vậy thì họ đang cố ý giấu tôi. Hay là họ đang giấu lẫn nhau, để cùng chơi một ván cờ đời tranh cướp tàn khốc…
Tôi đành lên xe trở về nhà trong vô vọng, nhưng tôi không muốn về nhà ngay, mà lái xe đi loanh nghĩ ngợi, rồi đến lúc trời sập tối lúc nào không hay, đang lái xe thì có một thanh kiếm lạnh tót kề vào cổ tôi. Tôi phát hoảng nhìn qua gương chiếu hậu, thì nhận ra ngay “cái bình thuốc độc bé” Tiểu Hắc Hắc kia. Em ấy đúng là xuất quỷ nhập thần, vào xe tôi lúc nào mà tôi không biết. Khi ấy Hắc Muội cười hì hì bảo tôi:
– May cho anh là em không có hứng giết người nhé, sao anh thiếu cảnh giác thế… làm đại ca như vậy chỉ chết sớm thôi!
– Thế em đến đây làm gì? Lại phát động ải mới chăng? Về nói với mụ ta muốn giết thì giết, đừng làm kiểu mèo vờn chuột nữa mệt người…
– Anh như vậy làm sao làm được việc lớn, quá nóng vội… thôi em hết vui rồi. Dừng xe mở cửa ra để em đi làm việc khác, ở với anh chán lắm…
Tôi không cách nào, đành dừng xe theo yêu cầu của em ấy, chứ tôi biết với ngay “cái bình thuốc độc bé” này có hỏi thêm cũng chẳng moi được gì. Em ấy xuống xe thì tôi kéo tay đóng cửa xe, tính đi thì em ấy lại quát:
– Từ từ… còn người mà… Bạch Tỷ chị còn không xuống… luyến tiếc gì nữa. Đi nhanh không chẳng hoàn thành nhiệm vụ, thì Thiên Hậu sẽ trách tội chúng ta đấy!
Quả nhiên sau xe có một bóng trắng trồi lên, Bạch Tỷ em ấy xuất hiện như một âm hồn. Đôi mắt trong veo nhìn tôi và lặng lẽ rời xe. Cứ như là chưa từng biết tôi vậy. Hai âm hồn bất tán ấy biến mất vào trong bóng đêm luôn, tưởng rằng hai em ấy biến mất, tôi toan đi khỏi thì Hắc Muội lại thò mặt gõ tay vào cửa kính xe tôi. Hình như em ấy muốn nói gì. Tôi liền mở cửa ra, thì Hắc Muội nói nhanh trong hơi thở gấp rằng:
– Cẩn thận người thi đấu của Thanh Long, đấy là tuyệt đại cao thủ của Thiên Hậu gửi vào đó… thế nhé…
Tôi nghe thì rùng mình luôn… Mẹ kiếp! Con mụ này tính dở trò gì đây? Thịt em Quỳnh của tôi rồi, mụ còn cài cao thủ vào nữa, như thế thì tôi thắng bằng niềm tin sao? Nhưng dù muốn dù không thì tôi đâu còn cách nào khác chứ, khi tôi trở về nhà thì cũng đã khuya. Tôi đi ngang qua phòng chú Bạch, tôi vẫn thấy chú ngồi trên cái ghế dựa ngậm tẩu thuốc, làn khói trắng bay nhạt nhòa bay lên bên trên. Trông chú ấy cũng giống âm hồn thực sự, nhìn chú Bạch thì tôi chợt nghĩ: “Phải chăng cái hầm ngầm bên dưới đó chứa vô vàn bí mật động trời? Nếu Diễm Uyên thực sự chết, thì ai là người sống dưới đó… người con gái đã cùng tôi lần đó là ai?”. Đang nghĩ ngợi thì chú Bạch cất giọng trầm tư bảo tôi:
– Ngày kia là thi đấu rồi, việc dặn con làm nhưng con đi vắng, khiến cái thân già này phải mệt nhọc rồi. Nên giờ hãy cố gắng thi đâu cho nó tốt nhé, cơ hội không đến lần hai đâu…
– Dạ thưa chú… Con sẽ cố gắng… con xin phép về phòng đây!
– Ừ… về đi không Linh Linh nó mong… mà cũng nên gọi dần một tiếng cha đi con giai…
Tôi chỉ còn nước dạ vâng cho nó qua đi mà trở về phòng, thế giới ngầm này quả thật không đơn giản, đúng là để làm vị trí các Đường Chủ thì tôi còn non và xanh lắm… Nhưng chìa khóa của mọi chuyện chính là căn hầm bí mật chết tiệt đó, nhưng làm thế nào để xuống? Không phải là tôi không có cách mà là tôi sợ chú Bạch, chú có vẻ đi guốc trong bụng tôi, nên giờ tôi manh động liệu có phải bứt dây động rừng…
Thời gian cũng thấm thoắt tựa thoi đưa, vèo cái đã qua hai ngày… Và trận thi đấu lịch sử chuẩn bị bắt đầu, chúng tôi được đưa đến một địa điểm bí mật dưới lòng đất, lại còn đi tay không… Trong quá trình di chuyển đều bị bịt mắt hết thảy, việc này đúng là thần bí một cách quái gở. Trong đầu tôi đã có suy tính rồi… Bạch Hổ đường là tôi đại điện, bên Chu Tước Đường dù là ai ứng thí cũng vậy cả thôi, không thực sự đáng lo lắm. Chắc có thể là Uyển Di Di chăng?
Còn Huyền Vũ Đường thì như là rắn mất đầu, anh tài lại hiếm hoi chắc chẳng đáng ngại lắm. Chưa kể thông tin của thằng Thà Béo cấp cho tôi. Thì đại diện Huyền Vũ Đường tự ứng cử là vô danh tiểu tốt, ứng thí cho nó có mà thôi… Tôi cứ nghĩ miên man tận đến khi được chúng nó tháo băng bịt mắt ra. Tôi vốn nghĩ sẽ là một võ đài hoành tráng, với đám đàn em vây quanh hò hét, nào ngờ là một khung cảnh lặng như tờ…
Mấy thằng đưa tôi đến, chúng nó đội mũ trùm đầu, trông y trang bọn tà giáo trong phim chưởng, lại còn bịt kín cả mặt nữa. Thi đấu cái kiểu quái dị gì đây chứ? Hay là vào vị trí Đường Chủ là không dễ, nên phải chơi cách kỳ dị? Một thằng cất giọng lạnh lẽo nói với tôi rằng:
– Tú Tổng Tài! Theo bống thăm của các Lão Đại thì anh thi đấu với ứng viên của Thanh Long Đường. Còn ứng viên Chu Tước Đường thì thi đấu với Huyền Vũ Đường, phía trước của anh là lối vào mê cung. Mê Cung này có hai lối vào nhưng chỉ có một lối ra duy nhất. Nên hoặc là anh giết người của Thanh Long, hoặc người của Thanh Long giết anh. Người ra chỉ có thể là một, nếu cả hai cùng ra ngoài thì cả hai sẽ phải bốc thăm thẻ sinh tử, một người sẽ bị bắn chết, chỉ còn một người thắng để gặp đối thủ thắng bên cặp của Huyền Vũ và Chu Tước… Chúc anh may mắn… Vĩnh biệt…
– Không cho mang đồ đạc gì sao? Chơi kiểu gì kỳ vậy…
Tôi hoảng hồn hỏi luôn, nhưng tên đó lại lạnh lùng đáp:
– Để lên vị trí Đường Chủ của Tứ Đại Đường là không dễ, trong mê cung này có rất nhiều ải, và có vũ khí sẵn trong đó. Các anh ai nhanh tay hạ gục đối phương thì sẽ thắng…
– Tú Tổng Tài! Mời anh vào vị trí tham chiến…
Hai tên còn lại đồng thanh nói, khi cánh cửa phía trước mặt tôi tự động mở ra. Bên trong đường hầm tối om tối mò như mực, khiến cho tôi thất kinh vô cùng. Đã méo có thông tin về đối thủ rồi, còn chui vào cái đường hầm tối đen này. Thì biết sống chết ra sao đây? Đối thủ của tôi là nam hay nữ? Trông hình dáng hắn thế nào chứ?
Nhưng đâm lao thì phải theo lao thôi, tôi đành đi thẳng vào trong cái mê cung tối hẹp đó. Càng đi vào trong đường càng hẹp lại, chỉ sờ soạng lách người mà đi thôi. Tôi nghĩ đây chắc mới đường vào, chứ chưa hẳn đến nơi tôi quyết đấu với đối thủ bên Thanh Long Đường. Đúng là đời thực không như mơ, nếu đối thủ là em Quỳnh Mèo của tôi chắc dễ thở hơn, nhưng để mà hai chỉ chọn một, thì phải giết em ấy tôi đâu nỡ…
Có thể Thiên Hậu mụ ta biết điều này, nên cố tình giúp tôi, vì biết tôi sẽ khó lòng mà ra tay hại em Quỳnh của tôi. Hoặc có thể mụ ta có âm mưu lớn hơn chăng? Nếu không mụ ta cự tuyệt đại cao thủ của Thiên Địa Hội vào Thanh Long để thi đấu làm gì? Xét cho cùng chắc đều là vì muốn trà trộn vào, để lấy đi cái công thức Thanh Tử kia mà thôi…
Tôi vừa nghĩ vừa mò đường đi ra, tôi đi một đoạn thì thấy phía trước có ánh sáng. Khi càng đến gần lối ra càng rõ rệt, tôi hé mắt nhìn kỹ càng thì thấy. Nếu chui ra khỏi đó, sẽ là đến một căn phòng rộng bốn phía đều có gương. Được thắp cái thứ đèn sáng vàng mờ ảo, thật sự nếu bên nào mò ra trước, sẽ đều nắm thế thượng phong cả. Chỉ cần chờ đối thủ bên kia bò ra và… “Pặc!” Cái chặt gãy cỗ ngay…
Bởi thế đây là việc hên xui cho tôi, bên Thanh Long mà rời khỏi đường hầm sớm hơn, thì hắn giết tôi dễ như bỡn. Tôi cảnh giác nên gói cái áo khoác lại quăng vèo ra cửa hầm, không thấy động tĩnh gì mới yên tâm mò ra. Khi tôi thoát ra rồi mới nhận ra đây là một căn phòng lớn toàn gương. Duy nhất ở giữa nhìn ngăn đôi bằng một lớp kính dày mờ nhưng cũng khá trong suốt, nên có thể nhìn thấy bên kia đôi chút…
Tôi chợt thấy từ bên đó cũng chui ra một người, nhưng hắn cũng cảnh giác không kém tôi. Nhưng khi hắn ta bước ra cái mũ lưỡi trai bất ngờ mắc lại, khiến một mái tóc dài xõa ra trùm vai. Con gái ư? Qua tấm gương mờ đục tôi không rõ mặt, nhưng tôi biết hai tay kẻ đó cầm hai đao tiễn…
Quỳnh chưa chết ư?
Hay kẻ thế chân là một đứa con gái khắc, hoặc có thể là một thằng quái nhân bê đê để tóc dài? Bên đó hắn cũng bắt đầu nhận ra tôi nên gần cửa kính gõ gõ tay vào chế nhạo. Hai chúng tôi đứng áp sát nhau qua tâm gương mờ, có lẽ hắn là con gái thật, bằng chứng là cái hông rất to… Chưa kể hắn lùn như bé Quỳnh Mèo của tôi vậy, từng ôm nhau với em ấy dưới cầu hôm đó. Nên tôi nhớ khá rõ chiều cao của Quỳnh mà…
Tôi cảm thấy đầu óc muốn nổ tung vì trò thi đấu quái dị này, dù kẻ bên đó là ai đi nữa… hai chúng tôi chỉ có một kẻ sống… Không giết người thì người cũng giết ta, đúng là con đường hắc đạo nghiệt ngã vô cùng…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tình anh em |
Tác giả | Vịt |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ dì, Đụ em gái, Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Update Phần 80 |
Ngày cập nhật | 02/07/2021 11:35 (GMT+7) |