Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensex.moe (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex cũ » Tình mới

Tình mới

Bạn đang đọc một phần của truyện Hồi ức: Ngày đó ta bên nhau, bạn có thể đọc bản full tại đây: http://truyensex.moe/hoi-uc-ngay-do-ta-ben-nhau-full/

Cảm giác hụt hẫng, đau đớn và đơn độc xâm lấn toàn bộ căn phòng và len lỏi vào tận trong cùng những ngóc ngách suy nghĩ của tôi. Nhớ chị, căn phòng này đêm nào chị đã trao thân… đêm nào chị đã đến và mang theo sự lạ lẫm nhưng ngọt ngào của lần đầu tiên tôi và chị đi vào đời nhau, đêm đó tôi và chị thật hạnh phúc… rụt rè nhưng cháy bỏng… vội vã nhưng ân cần. Cũng từ đó căn phòng này là nơi mà tôi và chị nép vào nhau nương náu để giành giật hạnh phúc giữa bao khổ đau nhọc nhằn. Vậy mà… sao giờ đây chỉ còn mình tôi, tại sao vậy chị? Những ngày tôi và chị gắn bó bên nhau, nương tựa vào nhau vượt qua bao sóng gió chẳng lẽ giờ chị đã quên, chẳng lẽ những tháng ngày ấy không làm chị trăn trở. Giữa căn phòng tối đen như mực giờ đây chỉ còn những tiếng thở dài cùng đôi mắt hoang mang tuyệt vọng đang trân trân nhìn lên trần nhà như cố gắng tìm ra một điểm sáng để được vơi lòng. Quá mệt mỏi tôi thiếp đi mang theo nỗi tủi hờn vào trong giấc ngủ chập chờn khi trời đã tờ mờ sáng.
– Anh T ơi, anh T.

Dậy mở cửa cho H rồi tôi lại lên giường nằm. Để chiếc cặp lồng phở lên bàn, H dặn tôi việc gì đó nhưng tôi chẳng để ý, ậm ừ vài câu tôi lại nhắm mắt ngủ tiếp. Sau cơn mưa chiều qua hôm nay trời lại nắng gắt, 9h sáng ánh nắng đã phủ kín khoảng sân trước cửa phòng. Tỉnh dậy, ăn sáng và uông thuốc xong tôi lững thững đi lên quán nước đối diện ngân hàng ngồi chờ chị với hi vọng trưa nay chị tan làm tôi sẽ được gặp chị. 11h45p, giữa trưa hè chói chang, nheo mắt tôi cố gắng nhìn sang bên đường tìm trong đám người đang từ cơ quan chị đi ra mà chẳng thấy chị đâu. Rút điện thoại gọi cho chị máy đổ chuông nhưng chị không nghe máy. Mệt mỏi đứng dậy thanh toán tiền nước tôi lại thất thểu đi về. Lại một đêm nữa chập chờn với giấc ngủ không trọn vẹn bởi những lần giật mình thức giấc mỗi khi mơ thấy chị. Nhớ và mong chị nhiều lắm nhưng mọi cố gắng của tôi đều là vô vọng.

Sáng nay thi xong về qua cơ quan chị tôi lại xuống xe ngồi đợi. Tan làm như linh cảm được có tôi ngồi chờ. Vừa bước ra khỏi cơ quan chị đưa mắt nhìn sang quán nước đối diện. Bừng vui, tôi đứng dậy đi về phía chị. Nói với anh đồng nghiệp điều gì đó, chị tiến lại gần tôi. Nhìn thấy chị cổ họng tôi nghẹn cứng. Nửa giận hờn nửa thương xót khi nhìn vào mắt chị. Mắt chị trũng sâu như thể không còn nước mắt để khóc. Hai đêm nay có lẽ chị cũng như tôi, có lẽ chị cũng không ngủ được. Nhưng tại sao, tại sao chị lại muốn xa tôi. Nhìn chị tiều tụy, muốn ôm chị vào lòng mà tôi không dám. Ngập ngừng nhìn tôi một hồi lâu chị nói:
– Anh ra đây làm gì, anh đi về đi không nắng.
– Anh muốn gặp em. Em lấy xe đi, về phòng nói chuyện với anh được không?
Bặm môi lại, ngập ngừng chị nói:
– Thôi… anh đi về đi. Em phải đi ăn…bạn em đợi.
– Phương…
Ngước lên nhìn tôi chị trực khóc.
– Bạn em đợi… anh đi về đi.
Chị định quay đi thì tôi gọi giật lại.
– Phương… sao anh gọi em không nghe máy.
Ngân ngấn nước mắt, cúi gằm mặt chị nghẹn ngào:
– Anh gọi… để làm gì.
Rồi chị quay đi để mặc tôi đứng nhìn theo bóng chị với nỗi tủi hờn và xót xa đang trào lên trong lòng.

Những ngày sau đó là chuỗi ngày dài tôi đau đớn vật vã và khổ sở vì nhớ chị. Đêm đêm đặt lưng xuống tôi lại nhớ đến chị cùng bao hình ảnh của những ngày tôi và chị gắn bó quấn quít bên nhau. Những ngày ấy ngọt ngào bao nhiêu thì giờ đây trong lòng tôi thấy xót xa và cay đắng bấy nhiêu.

Những đêm vật vờ mong nhớ, mong được trở lại những ngày tôi có chị mà không thể làm gì được. Có những ngày tôi ngồi chờ chị cả buổi, mong ngóng, ngập ngừng, một thoáng bừng vui khi nhìn thấy chị nhưng rồi lại không dám gọi chị. Những ngày đứng từ xa nhìn chị lủi thủi đi đi về về mà lòng tôi thắt lại. Đau đớn xót xa khi nhìn chị héo khô từng ngày nhưng rồi lại thấy tủi hờn, cay đắng khi nhớ đến ngày chị bỏ tôi ra đi.

Rồi thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, khi tôi đã nguôi ngoai, đã thưa dần những đêm quay quắt cồn cào vì nhớ chị, đã không còn những ngày vật vờ như một cái xác không hồn thì cũng là khi miền bắc đã sang đông. Chiều thứ 7, sau khi tan làm trên đường xuống lấy xe đi ngang qua phòng kế toán dưới tầng 1 thì một chị kế toán gọi tôi lại:
– T ơi, về à.
– Vâng, gì thế chị. Có lương à?
– Không, vừa mới lĩnh hôm kia xong, lương gì mà lắm thế. Chị bảo, nãy có cô nào đến hỏi em có còn làm ở đây nữa không đấy.
– Lâu chưa hả chị?
– Lúc em vừa đi bàn giao thiết bị về ấy. Chị định gọi mày xuống nhưng mà cô ấy bảo không cần, nên chị không gọi nữa.
– Vâng, già hay trẻ hả chị.
– Cũng tầm tầm tuổi chị.
– Vâng, thế có hỏi gì nữa không hả chị?
– Không, hỏi mỗi em có còn làm ở đây không rồi đi luôn.
– Vâng, em cảm ơn nhé. Em đi về đây.
– Ừ, về đi.
Đang băn khoăn về những lời chị kế toán vừa nói thì tôi sững sờ khi nhìn thấy chị đang ngồi trên xe trước cổng công ty. Nhìn thấy tôi ánh mắt chị khẽ ánh lên niềm vui rồi lại buồn bã. Tôi khẽ gọi chị:
– Phương…
Chị lí nhí:
– Anh…
Tôi hỏi chị:
– Sao… em lại lên đây?
Chị ngập ngừng:
– Anh có khỏe không? Anh… chuyển nhà rồi à?
– Ừm…
– Anh chuyển đi đâu?
– Anh chuyển lên Mỹ Đình.
Chị buồn bã:
– Mai anh có phải đi làm không?
– Không, mai anh được nghỉ.
Chị ngập ngừng:
– Anh đi uống nước cùng em một lúc được không.
Khẽ thở dài tôi gật đầu rồi nói:
– Em xuống quán cafe đầu phố trước đi.
– Anh… anh lên đây đi cùng em luôn.
– Anh lấy xe rồi xuống sau.
– Anh mới mua xe à.
– Ừm. Thôi em xuống trước đi.

Chọn bàn trong cùng chị ngồi đợi tôi. Tưởng rằng đã quên, nhưng chiều nay… nhìn chị gầy sọp đi, mặt mũi bơ phờ lòng tôi thắt lại xót xa. “Ai đã làm em tiều tụy như này” – tôi thầm nghĩ.

Đặt laptop xuống chiếc ghế bên cạnh tôi ngồi lặng im nhìn chị. Gần 6 tháng trôi qua kể từ ngày chị bỏ tôi ra đi. Giờ đây tôi và chị còn gì nữa đâu nhưng sao hôm nay nhìn chị tôi vẫn thấy xót xa. So với những ngày tôi và chị còn ở bên nhau giờ đây chị đã gầy đi nhiều cùng với đó là đôi mắt trũng sâu buồn bã. Nhìn tôi bối rối, chị ấp úng:
– Anh…Anh uống gì?
Giật mình tôi quay sang anh phục vụ vẫn đứng chờ tôi và chị gọi đồ uống từ khi nãy rồi nói:
– Cho em 1 cốc sinh tố xoài.
– Anh không uống cafe à?
– Không, anh sợ mất ngủ lắm.
Im lặng một hồi lâu chị hỏi tôi:
– Sao anh lại chuyển chỗ ở?

Thở dài tôi lại im lặng ngồi nhìn chị. Chẳng biết phải nói thế nào. Có lẽ chị không biết chuỗi ngày dài sau khi chị bỏ tôi ra đi tôi sống như thế nào. Đó là chuỗi ngày dài tôi mất ngủ. Thời gian đó mỗi khi đêm xuống tôi sợ vô cùng. Ban ngày mải miết đi học, đi làm nên có lẽ vì thế mà tôi ít có thời gian để buồn, ít có thời gian để nhớ và ít có thời gian để hận. Nhưng khi đêm về chỉ có một mình lủi thủi… tắt đèn là mắt lại chong chong nhìn lên trần nhà. Nhớ chị, mong chị và cả hận chị nữa. Những đêm dài trằn trọc, bơ vơ và trống trải tuyệt vọng, không có một đêm nào tôi được yên giấc. Giấc ngủ chập chờn bởi những lần giật mình tỉnh giấc mỗi khi mơ thấy chị. Hình ảnh của chị đã ám ảnh trong tâm trí tôi. Đó là chuỗi ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi.

Chuỗi ngày dài vì quá đau đớn mà tôi quên đi cuộc sống của mình, quên mất rằng tôi phải sống cho tôi chứ không phải sống mãi trong tình yêu đã chết của tôi và chị. Những ngày dài ăn không ra bữa ngủ không ra giấc khiến tôi trở thành kẻ vô hồn, vật vờ và vô cảm. Những ngày dài tôi sống như thể sống chỉ để cho có mặt trên đời này chứ chẳng có mục đích gì cả. Giờ đây chị quay trở về… nghĩ lại sao mà cay đắng và chua xót quá. Ngày đó vì quá sợ mỗi khi đêm xuống nên hàng ngày buổi sáng sau khi tan học tôi đến thẳng công ty chứ không về phòng ăn uống và nghỉ trưa nữa. Chiều đi làm về tôi qua thẳng sân bóng đá cùng hội bạn. Tôi cố gắng làm cho mình thật mệt mỏi để mỗi khi về đến phòng là tôi lăn ra ngủ. Tôi sợ những đêm nhớ chị. Sợ sự cô đơn, sợ sự trống trải mà chị để lại.

Không thấy tôi trả lời, có lẽ chị hiểu được tôi đang nghĩ gì. Cúi gằm mặt buồn bã chị nói khe khẽ:
– Anh ơi… em xin lỗi.
Nghẹn đắng cổ họng bởi tủi thân. Thở dài tôi nói:
– Thôi, qua rồi. Giờ thì…
Tôi lại im lặng. Buồn bã chị nói tiếp:
– Thời gian vừa rồi, anh ăn uống thế nào… sao… anh gầy thế?
– Có lẽ vừa rồi đi làm nhiều thôi. Công việc của em giờ thế nào?
Vân vê chiếc thìa trong cốc cafe, lảng tránh cái nhìn của tôi chị nói:
– Em vẫn bình thường.
– Ừm…

Rồi tôi và chị lại im lặng. Những ngày đã qua thật sự nặng nề và đau đớn lắm. Hận chị thì hận nhiều lắm nhưng chiều nay nhìn thấy chị tôi lại muốn ôm chị vào lòng. Tôi hiểu có lẽ chị cũng buồn lắm, có lẽ chị cũng đã khóc nhiều lắm. Tôi nhận ra rằng tôi vẫn còn yêu chị nhưng có một điều đến bây giờ đây, đã 6 tháng trôi qua tôi vẫn không hiểu vì sao trong lúc tôi đang khó khăn nhất, đau đớn nhất và day dứt nhất vì chuyện giữa em trai tôi và anh trai chị chị lại bỏ tôi ra đi. Vì sao? Phá vỡ sự im lặng chị ấp úng:
– Th bây giờ thế nào rồi anh?
– Nó đi lại bình thường rồi.
– Em… xin lỗi. – Chị cúi gằm mặt.
– Thôi em ạ. Em vẫn ở nhà bác chứ.
– Vâng, anh trọ ở đoạn nào Mỹ Đình có gần nhà bác không?
– Khoảng 500m.
– Sao… sao anh không nói gì với em?

Cay đắng. Tôi gọi cho chị chị đâu có thèm nghe máy. Định nói với chị như vậy nhưng rồi tôi lại thôi. Lại thở dài, lại im lặng và suy nghĩ. Ở lại cái xóm trọ đó làm gì, ở lại cái căn phòng đó làm gì? Bao nhiêu ngày tôi đi qua cơ quan chị là bấy nhiêu ngày tôi nhìn thấy chiếc xe của chị dựng ở ngoài. Bao nhiêu ngày tôi xuống xe ngồi chờ chị ở quán nước đối diện là bấy nhiêu ngày tôi đau đớn. Bao nhiêu cuộc gọi, bao nhiêu tin nhắn của tôi chị có đếm được không? Vậy mà đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu vì sao chị bỏ tôi. Cay đắng lắm. Thở dài tôi trả lời chị:
– Anh cũng mới chuyển thôi.
– Năm vừa rồi H có đỗ ĐH không anh?
– Có.
– Bây giờ H trọ ở đâu?
– Nó vẫn ở Hà Đông.
Im lặng một lúc lâu chị ngập ngừng:
– Anh ơi…
– Ừm…
– Mai… mai em được nghỉ, em sang phòng anh chơi nhé. Được không?

Chẳng biết phải trả lời chị như thế nào, chỉ thấy xót xa trong lòng. Tôi hiểu những suy nghĩ của chị. Nhưng lần này quay lại liệu rồi tôi và chị sẽ còn bao nhiêu khổ đau nữa, sẽ còn bao nhiêu đêm nữa tôi thức trắng, sẽ còn bao nhiêu đêm nữa tôi phải vật vã khổ sở vì chị. Nếu tôi đã ra trường thì lại là đằng khác, nhưng lúc này chiếc bằng đại học có khác gì chiếc Lá Diêu Bông? Liệu rồi trong 2 năm tới sẽ còn bao nhiêu khó khăn bao nhiêu nhọc nhằn nữa đổ xuống đầu chị và tôi? Nỗi đau ngày chị ra đi vẫn còn đó. 6 tháng trôi qua cố gắng lắm tôi mới nguôi ngoai và cân bằng trở lại… bây giờ chị quay trở lại làm chi?
– Sáng mai anh đi đá bóng. Sáng mai khoảng 8h Th nó lên. Em đợi nó ở bến xe bus cạnh Nghĩa trang Mai Dịch. Số của nó đây….
– Th nó lên ở cùng anh à?
– Ừm, nó lên ôn để năm sau thi.
– Vâng…mấy giờ anh đi đá bóng về? – chị thoáng buồn.
– Khoảng 10h. Thôi mình đi về đi em.
Ra khỏi quán, trong lúc chờ bảo vệ quán lấy xe, nhìn tôi chị ngập ngừng:
– Tối nay anh ăn gì?
– Th nó về quê, anh ngại nấu cơm, chắc anh ăn quán thôi.
– Hay… em về nấu cơm cùng anh được không?
Đắn đo tôi chưa biết trả lời chị thế nào thì anh bảo vệ dắt xe của tôi và chị ra. Gió đông vẫn vi vút thổi, đứng cạnh chị tôi lại nhớ đến mùa đông năm trước… Có lẽ…

Nhớ lại mùa đông năm trước, ngày đó ấm êm và hạnh phúc biết bao. Ngày ấy giá như chị đừng bỏ tôi ra đi thì giờ đây tôi đâu phải băn khoăn, tôi đâu phải đắn đo khi chị quay về bên tôi. Hôm nay gặp lại chị, sâu tận đáy lòng tôi biết tôi vẫn còn yêu chị nhiều lắm, nhưng trong tôi giờ đây cùng với tình yêu quay về là nỗi ấm ức hậm hực khi nghĩ đến ngày chị rời xa tôi. Nỗi đau đó chưa hẳn đã nguôi ngoai. Giờ tôi và chị quay về bên nhau liệu tôi và chị có cùng nhau đi được đến cái đích cuối cùng? Liệu tôi và chị có được bình yên bên nhau khi giờ đây giữa tôi với anh trai chị và cả gia đình chị là một khoảng cách vô cùng lớn. Quay sang chị tôi nói:
– Thôi, muộn rồi em về đi không có hai bác đợi. Anh ăn quán một hôm cũng được.
Buồn bã thất vọng chị ấp úng bằng giọng nói lí nhí:
– Sáng nay trước khi đi làm em nói với hai bác làm xong em sẽ về quê. Trưa nay làm xong em định về nhưng mà…
Nhìn chị co ro buồn bã mà lòng tôi thắt lại. Xót xa, không cầm được lòng tôi đưa cho chị chiếc cặp sách rồi nói:
– Vậy em đứng đây chờ anh một lúc.
– Anh đi đâu?
– Anh lên công ty cất xe của anh xong rồi về. Đi một xe thôi.
– Vâng.
Dưới ánh đèn đường hiu hắt giữa buổi tối mùa đông lạnh giá khuôn mặt chị bỗng rạng rỡ hẳn lên. Ngồi sau xe chị quàng tay ôm tôi ngại ngùng. Chị lí nhí:
– Ngày nào anh cũng đi đường này à?
– Ừm.
– Lâu chưa?
– Bốn tháng rồi.

Rồi chị gục đầu vào lưng tôi im lặng. Suốt quãng đường về chị áp má vào lưng tôi rồi lẩm nhẩm khe khẽ hát một mình. Gần đến khu chợ nơi tôi ở chị thì thầm:
– Anh thích ăn gì?
– Em mua gì cũng được.
– Nhưng… chồng thích ăn gì?
Hạnh phúc xen lẫn tủi thân, nghẹn ngào tôi đưa tay xuống nắm lấy tay chị đang để trong túi áo của tôi. Đan chặt tay tôi, sau một hồi lâu im lặng chị thủ thỉ:
– Em xin lỗi. Em làm khổ anh nhiều lắm phải không?
Trong lòng trào lên nỗi hờn tủi khi nghĩ đến những ngày lủi thủi một mình vừa qua, nắm chặt tay chị im lặng tôi cố gắng cảm nhận hơi ấm của chị qua những ngón tay đan. Dướn người về phía trước ghé miệng sát vào tai tôi chị thì thầm:
– Đêm nay em ở lại với anh nhé.
…………

Đêm nay, đêm đoàn viên. Khi ánh sáng trong phòng vụt tắt, một chút lạ lẫm ban đầu có lẽ chỉ để châm mồi cho những khát khao bùng cháy sau bao ngày xa cách. Nằm bên cạnh chị quay sang ôm tôi rồi xít xoa hạnh phúc. Chị thì thầm:
– Anh còn yêu em không?
– Không.
Chị buông cánh tay ra khỏi người tôi rồi im lặng. Tôi quay sang hỏi chị:
– Sao hôm nay em lại lên công ty tìm anh?
Chị ngập ngừng:
– Sáng nay, trước khi đi làm hai bác cháu ngồi nói chuyện linh tinh bỗng nhiên bác nói hôm nay là tròn một năm em chuyển lên nhà bác ở. Làm cả buổi hôm nay em chỉ nghĩ đến anh. Giờ này năm trước… em vẫn đang ngồi một mình chờ anh, còn anh giận em chuyển đi nên anh bỏ lên nhà bạn cả buổi tối mà không về đúng không?
– Ừm, nhanh nhỉ. – Tôi thở dài.
Chị nói tiếp:
– Sáng nay bác nói thế làm em đến cơ quan ngồi cả buổi mà chẳng làm được gì vì nghĩ đến anh. Làm xong em vào nhà cô V tìm anh nhưng người ta nói anh chuyển đi được mấy tháng rồi. Nghĩ mãi em mới quyết định lên công ty hỏi xem anh còn làm ở đó không. Cũng may…
Sau một hồi im lặng chị lí nhí:
– Em xin lỗi…

Không chờ chị nói hết câu tôi kéo chị ngước lên rồi đặt lên môi chị một nụ hôn cháy bỏng. Quàng tay ôm chặt cổ tôi chẳng ngại ngùng chị đáp trả nồng nhiệt. Nhớ chị quá, đã lâu lắm rồi tôi phải xa những đưa đẩy hàng đêm cùng những tiếng rên rỉ xít xoa để rồi đêm nay bao nhiêu khát khao, nhung nhớ, giận hờn đều như muốn bùng cháy dữ dội… có lẽ chị cũng vậy. Vẫn gắn chặt môi tôi, chị đưa tay cởi từng chiếc cúc áo của cả tôi và chị rồi chị ép chặt cơ thể vào tôi… mềm mại và ấm áp đầy đê mê, chị thì thầm:
– Em… em nhớ chồng.
– Anh cũng vậy… nhớ vợ lắm.
Đẩy chị nằm sang bên cạnh, cúi xuống tôi kéo nốt chiếc quần lót bé xíu ra khỏi người chị. Chị nằm im chờ đợi. “Ơ…ơ…ư… ư”, chị khẽ rên lên khi tôi mút nhẹ đầu ti. Ưỡn ngực lên hưởng ứng chị lại rên rỉ đầy khoái cảm “anh ơi…ơ…ư… ư”. Đưa tay xuống tôi khẽ miết nhẹ theo kẽ môi cô bé làm chị rùng mình, rồi rên lên mỗi lúc một to hơn “em… em… yêu anh…ư…ư… ư”. Đẩy hai chân chị lên cao cúi xuống tôi đưa lưỡi liếm nhẹ lên hạt đậu nhỏ xíu xinh xinh của chị, mỗi lần lưỡi tôi lướt qua chị lại khẽ co chân lại và rên rỉ. Toàn thân cô bé nhầy nhụa một thứ nước nhơn nhớt nhờ nhợ. “Hự… hự…ư…ơ… chồng ơi”. Chị khẽ kêu lên khi tôi đưa cậu bé vào trong chị rồi nhấp. Chầm chậm, nhanh dần rồi mạnh mẽ. “Anh… ơ….ơi… e…em…chết mất…xuống đây với em… ơ…ơ” vừa rên rỉ chị vừa kéo đầu tôi xuống rồi hôn lên môi tôi ngấu nghiến. Đưa hai tay ôm chặt hông tôi chị kéo mạnh xuống người chị “mạnh lên… anh…anh ơi…em lên… ơ… anh ơi… anh… anh…sướng quá… anh ơi…anh… anh làm như này với Hương bao nhiêu lần rồi”..…Khực… tôi khẽ khựng người lại…. rồi lại dập tới tấp, cố gắng hết sức tôi nhấp thật mạnh rồi rút cậu bé ra bắn xối xả lên ngực chị. Nằm vật xuống cạnh chị tôi nhắm chặt mắt rồi thở dài cay đắng.
– Em nghĩ anh là loại người như thế à?
– Em… em xin lỗi.
– Giờ muộn rồi, em ngủ lại đây, anh sang nhà bạn anh.

Chị cuống cuồng mếu máo khi thấy tôi đứng dậy vơ quần áo. Cay đắng và tủi thân vô cùng, mặc cho chị khóc lóc tôi ra bắt xe lên thẳng Cầu Giấy.
Đêm đó sau khi kéo lũ bạn ra quán rượu tôi chẳng còn biết gì nữa. Và hơn 1 tháng sau buổi tối hôm đó tôi không về phòng ngủ. Buổi trưa đi học về tôi tranh thủ qua phòng lấy quần áo sách vở rồi lại đi làm. Thi thoảng cu Th có nói chị đến tìm nhưng rồi tôi cũng chỉ ậm ừ cho qua. Duy nhất một buổi chiều khi đi làm về cu Th nói chị lại đến tìm, thương chị quá tôi nhắn cho chị rằng tôi vẫn yêu chị, 2 năm nữa khi tôi ra trường, nếu chị còn tin tôi thì hãy quay lại với tôi. Còn bây giờ đến với nhau có lẽ tôi và chị chỉ làm khổ nhau.

Hai tháng sau bố mẹ tôi mua một căn nhà tại khu vực Thanh Xuân để anh em tôi ở. Với tôi thời gian này lại là những ngày lủi thủi một mình sáng đi học chiều đi làm. Buồn – chán – cô đơn – trống trải. Sáu tháng sau, khi mọi thứ đã nguôi ngoai phần nào. Một hôm khi tôi vừa dắt xe ra khỏi cổng trường thì bên kia đường Hương hớt hải gọi tôi. Về đến nhà, sau khi nấu cơm và ăn cùng tôi. Lên phòng ngồi nói chuyện Hương mới thông báo:
– Cuối tuần này Phương đi lấy chồng.

Mai là cưới chị, chiều nay tan làm Hương qua rủ tôi về đám cưới chị nhưng tôi không đủ can đảm…; Đau đớn dằn vặt và xót xa, quay lên nhà bỏ 200.000 vào chiếc phong bì vội vàng ghi dòng chữ: “Chúc em hạnh phúc” rồi tôi nhờ Hương gửi cho chị. Vậy là hết, nghĩ đến những tháng ngày đã qua tôi hối hận vô cùng nhưng giờ chẳng làm gì được. Vậy là hết, hết thật rồi.

7 giờ tối. Ăn cơm xong tôi lên ban công ngồi miên man nhớ lại những ngày tháng bên chị đã qua thì tiếng điện thoại dưới nhà ngân lên. Định chạy xuống lấy thì H cầm lên cho tôi (Sau khi nhà tôi mua nhà vì còn thừa phòng nên bắt đầu vào kỳ 2 H chuyển về ở cùng tôi và Th). Hương gọi, có lẽ Hương đã về đến nhà chị:
– Alo, Hương à?
– Không… em. Anh ăn cơm chưa?
Cảm giác nghẹn đắng nơi cổ họng làm tôi không nói được gì. Chị cũng vậy. Chỉ còn những tiếng lấc nghẹn ngào của chị trong điện thoại. Mất một hồi lâu sau chị mới nói tiếp:
– Em… xin lỗi.
– Ừm, thôi em vào tiếp khách đi.

Đau đớn tôi tắt máy rồi đứng một mình nhìn ra khoảng đất dự án bỏ không sau nhà, tối mù mịt và cô độc. Cảm giác day dứt và hối hận vì để mất chị làm môi tôi mặn chát. Mối tình đầu qua đi để lại trong tôi nối tiếc nhớ và ân hận, nối tiếp là những tháng ngày tự mình dằn vặt bản thân. Lại là những đêm thức trắng khi nghĩ đến chị. Lại là chuỗi ngày sống vật vờ ăn không ra bữa ngủ không ra giấc. Cuộc sống lúc này chẳng còn ý nghĩa gì với tôi. Học hành sa sút, vùi mình trong quá khứ tôi tưởng như mình không thể gượng dậy được nữa.

Bạn đang đọc truyện Tình mới tại nguồn: http://truyensex.moe/tinh-moi/

Một buổi chiều cuối năm. Sau bao ngày mưa gió sụt sùi chiều nay nắng vàng ươm rực rỡ. Đang ngồi trong công ty thì H điện cho tôi. Em nói học xong em có việc nên nhờ tôi xuống đưa em đi. Bỗng thấy một chút vui trong lòng, cúp máy tôi xin phép anh trưởng phòng về sớm rồi qua thẳng cổng trường chờ em. Từ trong trường đi ra trên tay em khệ lệ ôm mấy bó hoa ly tím. Nhìn tôi e ấp em nói:
– Đưa em đi mua mấy thứ, tối bạn em nó đến chơi. Hôm nay là sinh nhật em.
Rồi em đứng nhìn tôi tủm tỉm cười. Còn tôi gãi đầu gãi tai ngượng ngùng. Trước đây khi chưa lên học đại học, năm nào đến ngày sinh nhật em em cũng mời anh em tôi sang chơi và hồi đó vì cũng nhớ ngày sinh của em nên mỗi khi đến sinh nhật em là từ buổi chiều tôi và cu Th đã xin tiền mẹ đi mua quà để tối sang tặng em. Ngày đó còn ngây thơ nên sang sinh nhật em lần thì tập vở cái bút, lần thì mẹ tôi đi mua bộ quần áo rồi đóng gói cẩn thận xong mới đưa cho anh em tôi sang tặng em. Vậy mà hai năm nay tôi không còn nhớ đến ngày sinh nhật của em nữa. Quay sang nhìn em tôi ấp úng:
– Ừm, em… lên xe đi. Mà sao sáng nay không nói gì với anh?
– Em tưởng anh vẫn nhớ sinh nhật em, với lại em cũng định chẳng làm gì nhưng mà nay mấy đứa bạn thân chúng nó gọi điện bảo chuẩn bị tối chúng nó đến chơi.
– Ừm, thế giờ đi chợ nào. Mà em định mua gì.
– Lên gần nhà mình thì mua cũng được anh ạ. Em mua ít thức ăn về nấu cơm thôi. Có mấy người thôi anh ạ. Anh T ơi, nay bác có về nhà không?
– Bố anh đi công tác trong Nghệ An rồi.
– Vậy thì lát về nhà em gọi điện xin phép bác cho em tổ chức sinh nhật ở nhà mình.
– Không sao đâu em ạ. Bố anh không nói gì đâu.
– Thôi em cứ gọi xin phép bác một cái.
– Ừm.
Về đến nhà em hì hụi nấu nướng, còn tôi tranh thủ tắm rửa. Tắm rửa xong tôi định lấy xe đi ra phố tìm cửa hàng mua quà tặng em thì gặp cu Th đi học về (Năm đầu tiên cu Th không kịp bình phục thi ĐH nên phải chờ đến năm nay thi tiếp và đỗ ĐH Thương Mại ). Tôi hỏi:
– Mày mua quà tặng H chưa, anh với mày đi mua đi.
– Thôi anh đi mua quà của anh đi. Em đóng tiền cùng với hội bạn lớp cấp 3 rồi. Chắc tẹo nữa chúng nó đến.
– Ừm, thế tao đi mua vậy.
– À, thế anh định mua gì đấy?
– Hỏi làm gì, vào nấu cơm với H đi.
– Em hỏi để biết.

Nói xong nó cười he he rồi đi vào nhà ăn nấu cơm cùng em. Lấy xe ra phố, vừa đi vừa nghĩ mà tôi chẳng biết mua gì tặng em, chỉ khi đã lang thang đến tận Phố Chùa Bộc tôi mới quyết định rẽ vào một cửa hàng quần áo. Chọn lựa xong tôi nhờ cô nhân viên bán hàng gói một chiếc áo khoác màu cam vào hộp rồi đi về. Đang trên đường về thì bố tôi gọi, không biết có chuyện gì vì sáng nay bố tôi vừa từ nhà đi công tác. Tôi nhấc máy:
– Bố ạ.
– Ừ. Con đi làm về chưa?
– Con về rồi, có chuyện gì thế ạ.
– Ừ thì nãy tao thấy con H gọi điện xin phép tổ chức sinh nhật ở nhà. Thế anh em chúng mày đã chuẩn bị gì chưa. Ăn mặn hay ăn ngọt.
– Có gì đâu, có mấy đứa bạn của H với thằng Th nhà mình thôi. Nãy con đưa H đi mua thức ăn rồi.
– Ừ, ít hay nhiều thì cũng phải làm cho nó đàng hoàng. Thế hai đứa mua gì rồi.
– Con mua đồ ăn lẩu thôi.
– Ừm, hỏi em xem nó có còn tiền không, không thì đưa thêm cho em.
– Vâng ạ.
– Ừ, thế thôi nhé.

Tối hôm đó sau khi mọi người về hết tôi và Th vào phòng em chơi. Cầm gói quà mua khi chiều tôi đưa cho em rồi nói:
– Chúc mừng sinh nhật em. Học tốt nhé.
Đưa hai tay ra đỡ hộp quà của tôi em đỏ mặt ngại ngùng rồi nói khe khẽ:
– Em cảm ơn anh.
Cu Th ngồi bên cạnh nhìn tôi cười hềnh hệch rồi nói:
– Sao nay sếp e thẹn thế. Nói mỗi thế thôi à. Hay là vì có em ở đây nên ngại. he.. he.. he.
– Thằng bệnh này.

Tôi quay sang nói với cu Th. Còn em thì vẫn đỏ mặt thẹn thùng. Sau đó tôi cùng em và cu Th ngồi nói chuyện vu vơ, từ chuyện ở quê cho đến chuyện lớp học cu Th với nhập học, chuyện lớp em, rồi cả chuyện học hành và công việc của tôi. Lâu lắm rồi tôi mới ngồi nói chuyện cùng em nhiều như thế. Bình thường tôi chỉ gặp em vào bữa cơm tối bởi sáng tôi đi học về thì em và Th đã nấu cơm ăn xong và đi học (vì em và cu Th đều học chiều). Buổi tối ăn xong 3 anh em ai về phòng người ấy nên cũng chẳng mấy khi chuyện trò cùng nhau. Hôm nay ngồi nói chuyện cùng em tôi mới để ý, em đã thay đổi. Em người lớn hơn, ý tứ hơn so với ngày xưa và cả khi lên ôn thi.

Thi thoảng em vẫn nhìn tôi rồi lại vội vã quay đi. Đang ngồi nói chuyện thì tôi có điện thoại của bạn. Để em ngồi nói chuyện cùng cu Th tôi đi ra ngoài ban công đứng nghe điện. Nghe xong tôi đứng nhìn ra khoảng đất trống trước mặt và nghĩ ngợi đến những chuyện vu vơ. Chẳng hiểu sao tối nay tôi nghĩ đến em nhiều đến vậy. Thời gian qua vì quá đau đớn và buồn rầu bởi chuyện của tôi và chị nên tôi không để ý đến sự quan tâm của em dành cho tôi. Còn bây giờ chị đã có gia đình riêng, buồn đau mãi có lẽ cũng chẳng ích gì. Nghĩ đến em tôi chợt thấy ấm áp trong lòng. Nhưng chẳng biết em đã có người yêu chưa, năm nay đã là năm học đại học thứ 2 của em rồi, nhanh quá. Mới ngày nào…
– Anh T, anh đứng đây làm gì thế? Không lạnh à?
Em gọi làm tôi giật mình, những suy nghĩ cũng theo đó tan biến.
– Ừm, anh đứng chơi thôi. Thằng Th đâu?
– Nó về phòng nó rồi anh ạ.
– Em buồn ngủ chưa? Đã chuẩn bị đi ngủ chưa?
– Em chưa, anh cứ ở đây mà chơi.
– Ừm.

Rồi tôi lại nhìn ra khoảng đất trống sau nhà. Em đứng cạnh tôi bám vào lan can. Sau một hồi im lặng em nói:
– Em cảm ơn anh nhé.
– Ừm. Có gì đâu. Nay em vui không.
– Em vui anh ạ.
Ngập ngừng tôi hỏi em:
– Mà nay sinh nhật em sao không thấy bạn trai em đến.
– Em…
Em định nói gì đó rồi lại thôi, mặt em ửng hồng. Quay sang tôi hỏi em:
– Em có bạn trai chưa?
– Em… em chưa yêu ai. Anh… có người yêu chưa?

Tôi im lặng đứng nhìn ra khoảng tối trước mặt. Một thoáng hình dung về những tháng ngày bên chị lại hiện về trong tôi. Chẳng biết giờ này chị đang làm gì. Chị có hạnh phúc không. Nếu giờ tôi yêu người khác không biết chị có buồn, có giận tôi không. Vừa nghĩ đến chị tôi vừa thở dài… 20 phút trôi qua sau câu hỏi của em, tôi và em đứng cạnh nhau mà chẳng ai nói với nhau câu nào nữa. Gió đêm vẫn vi vút thổi. Lấy hết can đảm tôi đưa tay sang nắm lấy tay em. Em nhìn tôi bối rối nhưng không phản ứng. Quay sang tôi em khẽ hỏi:
– Anh… anh đã có người yêu chưa.
Nắm chặt tay em hơn, nhìn em tôi khẽ lắc đầu. Em cúi mặt thẹn thùng. Im lặng một hồi lâu em nói:
– Anh lên đi ngủ đi mai còn đi làm.
– Anh thích đứng như này một lúc nữa.
– Nhưng Th biết…
Kéo em vào lòng tôi ôm em thật chặt. Em khẽ quàng tay ôm tôi. Em thủ thỉ:
– Anh sắp ra trường rồi nhỉ.
– Ừm. Sao em lại hỏi thế.
– Không, em hỏi vậy thôi.
Nâng cằm em lên tôi cúi xuống hôn em. Nụ hôn vụng dại của em… không nồng nhiệt nóng bỏng như người ta nhưng tôi cảm nhận được sự trắng trong tinh khiết. Tôi thì thầm:
– Anh yêu em.
Em xiết chặt đôi tay, ngước lên nhìn tôi rồi lại cúi xuống em dụi đầu vào ngực tôi. Tiếng sụt sịt của em làm tôi giật mình. Nâng cằm em lên… 2 hàng nước mắt chảy dài trên gò má em. Một thoáng hoảng hốt tôi hỏi em:
– Sao em khóc.
Em lắc đầu rồi lại cúi xuống gục đầu vào ngực tôi. Xiết chặt cánh tay thêm một lần nữa vừa sụt sịt em vừa thì thầm:
– Em cảm ơn anh. Em vui quá thôi.

Ôm chặt em vào lòng tôi lại hôn em một lần nữa. Cảm ơn em, cảm ơn cuộc đời. Tưởng rằng sẽ không bao giờ tôi tìm lại được cảm giác ấm áp giữa những ngày đông lạnh giá như thế này nữa. Nhưng đêm nay hơi ấm từ em đã dịu dàng len lỏi và lan tỏa sang tôi theo từng nụ hôn, từng cái xiết tay. Một chút bồi hồi bởi đã lâu lắm rồi tôi không còn có điều gì đó để chờ đợi và cũng đã lâu lắm rồi tôi không được quan tâm lo lắng cho một ai đó…

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, màn đêm buông xuống và mang theo sự im lặng bao trùm cả thành phố nhưng tôi và em vẫn chẳng muốn rời nhau. Cảm giác xốn xang trong tim sau hơn một năm bầm dập làm tôi chỉ muốn thời gian dừng lại để cho tôi nhâm nhi hạnh phúc. Cúi xuống nhìn em đang im lặng gục đầu vào vai mình tôi thầm cảm ơn em bởi bao sự quan tâm lo lắng của em dành cho tôi trong thời gian qua. Khẽ đưa cánh tay ra sau lưng em tôi đan vào nhau rồi xiết chặt. Em ngước lên nhìn tôi e ấp thẹn thùng, tôi cúi xuống nhìn em hạnh phúc… chụt…chụt…chụt… những nụ hôn dài bất tận cho đến khi những tiếng toong… toong… toong… của chiếc đồng hồ dưới phòng khách ngân lên báo hiệu đã bước sang ngày mới em mới đẩy tôi ra và khẽ nói:
– Anh ơi, vào nhà đi. Sương xuống lạnh lắm.
Thấy tôi còn chần chừ, em tủm tỉm cười rồi kéo tay tôi đi theo em. Thấy em đỏ mặt thẹn thùng tôi hỏi:
– Sao đấy?
– Không ạ…
Tôi cười cười rồi hỏi lại:
– Sao thế?
Em ấp úng:
– Không sao ạ…hihi. Đang đứng ngoài ban công tối quá… vào nhà… đèn sáng… nhìn thấy anh… em thấy… thế nào ấy. hihi…
– Thế nào là thế nào…
Em thẹn thùng:
– Không biết..hi hi… Thôi anh lên phòng đi ngủ đi mai còn đi làm.
– Ừm, em cũng đi ngủ đi nhé.
– Vâng ạ.

Khép cửa phòng, tắt điện nằm xuống tôi miên man suy nghĩ. Nghĩ đến em rồi lại nhớ đến chị ngày nào. Giờ này chị…, phù… tôi thở dài rồi cố gắng gạt bỏ đi những hình ảnh cùng bao cảm xúc đan xen lẫn lộn giữa em và chị. Biết là sẽ khó khăn lắm bởi những ký ức của chị trong tôi là rất nhiều và sâu đậm nhưng thôi… có lẽ thời gian rồi sẽ phai nhòa. Bên mình giờ đây là em cơ mà, chuyện của mình và chị hiện tại cũng đã qua, chị đã có cuộc sống riêng, mình không được nghĩ về chị nhiều nữa bởi em cũng xinh và ngoan hiền lắm cơ mà…Tôi thầm nhủ và lại nằm miên man suy nghĩ rồi thiếp đi lúc nào chẳng biết.

Sáng sớm tinh mơ tôi dậy đi tập thể dục. Xuống tầng 2 thấy phòng em lờ mờ sáng cùng tiếng nhạc khe khẽ phát ra. Mọi ngày giờ này khi tôi dậy đi tập em vẫn còn ngủ. Hôm nay có lẽ em dậy rồi và bật máy tính nghe nhạc. Tiến lại phòng em tôi gõ cửa: cọc…cọc…cọc.
– Anh T…
– Sao em dậy sớm thế, lạnh thế này sao không ngủ thêm một lúc nữa.
Có lẽ vẫn còn ngại ngùng em ấp úng:
– Em…
Trời mùa đông hơn 5 giờ sáng mà trời vẫn tối om, căn phòng chỉ có chút ánh sáng lờ mờ từ chiếc màn hình máy tính phát ra. Sau một hồi nhìn em tôi kéo em vào lòng. Em ngượng ngùng nói khe khẽ:
– Anh đi tập đi.
– Ôm em một lúc cho ấm đã.
– Hihi…
Rồi em lại gục đầu vào vai tôi. Hạnh phúc buổi sớm mai. Tiếng nhạc vẫn khe khẽ phát ra từ bộ loa vi tính.

Đứng ôm tôi thêm một lúc em đẩy tôi ra rồi nói:
– Thôi anh đi tập đi rồi còn về đi làm.
– Ừm, anh đi nhé.
– Vâng ạ.
Những ngày sau đó tôi và em chỉ gặp nhau một lúc mỗi buổi sáng trước khi tôi đi làm và buổi tối trước khi tôi đi ngủ. Tôi đã quen dần với việc có em bên cạnh. Những nụ hôn vẫn còn vụng dại ngoài ban công, những cái ôm ấm áp cùng những suy nghĩ non nớt khi lần đầu tiên bước chân vào tình yêu làm tôi cảm nhận được sự trong trắng vẹn nguyên trong em. Yêu em nhiều lắm, lần này tôi sẽ cố gắng để giữ thật chặt tình yêu của mình. Tôi sẽ cố gắng lo lắng cho em và chỉ nghĩ đến một mình em thôi.

Chiều cuối tuần, kết thúc chuyến công tác bố tôi tạt qua nhà rồi chờ cu Th đi học về sau đó bố tôi cùng cu Th về quê 2 ngày cuối tuần. Tan làm tôi về nhà nhưng chưa thấy em đi học về. Nhấc máy gọi cho em thì em tắt máy nhắn lại: “Em đang trong lớp, không nghe điện được, anh về nhà rồi à”. Tôi nhắn lại: “Anh được nghỉ sớm, anh xuống đón em nhé”. Em hạnh phúc: “Vâng, hihi. 20 phút nữa em được nghỉ”.

Ăn cơm xong tôi lấy xe đưa em đến nhà mấy thằng bạn học cùng Đại học với tôi. Thời gian này chúng tôi không phải lên lớp mà chỉ ở nhà làm bài tập, cộng với việc tôi không còn ở trọ nữa nên anh em cũng ít gặp nhau. Vẫn là mấy ông bạn chí cốt suốt 4 năm qua. Hồn nhiên và vô tư. Dù người đi cùng tôi có là ai thì chúng cũng chẳng quan tâm, mặc kệ hôm qua là chị hôm nay là em thì chúng vẫn huyên thuyên đủ thứ chuyện, châm chọc, xỏ xoáy. Có lẽ yêu ai chúng cũng… hết sức vun vén.

Sau vài trận solo đế chế rồi cùng nhau đi ăn ốc, từ biệt hội bạn tôi và em đi về. Thấy em gục đầu vào lưng tôi im lặng. Cầm tay em tôi trêu:
– Tối nay anh xuống thức nói chuyện với em nhé.
– Mai anh không phải đi làm à?
– Mai anh được nghỉ. Đêm nay thức cùng anh nhé.
Không trả lời em gục đầu vào lưng tôi im lặng. Cảm giác hạnh phúc bồi hồi hòa cùng mùi thơm đặc trưng của khoai nướng, ngô luộc đang bốc khói nghi ngút từ những gánh hàng rong ven đường làm cho tối mùa đông không còn lạnh lẽo mà ấm áp hơn hẳn. Đêm nay có em, một đêm đông hạnh phúc.

Thời gian cứ thế êm đềm trôi, em bên tôi lo lắng quan tâm và ân cần chăm sóc cho tôi. Còn chị, từ ngày chị đi lấy chồng tôi và chị gần như không còn liên lạc với nhau nữa. Nhiều đêm thức làm đồ án tốt nghiệp, tôi nhớ chị vô cùng, nhiều đêm nằm mãi mà không sao chợp mắt được bởi những băn khoăn về chị. Không biết cuộc sống của chị bây giờ thế nào, chị vui hay buồn, chị có được hạnh phúc hay không. Bao lần soạn tin nhắn cho chị xong tôi lại xóa đi không gửi vì sợ chị buồn, sợ chị không ở một mình, vả lại bây giờ chị đã có gia đình riêng, còn chồng chị và cả cuộc sống riêng của gia đình chị nữa. Có lẽ tôi phải cố gắng quên chị thôi. Hai năm rồi còn gì – Tôi tự nhủ.

Bốn năm đại học ì ạch mãi rồi cũng qua đi, sau khi hoàn thành và bảo vệ thành công đồ án tốt nghiệp, chiều nay cầm tấm bằng đại học trên tay mà lòng tôi rưng rưng nghẹn ngào. Vô thức tôi lấy điện thoại ra bấm số của chị và gọi mà chẳng hề nghĩ gì đến em. Chỉ đến khi tôi nhìn xuống màn hình và thấy hiển thị đang thực hiện cuộc gọi với chị tôi mới vội vã tắt đi. Lục trong danh bạ tôi định bấm số của em thì chị gọi lại:
– Alo.
Giọng chị buồn bã:
– Anh gọi cho em à.
Tôi trả lời:
– Anh… anh bấm nhầm số thôi. Anh xin lỗi.
– Vâng, thế nói chuyện với em một lúc không được hay sao?
– Ừm, em đang ở cơ quan à.
– Vâng, anh có khỏe không? Dạo này công việc thế nào, anh ra trường chưa?
– Anh vừa lên trường lấy bằng.

Sau một chút im lặng chị nói tiếp:
– Chúc mừng anh nhé.
– Ừm… em dạo này thế nào.
Tiếng thở dài của chị vang lên, rồi chị lại im lặng. 30 giây sau chị mới nói khe khẽ:
– Em và chồng em ra tòa được 2 tuần rồi.

Lòng tôi thắt lại xót xa mà chẳng biết nói gì. Tại sao lại thế, tại sao khó khăn vất vả cứ mãi vây lấy cuộc đời của chị như vậy, tại sao. Nghe chị nói xong tôi chỉ còn biết thở dài.
– Anh ơi, anh… – Chị gọi với trong điện thoại.
– Ừm. sao thế em. – Tôi lí nhí.
– Em tưởng anh không còn cầm máy.
– Bố mẹ và cu Th có khỏe không?
– Khỏe… khỏe em ạ. – Tôi vẫn miên man suy nghĩ.
– Anh cho em hỏi lời gửi thăm cô chú và Th nhé. Cũng lâu lắm rồi anh nhỉ.
– Ừm.
– Thôi anh về nhà đi. À, thế anh tốt nghiệp loại gì?
Nghẹn đắng cổ họng, nặng nề lắm tôi mới cất thành lời.
– Khá… em ạ.
– Vâng, chúc mừng anh. Em chỉ sợ vì em mà bằng của anh không được tốt. Thôi em cúp máy nhá, em làm việc tiếp đây. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.

Chị cúp máy rồi mà tôi chẳng thể nhấc chân đi được. Tại sao…….? Đau đớn và xót xa tôi nhìn xuống tấm bằng đại học đỏ chót trên tay mà nỗi ân hận dâng lên ngút ngàn. Giá như ngày ấy…

Đang miên man suy nghĩ thì mấy thằng bạn thân với tôi trong suốt 4 năm qua đến bá vai bá cổ rồi hẹn hò tối nay đi liên hoan ăn mừng và tiện thể chia tay chúng nó luôn. Lòng dạ rối bời tôi chỉ còn biết ậm ừ rồi lấy xe đi về mà quên cả việc xuống trường đón em. Thương chị quá. Ngày xưa đã bao lần tôi hẹn chị chỉ cần lấy được bằng đại học tôi sẽ xin phép bố mẹ cưới chị vậy mà giờ đây… ngày tôi đạt được ước vọng thì cũng là ngày tôi biết tin hạnh phúc riêng của chị tan vỡ. Xót xa quá. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên. Em nói tan học không thấy tôi nhưng sợ tôi bận nên không dám gọi mà vẫn đứng chờ tôi mặc dù em đã tan được 45 phút rồi.

Vội vã xuống lấy xe tôi phi thẳng đến cổng trường đón em. Cả quãng đường về tôi chỉ miên man nghĩ đến chị mà chẳng nói với em lời nào. Về đến nhà, không như mọi ngày sau khi đón em về tôi cùng em nấu cơm hoặc ngồi ở phòng khách xem tivi em nhờ gì thì làm mà hôm nay về đến nhà tôi chẳng buồn trả lời những câu hỏi của em và của cu Th, vứt tấm bằng đại học xuống bàn uống nước tôi lao thẳng lên phòng nằm chán nản. Thương chị, cùng với đó là cảm giác có lỗi với chị trào lên trong tôi. Tại sao, tại sao lại như thế? Nhấc điện thoại tôi gọi cho Hương để hỏi sự tình ra sao, Hương nói:
– Chồng chị là một người bạn cùng công ty lão M. Không biết vì buôn bán thua lỗ hay lô đề cờ bạc mà người ta đến tịch thu ngôi nhà mà chị và gã đang ở. Sau khi ngược xuôi lo lắng chạy vạy chị vay mượn thêm ít tiền cộng với vốn liếng mà chị dành dụm được bấy lâu nay nên chị cũng chuộc lại được ngôi nhà. Tưởng rằng như thế là đã yên thân nhưng đúng lúc đó chị lại phát hiện ra gã chồng bồ bịch bên ngoài, không chịu được nữa nên chị quyết định ly hôn.

Nghe những lời Hương nói mà mắt tôi nhòa đi vì cảm giác có lỗi với chị và tự dằn vặt bản thân mình với suy nghĩ vì tôi không giữ chị mà giờ đây chị phải khổ như thế. Tối đó tôi chẳng buồn ăn cơm.

Bỗng ánh đèn trong phòng vụt sáng. Em bước vào cầm tấm bằng đại học của tôi rồi cất vào ngăn tủ. Đến cạnh tôi em ân cần:
– Anh làm sao thế? Anh ốm à.
– Không. Anh không sao cả. Em ăn cơm xong chưa?
– Em ăn rồi. Anh có chuyện gì thế? Sao nhìn anh mệt mỏi vậy?
– Không sao mà.
Em lo lắng:
– Em… em có làm gì có lỗi không?
– Không. Thôi em thay quần áo đi rồi lên trường cùng anh. Hôm nay chia tay mấy anh bạn anh. Chắc mai kia chúng nó về quê hết.
– Vâng. Anh dậy rửa mặt đi.
– Ừm, à em gọi cả Th đi cho vui nhé.
– Vâng ạ.

Tôi cùng em và Th chuẩn bị dắt xe ra cổng thì 2 thằng em họ của tôi đến chơi (1 thằng con cô tôi, 1 thằng con cậu tôi. Nói là em nhưng thực ra cả 2 thằng đều hơn tuổi tôi và đều được bố tôi lo cho vào công an chuyên nghiệp sau khi thi trượt đại học). Đỗ xịch xe trước cổng nó hỏi:
– Anh đi đâu đấy? Bác có nhà không anh?
– Nay bác về quê rồi. Anh lên trường liên hoan.
– Vụ gì thế?
– Nay anh lấy bằng đại học. Thế tìm bác có việc gì không?
– Không, em đến chơi thôi.
– Thế đi chơi cùng anh luôn, mà chúng mày không phải trực à?
– Không, nay em được nghỉ. Thế anh Th cất xe đi, 3 anh em mình đi 1 xe thôi.

Rồi 5 anh em lên cổng trường đợi hội bạn học cùng tôi. Sau khi tập trung đầy đủ, tất cả 11 người chúng tôi xuống cổng trường Đại Học Thương Mại ngồi uống rượu với chân gà nướng và ốc luộc. Nghĩ đến chị tôi chẳng còn tâm trí nào để vui vẻ trò chuyện. Mặc cho chúng bạn nói chuyện với 2 thằng em họ cùng cu Th và em. Tôi rót rượu và buồn bã ngồi uống. Em nhìn tôi lo lắng nhưng không nói gì. Chúng bạn đang bàn tán sôi nổi về việc khi nào lên Hà Nội anh em lại tụ tập tiếp thì lão M cùng lão K đi vào quán. Nhìn thấy lão rồi lại nghĩ đến chị, nghĩ đến những gì chị đang phải gánh chịu máu trong tôi sôi lên cộng với chút men trong người tôi quay sang nhìn hắn chằm chặp. Hắn vẫn không để ý. Bỗng 2 thằng em tôi hỏi:
– Ai đấy anh, anh quen à?
Quay lại phía cu Th tôi hỏi:
– Mày có biết 2 thằng kia là ai không?
Cu Th ngơ ngác:
– Ơ… em đi đâu mà biết. Ai thế sếp?
Kéo cu Th đứng dậy tôi lôi nó theo tôi sang bàn lão M. Thấy thái độ của tôi khác với thường ngày (thật sự từ bé đến lớn chẳng mấy khi tôi có thái độ như thế) 2 thằng em họ liền đứng dậy đi theo tôi và cu Th, còn hội bạn và em thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì….
Nhìn thấy tôi lão K khẽ giật mình rồi quay sang hất hàm ra hiệu cho lão M đang mải nghe điện. Tiến lại gần bàn 2 lão tôi nói:
– Anh M, anh K. Anh có nhớ thằng này không?
Vừa nói tôi vừa chỉ sang cu Th. Lão K run bần bật, còn lão M thi tỏ ra hung hăng:
– Tao chẳng biết chúng mày là thằng địt nào cả. Chúng mày thích gì?
Hai cu em họ thấy thái độ lão M như vậy cũng bực tức liền quay sang hỏi tôi:
– Có chuyện gì thế anh? Ông này là ai?
– Đây là 2 thằng trong hội đánh thằng Th và anh năm trước.

Chưa nói hết câu thì lão K nhấc đít chạy. Lão M vênh mặt vẻ thách thức. Hiểu ra sự tình 1 cu em liền đuổi theo lão K rồi lôi lại chỗ cu Th đang đứng. Quá bực tức cu Th vớ chiếc ghế nhựa phang thẳng vào mặt lão M. Không kịp phản ứng lão M ngã dụi xuống đất. Đang túm cổ lão K cu em họ cũng đấm một phát trời giáng vào mặt hắn. Máu mồm máu mũi lão K phun ra, lão M thì ngã bò lăn bò càng sau cú đá tiếp theo của cu Th. Không phản ứng, không chống cự hai lão chỉ còn biết lấy tay ôm mặt đỡ đòn. Hội bạn tôi cùng vài người khách đến ăn không hiều gì chỉ biết đứng xem mà không dám vào can ngăn. Còn em sợ quá chỉ biết đứng bám lấy tôi khóc lóc. Thấy 2 thằng bê bết máu cu Th cùng 2 thằng em tôi dừng lại. Bực mình tôi chửi:
– Đcm 2 thằng chúng mày, hôm nay ở đây không có cái máng nước nào để tao đẩy chúng mày xuống. Hai thằng chó.
Sau đó thấy mọi người đi đường đứng lại xem nhiều quá 2 cu em nói:
– Thôi tha cho chúng nó, đi về không có rách việc anh ạ.
Lên cổng trường, tạm biệt chúng bạn. Tôi chở em về trước. Cu Th thì lên nhà cậu mợ tôi cùng 2 cu em họ.
Về đến nhà lên phòng tôi em vẫn còn sụt sịt:
– Sao anh lại làm thế.
– Anh bực mình không chịu được.
– Em… em chỉ sợ chúng nó đánh lại thì chết. Ngày trước…đêm hôm anh bị đánh, chị Phương đưa anh về phòng trọ nhìn thấy tay anh bê bết máu, mặt mày xước xát em lo lắm, cả đêm đó em không ngủ được muốn sang ở cùng anh nhưng mà ngại. Lúc nãy .. em chỉ sợ người ta lại đánh anh như thế thôi.

Thở dài tôi nhẹ nhàng với em:
– Thôi, em xuống thay quần áo rồi đi ngủ đi.
– Em… tối nay em lên ngủ cùng anh.
– Ừm, thế em xuống khóa cửa ban công lại đi. Anh ngủ trước đây, nay uống nhiều nên anh mệt lắm rồi.
– Vâng ạ.

Giờ ngồi nghĩ lại mới thấy đêm đó sau khi đánh lão M và lão K xong quay về nhà, sao mà tôi lại làm khổ vợ tôi đến vậy. Vẫn biết em chẳng có tội tình gì trong chuyện hạnh phúc đổ vỡ của chị nhưng chẳng hiểu sao tôi không thể cư xử với em như mọi khi được. Chìa cánh tay ra để em gối lên nhưng những động tác của tôi như thể làm để cho có lệ thôi chứ không có một chút dịu dàng nào cả. Cũng chẳng còn những lời thủ thỉ tâm tình trước khi hai đứa đi ngủ như mọi khi. Mà ngược lại, đêm nay em chỉ nhận được những tiếng thở than và những câu trả lời hờ hững có phần đến lạnh nhạt của tôi. Có lẽ em không hiểu vì sao tôi lại như thế, bởi theo lẽ thường thì hôm nay tôi phải vui lắm mới phải (Lấy được bằng đại học, trả thù được người đã đánh anh em tôi năm trước… vậy thì còn gì vui bằng??? Và… nếu ai nhỏ nhen ích kỉ và suy nghĩ một cách thiển cận thì tôi còn một niềm vui chôn kín nữa mà em không biết. Đó là người mà đã bỏ tôi ra đi ngày nào giờ đây đang phải trả giá… Lẽ ra tôi phải vui sướng và hả hê lắm mới phải chứ).

Nhưng rồi em cũng chẳng thắc mắc mặc dù qua lời nói và thái độ của em tôi biết em buồn lắm. Cũng có thể thời gian qua ở bên tôi đã giúp em biết cách cư xử thế nào là tốt nhất khi tâm trạng tôi như thế này, vì vậy sau vài câu trả lời hờ hững của tôi em không hỏi thêm một câu nào nữa mà chỉ nằm nép vào tôi rồi im lặng.
Sau gần một giờ đồng hồ nằm miên man suy nghĩ về chị tôi quay sang hỏi em:
– Em ngủ chưa.

Em vẫn thở đều đều mà không trả lời. Nghĩ là em đã ngủ, tôi khẽ rút cánh tay ra khỏi gáy em rồi với chiếc gối kê xuống dưới để em gối đầu. Sau đó tôi nhẹ nhàng bước xuống nền nhà rồi đi ra ngoài ban công. Đêm buồn, trước đây mỗi khi ra ban công đứng một mình tôi lại nhớ đên chị. Có điều những ngày đó tôi nghĩ đến chị bởi tôi băn khoăn không biết hiện tại cuộc sống của chị ra sao, chị có được vui vẻ hạnh phúc hay không, và một chút man mác buồn khi nghĩ về những ngày tôi và chị còn ở bên nhau. Còn hôm nay nghĩ đến chị mà chỉ thấy xót xa ân hận. Thương chị lắm nhưng giờ đây khoảng cách sao xa quá. Trách ông trời vì sao lại gieo lên cuộc đời chị quá nhiều trắc trở như vậy. Bất giác tôi nhớ lại ngày chị quay lại tìm tôi. Cái buổi tối mùa đông hôm ấy… và giờ tôi mới hiểu. Chị ơi có phải là vì tôi? Từ buổi tối chị quay lại tìm tôi đến ngày chị đi lấy chồng chỉ vỏn vẹn 6 tháng… Vậy thì yêu gì không hay chị chỉ dấn bước cho qua một kiếp má hồng khi chị không lấy được người mình yêu? Tôi đã khóc khi cảm giác ân hận và day dứt xâm lấn toàn bộ suy nghĩ của tôi. Cái buổi tối mùa đông rét mướt chị quay lại tìm tôi hôm đó, giá như đêm ấy tôi đừng bỏ chị mà đi, giá như…

Rồi tôi nhớ lại xa hơn những ngày đó, ngày mà tôi và chị gặp nhau rồi yêu nhau. Giá như tôi đừng hứa hẹn, đừng gieo vào lòng chị những hi vọng thì chị đâu có vì tôi mà từ chối tất cả những cơ hội lựa chọn tốt hơn mà cuộc đời dành cho chị. Ân hận và xót xa đến cùng cực, giờ đây tôi mới nhận ra rằng chính tôi đã làm hỏng cuộc đời chị. Chính tôi đã làm khổ chị. Ngày ấy, trước khi yêu tôi cuộc đời của chị vẫn êm ả, mọi thứ vẫn còn bình yên trong trẻo và chị cũng như người ta, chị cũng có một thời con gái kiêu sa với bao sự lựa chọn cho mình. Nhưng chỉ vì tôi…

Ngày ấy, ngoài những người bạn không mấy tốt đẹp của anh trai chị, còn có rất nhiều người có địa vị, điềm đạm, chững chạc và tử tế đàng hoàng muốn đến với chị thật lòng nhưng chị đều từ chối vì khi đó chị đã yêu tôi. Để rồi người ngoài nhìn vào người thì nói chị kén chọn, người thì nói chị được sướng mà không biết đường hưởng… Nhưng chị đều không quan tâm, chị nói với tôi chị không ân hận khi đã yêu tôi và chị sẵn sàng trao cho tôi tất cả những gì tốt đẹp nhất của một người con gái. Ngày ấy ngoài việc cùng tôi chống chọi lại với những định kiến của gia đình và cùng tôi bước qua những lời châm chọc của xã hội tôi biết chị cũng hãnh diện và tin tưởng vào tôi nhiều lắm. Mỗi khi tôi có ý nể phục một ai đó muốn đến với chị chị đều nói: “Chồng em đang còn đi học nên mới chịu kém người ta, sau này chồng em còn hơn người ta nhiều, chồng nhỉ”. Giờ đây nhớ lại những tháng ngày bên chị, càng thương chị thì tôi càng thấy ân hận nhiều hơn. Có lẽ ngay cả lúc xa tôi chị cũng vẫn tin tưởng ở tôi nhiều lắm, chị vẫn tin rằng sẽ có ngày tôi và chị lại quay về bên nhau….

Bỗng những chuyển động của chiếc điện thoại trong túi quần làm tôi bừng tỉnh, có lẽ chị gọi để hỏi tôi chuyện giữa tôi và anh trai chị tối nay. Tôi bắt máy:
– Phương à?
– Vâng. Anh chưa ngủ hay sao mà nghe máy nhanh vậy?
– Ừm. Có việc gì thế?
– Tối nay anh gặp anh M à?
– Ừm…Anh xin lỗi.
– Anh không có lỗi gì cả. Em gọi không phải để trách anh. Em gọi chỉ để nói chuyện với anh thôi. Nói chuyện với em một lúc rồi hãy ngủ được không?
– Ừm, vợ…

Đầu dây bên kia chị bật khóc. Lòng dạ dối bời, tôi chỉ muốn lấy xe lên với chị luôn lúc này nhưng rồi lại nghĩ đến em đang nằm trong nhà. Giá như tôi và em chưa yêu nhau. Phù… khẻ thở dài, ấp úng mãi tôi mới nói thành lời.

– Anh… xin lỗi.
– Anh… anh…anh nghe thôi chứ đừng nói gì cả.

Rồi chị buồn bã kể lại cho tôi nghe tất cả những chuyện đã xảy ra với chị kể từ ngày tôi và chị xa nhau. Đau đớn và ân hận. Nếu như những ai yêu nhau đều phải cùng nhau vượt qua những khó khăn vất vả mà cuộc sống cố tình sắp đặt thì có lẽ trong chuyện của tôi và chị ông trời lại bắt chị phải một mình gánh chịu hết tất cả. Tại sao lại bất công với chị như vậy, tại sao? Thương chị đến xé lòng, nuốt từng giọt nước mắt mặn chát cùng những đắng cay mà chị đã phải gánh chịu vào trong lòng, ngửa mặt lên trời hít một hơi thật dài, cố gắng trấn tĩnh tôi nói với chị:
– Giờ em đang ở đâu? Ở nhà bố mẹ hay ở nhà trên này?

Sau vài giây im lặng chị trả lời:
– Em đang ở nhà trên này, em không muốn về nhà lúc này. Anh biết không…

Sụt sịt vài tiếng chị định nói tiếp thì tôi cắt lời.
– Bây giờ anh lên nhà em nhé.
Chị khóc thút thít. Rồi chị khóc to, khóc nức nở trong điện thoại. Giữ máy im lặng mà lòng tôi thắt lại từng cơn.
– Anh lên nhà em nhé.

Chị vẫn khóc. Mất một hồi lâu sau, ngớt cơn chị mới trả lời:

– Giờ muộn rồi anh ạ.
– Không sao vợ ạ.

Tắt máy tôi quyết định lên nhà chị. Tôi biết làm thế này là có lỗi với em nhưng lúc này đây… nghĩ đến chị lòng tôi đang nát thành từng mảnh. Thật sự tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Quay vào nhà với chiếc áo mắc trên tường khoác vào người, quay lại nhìn em đang nằm dưới giường… thở dài tôi khép cửa lại rồi đi xuống dưới nhà. Làm thế này là có lỗi với em nhưng … Thấy người xưa kia gặp không may… Thương chị… khổ thân em!

Đường đêm vắng vẻ, xe cộ thưa thớt nên chẳng mấy chốc tôi đã đến khu phố nơi chị ở. Quá nửa đêm bóng tối đã bao chùm cả khu phố chỉ còn nhà chị là vẫn sáng đèn. Tắt máy tôi dựng xe sát vào tường rào nhà chị rồi lấy điện thoại gọi cho chị ra mở cổng. Đang loay hoay bấm số thì tôi nghe thấy tiếng bước chân từ trong nhà đi ra, rồi cái bóng lờ mờ ấy vội vã tiến thẳng về phía cổng nơi tôi đang đứng chờ. Là chị, chắc chắn là chị. Mặc dù lúc này trời rất tối nhưng với tôi bóng dáng của chị thì không thể lẫn vào đâu được. Tiến lại gần cánh cửa vừa lạch cạch mở khóa chị vừa nói khe khẽ:

– Anh… em đã bảo anh đừng đến rồi cơ mà…

Tôi đứng im lặng mà không nói gì cả, đầu óc vẫn mông lung suy nghĩ đủ thứ chuyện còn mắt thì vẫn đang cố gắng xé toạc bóng đêm đen kịt và những mắt lưới chắn trên tấm cửa cổng nhà chị đề nhìn chị được rõ hơn. Lâu lắm rồi tôi không gặp chị, đã lâu lắm rồi. Mở khóa xong chị khẽ kéo cánh cửa vào trong rồi lách mình ra bên ngoài và đến bên cạnh tôi. Tôi vẫn đứng lặng im nhìn chị, thấy vậy chị khẽ gọi tôi:

– T… sao thế?

Không trả lời tôi ôm ghì lấy chị vào lòng. Thoáng chút hương xưa tràn về làm tôi có cảm giác xót xa hờn tủi… Lần gần đây nhất tôi được gặp chị là buổi chiều mùa đông năm kia khi chị quay lại tìm tôi. Hôm đó tưởng chừng tôi và chị sẽ lại quay về bên nhau nhưng rồi chỉ vì chị không tin tưởng ở tôi còn tôi thì vì thế mà tự ái nên đã bỏ chị ở lại một mình và từ đó tôi không được gặp chị nữa, rồi chị quyết định lấy chồng nhưng chị cũng chẳng nói với tôi lời nào, đến khi tôi biết thì hôm sau đã là đám cưới của chị rồi. Thật sự nghĩ đến những tháng ngày ấy tôi thấy tủi thân lắm vì thế lúc này sau hơn hai năm không được gặp chị trong lòng tôi lại lẫn lộn bao nhiêu thứ cảm xúc đan xen. Không chỉ có thương, không chỉ có nhớ, không chỉ có xót xa và còn có cả một chút gì đó giận hờn oán trách. Muốn trách chị lắm nhưng rồi rồi nghĩ đến cuộc sống hiện tại của chị nên tôi lại thôi.

Khẽ đẩy cánh tay của tôi ra khỏi người mình, chị phản ứng:
– T… anh buông em ra. T… T… ơi, T đừng như thế.

Không để ý đến những phản ứng của chị tôi đưa cánh tay xiết chị mạnh hơn như vừa muốn hờn trách lại vừa xót xa cho những nỗi cực khổ mà người ta đã mang đến và bắt chị phải gánh chịu. Nép gọn trong ngực tôi chị nhỏ bé lặng lẽ đứng im cúi đầu yên lặng, một hồi lâu sau chị mới thở dài rồi nói:
– Thôi T, buông em ra. Anh dắt xe vào nhà đi.

Giữ chị đứng thêm một lúc nữa rồi tôi mới cùng chị đi vào nhà. Ngồi ở phòng khách tôi nhìn quanh một vòng nhà chị… rộng rãi và đầy đủ. Tấm ảnh cưới vẫn còn treo trên tường, chẳng biết chị muốn giữ nó lại hay chị chưa kịp tháo nó xuống, nghĩ đến hôn nhân của chị tôi lại khẽ thở dài. Đặt cốc nước trước mặt tôi chị nói:
– Anh uống nước đi.

Xong rồi chị lại ngồi lặng im nhìn tôi. Trước ánh mắt buồn bã mệt mỏi và khuôn mặt nặng trĩu những ưu tư của chị thật sự tôi không thể lý giải được cảm giác trong lòng tôi lúc này là như thế nào. Nó gần giống với cảm giác ngày mà cu Th nhà tôi bị người ta đánh và phải nằm viện. Thật lòng lúc này tôi thương chị, thương chị như thể chị là người nhà, là ruột thịt máu mủ của tôi vậy, và trong thâm tâm tôi giận anh chồng chị lắm. Mặc dù tôi biết là tôi không có cái quyền đó. Phù… cuộc đời thật bất công. Thấy tôi ngồi bần thần chị lại nhắc tôi:

– Anh, anh uống nước đi. Anh lấy xe đi khuya như vậy bố không hỏi gì à?
– Không.

Không mấy chú tâm nên tôi chỉ trả lời qua loa những câu hỏi của chị xong rồi tôi lại ngồi lặng im và hướng mắt về phía chị. Thấy vậy chị cúi gằm mặt và không hỏi gì nữa. Nhìn chị buồn lắm. Tôi muốn ôm chị vào lòng nhưng bỗng có tiếng bát đũa va chạm với nhau trong nhà ăn, tôi hỏi chị:
– Ai ở trong đó vậy em?
– Hương, Hương nó đang rửa bát anh ạ.
– Sao ăn muộn vậy?
– Nó vừa đi chơi về. Hơn 1 tuần nay ngày nào nó cũng xuống ngủ với em.
– Ừm.

Ngồi lặng im một lúc chị tiếp tục hỏi chuyện tôi:

– Giờ lấy bằng rồi anh có tiếp tục làm ở chỗ cũ nữa không?
– Hiện tại anh đang xin nghỉ vài ngày. Giờ ở nhà nghỉ ngơi, tính toán lại xem thế nào xong rồi mới quyết định nộp hồ sơ vào đâu.
– Vâng, anh xem xét cẩn thận xem thế nào là hợp lý nhất. Giờ anh có bằng rồi phải tìm chỗ làm ổn định rồi còn lấy vợ nữa chứ.

Chẳng biết phải nói gì lúc này nên tôi đành im lặng. Chị nói tiếp:
– Chuyện của em thì… Anh cũng đừng nghĩ về em nhiều quá làm gì. Em… em xin lỗi.

Buồn đến nát ruột nát gan mà tôi chẳng biết phải nói thế nào. Chị xin lỗi tôi vì điều gì? Vì chị bỏ tôi đi lấy chồng mà không nói gì với tôi hay vì điều gì? Thật lòng lúc này tôi chỉ băn khoăn không biết làm thế nào để cuộc sống của chị được yên bình hơn thôi. Biết chị gặp trắc trở trong cuộc sống thật lòng tôi thương chị nhiều lắm nhưng vẫn phải mắm môi mắm lợi nhìn chị chịu cực khổ vì đó là cuộc sống riêng của chị. Nếu ai đã từng yêu thật lòng một người con gái có lẽ sẽ hiểu được suy nghĩ của tôi lúc này.

Bỗng Hương từ trong nhà ăn đi ra. Nhìn thấy tôi Hương hồ hởi:
– Anh T.

Hương vừa cất lời chào thì chị nhìn tôi và Hương có phần lúng túng. Rồi chị nói:
– Anh và Hương ngồi nói chuyện nhé, em vào trong nhà có chút việc.

 

Nói xong chị đi thẳng lên trên tầng để mặc tôi ngồi nhìn theo chị, và Hương thì có lẽ vì quá vô tư nên không nhận ra thái độ khác lạ của chị mà Hương tiến thẳng đến bàn uống nước rồi ngồi xuống nói chuyện vui vẻ với tôi. Đi được vài bước chị quay lại nhìn tôi có lẽ chị muốn nói gì đó nhưng rồi sau một thoáng ngập ngừng chị lại leo lên tiếp. Ngồi nhìn theo chị mà tôi chẳng hiểu tại sao chị lại có thái độ như vậy, một chút băn khoăn trong đầu làm tôi nhớ lại đêm tôi và chị quay về bên nhau sau lần chia tay đầu tiên…

Đêm đó chị hỏi tôi: “Anh làm như này với Hương bao nhiêu lần rồi?”. Chẳng lẽ… chẳng lẽ đêm đó không phải chị nhầm Hương với H mà… thực sự hôm đó chị hỏi tôi bởi chị nghi ngờ tôi và Hương có gì với nhau trong thời gian tôi xa chị???

(Trong suy nghĩ của tôi từ hôm đó đến tận lúc này đây thì tôi vẫn nghĩ người chị muốn hỏi là bé H (người yêu tôi bây giờ) nhưng chị nói nhầm thành Hương bởi lúc đó đầu óc chị đang trong trạng thái bị kích thích sau khi tôi và chị xa nhau quá lâu mới gặp lại nên nhầm lẫn là chuyện bình thường và tôi cũng chẳng để ý gì đến chuyện đó nữa).

Không, nếu thật sự là như vậy thì không ổn. Chắc không phải như vậy. Nhưng… sao thái độ của chị lại khác lạ như thế. Tôi vừa miên man suy nghĩ vửa thấy hơi chút bực mình. Cùng một lúc sao mọi chuyện lại cùng nhau rối tung rối mù hết cả lên như vậy. Nhấp ngụm nước tôi quay sang nói với Hương:
– Em ngồi đây anh lên nói chuyện với Phương một lúc nhé.

Không nhận thấy những băn khoăn trong tôi Hương vẫn vui vẻ:
– Từ từ đã. Ngồi đây nói chuyện với em một lát. Phương chắc nó xuống bây giờ đấy. Sao lúc nào anh cũng vội vội vàng vàng.
– Ừm…

Miễn cưỡng tôi đành ngồi lại nói chuyện cùng Hương. Hương vẫn nói liên tục:

– Chuyện với bé H thế nào rồi. Anh… ra trường rồi cưới đi.
– Giờ cưới thì lấy gì mà ăn hả em? Anh chắc vài năm nữa.
– ………
– ……….

Mải suy nghĩ về thái độ của chị và ngóng chị xuống nên tôi cũng không để ý lắm đến cuộc trò chuyện với Hương mặc dù Hương nói khá nhiều. Sốt ruột quá bởi gần 20 phút trôi qua mà không thấy chị xuống tôi đành quay sang nói với Hương một lần nữa:
– Thôi em ngồi xem tivi đi anh lên nói chuyện với Phương một lát.
– Vâng, thôi anh lên đi.

Hương là người Hà Nội gốc, học cùng đại học – bằng tuổi với chị – và là bạn thân của chị. Bạn thân của chị không nhiều, chỉ vài người thôi nhưng sau khi ra trường vì những lí do khác nhau nên họ không còn ở Hà Nội nữa vì thế khi đó ở gần chị nhất chỉ còn lại Hương. Từ ngày tôi yêu chị, vào những ngày nghỉ nếu không về quê thì gần như tuần nào tôi và chị cũng đến nhà Hương chơi vào các buổi chiều hoặc tối thứ 7. Với tôi và chị Hương cực kỳ thỏa mái vô tư bởi tính Hương là vậy, thẳng thắn và có phần bộc trực nghĩ gì nói đó chứ không câu nệ. Ban đầu khi tôi mới gặp Hương vì quen với suy nghĩ chị ấy hơn tuổi mình nên theo thói quen bình thường tôi gọi Hương là chị còn Hương thì lúc đó vì không biết tôi ít tuổi hơn Hương và chị nên gọi tôi là anh. Sau khi biết tôi kém tuổi chị, Hương mới đùa rồi nói với tôi và chị rằng: “Anh yêu bạn thân của em, thôi em chấp nhận thiệt thòi gọi anh là anh cho bạn em nó đỡ ngại anh ạ”. Nói thật là lúc đầu xưng anh tôi cũng thấy ngại lắm nhưng sau đó vì thấy Hương cũng vô tư và xưng hô với tôi không có chút gì gọi là miễn cưỡng cả nên dần dà thành quen và cho đến tận bây giờ khi tôi và chị không còn ở bên nhau nữa thì vẫn như vậy.

Còn với thái độ khác lạ của chị hôm nay, thật sự tôi băn khoăn lắm. Nghĩ đi nghĩ lại rồi sâu chuỗi tất cả các sự việc và nghĩ đến câu hỏi của chị đêm nào thì đúng là đêm đó người chị muốn hỏi là Hương rồi. Nhưng chẳng lẽ chị lại ghen với Hương chỉ bởi sau khi chị và tôi xa nhau Hương và tôi hay nói chuyện với nhau hơn? Nếu vậy thì… giờ tôi sẽ nói để chị hiểu.

Sau khi tôi và chị xa nhau đúng là tôi và Hương có thân thiết hơn bởi tôi hay gọi cho Hương nói chuyện. Nhưng tôi gọi cũng chỉ là để hỏi về chị bởi khi đó tôi không liên lạc được với chị. Cả một thời gian dài mấy tháng trời tôi gọi cho chị nhiều lắm mà chị không bắt máy, nhắn cho chị rất nhiều nhưng chị chẳng trả lời vì vậy lúc này Hương là kênh duy nhất truyền tải thông tin về chị cho tôi nên có thể vì thế mà tôi và Hương hay gặp nhau hơn rồi chị em trở lên thân thiết hơn. Có cảm giác như thời gian này Hương còn thân với tôi hơn cả chị. Những ngày rảnh rỗi Hương hay đến chỗ tôi chơi, hôm thì hai chị em đi uống nước ở Hồ Tùng Mậu, hôm thì hai chị em ngồi nói chuyện ở nhà (chuyện này có thể chị biết) nhưng câu chuyện cũng chỉ xoay quanh chị mà thôi. Một vài lần khi Hương buồn chuyện tình cảm (Hương đã có người yêu nhưng khi đó người yêu Hương du học bên Japan), Hương cũng chia sẻ với tôi và có những hôm hai chị em đều buồn nên đi uống, uống xong vì muộn quá nên Hương ở lại xóm trọ cùng tôi nhưng chưa bao giờ tôi để Hương ở trong phòng tôi mà tôi thường gửi Hương sang phòng mấy em hàng xóm.

Trở lại với đêm nay. Sau khi nói chuyện với Hương tôi đi lên tầng gặp chị. Nhìn đồng hồ cũng đã gần 1h sáng rồi. Chuyện chị nghĩ tôi và Hương như nào thì thôi tôi cũng chẳng muốn để ý đến nữa. Hôm nay đến đây thật sự chỉ vì trong lòng tôi thấy thương chị quá. Chị chưa từng là vợ tôi nhưng những gì tôi đã trải qua cùng chị thì thật sự nó còn lớn hơn tình nghĩa vợ chồng và giờ đây thấy chị gặp trắc trở khi mà đã xa mình thực sự tôi xot xa và thương chị nhiều lắm. Quay lại với chị để bù đắp là điều không thể, tôi hiểu điều đó. Có thể người ta sẽ nói tôi ích kỷ nhưng sự thật là lúc này không thể kịp nữa rồi bởi cuộc sống đâu phải chỉ có một mình tôi, còn nhiều thứ nữa chi phối và tôi biết dẫu có cố gắng đến mấy cũng không thể được. Tôi tìm đến chị, nghĩ đến chị chỉ như một phản xạ tự nhiên mỗi nghe thấy ai đó nói gì về chị, Chị vui vẻ hạnh phúc thì không sao nhưng khi chị phải chịu khổ đau thì dù lúc này tôi đã có người khác bên cạnh thì trong lòng tôi cũng chẳng yên được còn vì sao thì tôi cũng không giải thích được.

Bước lên tầng 2, lần đầu tiên đến nhà chị nên tôi không biết chị ở phòng nào. Tiến đến cửa phòng gần cầu thang nhất tôi gõ cửa nhưng không thấy chị trả lời. Đứng chờ thêm một lúc cũng chẳng thấy gì, tôi đi về phía cửa phòng bên phải.
Cọc cọc cọc.

Chị lạch cạch mở cửa rồi đứng im chẳng nói gì. Nhìn chị tôi hỏi:

– Có chuyện gì, sao em lại bỏ lên trên này?
– Em không chịu được. Em không muốn anh như vậy.

Tôi nghĩ có lẽ chị đang muốn nói đến Hương nên tôi hỏi:

– Em nghĩ anh thế nào, Hương thế nào mà em lại nói như thế?
– Nếu không phải thì thôi.

Chị nói có vẻ giận dỗi và miễn cưỡng. Chán nản tôi chẳng muốn nói gì nữa. Im lặng một lúc chị lại nói tiếp:

– Từ giờ anh đừng gọi hoặc gặp em nhiều. Đàn bà không phải cái gì cũng chịu đựng được đâu. Em nghĩ H chắc cũng như em. Lần sau anh đến thăm em nếu có cả H thì anh hãy đến.

Tôi đứng im không nói gì, chị lại nói tiếp:

– Thôi anh đi về đi. Muộn rồi. Cuối tuần này được nghỉ dẫn H đến nhà em chơi.
– Nhưng…

Chị cúi xuống buồn bã rồi lại cố gắng để sắc mặt được bình thường chị đẩy tôi rồi nói:

– Không nhưng gì cả. Cuối tuần này dẫn H đến đây chơi với em.

Nói rồi chị đi trước xuống dưới nhà. Tôi đành theo chị xuống. Hương vẫn ngồi xem tivi. Quay sang Hương tôi nói:

– Thôi anh về đây.
– Ơ… – Hương ngạc nhiên.
– Ừm. Muộn rồi.

Không để ý tôi với Hương nói gì tiếp theo, chị đi trước ra mở cổng. Hương kéo tôi lại nói nhỏ:

– Thôi chuyện đã xảy ra rồi, anh cứ đi về đi. Em sẽ ở đây với nó một thời gian.
– Ừm, có gì nhắn cho anh với nhé.
– Vâng. Thôi anh về đi. Đi cẩn thận nhé.

Dắt xe ra cổng tôi đứng lại định nói với chị vài câu nhưng rồi lại thôi. Nắm tay chị một lúc mà chẳng ai nói với ai câu nào. Một hồi sau tôi nhìn chị rồi nói:
– Thôi em đi vào nhà đi. Cố gắng ổn định lại P nhé. Anh đi về đây.
– Vâng.

Giọng chị khe khẽ, buồn bã và bịn rịn. Nổ máy tôi đi thẳng về nhà.

“Khi bước chân ta về đêm khuya nhìn đường phố…
thành phố hoang vu như một lần qua cuộc tình…”.

Đứng trước cửa nhà nhìn lên thấy phòng tôi sáng đèn. Có lẽ em tỉnh giấc và vẫn thức chờ tôi…

Rong xe vào nhà khóa cửa cẩn thận rồi tôi chui luôn vào nhà tắm ở tầng 1 rửa mặt mũi chân tay. Trong đầu vẫn vẩn vơ suy nghĩ về chuyện tối nay và thấy buồn buồn, buồn xa lạ lắm, như thể vừa có điều gì đó đã vĩnh viễn rời xa khỏi tôi… thật sự là rất khó để diễn tả được tâm trạng của tôi lúc này.

Sau khi đầu óc tỉnh táo và gột hết bụi bẩn tôi quay ra bàn pha nước rồi ngồi uống một mình. Hết nửa ấm chè thì em từ trên phòng đi xuống. Tôi ngước lên hỏi em khi em vẫn còn đang từ cầu thang đi xuống:

– Em không ngủ à?
– Em dậy chẳng thấy anh đâu, anh đi đâu đấy?

Chẳng biết nói thế nào. Sau vài giây suy nghĩ tôi quyết định nói dối em:

– Mấy anh bạn anh gọi nói hôm nay chia tay mà lúc tối anh em uống ít quá với lại đang uống thì gặp ông M nên… Nãy chúng nó gọi cho anh lấy lí do mai ngày kia chúng nó về quê chẳng biết khi nào mới có dịp anh em ngồi với nhau nên nó bắt anh phải sang uống tiếp với chúng nó.
– Đi chẳng bảo em câu nào. Mà sao anh không ngủ ở đó luôn sáng mai hãy về. Uống xong lại đi đường nguy hiểm bỏ xừ. Mà anh với mấy anh ấy ngồi với nhau thì có bao giờ uống ít đâu.
– Ừm… lúc đi thì em đang ngủ rồi, sợ em thức giấc nên anh không gọi. Uống xong chúng nó cũng giữ lại ngủ cùng chúng nó nhưng mà sợ em ngủ một mình nên anh lại về.

Ánh mắt em vui hơn hẳn. Ngồi xuống cạnh tôi em ân cần:

– Anh uống có ăn gì không? Hay em đi nấu mì cho anh nhé.
– Thôi, anh ăn rồi.

Vừa nói tôi vừa kéo em vào và ôm em thật chặt. Đang định hôn em thì em nói:

– Thôi, em đi súc miệng cái đã. Vừa mới ngủ dậy.
– Ơ… anh tưởng em dậy từ lâu rồi cơ mà. Lúc đứng dưới cổng nhìn lên phòng anh vẫn thấy đèn phòng anh sáng mà.
– Đâu mà, lúc đi anh có chịu tắt điện đâu. Thôi anh lên phòng trước đi, xong thì em lên.

Vừa nói em vừa đi vào nhà vệ sinh còn tôi uống nốt chén nước xong rồi đi thẳng lên phòng…

Những ngày sau đó cuộc sống của chị và của tôi cứ thế lặng lẽ trôi qua. Thời gian này tôi và chị không còn gặp nhau, thi thoảng tôi hoặc chị gọi điện hỏi thăm nhau vài câu rồi thôi. Cuộc sống của chị đã ổn định hơn nhưng chị vẫn sớm hôm đi về một mình mà chưa muốn mở lòng để đón nhận hạnh phúc mới. Theo như chị tâm sự thì cũng có vài người gặp chị biết hoàn cảnh của chị và họ muốn đến với chị thật lòng nhưng chị đều từ chối. Dựa vào những lần tâm sự hay kể cho chị nghe về cuộc sống và công việc của tôi tôi cũng khuyên chị nhiều lắm nhưng rồi chị nói mọi việc là do duyên số, duyên số đến lúc nào chị sẽ nhận lúc đó, còn bây giờ chị chưa muốn nghĩ đến. Rồi cuộc sống lại cứ thế lặng lẽ trôi…

Còn tôi và em… mọi việc đơn giản lắm. Nhiều khi ngồi một mình suy nghĩ tôi nhận ra rằng chính bởi thời gian bên chị tôi đã đi qua từ niềm hạnh phúc tột đỉnh cho đến những tận cùng của sự khổ đau trong tình yêu, tôi đều đã trải qua và thấm thía rồi nên giờ đây khi tôi yêu em mọi việc dù có những lúc rất khó khăn tôi cũng đều cho là đơn giản lắm. Thật sự thời gian bên chị đã giúp tôi lớn hơn, những tháng ngày bên chị đã giúp tôi vững vàng hơn. Hoặc có thể những khó khăn giữa tôi và em chưa thấm vào đâu so với những khổ cực mà tôi và chị đã cùng nhau trải qua trước đây nên giờ trong tôi mọi thứ mới đều trở lên nhẹ nhàng như vậy. Cũng vì thế mà em yêu tôi nhiều lắm. Em luôn nghĩ rằng tôi rất người lớn, còn em quá trẻ con so với tôi.

Thời gian này công việc của tôi có nhiều biến động. Lấy được bằng tốt nghiệp, sau vài ngày nghỉ ngơi suy nghĩ tôi quyết định vẫn làm ở chỗ cũ để học hỏi thêm kinh nghiệm vả lại đó là công việc tôi yêu thích và đúng với ngành nghề tôi được học ở trường. Tôi định khi nào thật sự vững vàng về chuyên môn tôi sẽ nộp hồ sơ vào một đơn vị viễn thông có danh tiếng và rất phát triển lúc bấy giờ nhưng rồi chính thời gian làm việc ở đây đã giúp tôi thay đổi trong suy nghĩ. Tôi sẽ tách ra làm riêng. Tôi đã quyết định như vậy nên từ đó đi làm ngoài việc để ý học hỏi những vấn đề chuyên môn tôi cố gắng tìm hiểu những khó khăn cũng như thuận lợi của một doanh nghiệp, rồi nhặt nhạnh kinh nghiệm từ những người đi trước. Những va đập thực tế cả chuyện học thêm học nếm đủ thứ về cách thức quản lý..v.v… tôi đều làm với tâm huyết cao nhất.

Thật sự thì lúc đầu hào hứng lắm, phấn khởi lắm nhưng sau đó đi sâu vào mới thấy thật sự là những khó khăn không phải là ít, nếu không muốn nói là luôn luôn thường trực. Với một công ty đã hoạt động lâu năm mà còn như vậy thì với những người mới ra trường và tập tọe thành lập như tôi thì chắc chẳng cần nói ai cũng hiểu rằng: chết bất kể lúc nào – chết lúc nào không biết. Đã có những lúc tôi sợ, tôi nản và có ý định từ bỏ kế hoạch đó của mình nhưng rồi sau nhiều đêm đắn đo trăn trở và cả một thời gian dài lao tâm khổ tứ cho những dự định đó tôi đã nhìn thấy hướng đi cho mình nên tôi quyết định nói với bố mẹ, tâm sự với em và kể chuyện với chị. Bố mẹ tôi ủng hộ. Em cũng ủng hộ nhưng lo lắng cho tôi lắm. Còn chị nói cần gì mà chị giúp được thì chị sẽ giúp hết sức mình.

Sau đó tôi làm thêm 2 năm ở công ty cũ (nơi mà tôi đã gắn bó từ năm thứ 2 đại học) đến cuối năm 2009 thì tôi tách ra làm riêng. Công ty mới thành lập thì khó khăn nhiều lắm, thật sự là khó khăn nhiều không kể xiết. Viết ra đây có lẽ không đủ. Cũng may sau khi hoàn tất các thủ tục công ty đi vào hoạt động. Dù mới hoạt động nhưng nhờ những mối quan hệ trước đó và cả sự giúp đỡ của gia đình nên tôi cũng kéo được vài dự án về làm, nhỏ thôi nhưng cũng đủ việc làm liên tục cho 6 anh em nhân viên. Lúc đó dù công ty đã có chút ít gọi là phát triển nhưng chuyện vợ con tôi cũng chỉ dám tính đến khi nào mà công ty hoạt động ổn định hẳn và vững vàng một chút thì tôi mới tổ chức đám cưới với em. Lúc đó tôi tính là cuối năm 2010, vì để sang 2011 thì em lại không được tuổi. Nhưng trời ban lộc sớm nên đầu năm 2010 sau khi đi siêu âm tôi và em về xin phép hai gia đình tiến hành nhanh các thủ tục để hai đứa về ở với nhau. Lúc đó chẳng biết các cụ suy nghĩ thế nào và chẳng biết đã chuẩn bị gì chưa nhưng thấy các cụ vui lắm và chỉ nói một câu với tôi và em khi 2 đứa thưa chuyện rằng: “Chúng mày giỏi thật”.

Đám cưới:

Lễ cưới chính vào Chủ nhật nhưng chiều Thứ 7 khi tôi đang ngồi uống cùng anh em học cùng đại học bên nhà ông chú thì cu Th gọi điện nói tôi về có khách. Bước vào rạp thì tôi nhìn thấy chị và Hương đang ngồi nói chuyện với bố mẹ tôi. Lại gần bàn tôi kéo chiếc ghế ngồi xuống cạnh chị. Bố mẹ tôi thấy có tôi về nên ra chỗ mấy bác hàng xóm đang làm giúp nói chuyện. Bố mẹ tôi đi Hương kéo ghế chạy sang ngồi bên cạnh tôi và chị. Rồi tôi cùng chị và Hương ngồi nói chuyện:

– Anh tưởng mai mới về?

Chị trả lời:

– Chiều nay được nghỉ nên em rủ Hương về luôn.

Tôi nghĩ chị về hôm nay chắc mai chị không về nữa nên tôi nói:

– Thế mai lại phải về đấy nhé. Mai về cùng anh cho vui.

Quay sang Hương tôi nói tiếp:

– Cả Hương nữa nhé.

Chị và Hương cùng tủm tỉm cười. Hương véo một cái vào hông tôi rồi nói:

– Hai chị ở đến mai luôn đấy. Định đuổi đi bắt mai lại vòng về lần nữa à?

Tôi cười cười rồi nói tiếp:

– Thế thì tốt quá. Tối ở đây tiếp nước cho anh. He he.

Chị lục lọi túi xách rồi lấy ra chiếc phong bì, kéo áo tôi chị nói:

– Mừng vợ chồng anh này. Chúc vợ chồng anh hạnh phúc.

Tôi ngước lên nhìn chị rồi lại gập mắt xuống im lặng một hồi lâu tôi mới nói được lời cảm ơn với chị.

– Ở đây với anh đến mai xong việc thì về nhé.

Chị thoáng buồn rồi nói với tôi:

– Vâng.

Ngồi nói chuyện thêm một lúc chị nói với tôi:

– À, nhà H đâu, có phải cái nhà dựng rạp cách đây mấy nhà đó không?
– Ừm.
– Thế em sang bên nhà H một chút. Hương đi không hay ngồi đây?

Hương đang xem Album ảnh cưới của tôi và em quay sang nói:
– Tao đi luôn, bé H thì tao với mày đi chung một phong bì thôi nhỉ.

Chị trả lời:

– Ừm, thôi anh sang uống với bạn anh tiếp đi, lát em về.
– À, anh ngồi cùng mấy thằng bên nhà bên cạnh nhà H ấy nhé, lát từ nhà H về thì vào ngồi ăn cùng hội anh luôn nhé.

Hương quay sang đẩy tôi:

– Thôi ngài cứ đi đi, yên tâm, không phải lo lắng gì sất. Tôi và bạn tôi sẽ ở lại với ngài tối nay.
– Okie.

Bạn đang đọc một phần của truyện Hồi ức: Ngày đó ta bên nhau, bạn có thể đọc bản full tại đây: http://truyensex.moe/hoi-uc-ngay-do-ta-ben-nhau-full/
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyensex.moe, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Tình mới
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex cũ
Phân loại Truyện cũ mà hay
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 17/07/2015 10:15 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Mẹ và con trai sờ mó nhau
Đã hai năm qua kể từ khi ba Phát qua đời trong một tai nạn. Phát lúc đó mới 16 tuổi. Cả hai mẹ con Phát đều nhớ ba nó rất nhiều. Cuộc sống của gia đình rất đầy đủ và đầm ấm trước khi bi kịch đến với họ. Đó là vào một đêm mà ba Phát nhậu say và không làm chủ được tốc độ nên...
Phân loại: Truyện sex cũ Truyện cũ mà hay
Quê nữ nghiện thủ dâm
Sau khi thằng Khoa đi trở lên Sài Gòn, thì hai bữa sau con chó của con Loan cũng bị mấy tên nhậu trong xóm bắt rồi cho vào nồi rượu mận rồi. Con Loan nhớ con chó rồi nhớ đến Khoa qúa. Cứ nhớ đến những lúc làm tình với Khoa là cái lồn của con Loan lại cương cứng, nứng lên và hai mép lồn căng...
Phân loại: Truyện sex cũ Truyện cũ mà hay
Phá trinh nữ sinh lớp 10
Đưa hai bàn khum lại rồi chà nhẹ nhàng cái bầu vú, nhìn chằm chằm vào đó, tôi nói: Vú em đẹp thật đấy, ngoài của mẹ anh ra thì anh thấy của em nữa thôi đấy! Có thật không đấy? Nhìn cái mặt khả nghi lắm! Thật chứ đùa làm gì, hì hì. Lan nhẹ nhàng trườn người lên một chút nữa để hai...
Phân loại: Truyện sex cũ Truyện cũ mà hay
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - https://go88apk.app/ - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba