Mất đi Càn Khôn Tỏa, cái chốt chặn cuối cùng đó cũng là trọng yếu nhất, lực lượng thần bí của Phục Long Đỉnh giờ phút này như hoàn toàn sống lại, huyết khí đỏ sẫm cuồn cuộn bốc lên như bão tố, gương mặt ác ma kia cũng giống như có được sinh mệnh, quang thái lưu động, đôi tròng mắt đỏ máu như có linh tính, hơi rung động.
Một cảm giác áp bức vô hình đáng sợ từ trên không trung tản phát ra không ngưng nghỉ, cơ hồ không ai thở nổi.
Quỷ Lệ sau cơn kinh hoàng đã định thần lại, xoay người quát Quỷ tiên sinh: “Ngươi đã làm gì?”
Quỷ tiên sinh lại phảng phất không nghe tiếng hét chất động màng nhĩ của Quỷ Lệ, trong đôi mắt của y đầy tình cảm hưng phấn, thậm chí có phần điên cuồng, đi tới vài bước, chợt quỳ dưới Phục Long Đỉnh đang xoay trên không trung. Quỷ Lệ ngạc nhiên, không thể tin thân ảnh đen kia.
Dưới mục quang kinh ngạc của Quỷ Lệ, Quỷ tiên sinh giang hai tay ra, lớn tiếng la: “Tu La!”
“Oành!” Một tiếng nổ vang dội khủng khiếp, giống như ác ma khủng bố đang say ngủ bị người kêu tỉnh dậy, từ Phục Long Đỉnh truyền dội ra, vách đá bốn bên động quật đồng thời phát ra tiếng nứt “lách cách”, vô số khối đá khổng lồ bể rời, rơi ào ào xuống, huyết thủy trong Huyết Trì bên dưới động quật cũng chừng như bị cự lực tách ra, giữa tiếng động vang tai, mười mấy cột nước vọt lên, quỷ dị hoành tráng.
Trên Phục Long Đỉnh thoảng hiện một bóng đỏ, cái bóng đó như ẩn như hiện, nhưng hiển nhiên tướng tá càng lúc càng rõ rệt trong khi vùng vẫy uốn éo. Đừng đằng xa, Quỷ Lệ cũng thấy rõ, cảm nhận rõ ràng lực lượng khủng bố cùng sát ý cuồng điên bên trong đó.
Quỷ Lệ chăm chăm nhìn bóng đỏ, thần sắc trên mặt mấy lượt biến hóa cấp tốc, chợt nhún chân, thân hình bay lên, bay lướt về phía cửa động. Tuy không biết vật quỷ dị xuất thế kia là thần thánh phương nào, nhưng luồng cự lực ẩn chứa lại hiển nhiên thấy rõ sức người không thể chống chọi, nếu Càn Khôn Tỏa thần bí hồi nãy còn hoạt động, thì còn có cơ hội chuyển biến, lúc này Càn Khôn Tỏa đã bị Tinh Bàn phá đi, Quỷ Lệ trong lòng thầm tính, dứt khoát rời khỏi nơi này.
Hắn đâu còn là thiếu niên của năm xưa thuần phác nhiệt huyết vì chính nghĩa không ngại hy sinh tất cả, trong lòng hắn có lẽ không sợ chết, nhưng lại có thứ còn trọng yếu hơn cái chết.
Cơn địa chấn bốn bề theo sự xuất hiện của bóng đỏ càng lúc càng gia tăng kịch liệt, cũng là hồi nãy trong lòng hắn đã dấn lên cảm giác bất an, dị biến chưa từng xảy ra trong Hồ Kỳ Sơn này có nguy khốn tới Bích Dao không?
Lúc này, nỗi bất an trong lòng hắn càng mạnh, không muốn dây dưa nữa, quyết tâm bỏ đi.
Người ở đây ngoại trừ hắn ra, Quỷ tiên sinh hiển nhiên toàn bộ tinh thần đều chăm chú vào bóng đỏ thần bí kia, đâu để ý gì tới Quỷ Lệ bỏ đi, dưới ánh sáng đỏ máu, đôi mắt của y phảng phất cũng đã hóa thành màu đỏ.
“Tu La…” Y giơ tay, ngửa mặt lên trời kêu lớn.
Quỷ Lệ thân hình lướt đi, bên tài còn truyền vọng tiếng hô quái dị của Quỷ tiên sinh, trong lòng cũng có vẻ kinh nghi. Mười mấy năm nay Quỷ tiên sinh thần bí khôn lường trong Quỷ Vương Tông, nhưng đạo hạnh và kiến thức học vấn, cả hắn cũng phải kiêng kỵ mấy phần, không ngờ hôm nay lại biến thành quái dị như vầy. Đang nghĩ ngợi, thân hình của hắn đã mau chóng bay đi, sắp lướt đến cửa động ra khỏi động quật Huyết Trì điên cuồng này.
Nào ngờ ngay lúc đó, đột nhiên sau lưng truyền tới tiếng hét lớn kinh tâm động phách, xé nát ruột gan.
“A…” Tiếng hét đó bén nhọn xộc vào tai, trong thanh âm tràn trề nỗi tuyệt vọng, kinh hoàng, khó tin và bi thương. Quỷ Lệ nghe rất rõ, đó không ngờ chính là thanh âm của Quỷ tiên sinh.
Biến chuyện kỳ dị đó phát sinh, mới vang lên đã vụt tắt, Quỷ Lệ chấn động, không khỏi dừng bước xoay người lại, vừa nhìn thấy, toàn thân hắn run rẩy, phát lãnh.
Thân người đen thui của Quỷ tiên sinh vẫn còn như hồi nãy, quỳ dưới bóng đỏ thần bí bên trên Phục Long Đỉnh, nhưng giờ phút này song thủ giơ cao lại đã chầm chậm buông hạ, không còn hơi sức rơi xuống, một cái vòi đỏ sẫm khổng lồ, xung quanh sắc bén như đao, từ trong bóng đỏ trên Phục Long Đỉnh đâm xuống, như một lưỡi liềm khổng lồ đâm xuyên qua lưng Quỷ tiên sinh, thủng ra đằng trước, dư lực vẫn còn mạnh, xuyên qua mặt đất cứng ngắc bên dưới mình Quỷ tiên sinh, nội trong phương viên sáu thước, đất đá nứt vỡ tan nát.
Bóng đỏ thần bí quỷ dị đó không ngờ đã dùng cái vòi ghê gớm như lưỡi liềm ghim cắm Quỷ tiên sinh xuống đất, máu tươi từ vết thương của Quỷ tiên sinh phún ra nhuộm đỏ mặt đất bên dưới y. “Ọc… a…” Quỷ tiên sinh thở hổn hển, thân người run rẩy kịch liệt, sau một hồi, cái vòi khổng lồ đó tựa hồ không có lòng thương tiếc liền kéo toàn thân Quỷ tiên sinh yếu ớt lên, lật giữa khoảng không.
Máu tươi bắn trào tứ phía, rải rắc trên không, thê thảm khôn cùng. Ai cũng không tưởng được Quỷ tiên sinh giải trừ sự cấm cố của Càn Khôn Tỏa lại biến thành vật tế đầu tiên của hồng ảnh ác ma thần bí kia!
Quỷ Lệ cơ hồ đã có ý, thân người nhảy lên, tiếp lấy Quỷ tiên sinh giữa không trung, khăn đen che mặt vẫn còn, lại đã bị máu tươi trào ra từ miệng y nhuộm thẫm, Quỷ Lệ mặc nhiên nhìn lồng ngực y, liền nhìn qua chỗ khác. Vết thương to lớn như vậy, cơ hồ sắp chém Quỷ tiên sinh thành hai đoạn, nặng nề quá, vô luận ra sao cũng không sống được. Trước đó một khắc vẫn còn đứng yên lành bên mình, nháy mắt đã biến thành bộ dạng này, Quỷ Lệ nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Ôm thân tàn của Quỷ tiên sinh, Quỷ Lệ hạ mình trên bình đài gần cửa động, cách xa bóng đỏ đáng sợ, lúc này Quỷ tiên sinh trong lòng hắn đã gần hết hơi, trọng thương như vậy mà Quỷ tiên sinh chợt thấp giọng cười lên.
Tiếng cười tràn trề vẻ chua chát, tràn trề nỗi niềm tự chế nhạo mình, tiếng cười của y cũng bất quá giữ được một lúc, lập tức bị tiếng ho khục khục kịch liệt trào máu ngắt ngang.
Quỷ Lệ nhẹ nhàng đặt y xuống đất, liền quay sang nhìn bóng đỏ thần bí đằng xa, thấy bóng đỏ bao bọc huyết khí xung quanh đang không ngừng uốn éo biến động, nhưng không có ý tứ động thủ với bên cửa động, không biết có phải là vì còn cách một khoảng xa.
Quỷ Lệ nhìn lại Quỷ tiên sinh, trầm mặc một hồi, thấp giọng: “Ngươi có còn muốn nói gì không?”
Quỷ tiên sinh thở ồ ồ, ánh sáng trong đôi mắt đã bắt đầu mờ dần, thanh âm khan khản, lặp bặp cười khổ: “Ta không… không có gì để nói, đây là… ý trời, báo ứng… báo ứng… báo ứng… a.”
Quỷ Lệ đôi mày nhíu chặt, thần tình trên mặt phức tạp, tuy luôn luôn có nhiều địch y hơn là thiện ý đối với Quỷ tiên sinh, nhưng giờ phút này Quỷ tiên sinh sắp chết, lòng liền biến thành phức tạp hẳn ra, có ý nghĩ muốn nói vài lời an ủi y, nhưng lại không nghĩ ra phải nói làm sao mới thích hợp an ủi được Quỷ tiên sinh.
Quỷ tiên sinh trọng thương hơi thở dần dần thấp yếu, đột nhiên, con người sắp chết đó giống như bỗng nhớ ra gì đó, cũng không biết lực lượng trong thân tàn ở đâu ra, không ngờ vụt nắm lấy tay Quỷ Lệ.
Quỷ Lệ giật mình, ngạc nhiên nhìn y: “Sao?”
“Ngươi… đi… tìm… tìm…” Quỷ tiên sinh đau không chịu nổi, giọng khản lực kiệt, mỗi lần nói một chữ là phảng phất đau buốt tận tim, nhưng y vẫn chịu đựng, gắng gượng nói lời di ngôn cuối cùng từng tiếng từng tiếng với Quỷ Lệ.
Quỷ Lệ tâm can sắt đá cũng không khỏi biến sắc, nghiêm mặt: “Ngươi nói sao, muốn ta đi tìm ai?”
“Tìm… Tiểu… Hoàn…”
Quỷ Lệ rùng mình, vô luận là sao cũng không thể tưởng được lúc Quỷ tiên sinh lâm tử không ngờ lại đột nhiên nói như vậy, khẩu khí có mấy phần khó tin, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Hoàn? Tìm nàng ta làm gì?”
Quỷ tiên sinh nắm lấy tay Quỷ Lệ, yếu hẳn đi, nhưng y vẫn gắng gượng nói từng tiếng: “Kêu… nàng ta… đi… cứu… cứu… cứu…”
Nói xong chữ “cứu”, Quỷ tiên sinh tựa hồ đã hao tổn hết toàn bộ lực lượng, ánh sáng trong mắt càng lúc càng mờ nhạt, toàn thân cũng từ từ mềm nhũn, thậm chí tiếng thở cũng dần dần không nghe được nữa.
Giữa Quỷ Lệ và Tiểu Hoàn uyên nguyên không ít, luôn luôn ưa thích tiểu cô nương này, có cảm giác coi nàng như muội muội, lúc này nghe Quỷ tiên sinh lâm chung di ngôn có liên quan tới Tiểu Hoàn, xem Quỷ tiên sinh đau đớn như vậy mà vẫn gắng gượng nói, hiển nhiên chuyện quan hệ trọng đại.
Nhưng Quỷ tiên sinh nói mới được một nửa đã có bộ dạng gần tắt thở, trong lòng Quỷ Lệ khẩn trương, vụt hạ mình ghé tai sát miệng Quỷ tiên sinh lớn tiếng: “Ngươi kêu Tiểu Hoàn đi cứu ai, nói mau!”
Môi Quỷ tiên sinh mấp máy, chừng như nghe thấy tiếng kêu của Quỷ Lệ, thở rướn mấy đợt, sau đó dùng thanh âm Quỷ Lệ cố gắng lắm mới nghe được, gắng sức nói câu cuối cùng: “Cứu… Thanh… Vân… hậu… sơn…”
Nói tới đó, không còn có thể nghe được nữa, sau khi nói ra tiếng “sơn” cơ hồ nghe không được, Quỷ tiên sinh rùng mình, liền buông lỏng toàn thân, hơi thở ngưng hẳn, từ giã cõi đời.
Quỷ Lệ ngây người một hồi, từ từ buông thân thể Quỷ tiên sinh, trong đầu đang có nghi vấn: Thanh Vân hậu sơn ?
Đây là ý gì? Nếu không nghe lầm, câu cuối cùng Quỷ tiên sinh chỉ Thanh Vân Sơn, chỉ là sơn mạch của Thanh Vân Sơn trải dài ngàn dặm, ngoằn ngoèo lên xuống, hậu sơn là chỗ nào? Thanh Vân Môn chiếm cứ bảy ngọn núi cao nhất trong đó, mỗi một tòa núi đều có hậu sơn, vậy đi cứu Thanh Vân hậu sơn là chỉ gì đây?
Quỷ tiên sinh nói tới đó đã tắt thở, Quỷ Lệ trầm ngâm, thở dài một hơi, liếc nhìn Quỷ tiên sinh lần nữa, thấy đôi mắt của y vẫn còn hé, liền giơ tay vuốt mắt y, thấp giọng: “Nếu có cơ hội gặp Tiểu Hoàn, ta sẽ chuyển lời của ngươi, khổ là ngươi nói chưa hết, chỉ sợ nàng ta cũng không rõ được.”
Nói xong, hắn đứng dậy, ngước đầu nhìn đằng xa, thấy bóng đỏ trên Phục Long Đỉnh đã hiện thân quá nửa thực thể, toàn thân đỏ như máu tươi, đầu lại vẫn bị bao trùm trong huyết khí nhìn không thấu, Quỷ Lệ nhíu mày, không muốn tốn thời gian ở đây nữa, xoay mình muốn bỏ đi, bất chợt trong lòng rúng động, cước bộ khựng lại.
Nháy mắt đó, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một ý niệm, như một dụ hoặc không cách nào ức chế nổi.
Hắn xoay lại, nhìn thân thể của Quỷ tiên sinh lần nữa, bên trên thân ảnh đen thui, tấm khăn đen vẫn còn che mặt, Quỷ Lệ đinh đinh nhìn cái khăn đen một hồi, trong lòng chợt rất muốn vén cái khăn đen đó, xem xem bên dưới là khuôn mặt ra sao.
Chỉ là sau một hồi, hắn cuối cùng vẫn bỏ qua ý niệm đó, xoay mình bỏ đi.
Lúc Quỷ Lệ rời khỏi động quật, Tiểu Hôi ngồi trên vai hắn ngắc ngứ mấy tiếng, Quỷ Lệ mặc nhiên không nói gì, tuy đối với bốn con linh thú trong Huyết Trì hắn cũng có mấy phần bất nhẫn, nhưng giờ phút này địa phương sau lưng thật có thể coi là hiểm địa ghê gớm nhất của thế gian, cho dù bằng vào đạo hạnh hiện giờ, Quỷ Lệ cũng ngờ vực không có tới một chút cơ hội thắng được lực lượng thần bí đáng sợ kia.
Vách đá bốn bề và mặt đất vẫn đang chấn động, cho dù biết bên mình Bích Dao có Quỷ Vương canh phòng, chắc không thể xảy ra chuyện gì lạ, nhưng trong lòng Quỷ Lệ vẫn có mấy phần lo lắng, đây là tai họa chưa từng thấy, hiển nhiên lúc này trận pháp quỷ dị dưới một tay bố trí của Quỷ Vương đến nay đã có vẻ thoát khỏi khống chế, ít ra Quỷ tiên sinh là ví dụ tốt nhất.
Vô luận ra sao, cho dù Quỷ Vương phản đối, vẫn phải trước hết mang Bích Dao rời khỏi đây!
Hồ Kỳ Sơn dưới mắt thật quá nguy hiểm.
Quỷ Lệ tính trong lòng như vậy, thân ảnh cũng tăng tốc, nhắm hướng hồi nãy lướt đi, nháy mắt đã đến ngã ba có lối vào của hai thông đạo, hắn đang định lướt tới cửa động, chợt thân người khựng lại, lại phát hiện sâu kín trong thông đạo động huyệt vốn tối hù không ngờ nhoáng qua một tia hồng quang, hơn nữa ánh sáng đỏ đó đang mau chóng tiến về phía mình.
Quỷ Lệ rúng động trong lòng, cũng không biết sao hắn đột nhiên quyết định xoay người tiến vào trong thông đạo bên kia, ẩn mình dựa sát tường trong một góc hắc ám, nín thở, đồng thời kéo Tiểu Hôi trên vai ôm vào lòng, lấy tay bịt miệng nó.
Tiểu Hôi có linh tính, chừng như biết rõ là chuyện gì, cũng liền giữ im lặng, nằm bất động trong lòng Quỷ Lệ.
Trong thông đạo chìm đắm vào một màn tĩnh lặng, nhưng sự yên tĩnh đó không bảo trì được bao lâu, một hồi sau, liền nghe một tràng tiếng rít rú truyền đến, trong đó còn có tiếng thở vồ vập rất nặng nề, không biết sao nghe giống như dã thú hơn là người.
“Vù!” Một thân người cao to từ trong thông đạo lướt qua, rơi mình xuống đất, nhìn từ sau lưng, bóng dáng đó chính là Quỷ Vương, nhưng con người trước mắt ngay lúc này lại hoàn toàn khác biệt với Quỷ Vương ngày thường, y phục trên mình không biết sao rách toang, tứ chi và thân trên thấy như vồng lên khác lạ.
Tiếng “răng rắc” trầm thấp không ngừng phát ra từ trên mình Quỷ Vương, cũng không biết là gì, nhưng trên mình ông ta tản phát ra một mùi vị cực kỳ quen thuộc.
Mùi máu tanh nồng nặc!
Quỷ Lệ trong góc tối lạnh lùng chăm chú nhìn thân ảnh đó.
Quỷ Vương không dừng lại một chỗ quá lâu, sau khi hạ mình xuống, thoáng nhìn ngón xung quanh, liền cất bước đi về phía quang ảnh đỏ tận cuối bình đài đằng xa, ông ta đi rất mau, rất gấp, tựa như đằng trước có vật gì đó ông ta khát vọng cực kỳ đang chờ đợi ông ta, thậm chí ông ta không thèm tra dò huyết tích dị dạng trên mặt đất quanh đây. Sau khi thân ảnh của Quỷ Vương tiên tán trong động quật lấp loáng hồng quang, Quỷ Lệ từ từ đi ra khỏi bóng tối, hắn nhìn kỹ chỗ đó, trong mắt dị quang thoảng hiện, cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Tiểu Hôi từ từ bò ra khỏi lòng hắn, ngồi trên vai hắn, kêu nhỏ nhẻ hai tiếng.
Quỷ Lệ mặc nhiên một hồi, vừa mới định xoay mình, lại vụt rúng động, sắc mặt đại biến, địa động Hồ Kỳ Sơn lung lay, tình thế kỳ dị, đâu đâu cũng nguy kịch, mà lúc này Quỷ Vương lại một mình đi vào, hơn nữa rõ ràng toàn thân toát tà khí, khác hẳn với ngày thường.
Nhưng, còn Bích Dao…
Lúc này Quỷ Vương đi vào Huyết Trì, ai đang canh giữ Bích Dao?
Quỷ Lệ mặt không còn một giọt máu, trắng nhợt, trong đầu oong oong dội dội, do dự chỉ một lúc là liền như ánh chớp phi thân vút đi, lọt vào trong địa đạo, chạy như bay.
Trên đường, trong lòng hắn chỉ không ngừng hoang mang: Bích Dao… Bích Dao… nàng không thể nào xảy ra chuyện…
Cả tòa Hồ Kỳ Sơn đều đang rung chuyển, đó là cảm giác trong lòng Quỷ Lệ trong khi bay lướt đi trong thông đạo, cho đến bây giờ, cơn địa chấn lần này cứ tiếp tục diễn ra, đã vượt quá những ngày qua, hơn nữa vẫn không có dấu hiệu dừng lại, trái lại, cảm giác từ dưới chân và bốn tường đá xung quanh cho thấy chấn động vẫn không ngừng gia tăng kịch liệt.
Xa xa truyền lại tiếng băng vỡ, khiến cho người ta kinh hãi thất thần, Quỷ Lệ lướt ra khỏi ám đạo đó, sau khi xông ra khỏi thạch thất của Quỷ Vương, dũng đạo trong Quỷ Vương Tông trước mắt hắn đã hủy hoại tới mức không còn nhận ra nữa.
Chỗ nào cũng có đá tảng nứt rớt khỏi vách đá, thông đạo vốn rộng rãi láng trơn đã biến thành gãy gập đầy đất đá chất đống, hơn nữa càng lúc càng có nhiều khối đá rơi xuống.
Từ sâu trong lòng núi truyền ra tiếng oành oành vang vọng, chen lẫn vào địa chấn, càng khiến cho người ta cảm thấy khủng bố chưa biết tới cỡ nào.
Vừa khi Quỷ Lệ lướt ra ngoài, rất mau chóng hắn phát hiện trong những thông đạo bốn phương tám hướng, vô số đệ tử Quỷ Vương Tông đang bát nháo cuống cuồng bỏ chạy loạn xạ như kiến vỡ tổ, bất chấp tất cả chạy về hướng ra khỏi động quật, quy củ của tôn phái ngày thường sâm nghiêm này, giờ phút sinh tử quan đầu cuối cùng đã mất đi toàn bộ hiệu lực, không có một ai quay đầu nhìn ngó vị phó Tông chủ này, cũng không có ai nhượng đường cho hắn.
Đâu đâu cũng nhan nhãn bóng người.
Quỷ Lệ lòng khẩn trương bước dài tới trước, gạt bắn những thân thể đằng trước, nhưng đâu đâu vẫn lố nhố người là người, Quỷ Lệ mau chóng lọt vào dòng thác đào vong của đám đệ tử Quỷ Vương Tông.
Hắn giống như một con cá nhỏ phẫn nộ đang vẫy vùng giữa bầy cá đen nghịt trong biển sâu, liều mạng gắng gượng, đẩy xô muốn xông ra, nhưng đầy dẫy vây quanh hắn chen lấn đẩy đưa, thậm chí nhìn thấy đầu chỉ cách không đầy một vài thước mà cũng không thể nhìn thấy thân thể.
Bích Dao…
Dưới gót chân bỗng lại chấn động kịch liệt, chấn động lợi hại như vậy, đám đông chen chúc toàn bộ mất tự chủ ngả nghiêng, lao nhau khắp nơi tiếng khóc than sợ sệt cùng tiếng gầm gừ vang vọng, còn có tiếng rên rỉ đau đớn từ bốn phương tám hướng truyền lại, giữa dòng người phong cuồng không biết là ai đã gục quỵ, là ai bị giẫm đạp trong thống khổ và sợ hãi mà bỏ mình.
Song nhãn của Quỷ Lệ đầy những tia máu li ti, miệng lưỡi khô hoảnh, trong đầu thậm chí đã hơi có cảm giác chóng mặt, đằng trước, cái đằng trước chực chờ hắn thật ra là cái gì?
Bích Dao… lòng hắn rừng rực kêu gào.
Không dễ gì theo dòng người mò tới thông đạo kia, Quỷ Lệ quẹo liền qua con đường khác chỗ ngã ba, hàn băng thạch thất và thạch thất của Quỷ Vương chỉ cách một khoảng, chỉ cần thuận theo con đường này đi ngược lại là tới. Nhưng thân người Quỷ Lệ mới vừa quẹo đi, nhìn tới trước, liền khựng lại, trên mặt không ngờ có nét tuyệt vọng.
Trên con đường này không ngờ cũng ùa ra vô số đệ tử Quỷ Vương Tông co cụm lại thành một đống, liều mạng tràn ra, con đường hồi nãy tuy đi chậm, nhưng vẫn còn thuận thế trôi tới trước, đằng này muốn ngược dòng người mà tiến, nhìn những khuôn mặt cơ hồ vì sợ hãi mà cuồng điên kia, Quỷ Lệ lòng chìm đắm. Địa động lung lay, tiếng động lạ vang vọng liên hồi, đám đông tiếp tục điên dại tuyệt vọng bỏ chạy, sau lưng đoàn người, trong thạch thất tịch liêu kia, có vẫn còn y như trước hay đã bị đất đá đè ngập?
Nàng có nhìn thấy có một nam nhân đang quát mắng lớn tiếng giữa dòng người chen lấn, liều mạng ngược dòng cuộn cuồng điên của những kẻ đào vong xung quanh mà xông tới, nhắm hướng hàn băng thạch thất của nàng, từng phân từng phân dò dẫm đến gần.
“Oành!”
Một tiếng nổ to dội vang sau đám đông, dưới cơn chấn động kịch liệt, một chỗ trên vách đá nứt tung ra như vỏ dưa hấu, đất đá vỡ đổ xuống, trong đó có một khối đá khổng lồ cơ hồ bằng cả thông đạo rơi xuống, rơi ngay chính giữa đám người.
Sát na đó, huyết quang loang loáng, máu tươi bắn bay, mười mấy người bị đè chết, kẻ thụ thương không biết bao nhiêu mà kể, số còn lại kinh hoàng càng thêm khủng bố liều mạng tràn lên, nhưng tảng đá khổng lồ đã chặn đứng đường thoát, bầy người kinh hãi sau lưng tảng đá phát ra tiếng thét tuyệt vọng.
Bên dưới tảng đá, máu tươi chảy thành dòng, nhuộm đỏ cả một vùng đất rộng.
Hơi hám tuyệt vọng vây bọc đoàn người, nhiều kẻ liều mạng đẩy xô khối đá khổng lồ đó, nhưng nham thạch vừa to vừa cứng không động đậy dưới sức cạn lực kiệt của bọn họ, vẫn băng lãnh bất động.
Địa chấn truyền vọng xung quanh cùng những tiếng nổ long trời xa xa, không khí tử vong tựa hồ càng lúc càng xa.
Ngay lúc đó, đột nhiên những người gần tảng đá khổng lồ đó vụt cảm thấy một luồng khí lạnh như băng từ đằng trước truyền tới, sau một hồi, bên trong tảng đá liên tục phát ra tiếng răng rắc kịch liệt.
“Oành” một tiếng vang vọng, tảng đá khổng lồ không ngờ bị chấn vỡ, từng khối đá lớn rơi rớt trong bụi bặm khói sương mù mịt, nhưng đám đông quá mừng rỡ, không lo gì mà lại cất bước định đi tới tiếp.
Khục khục một tràng tiếng ho húng hắn từ sau lớp bụi bặm truyền ra, một thân ảnh cước bộ tựa hồ có hơi loạng choạng chầm chậm đi qua, bụi phủ đầy mặt và vai của hắn, hắn lại không phủi, trên sắc mặt tái nhợt trào dâng một nét đỏ ửng dị dạng vì quá phí lực.
Quỷ Lệ.
Nghênh tiếp hắn là những đôi mắt vừa sợ vừa mừng, không có ai cảm tạ, tất cả mọi người trong đầu lại bị ý niệm trốn chạy chiếm cứ toàn bộ, dòng người ùn ùn động đậy, người đằng trước phóng tới, mắt thấy lại sắp có chen lấn.
“Đứng lại!”
Một tiếng thét chấn động mang tai đột nhiên từ miệng Quỷ Lệ đứng giữa vùng bụi bặm phát ra, những kẻ đi trước vụt khựng bước, giờ này phút này Quỷ Lệ với thân phận phó Tông chủ đâu thể cản trở bọn họ, cái có thể làm cho bọn họ sợ chỉ có sự uy hiếp tử vong đồng dạng.
Nam nhân đôi mắt đỏ máu, trong tay nắm “Phệ Hồn”, “Phệ Huyết Châu” lấp lánh ánh máu, đang vận hành đến mức cực điểm, sát ý băng lãnh như triều dâng xộc qua, giọng nói băng lãnh từ trên mình hắn truyền ra.
“Ai dám cản đường ta, sẽ trở thành như cục đá hồi nãy.”
Đoàn người đông cứng, bụi bặm vẫn còn đang tung bay kia khiến cho mọi người đều tin vào sự nguy hiểm của Quỷ Lệ, hơn nữa trong mắt hắn loang loáng những tia sáng đỏ máu điên cuồng, làm cho người ta không có cách nào không lý tới sự uy hiếp của hắn, thiểu não không hơi không tiếng, đám đông nhượng một lối hẹp giữa thông đạo đông nghẹt cho hắn đi qua, cho phép đủ một người đi qua cũng quá nhỏ, lại đã là cực hạn.
Quỷ Lệ không nói gì nữa, hắn sải bước lọt vào đám đông, nhắm phương hướng hàn băng thạch thất mà chạy.
Đằng trước, tận cuối đoàn người, còn có một người đang đợi hắn…
Vô luận là sao, hắn nhất định phải đi qua!
Hắn nghiến chặt răng, khóe miệng bất giác rỉ một vệt máu lí tí, nhìn có vài phần khủng bố, không có ai bên cạnh dám nhìn thẳng vào mắt hắn, ai ai cũng tránh né hắn như ác quỷ.
Chỉ là Quỷ Lệ hoàn toàn không để ý gì tới, hắn chỉ ráng sức phóng chạy, đẩy dạt mỗi một người sát kề, lần theo con đường hẹp phảng phất lúc nào cũng có thể bị dòng người lấp mất, ngược dòng mà đi.
Thế gian này, người đáng để thật sự để ý tới, có được bao nhiêu?
Đột nhiên, sâu trong mặt đất dưới chân lại truyền tới tiếng nổ ầm ầm vang vọng, sau một hồi, địa chấn lại kịch liệt dợn đẩy, vách đá lung lay ùn ùn, những khối đá lớn chia nhau rớt xuống, vô tình xộc vào đám đông, chỗ nào cũng có thanh âm khóc la, những cơn địa chấn kịch liệt cơ hồ đã khiến cho người ta không còn cách nào đứng yên, ngả nghiêng bốn bề.
Không biết ai đó vụt thét lên một tiếng trong nỗi sợ hãi cực độ, bất chấp tất cả xông lên, sau một hồi, mọi người đều làm theo, quên hẳn những nguy hiểm khác.
Trước mặt vốn là một con đường nhỏ đã nguy hiểm chập chùng, lập tức lại hóa thành loạn lạc, vô số người xô đẩy nhau đi tới, trở thành dòng cuộn đáng sợ, bao bọc cả Quỷ Lệ đang liều mạng đi về phía ngược lại vào trong. Quỷ Lệ khóe mắt như muốn toét ra, gầm lớn một tiếng, sát ý quanh mình càng nặng, tả thủ quạt ra, nắm lấy một tên đệ tử Quỷ Vương Tông đang chạy bán mạng như bắt một con gà, lôi đến trước mặt, đồng thời hữu thủ giơ cao Phệ Hồn, muốn đập xuống giết người lập uy.
Giữa hồng quang lờn lợt, Phệ Huyết Châu lấp lánh những tia sáng yêu dị, chiếu rõ khuôn mặt trẻ tràn đầy sợ sệt đó. Gã là một thiếu niên mười mấy tuổi, sắc mặt trắng nhợt, thân thể vì quá sợ hãi mà không ngừng run rẩy, răng đánh lập cập, chỉ có trong đôi tròng mắt vẫn còn loáng thoáng ánh sáng, ánh sáng yếu ớt hời hợt.
Đó là khát vọng của bản năng đối với sự sống còn tồn tại!
Chớp mắt đó như đã đông cứng lại sát ý băng lãnh, cơn điên dại trong lòng và ánh sáng trầm đục lấp loáng của Phệ Hồn, giữa dòng người, tận cuối dòng người, có ai đang dõi trông xa xa?
Những tia sáng đỏ máu từ trong mắt Quỷ Lệ dần dần thoái lùi, thay vào đó không ngờ là nước mắt ngân ngấn, buông tay ra, hắn thả thiếu niên sợ sệt kia, vụt gầm lớn một tiếng, Phệ Hồn như luồng gió dữ đâm ra, xuyên ngập vách đá cứng ngắc bên cạnh.
Quỷ Lệ nắm chặt Phệ Hồn, ép người trên vách đá, trốn mình vào bóng tối.
Dòng người như nước thủy triều hung dũng ào ạt tràn sau người hắn, vô số thân thể cọ quẹt với hắn, ép đè hắn, nhưng hắn bất động chịu đựng, giống như đã hóa thành nham thạch không có sinh mệnh, lẳng lặng đợi chờ.
Thiếu niên kia bị dòng người cuốn đi, thân bất do kỷ trào về phía trước, nhưng bên trong đám đông, gã lại không ngừng quay đầu lại, trong đôi mắt trẻ trung có ánh sáng dị dạng. Giữa những xô đẩy kéo đưa, gã liều mạng tìm kiếm một thân ảnh cô độc kiên nhẫn, chỉ là thân ảnh đó rất mau chóng tan biến trong biển người, không còn nhìn thấy được nữa.
Không biết bao lâu sau, giữa một mảng cuồng loạn, biển người trốn chạy đáng sợ kia cuối cùng đã qua hết, bụi bặm mờ mịt, một thân ảnh từ trên vách đá từ từ gượng dậy, vừa mới cất bước, chợt mềm nhũn dưới chân, gần muốn té ngã.
Quỷ Lệ hít một hơi sâu, nghiến chặt răng, cuối cùng cầm gượng được, y phục trên mình hắn, đặc biệt là đằng sau lưng đã rách nát, giống như bị vô số dã thú giẫm đạp lên, cho dù đạo hạnh như hắn, sắc mặt cũng tái nhợt khó coi cực kỳ.
Nhưng hắn không có ý dừng lại nghỉ ngơi, trái lại, vẻ khẩn trương trên mặt hắn càng đậm đặc hơn, trước mặt đã không còn dòng người đào vong, hắn rảo bước, có hơi loạng choạng chạy về phía cuối thông đạo.
Bích Dao…
Không biết sao, đằng trước tựa hồ có vẻ tối tăm.
Hắn thở dồn, phóng trong thông đạo, tình huống vách đá xung quanh hư hại càng lúc càng nghiêm trọng, chỗ nào cũng đá vỡ đổ sụp, lọt vào mắt Quỷ Lệ chỉ càng làm tăng thêm sự khẩn trương trong lòng hắn.
Cuối cùng, hắn đã nhìn thấy cửa hàn băng thạch thất từ đằng xa, nhưng liền ngây người, sắc mặt lại tái đi thêm vài phần, từ xa nhìn tới, hắn rõ ràng nhớ có một cánh cửa đá, nhưng giờ phút này lại là một đống đá vụn dưới đất, lẽ nào…
Quỷ Lệ không dám nghĩ nữa, hắn chỉ còn nước dụng tận toàn lực lướt tới.
Đột nhiên, lúc thân hình hắn di động, hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết báo trước nào, cơn địa chấn kịch liệt và tiếng động ầm ầm sâu dưới lòng Hồ Kỳ Sơn trong nháy mắt đã yên ắng trở lại.
Trước một khắc xung quanh còn là một cảnh huyên náo điên cuồng, sau một khắc lại tĩnh lặng quỷ dị, trước sau đối chiếu quá cường liệt, khiến cơ hồ không thể tiếp thụ được.
Thân người Quỷ Lệ sững lại trên không trung, vẫn phóng về phía trước, giữa sự im lặng kỳ quái đó, trong thông đạo dài thượt chỉ còn dư lại một thân ảnh cô đơn nhắm hướng lòng núi phóng đi.
Đằng sau mình hắn, bóng tối thâm trầm từ từ trào dâng, cuồn cuộn ùa đến, không một chút hơi tiếng.
Hắn xông đến lối vào thạch thất, tay nắm lấy khung cửa, xương cốt toàn thân vì dùng hết sức mà trắng tái, nhìn vào bên trong.
Thế giới đó là thế giới tĩnh lặng, trầm mặc, không còn sự tồn tại của tiếng động hay cảnh tượng nhốn nháo, trong mắt hắn lúc này chỉ còn lại hàn băng thạch đài trống không giữa hàn băng thạch thất.
Thạch đài không có một cái gì bên trên!
Giống như đột nhiên bị hút hết khí lực, thân người hắn mềm nhũn ra, trời đất quay cuồng, toàn thế giới phảng phất đều đang đảo điên, tiếng hô hoán duy nhất chỉ lan man bên trong đầu óc.
Bích Dao…
Quỷ Lệ liền đứng dậy, chầm chậm đi vào thạch thất, vì vô số xung kích của địa chấn mãnh liệt, gian hàn băng thạch thất này đã loang lổ ngổn ngang, đá vụn đá tảng rơi tùm lum, vách đá bốn phía nứt nẻ, vô số kẽ hở lớn lớn nhỏ nhỏ, cả mặt đất bình thời sạch sẽ gọn gàng cũng phủ đầy bụi bặm.
Thậm chí cả xung quanh cái giường hàn băng trống không cũng có mấy khối đá lớn nhỏ rớt rải, trong đó có mấy khối còn trực tiếp rớt trên thạch đài. Cảnh hỗn loạn trước mắt phảng phất đã biến thành một mũi đao bén nhọn đâm vào tim Quỷ Lệ. Hắn loạng choạng bước đi, há miệng hít thở, thân thể lắc lư muốn té.
Đương nhiên khóe mắt hắn quét qua mọi nơi trong thạch thất, bỗng đứng dựng lại, sau một hồi, thân người hắn bắt đầu run rẩy, góc bị tổn hại ghê gớm nhất trong hàn băng thạch thất, đá rớt xuống thành một đống như một tòa núi nhỏ cao bằng nửa người, bên dưới đống đá đó, bên dưới một tảng đá lớn, lộ ra một chéo áo.
Màu lục, một chéo áo màu lục…
Đột nhiên, hắn như phát điên xông qua, bộc phát tới trước đống đá, đẩy văng từng mảng đá, liều mạng bới cào, cạnh đá sắc bén cắt vào bàn tay hắn ri rỉ máu, nhưng hắn lại hoàn toàn không có cảm giác.
Cuối cùng, hắn đã vẹt văng tảng đá lớn nhất, sau đó, hắn ngẩn ngơ.
Chầm chậm, hắn quỳ xuống…
Trước mặt hắn là một chéo áo màu lục.
Chỉ có một chéo áo màu lục mà thôi.
Mục quang của hắn từ từ di động, nhìn xung quanh chéo áo đó, trên mặt đất đầy bụi xám, xuất hiện rất nhiều dấu chân rất kỳ quái, những dấu chân lớn có nhỏ có, nhưng Quỷ Lệ biết rõ nó vốn xuất hiện ở đâu.
Hàn băng thạch thất vốn cơ hồ chỉ có hắn cùng Quỷ Vương mới có thể đến, còn những người khác có thể vào, ngoại trừ Quỷ tiên sinh hồi nãy ở cùng một chỗ với hắn, số còn lại đâu có mặt trong Hồ Kỳ Sơn.
Vậy lúc mọi người tranh nhau chạy trốn hỗn loạn như vậy, tại sao còn có người lén vào đây?
Một hồi sau, sắc mặt Quỷ Lệ chợt tái nhợt, cơ hồ đã có quyết định, hắn nghĩ đến đáp án.
“Hợp Hoan Linh.”
Trong Ma Giáo, ai ai cũng biết Hợp Hoan Linh mới là Ma Giáo kỳ bảo tuyệt thế hiếm thấy, thậm chí so với Phệ Huyết Châu của Hắc Tâm lão nhân năm xưa lúc Ma Giáo thịnh vượng mà nói cũng gần như ngang hàng, lẽ nào…
Quỷ Lệ không nghĩ ngợi nữa, trong đầu óc hắn chớp mắt đã biến thành trống không.
Tận thâm tâm, có gì đó đã đổ vỡ, tan nát, đó là cây cột duy nhất chống đỡ biển lòng của hắn, yếu ớt mong manh, lại đón đỡ sức nặng ngàn quân vạn mã.
Cái gì cũng không còn nữa…
Cuối cùng cái gì cũng đều không còn…
Giống như nằm mộng, trong đầu hắn bỗng bềnh bồng thân ảnh xanh kia, nụ cười tươi tắn vĩnh viễn mỹ lệ và ôn nhu làm sao. Chung quanh thân thể càng lúc càng lạnh, hàn ý từ bốn phương tám hướng tụ tập, chỉ có thân ảnh đó là ấm áp, nụ cười đó là hơi ấm cuối cùng trong lòng hắn, chỉ là, từ từ, thân thể lợt lạt đi, dần dần ẩn biến, cả hơi ấm tàn dư cũng dần dần tiêu tán…
Băng lãnh tịch mịch như chết chóc, giống như cơn thủy triều băng lãnh không biết từ đâu tràn qua, nuốt chửng lấy hắn.
Bích Dao…
Trong lòng hắn kêu lên lần cuối, cái tên đó.
Một hồi sau, hắn hôn mê, toàn thân nặng nề ngã xuống, gục dưới đất, phủ lên một lớp bụi bặm.
Trong động quật Quỷ Vương Tông, giờ phút này không còn thấy một bóng người, giữa sự tĩnh lặng quỷ dị, đột nhiên tuốt bên dưới Hồ Kỳ Sơn phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa.
“Oành!”
Sát na đó, toàn tòa Hồ Kỳ Sơn bắt đầu rung động kịch liệt, một lực lượng khổng lồ từ lòng đất cuồng bạo dâng trào, đến đâu là vách đá đổ nát đến đó, vô số đường nứt phân chia mặt đất, lần này, trong những kẽ nứt, bỗng thấu lộ ánh đỏ đáng sợ.
Mùi máu tanh bao bọc tất cả mọi nơi.
Mặt đất càng lúc càng nhiều vết nức, giống như ngăn cản không nổi sự xâm lấn của lực lượng đáng sợ kia, sụt lở dần dần, ánh đỏ càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng to lớn, càng về sau, cả một vách đá cũng đổ lở xuống, rơi vào màn quang ảnh màu đỏ đó.
Tiếng gầm đáng sợ cùng tiếng cười cuồng dại, phảng phất là ác ma từ vực sâu sống lại, hồi vọng trong bóng đỏ.
Dần dần, một lỗ hổng sâu hoắm khổng lồ thành hình, huyết quang đỏ bừng từ trong lỗ hổng bắn ra, kề xung quanh lỗ hổng, đất đá bên trên không ngừng rơi xuống, không ngừng khuếch rộng lỗ hổng không biết sâu bao nhiêu mà đo đó.
Trong hàn băng thạch thất xa xa, vách đá dưới mặt đất cũng đang lung lay kịch liệt, những tảng đá bên trên không ngừng rớt xuống, có những khối nặng nề đập lên thân thể Quỷ Lệ, nhưng thân người hắn bất động, không có một chút phản ứng. Ngoài thạch thất, lực lượng khủng bố đằng xa phảng phất đang từng bước kéo tới đây. Ngay lúc đó, đột nhiên một thân ảnh trắng xuất hiện trước cửa hàn băng thạch thất, không ngờ chính là Tiểu Bạch. Chỉ thấy nàng cau mày, mặt mày nghiêm nghị, nhìn vào thạch thất, lúc thấy tình cảnh trống không bên trên giường đá, sắc mặt nàng cũng liền tái nhợt, sau đó nàng đã nhìn thấy Quỷ Lệ hôn mê ngã quỵ bên kia thạch thất.
Không do dự, Tiểu Bạch xông qua, đỡ thân thể Quỷ Lệ lên, xuất hiện trước mặt nàng là một gương mặt trắng nhợt tuyệt vọng thất thần, bàn tay lạnh như băng, cơ hồ khiến Tiểu Bạch nghĩ mình đang ôm một người chết.
Nàng nghiến răng, khóe mắt quét quanh, chợt nhìn thấy trong tay Quỷ Lệ cầm chặt một vật, là một góc áo màu lục, nàng động niệm, dĩ nhiên đã minh bạch tám phần, tròng mắt cũng đỏ lên.
“Oành! Oành! Oành!…”
Thế gian tàn khốc đến mức thậm chí không cho phép bọn họ có thời gian bi thương, lòng đất Hồ Kỳ Sơn liên tục bộc phát tiếng nổ cuồng điên, sau một hồi lắc lư theo địa động, Tiểu Bạch vụt cảm thấy mặt đất dưới chân mình đang từ từ thụt chìm xuống, ánh sáng đỏ từ những kẽ hở dưới chân ùa ra, kéo theo dòng hơi nóng bức cực kỳ.
Cái đang chảy dưới chân phảng phất là nham tương nóng nhất.
Tiểu Bạch cả kinh, quát nhẹ một tiếng, ôm lấy thân người Quỷ Lệ, song cước điểm trên một khối đá đang rơi xuống, người bay ra khỏi hàn băng thạch thất, mới ra được một lúc, hàn băng thạch thất đã sụp toàn bộ, lọt vào trong hồng quang đáng sợ kia.
Nhưng sau khi ra khỏi, sắc mặt Tiểu Bạch lại càng tái hơn, tình cảnh bên ngoài so với trong hàn băng thạch thất càng ghê gớm hơn, lỗ hổng sâu hút khổng lồ càng lúc càng mau chóng khuếch trương, ngay lúc này không những là mặt đất, vách đá chung quanh, thậm chí cả những tảng đá lớn trên đỉnh đầu cũng chia nhau rơi lọt xuống, Tiểu Bạch nhảy vọt lên một khối đá còn dư lại, ngẫu nhiên nhìn xuống dưới, chỉ thấy ánh sáng đỏ máu vô cùng vô tận, sức nóng không gì so sánh nổi. Quả nhiên có một dòng nham tương khổng lồ đang hung dũng tràn ngập trong huyết quang.
Nơi có thể hạ chân càng lúc càng ít đi, một điểm tàn dư cũng mau chóng sụp đổ, Tiểu Bạch nghiến răng ôm Quỷ Lệ bay mau. Giây phút sinh tử quan đầu, sống chết treo trên đầu sợi tóc, bỗng Tiểu Bạch cảm thấy trên đỉnh đầu hé môä tia sáng nhỏ, nàng liền nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu vốn là một lớp đá dày cộm, sau khi rơi rớt từng mảng lớn, giữa cảnh tượng như ngày tận thế đất đá bay bắn như mưa, không ngờ có một khe hẹp thấu lộ ánh sáng trên bầu trời.
Lẽ nào cả tòa Hồ Kỳ Sơn sụp đổ, bên trên lộ ra lỗ trống?
Tiểu Bạch trên mặt thoát qua nét quyết đoán, nhún chân một cái, búng mình khỏi tảng nham thạch cuối cùng, bay lên trên, dưới chân, khối đá đó cũng vừa sụt rớt vào bóng đỏ, không còn đường lui nữa.
Nham tương đỏ ửng phừng phừng như người khổng lồ phẫn nộ bắt đầu gầm gừ, từ từ trào lên, bốc cao đằng đằng, bên dưới nham tương phảng phất có một lực lượng to lớn xô đẩy nó, sau một hồi, nham tương nóng bức nổ ầm bắn văng ra, hóa thành một dòng đỏ khổng lồ xông lên trên.
Thân ảnh trắng giữa cảnh tượng cuồng điên đó, bên dưới có nham tương phừng phừng xông lên, bên trên đá tảng đan kín rơi xuống như mưa bụi, Tiểu Bạch giống như một con chim trắng vỗ cánh bay cao, xuyên qua mưa bão bạo ác, liều mạng bay vào khung trời.
Trời đất biến sắc, mây đen cuồn cuộn.
Từng là ngọn núi cao nhất trong phương viên trăm dặm, giờ phút này Hồ Kỳ Sơn từ từ sụp đổ chôn mình trong khói bụi mù trời cùng những tiếng nổ vang dội.
Mặt đất chấn động kịch liệt, phảng phất luồng lực lượng kia cả đất trời cũng phải sợ.
Giữa tiếng nổ oành oành, trong khói bụi bốc cao tới mấy trăm trượng xộc lên khung trời, dòng nham tương khổng lồ nóng bức xông ra khỏi mặt đất, phún lên tận trời cao, dưới cảnh tượng hoành tráng sức mạnh thiên địa đó, bên cạnh dòng nham tương khổng lồ đó, thân ảnh trắng nho nhỏ thấp thoáng một giây cuối cùng, chung quy đã bay ra khỏi miệng núi như địa ngục, bay về hướng xa xăm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tru Tiên |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện cổ trang |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/03/2015 06:38 (GMT+7) |